Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Chiếm Đoạt

Ngay sau bữa cơm tối vừa diễn ra thì ông Char và bà Kim là ba mẹ của cô đã ngồi ở phòng khách xem tin tức. Trên đài đang phát lại cuộc phỏng vấn về doanh nhân trẻ tài năng và nhân vật chính hôm nay chính là tổng giám đốc của tập đoàn LLK là Lingling Sirilak Kwong và cũng chính là con gái độc nhất của hai ông bà. Đây cũng là niềm tự hào của cả hai ông bà.
Dù chỉ mới vừa mới chạm mốc hai mươi bảy tuổi nhưng cô lại tài giỏi hơn người, đã nắm giữ chức vị nhiều người ao ước. Nhưng xinh đẹp tài giỏi là vậy nhưng tính cách lại vô cùng mạnh mẽ lạnh lùng, nhưng tâm địa lại là một đứa con hiếu thảo, đặc biệt là với mẹ mình, nên từ nhỏ Lingling luôn làm theo ý muốn của bà Kim và kể cả cuộc hôn nhân vừa mới thành cách đây chưa đầy một tháng.

Đã mười giờ tối nhưng ánh đèn từ thư phòng vẫn còn sáng đèn. Biết cô vẫn đang bận rộn làm việc nên Orm đã xuống bếp tự tay pha cho cô một tách trà thảo mộc, sau đó lại đích thân mang đến thư phòng. Cô đứng trước cửa thư phòng gõ nhẹ lên cửa đủ để người bên trong có thể nghe thấy. Lingling trên tay đang cầm ipad lướt lướt nghiên cứu gì đó thì chợt dừng tay bởi tiếng gõ cửa. Cô biết chắc bên ngoài là ai nên liền lên tiếng.

" Vào đi " nàng nghe thấy tiếng cô mới dám đẩy cửa vào. Sau đó đi đến bàn làm việc đặt nhẹ nhàng tách trà lên đó.
" Em có pha cho chị trà thảo mộc, chị uống đi rồi hãy làm tiếp " lời nói thốt ra từ nàng cứ luôn nhẹ nhàng như áng mây nhẹ trôi trên nền trời xanh trong gió. Thái độ Orm đối với cô luôn là sự tôn trọng, sự dịu dàng của một người vợ đối với chồng mình. Nhưng trái ngược lại với thái độ của nàng lại là một ánh mắt thờ ơ vô cảm của Lingling. Cô dừng tay đặt chiếc ipad lên bàn rồi nhìn vào tách trà nàng vừa đặt trên bàn.

" Nhà có người làm , sau này chỉ cần nói họ làm là được rồi" Lingling tuyệt nhiên lạnh nhạt trả lời nàng.
" Em biết , nhưng em muốn đích thân chăm sóc cho chị. Không chỉ em, mà ba mẹ cũng mong muốn điều đó, nên em..." câu nói của nàng chưa hết đã bị cô cắt ngang.
" Ai cũng muốn, riêng tôi thì không " đối với cô nàng luôn là dịu dàng, đằm thắm. Nhưng cô đối với nàng, lại chỉ có chán ghét , ghẻ lạnh không hề có chút động tâm.

Không yêu, không thích cũng phải thôi. Bởi vốn dĩ cuộc hôn nhân này của hai người không hề xuất phát từ tình yêu, Lingling không hề cam tâm tình nguyện cùng nàng về chung một nhà. Chẳng qua là vì cô thương mẹ vì sợ căn bệnh tim của bà ấy tái phát nên mới cắn răng làm theo ý muốn của bà. Tất cả cũng là vì hai từ ân huệ.

Nhớ lại vài năm trước, mẹ cô đang đi tập thể dục ở trong công viên thì bất ngờ cơn đau tim lại tái phát. Cũng may mắn lúc đó nhận được sự giúp đỡ của bà Koy và cũng là mẹ của nàng, nên mẹ cô mới thoát khỏi cơn nguy kịch .
Từ sự việc đó, họ không ngại phân biệt giai cấp sang hèn, mà trở thành bạn bè tốt của nhau. Ba tháng trước, bà Koy bất ngờ phát hiện bản thân bị ung thư giai đoạn cuối rồi qua đời cách đây không lâu. Gia đình, chỉ còn mỗi mình nàng, cũng vì thương nàng tính tình hiền lành, chịu thương chịu khó chống chọi với đời, thương luôn người bạn già quá cố nên bà Kim mới thúc đẩy cuộc hôn nhân cho con mình và Orm.

Khi đó sỡ dĩ Orm đồng ý kết hôn với cô là vì nàng đã từng gặp Lingling. Ngay từ lần gặp đầu tien ấy nàng đã đem lòng mình thầm trao trọn cho cô. Ngày hôm đó là một ngày mưa gió sau tang lễ của mẹ nàng. Orm đã rất buồn bã nàng buồn đến mức cứ trốn mãi trong nhà, khóc đến hai mắt sưng húp. Cũng không rõ Lingling vì nguyên nhân gì mà lại xuất hiện bên cạnh, đưa cho nàng một mảnh khăn giấy, rồi cho nàng mượn tạm bờ vai để nương nhờ trong lúc đau buồn. Có lẽ, lúc yếu đuối đó cũng là lúc dễ dàng bị lay động nhất. Và nàng đã chính thức lập gia đình khi vừa mới hai mươi hai tuổi.

" Còn việc gì không?" Thấy nàng cứ cúi mặt thất thần đứng đó, nên Lingling mới tạm thời di chuyển tầm nhìn qua chỗ nàng một chút, thái độ vẫn tuyệt nhiên lạnh nhạt không thay đổi.
" Em muốn hỏi, tối nay chị có về phòng không? Để em biết còn chờ..."
" Tối nay tôi ngủ lại đây" Lingling trả lời một cách dứt khoát rồi ngay lập tức trở lại với công việc mặc kệ nàng.
" Vậy... nếu lỡ mẹ hỏi.."
" Cô cứ nói dối là tôi ở trong phòng, làm sao đừng để mẹ vào kiểm tra là được "
" Em biết rồi " Orm buồn bả trả lời rồi lại lẳng lặng quay bước ra ngoài.

Lúc này, Lingling mới thật sự để mắt đến tách trà trên bàn. Sẵn đang thấy khát nên cô đã uống thử một ngụm. Vị trà thanh thanh, hương thơm dễ chịu, uống một ngụm lại muốn uống thêm, kết quả là chẳng mấy chốc đã cạn tách .

Nàng lững thững trở về phòng ngủ. Vốn là phòng ngủ của vợ chồng son . Ấy vậy mà từ ngày cưới đến giờ cũng đã tròn một tháng, nhưng có đêm nào nàng được ở bên cạnh chồng mình đâu chứ. Hậu kết hôn tròn ba mươi ngày thì Lingling đều ở lại thư phòng không sót một đêm. Nghĩ lại cũng thấy thật tủi thân, nhưng nàng lại lo cho cô không biết có được nằm nệm ấm chăm êm hay không. Nàng lo cho Lingling mà quên luôn cả việc tự tủi cho bản thân mình. Ngoài trời bất chợt chớp nhoáng hình như là sắp có mưa lớn, ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ nàng bất giác nghĩ đến cô.
" Trời sắp mưa rồi, không biết chăn chỗ chị ấy có dày không nữa " trời sắp mưa, sợ cô lạnh nên Orm lại tự ôm chăn của mình lần nữa mang tới thư phòng.

Lần này quay trở lại, thấy cửa không khoá nàng định đặt chăn ở một góc rồi lại nhanh trở về phòng. Nhưng mọi dự tính lại không diễn ra như ý muốn, khi bước vào Orm không còn nhìn thấy Lingling ngồi ở đó nữa. Màn hình máy tính trên bàn làm việc vẫn sáng, văn kiện vẫn còn dỡ dang chưa duyệt xong, cửa phòng không khoá nhưng người cũng không thấy đâu.
Đang hoang mang bỗng nhiên có ai đó từ phía sau bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng cưỡng chế xoay người lại. Trước đôi mắt bàng hoàng của Orm là sắc mặt đỏ bừng của Lingling. Dường như, cô vừa mới rửa mặt xong và quay trở về từ toilet, bởi những giọt nước nhỏ vẫn chưa lau khô.
Cô vẫn nắm chặt lấy cổ tay nàng , ánh mắt trở nên đỏ ngầu nhưng mong lung pha chút ma mị đang nhìn nàng chằm chằm như thể muốn nuốt chửng nàng vào bao tử khiến nàng bất giác có chút e sợ.

" Chị... chị làm sao vậy? Sao mắt lại đỏ, tay lại còn rất nóng nữa...ưmm..." lời nói ngập ngừng vừa mới dứt khuôn miệng nhỏ đáng yêu liền bị người đối diện bất ngờ chiếm đoạt.
Chiếc chăn nàng đang ôm trên tay vô thức rơi xuống sàn nhà. Lingling lại tiến tới gần nàng hơn , dùng cả hai tay giữ chặt lấy cơ thể mảnh khảnh của nàng. Tâm trí không tỉnh táo bởi tâm lý ham muốn chiếm lấy từng tế bào lẫn dây thần kinh của cô.

Hai lần gặp cách nhau không lâu, nhưng tình huống diễn ra lại khiến Orm rơi vào mông lung, ngây dại. Là chồng nàng đang hôn nàng, đang ân ái , âu yếm nàng cuồng nhiệt. Liệu đây có phải là thật hay mơ? Là cô tự nguyện hay là bị tác động bởi điều gì đó ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro