Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 8

Những ngày H. về, nàng như cuốn vào nhịp sống khác. Thế giới xung quanh nàng như thu gọn lại chỉ còn công việc và H. Nàng như muốn buông mình theo vòng xoáy đó. Buông công việc ra, nàng về với H. Thậm chí gần H. nhiều hơn cả những ngày cũ. 3 ngày. 1 tuần. 10 ngày. Và nửa tháng. Thời gian qua, nàng chưa hề gặp lại hay gọi điện cho Quỳnh. Hầu như đêm nào nàng cũng gửi message "G9" đến Quỳnh và nhận lại điều tương tự. Đầu óc nàng như bồng bềnh, lãng đãng. Mới hôm qua, H. hẹn đón nàng đi ăn tối, thế mà nàng lại đi chợ và chuẩn bị nấu bữa tối. Nàng nồng nhiệt bất chợt và nhiều khi ơ thờ. H. ngạc nhiên "Dạo này H. thấy Tú lạ lắm nha?!" "Lạ thế nào?" "Uhm...Thì có lúc rất vui nhưng đôi khi lơ đễnh sao đó...Nói chung là hình như Tú không được tập trung lắm" "Tú cũng không biết nữa...Chắc do mình xa nhau lâu...nên Tú mới vậy ah. Và cũng có lẽ do công việc nữa...H. không vui?" "Không có. Thật sự thì H. thích những phút cuồng nhiệt của Tú." H. vừa nói vừa nháy mắt nhìn nàng rồi anh chợt cười to sảng khoái. Nàng đỏ mặt. Quả thật gần đây, những lúc make love với H. nàng như buông thả hoàn toàn như muốn đi đến tận cùng của cảm giác. Nàng muốn 'đọc' được những gì sâu thẳm nhất trong nàng. Nàng như muốn tìm kiếm, muốn khẳng định những cảm xúc thật sự trong nàng. Nhưng bao giờ cũng vậy, sau những cuồng say, nàng vẫn thấy đâu đó trong tim, trong trí nàng, một khoảng trống. Khoảng trống đó là gì? Nàng vẫn không thể gọi tên. Những lúc như thế, nàng lại nghĩ đến Quỳnh. Và nàng lo sợ. Mọi thứ với nàng bây giờ rất mơ hồ. Hay vì nó đã dần dần hiện rõ mà nàng không dám đối diện?!

Tâm tư hỗn độn. Công việc đè nặng. Nàng bệnh. Chưa bao giờ nàng lại sung sướng khi bị bệnh như lúc này. Bệnh thì nàng sẽ không còn sáng suốt và mạnh mẽ để suy tư, để đấu tranh tư tưởng. Bệnh thì nàng được relax. Bệnh thì nàng được đòi hỏi. Nàng mỉm cười với suy nghĩ "Chí Phèo" của mình. Với H., nàng không biết còn có thể đòi hỏi gì khi 2 ngày nay anh luôn chiều theo những yêu cầu của nàng. Mua những món ăn nàng thích. Tìm cho được đĩa phim cũ nàng muốn xem lại. Cùng nàng uống trà, nghe nhạc buổi tối... và vô số những đòi hỏi khác tưởng chừng vô lý của nàng. Nhưng hôm nay, nàng chỉ có một mình. H. đã bay ra HN dự hội thảo. Trong những ngày còn lại của tuần nghỉ phép này, nàng chỉ còn một mình và những cuộc gọi thăm hỏi từ xa của H.

Hôm nay chắc phải nhờ chị Kim nấu cháo mang sang cho nàng. Điện thoại reo. Là Quỳnh.

- Hello. Quỳnh hả?

- Chị bệnh ra sao mà không báo em?

- ...Hả? Sao biết chị bệnh?

- ....Thì 2 bữa nay không thấy chị nhắn tin "G9"...em gọi lên văn phòng chị. Cô tiếp tân nói chị nghỉ bệnh một tuần...Chị bệnh ra sao mà xin nghỉ lâu vậy?

- Hihi. Bệnh tương tư...Đùa thôi. Chị bị cảm cúm thường thôi. Nhưng muốn trốn việc nên nghỉ lâu chút.

- Gần trưa rồi, chị ăn uống gì chưa?

- ...Uhm. Chị mệt quá nên không nấu nướng gì hết. Chắc nhờ chị Kim nấu cháo đem qua giùm.

- ....Uhm...Anh H. đâu? Sao chị không kêu ảnh?

- H. đi công tác HN.

Quỳnh mím môi suy tư. "Thôi. Chị đừng nhờ chị Kim. Để em mua tạm cháo cho chị ăn rồi chiều em quay lại nấu cháo khác cho chị. Được không?" Nàng cười vui "Trời. Quá được luôn em". Quỳnh cười theo "Vậy chị chờ em 45' nha!" "Uhm. Em chạy xe cẩn thận nhé."

Cả buổi trưa nàng không ngủ. Nàng mong đến giờ tan sở để Quỳnh đến với nàng. Trưa nay Quỳnh đến, như mang cả bầu trời xanh mát, thoáng đãng đến xua đi không khí u ám trong căn phòng này. Nàng vui. Niềm vui nhẹ nhàng nhưng lan tỏa khắp thân thể gầy yếu của nàng. Nàng xanh và bơ phờ. Quỳnh thốt muốn rơi nước mắt khi thấy nàng. Giờ nàng thấy mình khỏe nhiều. Muốn ra ngoài hít thở không khí. Muốn ngắm dòng người đông đúc trên phố, điều mà thường ngày nàng ngán ngẩm. Nàng muốn gọi Quỳnh nhưng lại thoáng e ngại. Những lúc mình khỏe mạnh, mình "trốn tránh" Quỳnh. Giờ thì "bấu víu". Như thế không hợp với tính cách của nàng. Nàng nằm bật chuyển kênh tivi liên tục. Lật giở những cuốn sách mà không đọc. Nàng chờ Quỳnh.

* * *

Quỳnh bồn chồn. Cô nhìn đồng hồ liên tục. Công việc hôm nay nhiều nhưng sao thời gian chậm chạp quá. Thường ngày Quỳnh luôn thấy không đủ thời gian cho cô giải quyết công việc. Hôm nay ngoại lệ. Quỳnh thấy cái kim đồng hồ như tê liệt. Cứ nhích từ từ từng giây, từng phút. Nửa tháng nay, Quỳnh như không màng đến thời gian. Cô sống, làm việc theo thời gian của riêng mình. Như một cái máy, Quỳnh lập trình mỗi ngày của cô gồm công việc, ăn và ngủ. Cô không suy nghĩ, không để cho mình thảnh thơi để suy nghĩ. Cô nhận làm giúp cả công việc của đồng nghiệp khác. Và hôm nay, cô như "bừng tỉnh". Quỳnh không chờ đợi được. Cô xin sếp về sớm.

Trưa nay, Quỳnh mua cháo cá cho nàng. Quỳnh có món "tủ" là cháo bò bằm với hột vịt bắc thảo. Món này không cần tốn nhiều thời gian để nấu nhưng cần phải có thịt bò ngon và nêm nếm tinh tế. Quỳnh nhớ có người nói đại khái là "Sở dĩ nhiều đàn ông làm đầu bếp nổi tiếng hơn phụ nữ là do đàn ông không bị tình cảm làm ảnh hưởng khi nấu ăn", nên cô tin rằng, với tâm trạng vui vẻ, cô sẽ nấu món này rất ngon.

Đúng 5h, Quỳnh đứng trước cửa nhà nàng. Cô định đưa tay nhấn chuông thì sực nhớ trưa nay nàng đã đưa chìa khóa để cô tự vào. Quỳnh có chút hồi hộp khi tra chìa khóa vào ổ. Cô thấy như khoảng cách giữa cô và nàng dường như thu hẹp lại. Họ như đang rất gần nhau. Chỉ một chút này thôi mà Quỳnh dường như rất vui sướng. Vừa cười, Quỳnh vừa đẩy cửa vào. Nàng nằm trên sofa. Dường như chỉ mới thiếp đi vì tivi vẫn đang mở, chiếc remote hờ hững trong tay nàng chựt rơi xuống đất. Quỳnh nhẹ nhàng lấy remote ra khỏi tay nàng. Cô đi vào trong lấy mền ra đắp ngang ngực nàng. Trán nàng vẫn nóng ấm dưới tay Quỳnh.

Quỳnh vo gạo, bắt nồi cháo lên. Cô lần lượt mở các ngăn tủ tìm chiếc máy xay thịt. Nàng sắp xếp tủ bếp khá gọn gàng nên không khó khăn lắm, Quỳnh đã tìm được chiếc máy xay. Sợ làm ồn nàng. Quỳnh mang ướp gia vị cho thịt bò xong thì mang cả máy xay vào phòng tắm, cẩn thận đóng cửa lại, cô từ từ cho thịt vào xay. Vừa làm Quỳnh vừa mỉm cười tự hỏi, có ai làm bếp như mình không nhỉ?

"Chị Tú ơi, dậy ăn cháo nè." Nàng mở bừng mắt "Ủa, em tới hồi nào? Sao chị không hay biết gì hết ta?" "Hihi. Em là cô Tấm mà. Làm sao chị biết được. Thôi chị dậy rửa mặt đi rồi ra ăn cháo. Ăn nóng cho giải cảm. Nha". Nàng hơi ngại ngùng vì chiếc kimono ngủ khá mong manh và gợi cảm. Nàng nhanh chân bước vào phòng thay bộ đồ khác kín đáo hơn. Sau khi thoa chút son môi, nàng vừa bước ra vừa nói "Em nấu cháo gì vậy? Thơm quá" "Thơm mà nãy có người ngủ say đến mức không biết gì?!" Nàng cười nhẹ "Chắc tại ngấm thuốc. Lần nào bác sỹ này cho thuốc cũng vậy ah. Uống vào là chị ngủ gà ngủ gật." Nhìn nàng ăn ngon miệng, Quỳnh mỉm cười hài lòng. Vừa ăn nàng vừa hỏi "Cháo này có mùi dịu dịu, vị lạ lạ. Em cho thêm gì vào ngoài thịt bò bằm và trứng bắc thảo vậy?" "Chị cảm nhận được hả? Em cho thêm tàu hủ ky tươi vào đó. Hầm thật nhừ với cháo. Nó tạo mùi thơm nhẹ nhẹ và vị béo béo của đậu nành." "Em nấu ăn tinh tế quá há." "Dạ, tùy món và tùy người thôi ah." Quỳnh vừa trả lời vừa nhìn vào mắt nàng. Nàng đón nhận ánh mắt Quỳnh, nhẹ giọng "Cảm ơn em nhiều lắm!". Nàng im lặng ăn hết tô cháo. Quỳnh vào bếp vắt cho nàng ly nước cam. Vừa lúc nàng ăn xong là cô bưng nước ra. Quỳnh lấy khăn giấy lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng "Chị ra mồ hôi như vầy là đỡ mệt rồi đó. Chị uống nước cam đi." Nàng cảm động vỗ nhẹ tay Quỳnh "Em chu đáo quá. Ai là người yêu em chắc sướng lắm" Quỳnh lắc lắc đầu "Có ai thèm yêu em đâu?!" Nàng không nói gì, chỉ mân mê ly nước cam trong tay. Cả hai chìm vào im lặng. Ngoài kia trời sập tối. Bóng tối bủa vây hai người. Nàng dợm đứng dậy mở đèn. Quỳnh kéo tay nàng lại, cô tựa đầu lên vai nàng "Chị ngồi im nhé! Một phút thôi." Nàng ngỡ ngàng và ngồi im theo lời Quỳnh. Chợt Quỳnh đứng dậy, vừa bật công tắc đèn vừa nói "Chị muốn nghe nhạc không? Em mở nhạc nhé" "Uhm. Em cứ bật đầu HD lên đi, nhạc có sẵn nhiều rồi. Nghe tùy ý thôi. Ah, em nấu gì cho em thế?" "Em chỉ nấu cháo cho chị thôi." "Trời. vậy em ăn gì?" "Chị có mì gói không? Em ăn mì được rồi." "Mì gói thì có nhưng em ăn vậy làm chị ngại quá!" "Có gì đâu chị. Lâu lâu ăn mì cũng ngon mà" Nàng lắc đầu "Lần sau em phải nấu cho em ăn luôn thì chị mới ăn" "Có lần sau nữa hả?" Quỳnh nheo mắt nhìn nàng như trêu chọc. "...Uhm. Nếu chị không bệnh mà muốn em nấu ăn cho chị thì sao? Có được không?" "...Còn tùy" "Tùy gì?" "Tùy chị ngoan hay không?" "Hả? ngoan là sao?" "Là có nghe lời em không đó!" "Nghe lời chuyện đúng thôi nha. Chuyện bậy bạ thì..." "Thì sao?" "Thì tùy bậy cỡ nào. Haha." Nàng cười đắc ý. Quỳnh đỏ mặt. "Ủa? Sao em đỏ mặt? Nghĩ gì bậy bạ hả?" nàng cố ý trêu thêm. Quỳnh lắc đầu "Đâu có. Tại em nóng ah" Nàng với tay sờ vào má Quỳnh. Má cô nóng hổi. Chợt nàng áp hẳn tay vào má bạn. Quỳnh nhắm mắt nhẹ tựa mặt vào tay nàng. Nàng đưa mặt sát vào mặt Quỳnh. Hơi thở cô nóng hổi. Nàng nghe tim mình đập mạnh. Môi Quỳnh như run nhẹ. Reng...reng...Nàng hốt hoảng chạy đến nhấc điện thoại. Là H.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro