C24
Đêm nay biển im lặng,gió cũng không còn mạnh như những đêm trước nữa...chắc tại ai đó,thứ gì đó...hoặc là biển muốn yên tĩnh nhưng sao giờ này xung quanh bờ biển vẫn còn hai người con trai đang chạy vội vã tìm kiếm ai?...họ đều gọi tên một người...tên một cậu bé...
Hoàng Anh.
Hoàng là:Hoàng Hôn,Huy Hoàng chăng...
Anh là :Tinh Anh...hay là gì?...
Dù là gì cái tên ý cũng rất đẹp,có thể ánh sáng của mấy ngôi sao trên bầu trời cũng không thể nào xóa nhòa hào quang xung quanh cái tên ý được...
_HOÀNG ANH...HOÀNG ANH...HOÀNG ANH...
Chàng trai gọi lớn tên cậu bé,giờ cậu chỉ biết chạy lung tung...không biết đi đâu để tìm cậu bé.
_HOÀNG ANH...Hắn đi đằng sau cũng gọi lớn tên cậu bé...
Hai người đều cố gắng tìm bóng dáng cậu bé trên bãi biển...đâu...không phải chỉ có hai người,còn một cô ả nữa...ả đang chạy hộc hộc theo sau hắn.
Cả ba dừng lại nhìn xung quanh chẳng thấy cậu bé đâu cả.
Hắn quay lại hỏi cô ả:
_Hoàng Anh đi lâu chưa?...
_Đi được lâu rồi anh ạ...Cô ả nói thế để cho Hắn và Chàng trai kia không đi tìm Cậu bé ý nữa.
Hắn nhăn mặt thở,rồi nói:
_Chắc giờ nó đang đi tìm xe để về Hà Nội rồi.
Chàng trai nhìn xung quanh,lo lắng nói:
_Nhưng giờ xe đâu mà nó đi cơ chứ....
Tại cậu...chàng trai biết tất cả là tại mình.
_Điện thoại...Điện thoại...Chàng trai nhớ ra một cách để liên lạc với cậu bé,liền cuống cuồng nói điện thoại,rồi chạy nhanh về phía khách sạn,Hắn thấy vậy cũng chạy theo chàng trai.
Để lại cô ả mệt nhừ chân...ả ấm ức tức giận..(Nó quan trọng thế sao chứ,các người không biết nó là một thằng bệnh hoạn à)
Ả nhăn mặt chạy theo về khách sạn...
-----------------------------------------
Trong lúc đó...
Cậu bé đi lung tung chẳng hiểu sao lại lại tới ngay khu chợ mà hôm nay cậu đi với hắn,cậu bé ngó thấy ở ngoài chợ có mấy xe tải chở hàng đang đỗ gần chợ,cậu chợt tìm ra một cách để về Hà Nội.
Cậu liền chạy tới một chiếc xe tải màu xanh chở những đồ gỗ nhỏ,cậu thấy một chú đang bê đồ lên xe,cậu tiến tới cái chú đó để hỏi:
_Chú ơi,xe của chú chở hàng ra Hà Nội ạ.
Chú bê hàng có làn da ngâm ngâm thấy cậu bé hỏi,liền đặt đồ vào sau xe rồi quay lại nói:
_Không con ơi,chú chở hàng gần đây thôi. Cậu bé thở dài,nói:
_Dạ...Rồi cậu bé quay lưng bước đi,rồi cậu lại quay lại hỏi tiếp chú ý.
_Chú ơi ở đây có xe nào chở hàng về Hà Nội không ạ,nhà cháu có chuyện gấp bây giờ chẳng có xe nào đi hết.
Chú đó suy nghĩ một lúc,rồi nói:
_À Có...có ông Hai Gan chở hải sản ra Hà Nội đó con,con thử hỏi xem.
Cậu bé mừng rỡ,hỏi:
_Bác Hai Gan ở đâu vậy chú?
Chú đó liền chỉ tay vào chiếc xe tải màu xanh tía,nói:
_Cái xe màu xanh đang đỗ gần sạp hải sản kìa con.
_Dạ vâng,con cảm ơn chú...
Cậu bé cúi đầu lễ phép.
Rồi cậu nhanh chân chạy tới chiếc xe đó...cậu nhảy cẫng lên nhìn vào vì chiếc xe đó quá cao với cậu...
Nhảy cũng chẳng ích gì,cậu đành kiễng chân gõ tay vào cửa xe.
...Cốc...Cốc...Cốc... ...Cạch...
Cánh cửa xe mở ra...
_Có chuyện gì vậy cu?...
Người đàn ông trung niên mập mạp nhìn xuống hỏi cậu bé
Cậu bé ngước cổ lên,nói:
_Chú ơi,xe chú có đi ra Hà Nội không ạ?...
_Có...Ông chú trung niên gật đầu.
Cậu bé cười tươi nói:
_Chú cho cháu đi nhờ đến Hà Nội được không,cháu có việc gấp phải về nhưng giờ không có xe khách hay taxi....Chú làm ơn...Cậu bé năn nỉ.
Ông chú đưa tay sờ râu suy nghĩ,rồi nói:
_Lên đi,nhưng phải đợi một lúc xe mới đi.
Cậu bé mừng rỡ,cúi đầu cảm ơn:
_Dạ cảm ơn chú Hai Gan...
Ông chú nhíu mày mặt khó đăm đăm khi nghe cậu bé nói tên biệt danh của mình,làm cậu bé nín luôn...
_Sao biết chú là Hai Gan?...Ông chú hỏi.
Cậu bé liền chỉ tay vào chiếc xe đựng đồ gỗ,rồi nói:
_Dạ chú kia nói cho con biết...
Ông chú mập mạp liền nói lớn về phía xe tải chở gỗ kia:
_MẸ MÀY THẰNG HẢI QUẶC,MÀY DÁM KÊU TÊN BỐ LÀ HAI GAN HẢ.
Chú bên kia đang bê thùng đồ,nghe thấy tiếng của chú Hai Gan,chú ý quay lại cười nói lớn:
_TAO THÍCH GỌI THẾ ĐẤY...HAHA...
Ông chú Hai Gan,nói lớn:
_RỒI ĐỂ HÔM NÀO BỐ CHÂM LỬA ĐỐT MẸ HẾT HÀNG,RỒI ĐỨNG ĐÓ CƯỜI NHA THẰNG QUẶC...
Chú kia cười thật lớn,rồi nói:
_LẠI ĐÂY ĐỐT LUÔN ĐI,THÁNG NÀY NGƯỜI TA MUA ÍT QUÁ,MÀY QUA ĐỐT XONG MIỄN TRẢ TIỀN CHO TAO LÀ ĐƯỢC...HAHA. ...HAHAHA...HAHAHA....
Hai ông chú cười phà lên.
(Tôi cười mỉm nghe hai người nói qua nói lại:Bạn bè cười đùa nhau vui vẻ nhưng chẳng biết được khi nào lại hăng máu cay cú đánh nhau...như thằng ôn kia với mình vậy...Haizz)
Hai ông chú cười đùa xong rồi việc ai người đó lo làm,ông chú Hai Gan cúi xuống nói với cậu bé:
_Lên xe đi cu
Cậu bé nhíu mày suy nghĩ cách leo lên xe,rồi hỏi:
_Lên kiểu gì hả chú?
Ông chú liền chỉ tay,nói:
_Giẫm chân lên đây trước,rồi bật mạnh người lên là được.
Cậu bé khịt mũi,rồi làm theo chỉ dẫn của ông chú...cuối cùng bật hai lần mới vào được bên trong xe.
_Chú mày đi du lịch hả?...Ông chú hỏi.
_Dạ vâng...Cậu bé trả lời,rồi thở nhẹ vì đã yên tâm là mai được về Hà Nội.
-----------------------------------------
Trong lúc đó...
...Hộc...Hộc...
...Cạch...
Chàng trai mở cửa chạy thở hộc hộc vào phòng kiếm điện thoại,mà chẳng quan tâm tới sự hiện diện của hai cô gái trong căn phòng.
_Chưa tìm được anh Hoàng Anh hả anh hai...
Cô bé đứng lên hỏi anh cô...nhưng anh cô chẳng để ý tới câu hỏi đó,chỉ vội vã bấm điện thoại,rồi đưa lên tai nghe...chờ đợi.
Thuê bao quý khách vừa gọi... Chàng trai nhăn mặt khi không gọi được cho cậu bé...vừa lúc ý Hắn cũng chạy về phòng.
_Sao rồi,gọi được chưa...Hắn lo lắng hỏi.
Chàng trai lắc đầu,nói:
_Nó tắt máy luôn rồi...
_Tao vừa hỏi nhân viên ở dưới sảnh,họ bảo giờ này không có taxi hay xe khách nào...Hắn nói.
...RẦM.... Chàng trai đá mạnh vào cái tủ,cúi đầu xuống nói:
_Tại tao hết,chắc nó giận tao nhiều lắm...
Hắn tiến tới vỗ vai thằng bạn,rồi nói:
_Thôi...để tao đạp xe đi tìm nó...
Hắn nói xong đi ra ngoài cửa.
_Tao đi nữa...Chàng trai chạy theo hắn...mà chẳng để tâm một người.
.......
....... Hắn quay lại ngăn thằng bạn mình,rồi nói:
_Thôi mày ở đây đi,Hoàng Anh để tao tìm cho.
_Không đây là lỗi của tao,để tao đi tìm nó...Chàng trai nói.
Cô gái đang ngồi khóc,chỉ biết lặng thinh...anh ta không chút để ý tới cô...càng ngày cô càng thấy giận...cô không phải là người vô hình,cô cũng là người bị tổn thương mà...cô bị tổn thương còn hơn cậu bé nhiều...sao anh ta có thể.
Cô gái bặm chặt môi đứng dậy,bước đi qua Hắn...Cô bé...Và...người đó...Cô đi ra khỏi phòng mang theo đầy nỗi hờn giận và tổn thương
_Chị Thư...Cô bé thấy thế liền chạy theo cô gái.
Chàng trai liếc nhìn cô gái bước đi,rồi quay lại hối hắn:
_Đi thôi. Hắn lắc đầu với thằng bạn này,rồi nói:
_Ừ...đợi tao lấy điện thoại.
Hắn cùng chàng trai đến phòng Hắn lấy điện thoại,rồi cả hai vội vã chạy ra ngoài...không để ý tới...
........ ........
Cô ả chạy mệt nhừ chân đến cửa khách sạn,ả đang thở hổn hển thì thấy Hắn và Chàng trai đang chạy tới
_Anh...
Hắn và Chàng trai chẳng để ý gì tới cô...chạy thoáng nhanh qua cô ả... Cô ả quay mặt lại thì thấy,Hắn và Chàng trai đã chạy xa rồi...
....Rầm.... Cô ả tức giận đá mạnh vào thùng rác công cộng gần đấy...
_Chó chết... Cô ả giận dữ đành đi vào khách sạn...
Bây giờ không ai đoán được lần này...Cô ả là người chiến thắng...hay...một kẻ thất bại.
....Vù...Vù...Vù...Vù...Vù...Vù...
_Tao với mày chia ra đi kiếm nó,đứa nào tìm được nó thì gọi báo cho nhau biết...
Hắn quay sang nói với Chàng trai.
Chàng trai chỉ gật đầu,rồi nhanh chóng đạp xe đi tìm kiếm cậu bé...cậu ta vội vã vì gì...cố gắng giữ lại một tình bạn chăng?...
-----------------------------------------
_Em có gặp một thằng con trai đeo ba lô,mặt có vết bầm không... Hắn đi hỏi những quán cafe và quán nước còn mở ở gần đấy....
_Không anh ạ...
_Không có anh ơi...
_Dạ không...
Nhưng những câu trả lời toàn là "KHÔNG" và cái lắc đầu. Hắn thở dài rồi đạp xe tới một quán cuối cùng còn mở ở khu đấy...
Hắn vào trong hỏi:
_Em có gặp một đứa con trai đeo ba lô,mặt hơi bầm tím không?...
_Hình như là cái bạn vào hỏi có xe nào về Hà Nội thì phải...Người phục vụ gãi đầu nói.
_Đúng là nó đó,thế em có biết nó hỏi xong rồi đi đâu không?...
Hắn hỏi gấp gáp.
_Dạ không anh ơi...Người phục vụ lắc đầu.
_Thế em có để ý nó đi về hướng nào không,nó đi lâu chưa...Hắn nói.
Người phục vụ nhớ lại một lúc,thì nói:
_Hình như là bên tay phải,bạn ý đi được tầm 20 - 30 phút rồi.
_Cảm ơn... Hắn vội vàng đạp xe về hướng bên tay phải tìm tiếp...
-----------------------------------------
Cùng lúc đó...
Chàng trai đạp xe khắp nơi,hỏi từng người,rồi đến từng ngôi nhà còn sáng đèn...
_Bác ơi,bác có thấy một cậu con trai đeo chiếc balô màu đen đi qua đây không,mặt còn bị bầm ở môi nữa...
Chàng trai dừng xe tả cậu bé cho người bán nước ven đường.
_Không có cháu ơi...Người bán nước xua tay nói.
_Cháu cảm ơn...
Tìm chỗ này không thấy chàng trai lại đạp xe tiếp đến một quán game còn mở cửa... Chàng trai chạy vào hỏi chủ quán:
_Bác ơi,bác có gặp một cậu con trai đeo balô màu đen không? Chàng trai chỉ nhận được cái lắc đầu...
_Cháu cảm ơn...
Chàng trai lại chạy ra lấy xe,rồi đạp tiếp đi khắp nơi mà chẳng thấy ai gặp cậu bé...
Chàng trai lo lắng nhìn xung quanh trên những con đường mà mình chạy qua...chỉ mong...gặp...được...một thằng dở hơi đeo balô...nhưng chẳng thấy,đường giờ vắng tanh...những lúc thấy có bóng người,chàng trai lại vội vã chạy đến xem có phải là cậu bé không...nhưng không phải.
Chàng trai rẽ vào một quán nước của một cô gái đang ngồi bán ở vỉa hè..
_Em ơi cho anh hỏi,em có thấy một cậu con trai cao đến đây,đeo balô đen,mặt hơi bầm đỏ không?...
Chàng trai hỏi nhiều đến nỗi giọng cậu bị khô giọng,từ nãy giờ cậu đi tìm xuất,không ngừng nghỉ.
Cô gái cười nói:
_Dạ em không thấy.
_Cảm ơn...em...Chàng trai nhăn mặt vì rát họng,rồi lại lên xe tìm kiếm tiếp...
_Ai hỏi gì vậy em...Người phụ nữ trẻ vừa đập đá vừa hỏi cô gái em của mình.
Cô gái ngoáy đầu cười:
_Họ hỏi tìm người thôi chị.
_Ừ...Người phụ nữ trẻ gật đầu,rồi bê túi đá vào thùng giữ lạnh. Cô gái ngồi suy tư một lúc,rồi nhớ ra một việc:
_Chị ơi,ở gần biển có khách sạn nào không chị...Cô gái quay lại hỏi người phụ nữ trẻ
Người phụ nữ trẻ ngẩng mặt lên,ngạc nhiên hỏi:
_Sao em hỏi vậy?...
_À...để em biết thôi,vì bạn của em trên Facebook hỏi em để nó đến đi du lịch...Cô gái ấp úng nói.
Người phụ nữ trẻ cười,rồi nói:
_Hạ Long Plaza và Star Plaza thì phải,mà đừng chơi Facebook nữa,không tốt đâu...
Cô gái cười vẩn vơ...(Hạ Long Plaza với Star Plaza à...)
_Đi về ngủ đi,để chị bán cho...Người phụ nữ trẻ nói với cô em đang tuổi mộng mơ của mình.
Cô gái cười tươi,chạy tới lấy túi xách,rồi nói:
_Vậy em về đây chị,bao giờ chị dọn hàng thì nhớ gọi anh rể ra phụ đó,đừng dọn một mình nha chị.
Người phụ nữ cười,nói:
_Rồi về đi,nhớ đi ngủ luôn,không được nghịch điện thoại nghe chưa.
_DẠ VÂNG TUÂN LỆNH...Cô gái cười nói lớn,rồi quay mặt bước đi... Cô gái bước chân từng nhịp vui vẻ suy nghĩ...(Hìì....thế là mình biết chỗ anh ý đang ở rồi...YEAH~~~)
Trong khi đó...
....Hức...Hức...Hức...Hức....
Tiếng khóc...
Tiếng khóc....
Cô gái bị tổn thương đang nằm trên giường khóc với đôi mắt sưng đỏ lên...cô vẫn khóc...dù giờ đã rất khuya.
_Em thấy anh ta còn quên cả chị,chính anh ta là người sai...hức...hức...
Cô gái vừa khóc vừa nói.
Cô bé vỗ vai cô gái,rồi nói:
_Chắc anh ý sợ phải đối mặt với chị thôi,em biết anh ý yêu chị nhiều lắm,với lại anh ý phải đi gấp tìm anh Hoàng Anh,chị đừng khóc nữa,đợi anh hai em về rồi anh ý sẽ xin lỗi chị thôi.
_Chị cũng bị tổn thương chứ có phải chỉ Hoàng Anh đâu,anh ta còn chẳng thèm để ý tới chị,anh ta đã yêu người con gái khác rồi...hức..hức...
Cô gái nấc từng tiếng.
Cô bé lắc đầu,nói:
_Không phải đâu,anh ý yêu chị mà,nếu anh ý không yêu chị thì sao anh ý lại ghen chứ,sao anh ý tức giận đến nỗi đánh cả anh Hoàng Anh,chị phải hiểu rõ chứ
Cô gái ấm ức lau nước mắt,rồi ngồi dậy nói:
_Chị biết là anh ấy ghen nhưng chị không ghen à,ngay hôm nay anh ấy đã đi chơi với cô gái khác,không biết chừng họ đã làm gì với nhau rồi...hức...hức...
Cô gái lau nước mắt rồi lại khóc...khóc rồi lại oán giận...yêu làm chi để giờ khổ đau lại hành hạ bản thân mình.
Cô bé thở dài đành im lặng...chẳng biết phải nói gì,khuyên ra sao cho đúng,cô bé đưa ánh mắt buồn ngủ của mình nhìn ra cửa sổ,suy nghĩ:(Không biết đã tìm được anh Hoàng Anh chưa nữa...đã khuya lắm rồi...OAA...
Cô bé ngáp ngủ,rồi đặt người xuống chiếc giường êm ái...thở đều)
-----------------------------------------
Trong một khu chợ...
Trên chiếc xe tải màu xanh tía,ông chú mập mạp đặt hết hàng vào đằng sau xe,rồi mở cửa xe trèo lên...
Cậu bé thấy vậy,hỏi:
_Xong rồi hả chú?...
_Ừ...bây giờ đi luôn...
Ông chú nói rồi cho chìa khóa mở máy,cho chiếc xe tải 4 bánh bắt đầu di chuyển...rồi từ từ...đi qua một thứ...lướt nhẹ...gió không gặp được mây...mây lại đi qua gió.
Cậu bé không biết một chiếc xe đạp thân quen đã đi qua chiếc xe tải...chàng trai đã đến quá trễ. -----------------------------------------
Chàng trai đạp xe tới một khu chợ,thì có một chiếc xe tải đi từ chợ ra...chàng trai liền đi vào bên đường tránh chiếc xe ấy,rồi đi vào trong hỏi mọi người.
_Anh có gặp một cậu con trai đeo balô màu đen không?...Chàng trai hỏi một người đang ngồi hút thuốc gần đó.
_Không...Người đó lắc đầu nói.
_Cảm ơn... Chàng trai hỏi xong rồi đi tới một chiếc xe tải đang chuẩn bị đi ra khỏi chợ. Chàng trai liền gõ vào cánh cửa màu xanh.
...Cạch...
_Chú ơi cho cháu hỏi,chú có thấy một cậu con trai đeo balô màu đen không ạ..
Chàng trai vội vàng tả hình dáng cậu bé cho ông chú nghe. Ông chú gật đầu,nói:
_À có,nó lúc nãy vừa hỏi chú mà.
Chàng trai mừng rỡ,nói:
_Thế nó đi đâu rồi hả chú?...
_Vừa mới đi rồi,thấy nó bảo muốn đi nhờ để về Hà Nội nên chú chỉ ra xe ông Hai Gan chở hải sản tới Hà Nội,ông ý vừa đi rồi.
Chàng trai hụt hẫng như đã mất một thứ gì đó...
_Thôi chú đi đây...Ông chú nói xong rồi nổ máy cho xe lăn bánh đi qua chàng trai đang đứng tự trách mình kia. (Chắc nó giận mình lắm,không biết nó có đau không....Mình phải về Hà Nội..)
Chàng trai như loạn trí,cuồng dại không biết phương hướng...cuống cuồng lấy điện thoại gọi cho Hắn.
...Tút...Tút...Tút...
_Alô...tao đây...Hoàng Anh nó về Hà Nội rồi...ừ...
Chàng trai cúp máy,cho nhanh điện thoại vào túi quần,rồi nhanh chóng lên xe đạp chạy về khách sạn.
----------------------------------------
....KÍTT...KÍTT....
Chàng trai phanh xe dừng lại ở trước cửa khách sạn,nhìn xa xa đằng sau cũng có một chiếc xe đạp chạy đến.
....KÍTT...KÍTT....
_Bây giờ sao?...Hắn phanh xe lại hỏi Chàng trai.
Chàng trai xuống xe,nói:
_Tao tính giờ tao về Hà Nội luôn,mày đưa chìa khóa ôtô mày đây...
Hắn vỗ vai thằng bạn,cười nói:
_Thế để tao đi cùng mày luôn,lần sau phải biết nghe từ hai phía biết chưa,mất cái gì khó lấy lại lắm,giờ về cố mà xin lỗi thằng Hoàng Anh.
Chàng trai hất tay Hắn ra,rồi nhăn mặt nói:
_Nhanh đy...
Hắn cười rồi đi cùng Chàng trai vào trong khách sạn...
Hắn đi vào mà không biết gì,có phải Hắn nói Chàng trai đánh mất cái gì thì khó lấy lại? Hắn đã đánh mất thứ gì chưa nhỉ?...
Giờ Hắn và Chàng trai kia không phải đang chạy theo một con đường sao?...
Vậy ở con đường đó,Hắn và Chàng trai kia ai sẽ đánh mất nhiều hơn?...
-----------------------------------------
Ngoài hành lang...
_Mày không cần sắp xếp đồ đâu,bỏ lại đây tao kêu người tới lấy là được...
Hắn vừa đi vừa nói.
_Ừ...Chàng trai đi ở đằng sau nói. Hắn dừng lại,rồi vào trong căn phòng của Hắn,còn Chàng trai đứng ngoài đợi.
....Cạch.... Hắn lấy chìa khóa phòng mở cửa ra,khi bước vào phòng Hắn thấy Cô ả đang ngồi uống rượu trong phòng tối...chỉ độc ánh đèn ngủ.
Cô ả quay lại vui mừng khi nhìn thấy Hắn,Cô liền đặt ly rượu chạy tới ôm Hắn nhưng vẫn như mọi khi...
Hắn lạnh lùng hất tay Cô ả ra.
Để Cô ả đứng đấy hụt hẫng,Hắn đi tới ngăn tủ lấy chìa khóa xe,rồi nói:
_Tôi về Hà Nội luôn,còn Cô thích mai hay ngày kia về thì về...
Hắn móc ví lấy 10 tờ 500 nghìn vứt xuống giường...rồi bỏ đi.
....Cạch....
Tiếng đóng cửa của Hắn...lạnh nhạt...căn phòng mỗi mình Cô ả.
Ả nhìn xuống 10 tờ tiền trên giường...Ả nhếch mép cười...
...Aaaaaaa....
Ả hất văng cho những tờ tiền giá lạnh đó bay tứ tung...
....Choang....
Ả tiến tới bàn đưa tay cầm ly rượu,rồi ném mạnh vào tường...cho cốc thủy tinh vụn vỡ ra từng mảnh...cốc rượu chiến thắng của Cô đã vỡ...nhuộm màu đỏ cho bức tường...một ly rượu vang đắt tiền...cảnh tượng vô hồn trong căn phòng nhạt...mờ. Hình như có một giọt nước gì đó nhỏ giọt xuống mặt sàn gỗ...là giọt rượu vang rồi...nhưng nó mặn mặn...tinh khiết...giọt nước ý nó rơi từ đôi mắt sắc lạnh của Cô ả...
Ả đã khóc và khóc không thành tiếng...khóc trong cô đơn...chẳng ai cần đến ả. Cô ả lại cười...cười hay khóc?...sao Cô ả thay đổi nhanh thế?...Cô có biết cô đã khóc không?...
Giờ cô lại cười ma mãnh là sao?.... Cô ả đi tới nhặt những tờ tiền mà mình đã hất văng...cô là một con quỷ ham tiền...
Cô biết và cô chắc chắn sẽ không thay đổi...với cô:
_Tiền là tất cả cuộc sống của tôi...
Cô nhếch miệng đưa những tờ tiền lên mũi ngửi...rồi nằm xuống giường xong ả hất những tờ tiền ý lên người...rồi nhắm mắt đê mê trong tham vọng...với những suy nghĩ...
Không cần ai ở bên tôi...tôi không cần những lời an ủi và lòng tốt của mấy người...
Tôi đã có thứ luôn ở bên cạnh mình...Tiền...những tờ Tiền ngọt ngào...
Đừng có mang đến cho tôi một tình yêu hay một tình bạn vĩnh cửu...
Các người quá mơ mộng rồi...hãy mang những tờ tiền ngọt ngào đó cho tôi thay những thứ không có thật...
Tôi sẽ dùng những tờ tiền đó..
Để...Hủy...Hoại...Mấy...Người.
----------------------------------------------
Bên ngoài Chàng trai đang móc điện thoại ra gọi cho một người...
...Tút...Tút...Tút...
_Alô...Anh Hai đây...Nó về Hà Nội rồi...Ừ...Ừ...Anh đi về luôn tìm nó...Mai mày về sau đi....Mày xin lỗi Thư hộ anh nha...
Chàng trai nói xong rồi cúp máy.
....Cạch....
Chàng trai thấy Hắn đi ra,rồi nói:
_Đi thôi... Rồi hai người con trai chạy ra ngoài để lấy xe.
-----------------------------------------
Trong lúc đó... Căn phòng của hai cô gái đã không còn tiếng khóc nữa...cô gái kia đã thôi khóc,cô nhắm mắt nhưng không thể nào ngủ được,cô bé bên cạnh thì dần dần bắt đầu đi vào giấc ngủ.
....Ring...Reng...Ring...Reng...
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô bé kêu inh ỏi.
...Hơ... Cô bé đang nhắm mắt,nghe thấy tiếng chuông liền trợn mắt lên...bật mạnh dậy vồ tới nghe điện thoại.
_Dạ...Anh Hoàng Anh sao rồi anh....CÁI GÌ....Về Hà Nội rồi á...Vâng...Vâng...Để em...
Cô bé bỏ máy xuống khi bên kia anh cô đã cúp máy
Cô bé biết cô gái chưa ngủ,liền quay sang nói:
_Chị Thư,anh Hùng về Hà Nội rồi,anh ý còn bảo em xin lỗi chị hộ anh ý nữa...
Cô gái nhắm mắt nói:
_Xin lỗi gì chứ,đấy đâu phải xin lỗi,anh ta muốn xin lỗi thì sao không đến mà phải nhờ em.
Cô bé nằm xuống,nhắm mắt nói:
_Chắc anh ý sợ phải đối diện với chị...
Cô bé nói xong đợi xem cô gái nói gì...nhưng chỉ thấy im lặng...
Cô bé thở dài rồi nhắm mắt cho đôi mắt được nghỉ ngơi...mà không biết...cô gái kia đang lặng khóc một mình...không thành tiếng.
-----------------------------------------
Ở một khu hơi xa khách sạn đó một chút,có căn nhà nhỏ xinh xắn...một cô gái ở trong căn nhà đó với một trái tim đang thổn thức,cô gái hình như chưa muốn ngủ mà đang tì cằm lên tay,mơ mộng nhìn ra ngoài ban công.
(Anh ý thật đẹp,giống như thiên thần vậy...lạnh lùng nữa...hihi)
Bên tay phải cô đang cầm chiếc bật lửa mà người con trai ý đã cầm trên tay,cô gái đặt một nụ hôn in vào chiếc bật lửa,rồi đi vào trong phòng cất cẩn thận chiếc bật lửa và cho nó ở cùng với tờ tiền 50 nghìn mà cô đã xin của chị mình...tờ tiền này cô sẽ không tiêu đâu,tờ tiền này có giá trị hơn nhiều mấy tờ tiền khác...giá trị của tình cảm...tình yêu sét đánh.
Cô gái cất cẩn thận hai thứ đó,rồi đặt tấm lưng xuống giường...nhắm mắt đi vào giấc ngủ một cách dễ dàng với một trái tim mới biết yêu...mới thẹn thùng...mới ngại ngùng...tất cả đều rất mới.
---------------------------------
Đến một con đường khác... Nhìn chiếc xe màu xanh tía đang đi bon bon trên con đường phẳng lặng,cậu bé ngồi trong xe mắt lim dim buồn ngủ,cậu lấy điện thoại ra,đặt chế độ bận,rồi bật một bài hát buồn xong cắm tai nghe...để những bài hát cùng sầu muộn theo cậu qua những con đường...cậu suy nghĩ:
( Tao sẽ thua mày lần này,nếu mày còn dở trò bẩn thỉu này nữa thì đừng có trách tao phải đối đầu với mày)...
Cậu cười nhẹ khi nhìn cái mặt Hắn đang ngủ trên màn hình điện thoại của cậu...đó là lần đầu tiên cậu được ở gần Hắn,khi Hắn say...nhìn Hắn ngủ thật rỗi ấm áp,nhìn Hắn là trái tim cậu lại thổn thức,có thể nhìn lâu cậu sẽ bị đau tim mất.
Cậu cười rồi vào xem thư viện hình ảnh,hình Hắn đang ăn ghẹ mà cậu chụp trộm nè...haiZz..cái thằng nào mà lại tự nhiên góp mặt vào tấm ảnh đẹp thế này,cái mặt trời đánh của nó hớn hớn hở hở chụp ké...thấy ghét...càng nhìn càng ghét...thằng độc ác...?????
Cậu khựng lại khi nhìn đôi môi của thằng chụp ké ấy...đôi môi ý đã chạm vào môi cậu hai lần...thịch thịch...trời ơi trái tim này bị sao vậy...không phải đâu...chắc trái tim của mình bị sợ hãi thôi...haizz.
Cậu nhìn gương mặt của thằng chụp ké ấy rồi nói thầm trong tâm trí: (Lần này tao không giận mày đâu thằng chó,tao biết nửa phần chuyện này là do con Hoa sắp xếp...Cậu bặm môi:Nhưng vì mày dám làm vỡ con tượng của tao và Kiên nên tao không thể tha thứ dễ dàng được...hứ...thằng ngốc ơi là ngốc...nghĩ sao gay yêu được gái chứ...prừ...)
Cậu nói với chàng trai trong ảnh,rồi nhìn sang bên gương mặt của hắn: (Em sẽ không ngừng yêu anh đâu,sứ mệnh của em là làm cho anh cười...thế là được rồi...)
Từ từ cậu bé dần nhắm mắt đi vào giấc ngủ...nhưng có hay biết đằng sau không gần cũng không xa có một chiếc xe của...hai người con trai đang đi theo con đường giống cậu.
-----------------------------------------
Chiếc xe màu đen...
Hắn đang cầm lái chạy xe,còn bên cạnh chàng trai lo lắng nói:
_Tao sợ nó giận tao luôn,không tha lỗi cho tao...(Chàng trai nghĩ lại câu Cậu bé đã nói: _Từ nay tao với mày,đứa nào còn nhắc tới nhau nữa thì đứa đấy làm CHÓ)
Hắn cười,nói:
_Mày không biết tính của nó à,nó tức nên mới nói vậy thôi,không cần phải lo đâu.
_Mong thế...Chàng trai nói.
Rồi hai người con trai im lặng đi tiếp...theo sau một người...một con đường. ...1 người đang lo lắng,hối hận...
...Người còn lại thì chẳng ai biết được sao người đó lại tin tưởng và hiểu cậu bé như thế...
Tâm trạng,suy nghĩ,tính toán ra sao thì hai người con trai đang cùng đi theo một đích đến,dù là lý do của hai người có khác hoặc sẽ thay đổi sau này...nhưng nhìn đi...
Con đường...
Giờ đây...
Ba con thiêu thân...
Đang đi theo một con đường mà chúng không biết nó như thế nào...
Đẹp không?...
Gập ghềnh không?...
Có bị vấp ngã?...
Có đau?...
Có khóc?...
Thay đổi chứ?...
Đau lòng chứ?...
Nếu mệt mỏi có thể buông không?...
Nếu chán nản có thể dừng lại?...
Bay vào đống lửa có thể quay đầu lại?...
Tưởng rằng nhiều lí do đã tách ba người đó ra...giờ họ vẫn đi theo con đường đó...sau này có ai ngăn cản được họ không...ngăn họ không đi theo cùng nhau đến cái đích của con đường đó...con đường lửa...nóng bỏng...đốt cháy mọi thứ...thành khói bụi.
--------------------------------------End C24----------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro