Xin em cho anh biết rằng em yêu anh.
Em yêu anh!
Có một lần anh hỏi em khi em ngủ
Anh yêu em vậy vẫn chưa đủ hay sao?
Em cũng chẳng biết thế nào là yêu đủ
Chỉ có điều là em chưa hiểu tình anh...
Tình yêu của anh đẹp như hoa trên cành
Mơn mởn và căng tràn, thắm tình tươi tắn
Mà anh ơi anh lỡ lầm người gửi gắm
Anh trao đi cho một kẻ chẳng biết yêu...
Em nhẫn tâm vươn lấy cành hoa nhuộm tình
Ngắt bông dứt khoát buông tay bỏ duyên mình
Khiến anh đau đớn cõi lòng biết bao nhiêu...
Bông hoa khờ dại chẳng còn thấy đâu nữa
Chỉ còn lại xác cành khô khốc điều tiêu
Anh vẫn đứng mãi trên khu vườn tình yêu ấy,
Mong mỏi em một lần nữa quay trở về
Trong cơn mộng anh nghe lời em nhè nhẹ:
Em sai rồi liệu giờ anh còn yêu em?
Anh vuốt mái tóc mai em rủ trên trán
Đặt lên đó là tất thảy tình yêu anh.
Em hé mắt nhìn anh xúc động vô ngàn
Em nói từ giờ anh đừng yêu em nữa
Xin đừng yêu em đến quên đất quên trời
Hãy để mình em yêu anh từ đây thôi.
Anh cười lắc đầu ôm em nằm trên giường
Cho cánh mũi em hít hà thoảng mùi hương
Vòng tay anh xiết chặt em thật vững chắc
Anh thì thầm thổ lộ khúc mắc lòng anh
Này em ơi cầu xin em chỉ một lần
Nói em cũng yêu anh, da diết như anh...
Em dụi mặt vào ngực người than: "Chết tiệt!"
Em không hứa yêu anh hơn anh yêu em
Nhưng em nguyện ý thật lòng yêu anh mãi.
Yêu anh không đổi, dẫu trùng trùng cách biệt
Dẫu thế gian có biết bao chuyện ập đến
Chính là cam tâm chịu khổ tận cam lai.
Những lời này tận đáy lòng em bộc bạch
Thầm mong anh thấu hiểu được sự thật tâm
Tình yêu anh trao em thuần khiết thanh sạch
Em cũng yêu anh rất đơn thuần trong sáng
Hồng trần thế sự vì là anh mới yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro