Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 5

Năm học Mười Hai, vào những ngày phải nộp hồ sơ đại học đã đến gần.
- Cậu định thi trường nào?
- Tớ không thi đại học đâu.
Tôi tròn mắt nhìn Cường. Cậu ấy nhìn tôi, không hề mỉm cười, ẩn sâu trong đôi mắt những suy nghĩ rất khó nắm bắt nhưng nghiêm túc. Điều đó khiến tôi hiểu cậu ấy không đùa.
Cường đã quyết định con đường của mình từ rất rất lâu, đến nỗi cậu ấy vô cùng tự tin và kiên định. Cậu ấy sẽ theo bố học nhiếp ảnh. Và cậu ấy sẽ không ở đây.
Tôi giận dữ.
- Đồ ngốc.
- Đó là ước mơ của tớ, Linh ạ. Cậu sẽ ủng hộ tớ phải không?
Tôi không nói thêm một lời nào. Cảm giác cậu ấy đã giấu giếm mình, và hẳn đã chuẩn bị cho việc bỏ rơi mình khiến tôi giận dỗi, bực bội. Suốt những ngày say đó, tôi không nói chuyện với Cường. Cậu ấy cũng không cố giải thích hay bắt chuyện với tôi. Có lẽ cậu ấy hiểu tôi cần thời gian để suy nghĩ và chấp nhận.
Khi mọi người đã nộp hồ sơ thi đại học, Cường vẫn không nộp mà chuyên tâm ôn thi tốt nghiệp.
Những đêm khi đang bận rộn với những công thức và bài tập ôn luyện, tôi thường dành một chút thời gian nghĩ đến Cường. Buộc phải giận dỗi với cậu ấy, không nói chuyện với cậu ấy khiến tôi cảm thấy khó chịu. Và tôi cũng hiểu, mỗi người có một ước mơ, thật tốt là Cường biết rõ ước mơ của mình và tự tin theo đuổi nó. Nếu đảo ngược lại, nếu tôi là Cường, cậu ấy có ủng hộ ước mơ của tôi không? Câu trả lời, tôi biết là Có. Và tôi khẽ thở dài, hiểu rằng mình không thể giận cậu ấy mãi được.
Hôm sau, tôi đến trường, và mang cho Cường một cốc trà sữa. Cậu ấy mỉm cười. Những ngày đẹp trời lại quay trở lại.

-+-+-+-+-+-+-+-+-+-

Ngày chia tay, Cường tặng tôi một chú mèo Hello Kitty.
- Tặng Linh này. Mỗi khi có chuyện buồn, hoặc vui, hoặc giận dỗi, hãy kể cho nó nghe. Mèo Hello Kitty không bao giờ tiết lộ những bí mật mà.
Ngập ngừng một chút, Cường bảo.
- Tớ sẽ email cho cậu.
Tôi bần thần không biết phải nói gì, chỉ gật đầu. Ý nghĩ cậu ấy sắp đi tến những vùng đất mới, nơi đó tôi không thể theo được khiến tôi không khỏi tủi thân. Tôi cố gắng không khóc, và nói.
- Tớ cũng sẽ emaik cho cậu. Nhớ giữ gìn sức khỏe.
Khi Cường và bố cậu ấy vào phòng cách ly, tôi mới bật khóc. Khóc cho một điều gì đó trong treo dịu dàng lắm đã vụt mất theo cậu ấy đến nơi mà trí tưởng tượng của tôi chưa kịp hình dung ra. Khóc cho một điều gì đó chính tôi cũng không biết.

-+-+-+--+-+-+-+-+-

Tôi thi đỗ vào trường đại học mà mình đã chọn với một số điểm không cao, nhưng vừa đủ, và bận rộn với môi trường mới, những công việc mới.
Cường giữ lời hứa của mình, vẫn viết email cho tôi và kể cho tôi nghe về cuộc sống mới của mình. "Hẹn gặp lại cậu..." , Cường viết như thế cuối mỗi email. Và tôi đáp lại cuối mỗi email của mình "...vào một ngày nào đó...".
Chúng tôi đã đi theo hai con đường riêng của mình, nhưng vẫn giao nhau ở một điểm nào đó, và chia sẽ cho nhau một phần cuộc sống của mình. Đó là một may mắn. Câu chuyện tình yêu của chúng tôi đã kết thúc, hay vẫn còn?
Nhưng nó đã rất đẹp.

-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-

Tôi nhìn lại những vật nho nhỏ trong thùng các-tông nhỏ một lần nữa, mỉm cười, và rồi đóng nó lại. Tôi lại đẩy nó xuống gầm giường. Có thể tôi sẽ không giữ gìn nó mãi mãi, ai mà biết được. Tìm cảm ngày ấy như trái quả đầu tiên của mùa, ngòn ngọt nhưng vẫn có vị chát, hơi chua. Nhưng nó vẫn rất ngon, theo một cách rất riêng mà ai đó may mắn mới được nếm trong đời.
Và chẳng ai quên được.

-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-

- HẾT -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro