Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C25

Bước qua ngày mới... 

Buổi sáng ngập những ánh vàng của màu nắng xua tan đêm tối nhiều sai lầm và nước mắt của đêm hôm qua... Giờ này trong căn phòng của hai cô gái,cả hai đã thức dậy và đang sắp xếp quần áo vào vali để chuẩn bị rời xa vùng đất biển thơ mộng này... 

_Chị thấy ổn chưa?...Cô bé vừa cho quần áo vào vali vừa lo lắng hỏi Cô gái,vì hôm qua Cô bé biết Cô gái đã khóc rất nhiều,bây giờ thần thái của cô gái cũng không khá hơn được. 

Cô gái quay lại gượng cười,nói: 

_Chị không sao...

Giọng cô gái âm sắc đều trầm xuống...nhạt nhẽo...trĩu nặng. 

....Roẹttttt.... 

Tiếng kéo mạnh chiếc khóa vali của cô gái,cô cầm vali xong quay lại nói với cô bé: 

_Đi em... 

Cô bé nghe vậy liền nhanh chóng nhét tất cả vào vali,rồi kéo vali đi cùng cô gái xuống sảnh trả chìa khóa phòng. 

_Chị...cho em gửi khóa phòng...

Cô gái đưa chìa khóa cho lễ tân,rồi đi cùng cô bé ra ngoài bắt xe về. 

----------------------------------------- 

Cùng lúc đó... 

Cô gái đang ngơ ngác cầm địa chỉ đi tìm nơi người làm cô rung động đang ở,lơ ngơ một lúc thì cô thấy có hai cô gái đang kéo vali đi về hướng mình.

Cô liền chạy lại hỏi hai cô gái: 

_Chị ơi,cho em hỏi khách sạn Hạ Long Plaza ở đâu vậy chị?... 

Cô gái thấy cô gái kia hỏi mình,liền chỉ tay: 

_Em đi hướng này tầm 300m nữa là tới. 

_Vâng em cảm ơn...

Cô gái cúi đầu chào hai cô gái kia,rồi đi theo hướng cô gái kia chỉ cho mình. 

----------------------------------------- 

Cô đi được gần 300m thì tới gần một tòa nhà lớn Hạ Long Plaza... 

Cô gái mỉm cười khi tìm ra khách sạn này xong vui vẻ đi vào khách sạn,rồi đi tới quầy lễ tân. 

_Chị ơi,khách sạn này có anh khách nào thuê phòng ở đây,dáng người cao nhìn rất lạnh lùng không chị...à mà còn cực kì đẹp trai nữa...Cô gái vô tư tả người đó một cách hạnh phúc. 

Chị lễ tân hơi ngạc nhiên khi nghe cô gái nói như vậy,rồi cười nói: 

_Ở đây nhiều người thuê phòng lắm em ạ,do tính chất và quy định của khách sạn nên chị không thể nói thông tin của khách được,mong em thông cảm. 

Cô gái xụ mặt xuống khi nghe chị lễ tân nói vậy,cô nhìn xung quanh rồi nói: 

_Em có thể ngồi kia để đợi người em tìm không ạ...Cô gái chỉ tay vào chiếc ghế sofa. 

Chị lễ tân gật đầu,cười nói: 

_Em cứ ngồi đi. 

Cô gái thấy lễ tân cho phép,cô cười khì rồi đi tới ngồi xuống ghế...mắt trông ngóng người mà cô muốn tìm.

---------------------------------

...Bộp...Bộp...

Tôi đang ngủ ngon lành thì có một bàn tay lớn khô ráp đập vào vai tôi,làm tôi tỉnh dậy... 

Tôi mở mắt ra nhìn xung quanh bên trong chiếc xe,rồi nhớ lại mọi việc hôm qua. 

_Đến Hà Nội chưa chú...Tôi ngơ ngác hỏi ông chú. 

Ông chú cười phà lên nói: 

_Đến rồi đó cu. 

Tôi thở nhẹ xong lấy trong ví tờ 100k của mình,rồi nói: 

_Chú ơi,chú cầm lấy coi như cháu cảm ơn chú đã cho cháu đi nhờ...Tôi đưa tiền cho chú nhưng chú gạt ra không nhận. 

_Khỏi đi bay ơi,tao tiện đường thì tao giúp,tiền làm chi bay,lấy tiền ý mà đi taxi về...Ông chú nói. 

Tôi cười khì,rồi cúi đầu nói: 

_Cháu cảm ơn chú,vậy cháu đi đây...Tôi xách balô xong mở cửa xe ra rồi nhảy xuống tiếp đất an toàn. 

_Cháu chào chú Hai Gan...Tôi quay đầu lại cười tươi chào chú Hai Gan....Chú gật đầu rồi tiếp tục bê hàng ra cho các cửa hàng. 

Tôi nhìn xung quanh đường,thì thấy mình đang ở một khu chợ hải sản tươi,tôi đi từ chợ ra ngoài đường lớn,rồi liền bắt một chiếc xe ôm... 

-----------------------------------------

....Bípp...Bíppp....zBíppp 

....Prừ....Prừ....Prừ... 

_Dừng ở đây anh ơi... 

Tôi bảo anh xe ôm dừng lại ở một con đường lớn cách nhà tôi không xa,rồi bước xuống cởi mũ bảo hiểm ra đưa cho anh xe ôm. 

_Bao nhiêu vậy anh?...Tôi hỏi anh xe ôm. 

_50nghìn em...Anh xe ôm nói.

Tôi rút ví lấy tờ 100k mà lúc nãy tính đưa cho chú Hai Gan nhưng chú ý không nhận,tôi đưa cho anh xe ôm rồi đợi anh ý thối lại tiền xong tôi vác theo ba lô đi về hướng tới ngôi nhà thân thuộc của mình,tôi sẽ về bất ngờ không báo cho mẹ tôi biết trước...he..he... 

_Anh ơi,mua bật lửa hay keo cao su không anh?... 

Tôi đang đi thì có một cô bé tầm 10 tuổi xách 1 giỏ đồ và có một nhóc tì nữa đi theo,cô bé hỏi tôi với ánh mắt buồn rười rượi... 

Tôi quay sang nhìn hai đứa,rồi cười tươi nói: 

_Tụi em còn có bạn nào bán nữa không,gọi lại đây anh mua luôn cho. 

_Thật không ạ?....Cô bé rụt rè hỏi tôi còn cậu nhóc kia thì đang mút tay...(Haizz khổ thân,cha mẹ đâu mà để hai em khổ thế này.) 

_Anh nói thật...Tôi gật đầu. 

Cô bé nở một nụ cười dịu nắng,nói: 

_Anh đứng đợi tụi em nha,em kêu bạn ý liền. 

Tôi gật đầu,rồi chỉ tay vào quán nước gần đấy,nói: 

_Vậy anh ngồi ở quán nước kia đợi đấy. 

_Vâng...Cô bé nói xong liền kéo tay cậu bé đằng sau chạy đi tìm bạn. 

Tôi thở dài nhìn hai đứa bé,rồi đi vào quán nước gần đó... 

_Bác ơi,bác có bán nước nhân trần không ạ...Tôi ngồi xuống ghế nhựa,hỏi bác bán nước. 

_Có cháu...nhân trần,trà đá,nước sấu còn có nước rau má nữa...Bác bán nước vui vẻ giới thiệu. 

Tôi cười nói: 

_Bác cho cháu cốc nhân trần đi. 

Bác bán nước rót ra từ trong ấm một cốc nhân trần nóng rồi cho thêm đá vào xong đưa cho tôi. 

_Của cháu đây. 

_Cháu xin...Tôi đưa hai tay cầm cốc nhân trần,rồi nhấp một ngụm.

Tôi ngồi đó nhìn xung quanh đợi bọn trẻ,trong lúc đợi tôi lấy điện thoại ra mở chế độ bình thường thì thấy điện thoại tôi nó báo:

70 cuộc gọi nhỡ... (Hãi hùng) 

Trong đó: 

20 cuộc của con Hoa... 

5 cuộc của nhỏ Trang... 

42 cuộc của thằng ôn đáng chết đó... 

3 cuộc của Hắn gọi cho tôi... 

Tôi cười thầm...(Kiên cũng gọi cho mình hehe) 

Tôi nhìn đồng hồ trong điện thoại thì bây giờ là :6h30 sáng tinh tươm. 

Thấy còn sớm,tôi liền gọi điện cho thằng Duy và nhỏ Linh. 

....Tút...Tút...Tút.... 

_Gì vậy thím?oaa...giọng thằng Duy nó ngáp ngủ 

_Tao về Hà Nội rồi đấy,mày đang ở quê hay ở trên này...Tôi hỏi nó. 

_Quê...ngày mai mới về thủ đô Hà Nội...Nó uể oải nói. 

_Ừ vậy ngủ đi nha,nghe giọng mày buổi sáng làm tao mót ỉa...Tôi nói. 

_Ừ vậy ỉa đi,để tao ngủ...Nó nói xong cúp máy cái rụpppp. 

Tôi nhăn mặt chán đời với thằng này,bạn với bè toàn thứ quỷ gì đâu không... 

Rồi tôi bấm tiếp số nhỏ Linh... 

....Tút...Tút... 

_Alô...Linh bắt máy.

_Tao về Hà Nội rồi nè...Tôi nói. 

_Thế hả...hehe...1 tuần nữa tao cũng được thả về với mày...Nhỏ Linh hớn hở nói. 

_Thật hả,nhớ nha nói là làm đó...Tôi vui mừng. 

_Ừm..hhehee...Nhỏ Linh cười. 

Đang tám chuyện thời @ ngược với nhỏ Linh,thì có giọng cô bé lúc nãy gọi tôi. 

_Anh ơi,em gọi bạn em tới rồi...Cô bé chỉ vào cậu bé tầm 12 tuổi mặc quần áo đã toạc chỉ. 

Tôi gật đầu,rồi nói với nhỏ Linh: 

_Thôi nha,tao có việc rồi...Tôi cúp máy. 

Tôi cúp máy xong đứng lên nói với bác bán nước: 

_Bác ơi cho cháu gửi tiền. 

_3 nghìn cháu...Bác bán nước nói. Tôi đưa cho bác ý 3 nghìn rồi quay sang kêu 3 đứa bé đi ra chỗ vắng người...ở một con hẻm. 

Tôi lấy ví ra đưa cho hai đứa lớn mỗi đứa 500k,rồi hỏi hai đứa: 

_Biết đây là bao nhiêu không?... 

_Ôi anh ơi,tụi em không có tiền giả lại anh đâu...Cô bé nói. 

Tôi ngồi xổm cười,nói: 

_Anh không mua gì cả,cái này là anh cho bọn em,bọn em nhận đi...Tôi đút vào tay 2 đứa. 

Hai đứa bé khi cầm hai tờ tiền,run lên nói: 

_Anh cho tụi em thật ạ...Cậu bé ngước lên nói với làn da đã sạm đen vì nắng,vì nỗi khổ cực do cuộc sống mưu sinh...kiếm cái ăn mà các em đã không được như những đứa bé khác.

Tôi ngấn nước mắt khi nhìn thấy em hỏi vậy,tôi gật đầu: 

_Thật... _Mà tụi em phải tiêu cẩn thận nha,đi đổi tờ này ra 5 tờ 100 cho dễ tiêu,đi đâu đừng có đưa tiền cho người ta thấy nghe chưa không họ nổi lòng tham lại bắt nạt tụi em,biết chưa hả...Tôi xoa đầu 3 đứa. 

Cô bé thút thít khóc: 

_Dạ em biết rồi,em cảm ơn anh...hức... 

_Em cảm ơn anh...Cậu bé kia thì không khóc...chỉ cúi gằm mặt nói lí nhí...( Phải mạnh mẽ lên..đúng rồi,không nên khóc...em còn phải đối mặt nhiều thứ lắm) 

Tôi cười nhẹ lấy tay vuốt nhẹ má cậu nhóc tì vẫn chưa nói được kia,rồi nói: 

_Ăn gì ngon vào nha,thôi anh phải đi đây... Tôi nói rồi đứng dậy quay mặt bước đi...để lại những ánh mắt bé nhỏ đằng sau. 

_TỤI EM CẢM ƠN ANH...2 đứa bé kia nói lớn. 

Tôi quay lại mỉm cười giơ tay chào 3 đứa,rồi thanh thản đi vươn mắt nhìn lên bầu trời xanh.. (Hoa à,tiền của mày tao không dùng theo ý định của mày đâu...nhưng mày cũng nên vui vì số tiền ý đã dùng vào việc có ích,nó tốt hơn rất nhiều khi không ở trong tay mày...) 

Tôi cười mãn nguyện...nhẹ nhõm bước từng bước vui vẻ đi về nhà. 

----------------------------------------- 

Bên trong một chiếc xe bốn bánh màu đen sang trọng,hai người con trai lộ rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt khi phải lái xe cả đêm. 

_Dừng lại,để tao mua quà cho thằng Hoàng Anh đã,đến xin lỗi tay không tao thấy không có thành ý...Chàng trai nói với Hắn dừng lại chỗ gần siêu thị. 

_Nên mua gì đây?...Chàng trai gãi đầu nói. 

_À hay mua cho nó một bộ quần áo...Chàng trai nêu ra ý tưởng của mình.

Hắn lắc đầu cười: 

_Mua cho nó đồ hoa quả dầm ý,tao thấy nó hay bảo mê món đấy. 

Chàng trai nhăn mặt,nói: 

_Ở siêu thị làm sao có mấy thứ đấy. Hắn nghe vậy liền chỉ tay vào khu chợ lớn gần đó,rồi nói: 

_Vào thử chợ kia kiếm xem. 

...Cạch... 

Chàng trai gật đầu xong mở cửa xe bước ra,rồi đi sang bên khu chợ kia tìm thứ mà cậu bé thích.

 ----------------------------------------- 

Một lúc sau... Chàng trai xách mấy cái túi đi sang đường... Hắn nhìn thấy thằng bạn,liền hỏi: 

_Có không?... 

...Cạch... 

Chàng trai mở cửa vào mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt điển trai,cậu nhăn nhó nói: 

_Có mận với cóc thôi,tao mua thêm cho nó mực khô nữa,ở Hạ Long vội quá quên không mua. 

Hắn gật đầu rồi lái xe ra đường chính để đến ngôi nhà bé nhỏ của cậu bé. 

----------------------------------------- 

Trong lúc đó... 

Tôi vác balô đi tới chợ trước chứ chưa về nhà vội,vì tôi biết giờ này mẹ tôi đang bán hàng ở chợ rồi. 

Khu chợ vẫn náo nhiệt đông người mua bán,mới mấy ngày thôi mà nhớ khu chợ này ghê,mọi thứ tiếng phát ra từ khu chợ này làm cho mọi người ở đây đều tràn đầy sức sống,nhìn bóng dáng ai kia đang ngồi bán hoa quả mà quá rỗi thân thuộc...vẫn còn bóng chiếc áo bà ba giữa lòng thành phố đang đổi mới này...đó là mẹ tôi...người tôi yêu nhất...hơn cả hắn luôn...hìhì...thật đó.

Tôi bước rón rén không thành tiếng...1...2...3...rồi: 

_Hùùù....Tôi đập nhẹ vào vai mẹ. 

Mẹ tôi giật bắn người,quay lại cười: 

_Tiên sư bố mày,về mà không nói với mẹ một tiếng....

Mẹ tôi đập vào tay tui mắng yêu,làm mấy người bán gần đó nở nụ cười nhìn hai mẹ con tình cảm hết sức. 

Tôi ngồi xổm xoa tay cười khì,nói: 

_Hehe...thế mới bất ngờ chứ mẹ 

_Ăn gì chưa?,chưa ăn thì ra hàng bún chả ăn đi con...Mẹ tôi nói. 

_Dạ con chưa đói,thôi mẹ ở bán hàng nha,con đi về sắp xếp đồ đã...Tôi xách balô đứng lên nói với mẹ. 

_Ừ...về đi,để trưa mẹ về mẹ mua bún chả cho...Mẹ tôi nói. 

Tôi gật đầu,nói: 

_Vâng...thôi con về đây...Tôi giơ tay chào mẹ, rồi đi thẳng về nhà.

 -----------------------------------------

....Cạch... 

Tiếng mở cánh cửa quen thuộc mà tôi thường hay mở,tự nhiên thấy quý cánh cửa này ghê,tôi mở cửa bước vào trong căn nhà dấu yêu của mình. 

Tôi nhìn xung quanh một chút,rồi đi lên trên tầng hai để tới căn phòng nhỏ nhắn của mình. 

...Cạch... 

...Hàaaaaa... 

Tôi hít thật sâu không khí trong phòng rồi thở cái phàaa,mấy ngày căn phòng này đã thiếu vắng hơi tôi...hehe.. 

Tôi đi tới ngồi xuống giường,đặt chiếc balô xuống rồi lôi hết đồ đạc quần áo trong balô ra,tôi đứng dậy đi lấy mấy cái mác để treo quần áo vào tủ,còn mấy quần áo mặc rồi thì đem đi để ở chậu,trong chiếc balô tôi lấy ra mấy đồ mua ở Hạ Long: 

-1 Đôi guốc gỗ cho mẹ tôi. 

-1 Cái vòng hình sao biển của thằng Duy. 

-1 Cái móc chìa khóa hình con cá của nhỏ Linh. 

Tôi đặt mấy thứ đó lên giường,rồi lẩm bẩm: 

_Cái này đưa cho mẹ,cái này của thằng Duy,còn cái này của nhỏ Linh. 

Tôi cầm mấy đồ đó để hết lên bàn học,rồi lấy chổi lau lại căn nhà có chút bụi bẩn vì thiếu tôi mấy ngày. 

....Cộp...Cộp... 

Đang làm "gái đảm" ,bỗng tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở cầu thang...

(Tôi đứng thộn:Trời quên chưa đóng cửa nha,giờ này mẹ mình đã về đâu...Tôi hoảng sợ) 

Tôi đứng nép lại cánh cửa,rồi cầm cái chổi giơ thật cao trong tư thế sẵn sàng tấn công và phòng thủ. 

....Cộp...Cộp... Tiếng bước chân vang lên ngày càng rõ... 

....Thịch...Thịch.... 

Tôi lo lắng...

....Cộp...Cộp...Cộp.... 

Dần...dần...gần tới.. 

....Thịch...Thịch...Thịch.... 

Tôi hít thật sâu chuẩn bị... 

...1... ...2... ...3... 

...Yaaa.

_Hoàng Anh...

Tôi khựng người lại...trước mặt tôi là một đứa mà tôi ghét ghét cay ghét đắng,cực kì ghét...ghét kinh khủng khiếp...tôi đứng đơ cái mặt ra..(Sao nó về Hà Nội nhanh vậy?) 

----------------------------------------- 

Trước lúc đó... 

...Bíp...Bíp... 

Chiếc xe ô tô dừng lại trước ngõ nhỏ... 

...Cạch... Chàng trai xách mấy túi đồ bước ra,rồi nói với Hắn: 

_Mày về trước đi,tí xong xuôi tao bắt Taxi về cũng được. 

Hắn gật đầu,nói: 

_Ừ,tao về đây,nhớ nó mà ẩm ương với mày là mày phải chịu đựng biết chưa...Hắn dặn dò chàng trai,rồi lái xe đi mất hút.

Chàng trai thở mạnh cầm mấy túi đồ,rồi đi vào trong ngõ để tìm ra ngôi nhà ấm áp. 

Chàng trai đi đến căn nhà thì thấy cửa vẫn mở hở chưa đóng,chàng trai đành liều mở cửa vào thấy có đôi dép của cậu bé ở nhà,chàng trai cười nhẹ nhõm...gần rồi...rất gần...gần gì?. 

Chàng trai nhìn xung quanh không thấy ai ở tầng dưới,cậu liền đi lên cầu thang tìm ở phòng của cậu bé. 

....Cộp...Cộp.... 

....Cộp...Cộp.... 

....Cộp...Cộp...Cộp.... 

Chàng trai lên thấy căn phòng sáng đèn,liền mở cửa ra xem... 

....Yaaaa.... 

Cậu bé gào ầm lên nhảy ra giơ cây chổi...khựng lại.

Chàng trai liền giơ tay che đầu... 

_Hoành Anh...

Chàng trai bỏ tay xuống cười nhẹ nhõm khi thấy người cậu muốn tìm đang ở trước mặt cậu...cái giọng hét ầm như heo bị thiến ý...cái người đã kêu ầm ĩ rồi giật tóc cậu...đang ở đây giơ cây chổi chào cậu. 

Cậu bé hạ chiếc chổi thần sầu của mình xuống,nói: 

_Đến đây có chuyện giề?,muốn đánh nhau nữa hả...Cậu bé quay mặt đi chỗ khác vừa nói vừa quét nhà. 

Chàng trai đi tới đặt túi đồ xuống,rồi năn nỉ: 

_Tao sai rồi,vì đã hiểu lầm mày,mày cho tao xin lỗi...Chàng trai theo sau cậu bé,giọng hối lỗi.

 Cậu bé bặm môi quay phắt người lại,rồi lấy cây chổi quét vào chân của chàng trai,ý muốn đuổi vong hồn vì gái đánh bạn nè.

_Nhà tôi không giàu đâu mà xin,không nhớ tôi nói là nếu còn nhắc hay gặp mặt nhau người đấy làm chó mà. 

Chàng trai liền ngồi xổm xuống để cậu bé nhìn gương mặt mình,rồi nhắm mắt lại kêu:

_Gâu...Gâu...Gâu...Gâu...Cho con chó này xin lỗi được không...Chàng trai nói xong rồi mở mắt ra nói tiếp

_Đấy làm chó rồi đấy,huề nha...Chàng trai cầu xin với ánh mắt buồn như chó mới cai sữa. 

...Cậu bé cố gắng...(Không được...)

....Ịịịịịị....(Không thể được....Cậu nắm chặt tay) 

.....Ựựựựựự...(Nôô...nơ..vờ...không nhịn đc rồi) 

_Phìì...Haha...Cậu bé phát ra tiếng cười rồi lại che mồm lại...cảm tưởng như vừa đại tiện ở nơi công cộng,làm cậu rất chi là thốn...(Đùaaa...tính bơ lâu nhưng gặp con cờ hó này thì...bó tay hixhix)

Chàng trai thấy cậu bé cười,liền đứng lên nói: 

_Vậy mày tha lỗi cho tao nha. 

Cậu bé mím môi nhịn cười,kênh kiệu nói: 

_Như thế vẫn chưa đủ thành ý,thôi về đi...Cậu bé nói rồi giả vờ quét nhà. 

Chàng trai gãi đầu nói: 

_Thế giờ mày muốn sao,mày kêu tao làm gì cũng được,hay tao quét nhà hộ mày nha...Chàng trai nói rồi cầm vào cán chổi của cậu bé. 

Cậu bé tì tay không cho chàng trai lấy,hất mặt lên nói: 

_Mày kêu làm gì cũng được đúng không?... 

_Ừ...gì cũng được...Chàng trai gật đầu cái rụp...(Há há chết tổ mày rồi...Cậu bé vui thầm) 

Cậu bé mím môi cố gắng kìm lại buồn cười trong cái bụng của mình,rồi nói: 

_Mày đưa mặt mày đây cho tao hôn,thì tao tha...Cậu bé nói. 

Chàng trai hốt hoảng nhớ tới chuyện hôm qua,liền xua tay nói:

_Không được,kì lắm... 

Cậu bé bĩu môi,nói: 

_Đấy thấy chưa,không có thành ý gì cả,vậy thôi tao với mày hẹn tái ngộ nhau lúc đầu bạc răng "nong" nha,bây giờ thì next cho người lạ quét nhà...

Cậu bé nói rồi lấy chổi đuổi chàng trai. Chàng trai liền giữ chổi lại,nói: 

_Hôn đi,hôn má thôi nha thằng quỷ...Chàng trai nhắm mắt nói.

_Đéo...hôn môi cơ,làm vậy mày mới tởn đến già,xem sau này mày còn dám đánh tao nữa không thằng ôn...Cậu bé nói rồi quệt tay vào môi cười nham hiểm. 

Chàng trai nghe vậy,mở mắt ra nói:

_BUỒI...hôn má là quá lắm rồi đấy. 

Cậu bé chỉ cái cán chổi thẳng vào mặt chàng trai,nói: 

_LOL...thế hôm qua thằng mồm lol nào cướp nụ hôn đầu của tao...Cậu bé đem chuyện đó ra nói với chàng trai...(Nhắc chuyện này mới nhớ...đù má nụ hôn đầu của mình...à đâu đã nút lưỡi đâu...hehe vậy mình vẫn giữ đc phẩm giá) 

Chàng trai đỏ mặt khi nghe thấy cậu bé nói về cái chạm môi đó... 

_Thế sao đây?...Cậu bé khoanh tay hỏi chàng trai. Chàng trai suy nghĩ... 

........... 

........... 

........... 

...........

_RỒII...hôn nhanh đi...Chàng trai nhắm chặt mắt nói dứt khoát,cam chịu vì biết người sai là mình,lại còn hôm qua...

Cậu bé cười thích thú nhìn thằng bạn đang nhắm mắt...mặt thì nhăn như chó nhìn thấy củ riềng.

_Tao hôn nha...Cậu bé tiến tới nói.

_Nhanh đi...Chàng trai nhắm mắt lo lắng lẫn....chút hồi hộp. Cậu bé che miệng cười,đưa mặt tới gần:

_Chuẩn bị rồi đấy...Cậu bé chọc

_Địt bà mày,nhanh lên...Chàng trai hối cậu bé. 

........... 

........... 

........... 

Cậu bé tiến sát vào tính dọa chàng trai đang khổ sở kia...nhưng khi tiến gần tới... cậu lại khựng lại nhìn từng đường nét trên gương mặt chàng trai...hơi thở có vẻ gấp gáp của chàng trai đang thở hắt vào tóc cậu...chắng hiểu sao...chẳng thể biết được sao cậu đang là người trêu người khác nhưng chính cậu lại là người bất động,chút bối rối theo từng sợi tóc đang được hơi thở ấm nóng kia nâng niu. 

Cậu lắc mạnh đầu...(Thằng chó này cao thiệt...)

Cậu cố gắng lờ đi suy nghĩ phản nghịch kia bằng một cái suy nghĩ chẳng ăn nhập...rồi cậu kiễng chân. 

...Dần...dần... 

...Tiến...tới... 

...Mất một nhịp...

 ...Thịch...Thịch...Thịch...

 *********CHỤT*********** 

Cậu bé kiễng chân lên chỉ để đôi môi khù khờ của mình hôn sượt qua bên má phải trắng mịn của chàng trai...

Cậu bé hạ người xuống mỉm cười nhìn chàng trai vẫn còn nhắm mắt kia: (Thật ra không muốn hôn mày đâu nhưng tao lại muốn biết làn da của mày mềm thế nào thôi,thằng ngốc tổ...bị lừa rồi mà không biết...hihi...) 

Chàng trai kia khi biết cậu bé hôn nhẹ vào má mình...một cảm giác thật khó tả đến với cậu,trái tim đập nhanh hơn trước...thịch..thịch...có vẻ chàng trai đang lo lắng sợ hãi nên vậy....

Căn phòng trở lên ấm áp lạ thường khi có đến hai người con trai đang thở hòa vào không khí trong phòng,ánh nắng từ cánh cửa sổ in hình bóng hai người lên bức tường trắng.

 Cái bóng lớn của người kia vẫn đang nhắm mắt dù mọi thứ đã xong xuôi...

 Còn cái bóng nho nhỏ đang đứng trước cái bóng lớn,che miệng cười thầm nhìn đứa bạn của mình... 

*****************************************

 Này trái tim kia,sao cứ đập vội vã như vậy... 

Đừng có giấu,đừng che đậy,hãy tiến tới chạm vào nhau như khi ta sát lại gần...

 Chàng trai màu xanh ơi,sao anh cứ mãi nhắm mắt ngủ ngon trong giấc mộng tình yêu như thế...

 Có chăng anh đang đợi chờ đôi môi khờ dại của em đánh thức anh dậy,phải không anh?...

Không được đâu,không được đâu,em không phải là người có thể trao cho anh nụ hôn của mình và đánh thức anh dậy khỏi những mơ mộng ấy... 

Vì đôi môi của em là để dành cho người khác rồi,người có một kí ức tăm tối và một nỗi đau sâu thẳm trong trái tim màu đen của người ấy... 

Người ấy đang cô đơn trong bóng tối và đang chờ đợi được giải thoát,chờ đợi một màu trắng xóa tan đêm tối trong trái tim của anh ấy... 

Thế nên đừng chờ đợi em,vì em sinh ra không phải để dành cho anh... 

...HÃY CHỜ ĐỢI MỘT MÀU HỒNG ĐẾN VỚI ANH,ANH NHÉ... 

...ĐỪNG CÓ ĐỢI CHỜ MÀU TRẮNG VÔ HÌNH CỦA EM... 

****TRẮNG***ĐEN***XANH***HỒNG****

-----------------------------------End C25------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro