Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương9: cô nhóc lần đầu tiên trông nhà cho đến khi( mùng trở về) 幸せな帰り

Latina mở mắt ra, và không ngừng nhìn ngó xung quanh.

“Dale?”

Cô nhóc gọi tên cái người đã cứu em ấy ra khỏi khu rừng.

Cái người đã tìm thấy em ấy, vào lúc em chỉ có một thân một mình.

Cái người đã cho em ấy nơi ở, và cả những bữa ăn an toàn.

Cái người, đã gợi nhớ cho em ấy, hơi ấm của con người.

Đối với cô nhóc, tên của người đó chính là『Biểu tượng của sự an toàn 』.

“Latina? Dậy rồi đó à…” 

Nghe thấy giọng nói của một người đàn ông khác với giọng của Dale, cô nhóc bắt đầu thấy hoảng loạn.

Như thể đã sẵn sàng bỏ chạy ngay lập tức, cô nhóc dồn lực xuống cả cơ thể. Thế nhưng, đúng lúc đó, cô nhóc nhận thấy mùi hương ngọt ngào đang trôi phảng phất.

Chớp chớp mắt liên hồi, Latina nhớ ra mình đang ở đâu.

Câu đầu tiên mà Latina nói ra sau khi thức dậy từ một giấc ngủ ngắn chính là tên của Dale, nhờ thế mà Kenneth nhận ra rằng cô nhóc đã dậy. 

Vừa khuấy khuấy cái hỗn hợp trong nồi vừa nhìn về phía Latina, nhìn cô nhóc chả khác gì một con thú nhỏ đang thận trọng cảnh giác xung quanh một cách sợ sệt.

Hình như khi giọng nói của Kenneth vang đến tai em ấy, độ cảnh giác của cô nhóc còn tăng lên cao hơn nữa.

Tuy nhiên, thay vì đột ngột di chuyển, thì em ấy đã đánh giá tình hình trước, sau đó ngay lập tức thu hết sức mình để có thể chạy trốn bất kỳ lúc nào.

Cô nhóc này đúng thực là thông minh thật. Kenneth tỏ vẻ trầm trồ. So với phần lớn những tên trẻ trâu mới vào nghềtự xưng mình là mạo hiểm giả, em ấy còn bình tĩnh hơn nhiều.

Khi tỉnh dậy, ở trong tình huống không biết tình trạng của chính mình, thì cách hành xử trẻ con như vậy cũng là dễ hiểu thôi.

Kenneth bỏ chiếc nồi nhỏ ra khỏi đống lửa, và đưa ra trước mặt Latina. 

Những quả mọng đã được hầm nhừ cùng với kem, tỏa ra một mùi hương ngọt dịu lan ra khắp không khí.

Quả đúng như Kenneth dự tính, Latina sau khi nhận thấy mùi hương đó, đã bình tĩnh hơn hẳn. Nhảy ra khỏi đống hộp gỗ, cô nhóc nhanh nhảu chạy về phía Kenneth.

Khi Latina dướn người lên ngó ngó vào bên trong chiếc nồi giơ ra trước mặt em ấy, không còn dấu hiệu nào của một con thú nhỏ đang dựng lông lên ban nãy nữa. Chỉ còn một cô nhóc đang phản ứng đúng như tuổi của em ấy mà thôi.

Sau khi đã thu hút được sự hứng thú của cô nhóc, Kenneth rưới lên trên miếng bánh mì xắt lát một lớp mứt vừa mới làm xong. Anh muốn phủ lên thật nhiều cơ, nhưng mà nếu làm vậy thì chiếc đĩa sẽ có vết cháy xém mất. Sau khi đã nguội đi, anh cho lượng vừa đủ để vẫn có thể thỏa mãn vị giác.

Thấy cái đĩa được đưa cho mình, Latina ngó sang Kenneth để xác nhận.

Cô nhóc rụt rè gặm vào cái bánh mỳ.

*Paa~attoo* Vẻ mặt cô nhóc rạng rỡ hẳn lên.

Trong lúc đang mải mê ăn, cô nhóc đã lè lưỡi ra liếm liếm chút mứt em ấy làm đổ ra bàn tay, rồi bỗng nhiên giật nảy người và nhìn về phía Kenneth. Thấy anh không trách mắng gì, mà chỉ cười trừ, Latina mới lại tươi cười như cũ.

Latina có vẻ vẫn chưa chán, nhìn về phía cái lọ mà Kenneth dùng để đựng đống mứt. Với tư cách người tạo ra món này, đấy thực sự là niềm khích lệ lớn lao dành cho sản phẩm.

Khi mặt trời đã bắt đầu xuống núi, những mạo hiểm giả bắt đầu dần dần trở về. 

Đã bắt đầu đến lúc 『 Lều Vũ miêu 』bận rộn trở lại.

Khách hàng đến với 『 Lều Vũ miêu 』không phải tất cả đều ở trọ lại. Những người đến chỉ để chè chén và ăn uống no say cũng không thiếu.

Ngoài mạo hiểm giả ra, còn có cả những người lính gác cổng và quân cảnh trở về sau giờ làm việc.

Không phải khiêm tốn, chứ cửa hàng này là nơi có giá đồ ăn và thức uống khá rẻ, vì dù sao cũng là chỗ tập trung cả tá dạng người mặt mày bặm trợn với thu nhập chênh lệch nhau.

Vào thời điểm này, thời gian làm việc trong ngày của『 Chinhánh Lục Thần Akudaru 』chính thức khép lại.

Rita lại trở về phụ trách hàng ăn, và cả hai vợ chồng sẽ xoay sở với sự tấp nập và hối hả này.

Tại một bàn ở trong góc quầy, trong lúc đang dùng bữa tối, ánh mắt của Latina vẫn bị thu hút bởi sự nhộn nhịp của cửa hàng này.

‘Gahaha’ Tiếng cười lớn của những khách hàng vang lên, và món gnocchi trên miệng họ bắt đầu rơi lạch bạch xuống sàn nhà.

(TN: Gnocchi là một món đặc trưng của Ý

http://www.bepthucduong.com/mon-an-chay-thuc-duong/gnocchi-huong-vi-italia/ )

Không đặc biệt chú ý lắm, với đôi mắt to tròn, cô nhóc tập trung quan sát một vị trí.

Người đầu tiên mà cô nhóc nhìn thấy, mặc dù Kenneth biết là đôi mắt cô nhóc đang tìm kiếm gì, nhưng anh quyết định không nói ra.

Khi mí mắt Latina bắt đầu trở nên nặng nề, cánh cửa của 『 Lều Vũ miêu 』mở ra.

“Ối chà, Dale.”

Nghe thấy tiếng Rita nói, đôi mắt Latina mở ra ngay lập tức.

Nhảy ra khỏi ghế như một chú thỏ con, *to to to* cô nhóc vội vàng bước về phía trước.

“Latina, anh về r—”

Ôm chầm lấy chân Dale th————ật chặt, cô nhóc cố gắng nói.

“Latina…”

Quả nhiên, mình đã khiến em ấy thấy cô đơn rồi, Dale chau mày nghĩ.

“Chi~ào mừn chợ về nhòa.” (Okya~ri na chai)

Trong lúc đang bế Latina lên, cậu khựng người lại, đứng chết trân trước lời em ấy nói khi ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Rita và Kenneth cười khúc khích. 

Cố gắng để vẻ mặt không cười toe cười toét một cách tự nhiên nhất có thể, Dale khởi động lại một lần nữa và bế Latina lên.

“Anh về rồi đây, Latina. Em trông nhà ngoan lắm.”

Vừa mỉm cười, cậu vừa ôm lấy cô nhóc chặt hơn, khiến gương mặt Latina nở nụ cười tươi roi rói.

Những khách hàng quen thuộc khác ở xung quanh, cũng không lạ lẫm gì Dale. Trước khuôn mặt nhu mì của cậu, những tiếng chế giễu không ngừng vang lên.

“Gì đây Dale, bạn gái nhỏ quá ~~~ nhỉ.”

“Im đê.”

Giải quyết mấy tiếng ồn ào kia xong, cậu ngồi xuống một chiếc ghế trong lúc vẫn ôm Latina.

Khi Rita mang đồ ăn đến, cậu hỏi.

“Latina, em ấy ăn cơm chưa?”

“Em ấy ăn được một lúc rồi. Từ nãy đến giờ em ấy có vẻ buồn ngủ đấy.”

Cái người vừa được nhắc đến, vẫn đang ngồi trong lòng Dale, nở một nụ cười nhẹ nhàng và tươi tắn. Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, đây cũng là vẻ mặt hoàn toàn thoải mái.

“…Thế nào rồi, Latina? Em ở nhà có ngoan không?”

“Em ấy ngoan lắm đấy. Rất thông minh luôn. Dù chỉ có một mình đi chăng nữa, em ấy vẫn hiểu rõ mình nên làm gì.”

Vừa nói, Rita vừa nốc bình rượu vang vào chiếc ly đặt ở trước mặt Dale.

Bình thường, Dale chỉ uống rượu vang đã pha loãng với nước. Dù không yêu cầu, nhưng Rita vẫn tự rót ra và để trước mặt cậu.

Cậu ta, không phải là không uống được, hay là không thích uống, chỉ là cậu không muốn say quắc cần câu thôi. Điều này trong cửa hàng ai cũng biết.

Hồi trước, có lần một khách hàng đã xem thường và gọi cậu là nhãi con, thế là cậu đã nâng hắn ta lên bằng một tay rồi vứt hắn ra ngoài, điều này đã trở thành một câu chuyện vui trong cửa hàng này.

*Rúc rúc* Latina cựa cựa người trong vong tay Dale như một con mèo con, và theo như cậu nhớ, thì đây là lần em ấy nũng nịu nhất từ trước tới giờ.

(Thay vì thấy tội lỗi, thì thực ra mình thấy có chút hạnh phúc ấy chứ…)

Chính xác bởi vì thấy cô đơn, mà em ấy mới có cái phản ứng nũng nịu như thế này, khiến cậu nghĩ rằng, để em ấy ở nhà trông nhà cũng không tệ đấy nhỉ.

Thỉnh thoảng ngước lên nhìn Dale, Latina hồn nhiên mỉm cười một cách dịu dàng.

Trong lúc cười đáp lại em ấy, Dale nghĩ như vậy.

(Author’s note: Đây là một chương ngắn hơn thường lệ.

Khiến câu truyện liên kết với nhau, tôi thấy chuyện đó khó khăn hơn tôi tưởng tượng.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro