
Sài Gòn - Back to normal life
Vừa xuống máy bay là nàng đi thẳng đến công ty, không kịp ghé qua nhà cất hành lý. Mặc dù bỏ bữa ăn trên máy bay nhưng nàng vẫn không thấy đói. Pha vội tách trà nóng, nàng tập họp nhân viên trong bộ phận lại họp nhanh trước khi vào báo cáo với Tổng giám đốc và sếp các bộ phận khác. Chiến lược cho sản phẩm mới lần này đòi hỏi nàng dành nhiều thời gian, công sức cũng như chi phí cho việc tìm hiểu, phân tích thị trường. Chỉ cần một sơ suất nhỏ là việc thực hiện sẽ gặp rắc rối ngay. Nàng hơi lo. Hơn 2 tháng nay, nàng cùng các đồng nghiệp chạy vắt giò lên cổ để kịp deadline Tổng giám đốc đề ra. Hít một hơi thật sâu, nàng tự nhủ "Bình tĩnh, tự tin Tú ơi. Đừng để mọi người thất vọng.". Mỉm cười thật tươi, nàng đẩy cửa bước vào phòng họp. Gần như mọi người đã có mặt đông đủ. Laptop và projector đã sẵn sàng. Chờ ông Tổng an vị, nàng bắt đầu "mở máy".
Sau một vài góp ý thêm bớt của ông Tổng, nàng nhanh chóng gút lại những điểm cần chỉnh sửa cuối cùng và giao những việc cần thực hiện lại cho các đồng nghiệp. Trở về phòng, cảm giác đói ùa nhanh đến làm nàng hoa cả mắt. Ah, gần 5h chiều rồi. Nàng mở điện thoại lên, có 5, 6 cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của H. "Hello. Tú vừa xong việc tại công ty...Hôm trước Tú có nói với H. rồi...Uhm, buổi trưa vào công ty họp luôn mà. Lát qua đón Tú đi ăn nha. Ok. 30' nữa gặp."
Mang hành lý vào nhà cho nàng, H. hỏi" Hôm nay H. ở lại nhé?" Nàng ậm ừ "... Cũng được. Nhưng hôm nay Tú mệt lắm. Chỉ muốn ngủ thôi." "Ok. H. sẽ không phiền Tú đâu. Chỉ ngủ thôi. Sáng sẽ làm điểm tâm cho Tú. Chịu không?" Nàng gật gật đầu rồi bước nhanh vào phòng tắm. Khoác nhẹ chiếc áo ngủ bằng lụa để sẵn trong phòng tắm, nàng đến bên kệ sách chọn tập thơ Xuân Quỳnh. H. đến sau nàng, vòng tay ôm siết nàng vào người. Nụ hôn đậu trên gáy nàng, lướt nhẹ qua vành tai. Nàng cười nhẹ và quay lại "Thôi mà H. Tú còn mệt lắm". "Cả nửa tháng nay H. bận rộn, giờ rảnh và muốn...Haizz...Thôi bỏ đi. H. đi tắm đây. Tú mệt thì cứ ngủ trước đi. Nhé". "Uhm. H. cũng ngủ sớm nha." Nàng nhón chân hôn nhẹ lên má H.
Đang mơ màng thì "Tú ơi, điện thoại reo 2 lần rồi nè." Vẫn nhắm nghiền mắt, nàng uể oải "Hello.... Quỳnh?! Về rồi hả? Bây giờ là mấy giờ? 10h đêm?...Ah, Chị đang ngủ....Không sao...Ok. Goodnight. Hẹn gặp lại." Nàng mở mắt nhìn lên trần nhà. Cơn buồn ngủ tan biến. Nàng chợt nhớ khuôn mặt xinh xắn của Quỳnh. Hình dung dáng vẻ hậu đậu dễ thương của cô. Nàng bật cười. H. vẫn đang xem bóng đá ngoài phòng khách. Nàng ngồi dậy, ra nằm gối đầu lên đùi H. H. vuốt ve khuôn mặt nàng, cúi xuống hôn lên mũi nàng. Nàng lại lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
* * *
Trả lời xong mớ thư của các đối tác, nàng lục lại số điện thoại Quỳnh gọi tối qua. Nhắm mắt suy nghĩ rồi nhấn nút call.
"Chị hả? Chị khỏe chưa? Tối qua em xin lỗi nhé. Làm phiền chị ngủ."
"Uhm. Không sao đâu...Em thường ăn trưa ở đâu?"
"Em ăn gần văn phòng thôi. Đi bộ cũng tiện lắm..."
"...Ăn trưa với chị nhé!"
"Dạ được. Mình hẹn ở đâu, chị?"
"Vincom được không em?"
"Dạ. 11h30 nha chị. Em đợi ở cổng Đồng Khởi nhé"
"Ok. Bye em. Lát gặp."
Nàng lái chiếc Yaris vào bãi xe dưới tầng hầm Vincom rồi đi thang máy ngược lên trên, vòng ra cổng Đồng Khởi tìm Quỳnh. Thấp thoáng bóng Quỳnh trước cửa.
- Em tới lâu chưa?
- Cũng mới ah chị. Hôm nay chị xinh quá.
- Em cũng zậy mà. Em được nghỉ trưa tới mấy giờ?
- Dạ, đúng 1h thôi. Mà em vào trễ chút cũng không sao đâu chị.
- Ah, chị thì giờ giấc linh hoạt hơn. Tùy chị chủ động. Mình ăn gì đây em?
- Chị thích ăn gì?
- Trời. Chị hỏi em, em hỏi lại chị. Vầy nha, ăn gì có nhiều rau. Đó. Em chọn giùm chị đi.
- Uhm...Rồi. Lẩu Kichi Kichi. Toàn rau không ah. Được không chị?
- Được em.
Vừa ăn nàng và Quỳnh vừa trò chuyện vui vẻ. Nàng hiểu thêm hoàn cảnh gia đình, công việc của Quỳnh. Quỳnh đang làm cho một văn phòng đại diện của Nhật. Cô sống với ba mẹ vì anh hai đã lấy vợ và ở riêng.
- Quỳnh ...có bạn trai chưa?
- Chưa chị ơi...
- Sao zậy? Chắc tại em kén chọn quá ah, Chứ xinh như em, khối chàng theo.
- Thì...thì cũng có vài người thích em. Cùng công ty nè. Con cái của bạn ba mẹ em nè...nhưng sao em chưa thấy vừa ý ai hết...Đôi khi em giật mình nghĩ "Hay là mình đứt dây thần kinh yêu".
Nàng phá lên cười vì câu nói ngộ nghĩnh và tỉnh rụi của Quỳnh.
- Từ từ sẽ gặp đúng người thôi, em há.
- Uhm. Chắc zậy quá chị. Năm nay em 25 tuổi rồi. Mà sao em không hề thấy buồn vì chưa có ai bên cạnh... Chị thì sao?
- ...Ah, giữa năm sau chị cưới....Cũng quen lâu rồi... Ba mẹ hai bên hối dữ quá.
- Uhm...Chúc mừng chị nha...
- Thôi mình nói chuyện khác hén.
Câu chuyện cứ miên mang cho đến hơn 1h trưa. "Em đi gì tới đây?". "Dạ, em đi taxi." "Vậy để chị đưa em về công ty". Nàng lái xe đưa Quỳnh về lại văn phòng trên đường Tôn Đức Thắng.
* * *
Chiều hôm nay Quỳnh thấy vui lạ. Công việc dường như nhẹ nhàng hơn, mọi người vui vẻ hơn và Quỳnh như yêu hơn công việc mà lâu nay nàng thấy nhiều áp lực. Việc dễ dàng gặp lại nàng tại Sài Gòn làm Quỳnh thấy hân hoan. "Có trái tim mới biết yêu, mới biết vui, mới biết buồn....", điện thoại Quỳnh reo. Quỳnh mới cài nhạc chuông này sáng nay. Cô mỉm cười "Hello. Dạ, mẹ...Con bác Đức? Anh Trung? ...Dạ. Con biết rồi...Con sẽ về sớm. Chào mẹ". Haizz, Quỳnh thở ra ngán ngẩm. Chiều nay lại là một cuộc coi mắt mới. Anh Trung thì Quỳnh biết từ hồi còn là cô bé 9, 10 tuổi. Lúc đó, Quỳnh theo ba mẹ dự tiệc mừng anh đậu ĐH và chuẩn bị du học Mỹ. Học xong anh được mời ở lại trường làm nghiên cứu sinh. Nghe ba mẹ Quỳnh nói thế. Và sau 15 năm tập trung cho việc học hành và đã có sự nghiệp ổn định, anh về kiếm vợ. Hôm nay Quỳnh thấy vui nên cũng không lấy làm khó chịu như thường lệ, mỗi khi mẹ bắt Quỳnh về cho ai đó "coi mắt".
"Quỳnh ơi, có anh Trung đến chơi nè con", tiếng mẹ gọi vọng từ dưới phòng khách lên. Mẹ vui lộ ra mặt kìa. Thường ngày có khi nào mẹ gọi với lên cho Quỳnh thế đâu. Mẹ chỉ sai chị Kim lên lầu gọi Quỳnh xuống thôi. Biết có khách nên Quỳnh không dám mặc áo dây, quần ngắn như thường ngày ở nhà. Quỳnh chọn chiếc đầm xanh biển, màu cô yêu thích, làm nổi bật làn da trắng mịn của mình. Tóc cô cột cao gọn gàng, để lộ chiếc gáy thon, lòa xòa tóc con, trông rất duyên dáng và hấp dẫn. Dắt Quỳnh đến bên người đàn ông trắng trẻo, mặt vuông cương nghị, hàng râu xanh rì cạo chỉn chu chạy quanh hàm, mẹ nói " Đây là anh Trung, con nhớ anh không?" Quỳnh cười, lắc lắc đầu "Chào anh". "Chào em. Em lớn và xinh quá". "Dạ, cảm ơn anh. Anh về nước lâu chưa?" "Anh mới về tuần trước. Nghe bác nói em đi Singapore chơi, nên hôm nay anh mới đến thăm." Câu chuyện trôi nhanh qua những câu thăm hỏi, tìm hiểu chung chung. Sự thẳng thắn, chân thành và cởi mở của Trung làm Quỳnh cảm thấy dễ chịu, không như những anh chàng khác, hay khoe mẽ ngay lần đầu gặp Quỳnh.
Tiễn Trung ra cổng xong, Quỳnh vội vàng chạy lên phòng. Mẹ gọi giật lại "Khoan đã, ngồi đây cho mẹ hỏi chút chuyện." "Chút con xuống liền" vừa nói Quỳnh vừa cất bước nhanh hơn. Vào phòng, Quỳnh lấy điện thoại, mở lên xem có ai nhắn tin hay gọi điện không. Cô hơi thất vọng khi chỉ thấy vài cuộc gọi nhỡ của những anh chàng Quỳnh không quan tâm. Haizz. Cô buồn và thấy mình sao "vô duyên". Người ta không gọi cũng bình thường thôi mà. Quỳnh chán nản với tay bật ti vi và vờ như không nghe tiếng chị Kim gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro