Chap 15
_ Này_Hắn đang ôm nó bỗng nhiên nghe nó gọi
_Hửm..._Hắn
_Anh hứa với tôi có được không
Hắn kinh ngạc, tại sao nó lại nói câu này, ban đầu hắn cứ lo là nó sẽ quậy tưng cái chỗ này lên, rồi sẽ không đồng ý lời cầu hôn của hắn, hắn đã phải lấy hết can đảm để nói những lời đó với nó. Nghe nó nói vậy hắn giống như mở cờ trong bụng
_Em muốn anh hứa điều gì_Hắn buông nó ra rồi hai tay vịn vai của nó
_Anh không được đánh nhau nữa có được không_Nó nhìn lên hắn
Thấy hắn chưa trả lời thì nó có vẻ buồn, nó nghĩ chắc hắn không thể hứa với nó về chuyện này được, nó nhìn xuống dưới đất không nhìn hắn nữa, rồi nó nói
_Chắc là không thể đúng không_Nó nói giọng hơi trầm xuống
_Nếu anh hứa thì em..._Hắn đang nói đột nhiên dừng lại
_Thì em gì?_Nó muốn nghe tiếp câu sau
_Thì em sẽ lấy anh chứ_Hắn
_Nhưng anh có chắc là anh có thể giữ được lời hứa hay không_Nó hơi nghi ngờ
_Nhưng nếu có ai làm hại em thì anh phải làm gì, nắm đấm là cách tốt nhất_Hắn
_Như vậy thì...thì... anh có thể đánh, nhưng đừng làm người đó chảy máu hay tổn đến tính mạng được không_Nó
_Được xin tuân lệnh bà xã!_ Hắn hớn hở vui mừng
_Anh nhận ai làm bà xã vậy, hình như tôi đã đeo nhẫn chưa ta_Nó vừa nói vừa đưa lên nhìn ngón tay áp út ngọc ngà trắng nõn của mình vẫn còn trống trơn
Hắn chợt nhận ra mình đã quên chưa đeo nhẫn cho nó thì cuống quýt lên. Khi hắn đã đeo nhẫn vào cho nó rồi thì ôi hạnh phúc lắm không biết diễn tả làm sao để cho mọi người biết hắn hạnh phúc đến nhường nào. Ở bên kia nó cũng rất rất rất hạnh phúc, trước đây nó luôn nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu hắn, vậy mà hôm nay nghe hắn nói ngọt vài câu là mềm lòng liền. Cảm thấy ngón tay của mình đã có thêm một vật mới, nó liền ngắm nghía chiếc nhẫn, có màu trong suốt là hạt pha lê 500rubi mà hắn mua từ bên Pháp. Nó khẽ mỉm cười
_Bây giờ tới phần thưởng của anh chứ vợ!
_Cái gì? Không có.... Ưm..._ Chưa kịp nói hết hai chữ "đâu nhé" cuối cùng thì hắn đã cướp đôi môi của nó rồi
Nó cũng chẳng kháng cự mà quàng tay qua cổ hắn, hai người ôm hôn nhau thắm thiết, cho đến khi cảm thấy nó thiếu không khí thì hắn mới thôi. Hắn tựa đầu lên vai sát cổ nó mà nói
_ Vậy em muốn khi nào chúng ta làm đám cưới_Hắn hỏi nó
_Học xong_Nó
_Lâu vậy, em chỉ là học lại thôi mà, muốn nghĩ là được thôi_Hắn hơi hụt hẫng khi nghe câu trả lời của nó
_Nhưng tôi còn muốn học, chưa muốn tên biến thái nhà anh liền đâu_Nó
_Lỡ em phải lòng của ai khác rồi sao_Hắn
_Tôi muốn phải lòng người khác cũng khó đấy_Nó
_Tại sao?_Hắn buông bó ra nhìn vào mắt nó
_Tại vì anh cứ đi tò tò theo tôi suốt thì ai dám tán tỉnh tôi đây_Nó vừa nói vừa chọt ngón tay trỏ vào ngực hắn
_Hì hì_Hắn nhe răng cười
_Anh muốn tôi nhịn đói hả_Nó xực nhớ ra là mình chưa có ăn gì từ lúc thức dậy đến giờ
_Ôi! Xin lỗi vợ nhé vì vui quá nên anh quên_Hắn làm cái mặt tội nghiệp
Nó và hắn ăn tối cùng nhau, một buổi tối thật hạnh phúc. Ăn xong hắn đưa nó về nhà, trên đường về hắn cười suốt thôi. Về đến biệt thự hắn nắm tay nó đi lên phòng, cả hai thay đồ ngủ ra rồi lên giường ôm nhau chìm vào giấc ngủ hạnh phúc.
Thật ra là tối hôm mà nó bị bắt đi và cho uống thuốc kích dục là hôm đó hắn định cầu hôn nó nhưng vì sự cố như thế nên đành hoãn lại, cho đến tối nay.
Còn riêng về Hải Băng người đã làm hại nó, nhà bị phá sản, không nói cũng đã biết ai làm rồi ha. Hắn không muốn để nó thấy mặt của Hải Băng, nên hắn đã cảnh cáo, không được xuất hiện trước mặt nó. Hắn giữ lời hứa với bó không dùng bạo lực, hắn chỉ lạnh lùng cảnh cáo mà thôi, như vậy là may lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro