Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương7: thanh liên kiệt sức chước việc chăm sóc cô nhóc

Vào khoảng lúc cuộc đi mua sắm kết thúc, vẻ mặt của Latina trông khá là mệt mỏi.

“Latina, em không sao chứ?”

“Không xao cả.”

(TN: vì Latina-chan nói từng âm だいじょうぶ(daijoubu) thay vì cả từ 大丈夫 nên mình sẽ để cho ẻm hơi ngọng ngọng tí nha J) chủ yếu là sở thích cá nhân :v )

Tuy nhiên, cho dù cậu có hỏi, thì em ấy vẫn cứ lắc đầu nguây nguẩy và trả lời như vậy.

Với một đứa nhóc còn ngây thơ trong sáng mà lại rất lanh lợi thế này, thì dạy cho em ấy cái từ đó đúng quả thực là một sai lầm.

Dale thở dài thườn thượt, và sau khi sắp xếp lại đống đồ đang xách, cậu nhấc Latina lên tay.

“Dale. Không xao mà.”

[“Mệt mỏi, Hồi phục, Vô lý, Từ chối.”]

Latina lắc đầu lia lịa và bắt đầu đập thùm thụpvào lưng cậu. Tuy nhiên, dù hành lý có cồng kềnh, thì kể cả có cộng thêm cả Latina vào nữa cũng không thành vấn đề đối với cậu.

Quả nhiên đúng như cậu nghĩ, đến khi Dale về tới [Lều Vũ Miêu], thì Latina đã thở đều đều ngủ gục trên cánh tay cậu. 

Vẫn như mọi khi, tiếng thở khe khẽ của Latina khi ngủ vẫn cứ đều đều. Hiện tại em ấy đang kêu lên từng tiếng ‘Kupyuu’, ‘Kupyuu’.

Xếp vài chiếc ghế dành cho khách để làm thành một chiếc giường tạm dành cho giấc ngủ ngắn của Latina. 

Vào lúc này, không có mấy khách tại 『Lều Vũ miêu』. Giờ là quá sớm để ăn bữa tối, nhưng nếu muốn tìm kiếm một công việcthì lại quá muộn. Hình bóng những người lữ khách và mạo hiểm giả tìm kiếm thông tin xuất hiện rải rác khắp nơi.

Dale vừa bắt đầu uống một chút rượu vang, vừa ngắm nhìn vẻ mặt khi đang ngủ của Latina.

“Ư-ưư.”

Một tiếng rên rỉ bỗng vang lên.

“Cái vẻ mặt tuyệt vọng đấy là sao thế hả?”

Rita, đang đứng tại quầy tính tiền để làm việc, hỏi một cách ngạc nhiên.

“Yêu cầu của ngày hôm qua. Tôi vẫn chưa hoàn thành công việc và cũng chưa đi báo cáo kết quả. Với những gì đã diễn ra, thì hẳn nhiên tôi không thể vác về một phần của mấy ‘thứ’ đó được.”

“À à. Cái ‘thứ’ đó. Bốc mùi quá thể nhỉ. Nếu cậu mà vác về, thì tôi đã không cho cậu vào rồi đó.”

“Nếu chị biết thì phải nói với tôi chứ.”

“Nếu nói với cậu, thì tôi còn biết đùn công việc cho ai nữa?”

Rita đáp lại cứ như thể đấy là chuyện hiển nhiên.

Thế này thì, lần sau mình nên biết rõ các điều kiện được yêu cầu của công việc đã, rồi mới quyết định chấp nhận sau.

“Chắc không còn cách nào khác ngoài đưa người yêu cầu đến tận nơi để xác nhận rồi. Để đến mai chắc là hơi trễ nhỉ?”

Người yêu cầu công việc này là một nhà giả kim thuật có tiếng ở Kreuz

Ông ta muốn đánh đuổi tất cả những con ma thú tại khu vực đó ra, trước khi thu thập những loại thảo dược đặc hữu chỉ mọc tại khu vực đó.

Theo như hợp đồng, để chứng minh việc đã tiêu diệt tất cả những con ma thú, thì cậu phải dẫn nhà giả kim thuật đến khu vực đó vào một ngày sau.

Thông thường, yêu cầu của loại nhiệm vụ này thường là mang về một phần của những con ma thú – chẳng hạn như là tai.

Còn với mấy con 『Ếch』đó, nếu không phải vì cái mùi hôi thối kia, thì Dale cũng đã làm như vậy rồi.

“Nhưng mà tôi không thể mang cả Latina đi theo được…..”

“Không phải cứ để em ấy ở đây là ổn sao?”

Rita lên tiếng, ngay lập tức đập tan sự lo ngại của Dale.

“Phí trông trẻ, sẽ được tính thêm vào tiền thuê nhà tháng sau nhé.”

“……Được không vậy?”

“Còn cách nào khác sao? Lần này thôi đấy. Lần sau liệu hồn mà đi tìm người giữ trẻ khác đi.”

Nhắc mới nhớ, thử thách tiếp theo của Dale chính là việc dặn dò cho Latina về vấn đề này. 

 Câu đầu tiên mà Latina kêu lên sau giấc ngủ trưa là –

“Dale?”

Với chất giọng như thể sắp khóc đến nơi ấy. Đây chính là lợi ích của việc làm cha mẹ sao.

“Anh ở bên này này.”

Nghe thấy giọng nói của cậu, dường như khuôn mặt của em ấy trở nên nhẹ nhõm thấy rõ.

Nhảy ra khỏi mấy cái ghế, em ấy tiến về phía Dale, đang ngồi viết giấy tờ tại quầy tính tiền, bằng những bước đi ‘lạch bạch lạch bạch’.

Dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy vạt áo của Dale, rồi ngước lên nhìn cậu, cô nhóc mới tình tĩnh trở lại.

“Chết rồi Rita. Tôi ấy nhé, không thể bỏ Latina ở một mình được!” 

“Đừng có ngốc như thế chứ. Nguy hiểm lắm đấy!”

“Không sao đâu. Cho dù có phải bỏ rơi khách hàng, tôi cũng sẽ bảo vệ Latina.”

Trên mặt Rita hiện lên dòng chữ ‘tên này hỏng thật rồi’. 

“Dale?” 

“Latina…….Uwahh~…, đúng là không được rồi. So với tiền công của yêu cầu, thì tôi muốn chọn Latina hơn cơ…chậc.”

“Đồ ngốc. Không sớm thì muộn, công việc thường ngày sẽ lại tìm đến cậu, rồi cậu cũng sẽ phải đi xa mà thôi. Trước đó, nếu cậu không chuẩn bị tinh thần để cho con bé ở nhà, thì ngay từ đầu cậu đã không thể nuôi con bé rồi.”

Những gì Rita nói đều hợp tình hợp lý.

Công việc của Dale rất nguy hiểm, và cậu không thể mang theo một đứa nhóc được.

Thời gian cậu phải để cô nhóc ở nhà một mình, chắc chắn, sẽ càng ngày càng dài hơn.

Dẫu sao thì, so với việc ở một mình trong rừng, thì cậu không phải lo lắng về chuyện ăn uống của em ấy khi đã có Rita lẫn Kenneth ở đây.

Chắc chắn mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi, đúng không. 

Tuy nhiên, cảm thấy thỏa mãn không thì lại là vấn đề khác.

Phải để cho em ấy suy nghĩ độc lập, cậu phải hiểu như thế. 

“Ư ư ư…” 

Bởi vì cậu không muốn em ấy thấy cô đơn, nên còn lâu mới có chuyện Dale đưa Latina đến trại trẻ mồ côi.

Đây chính là, điều mà cậu rồi cũng sẽ phải khắc phục bằng cách nào đó, chỉ là hơi sớm hơi dự kiến một chút mà thôi. Cậu cũng thừa hiểu chuyện đó.

“Sao lại có một thử thách khắc nghiệt đến thế này cơ chứ…chậc.”

Cậu vô tình lẩm bẩm như vậy mà không thèm suy nghĩ.

 Trên mặt Rita hiện lên dòng chữ, ‘Ây trời. Tên nhóc này hỏng thật rồi’.

 Đúng như dự đoán, Latina ngoan ngoãn một cách không thể tin nổi.

Cho dù những lời của Dale vụng về một cách khó tả, thế nhưng Latina vẫn lặng lẽ lắng nghe một cách nghiêm túc, khẽ chau mày, khuôn mặt đầy cố gắng chịu đựng.

“Không sao cả.”

Và rồi, em ấy vừa trả lời vừa khẽ gật đầu.

 Đáng thương quá. Nhìn em ấy đáng thương quá đi mất thôi.

“Xin lỗi, rất rất xin lỗi, bé Latina!”

Không thèm để tâm đến chuyện gì nữa, Dale ôm thật chặt lấy Latina khiến em ấy không khỏi ngạc nhiên.

“Dale? Latina, ổn mà.”

Một cô nhóc lại có thể nói được như thế, cảm giác như thể em ấy còn trưởng thành hơn cả Dale nữa.

Tuy nhiên, không nhất thiết phải trưởng thành quá sớm như vậy đâu.

 Dale đang có hứng nuông chiều cô nhóc, bế cô nhóc trên tay và đưa cô nhóc lên trên phòng.

Những món đồ mà họ đã mua sắm khi nãy đang chất lên thành đống ở trong căn phòng. Mọi thứ đều diễn ra trong lúc Latina vẫn còn đang ngủ.

Cậu bày ra tất cả những thứ họ đã mua ở phía trước mặt cô nhóc.

Âm thanh của từng thứ, từng thứ một rơi xuống vang lên, đều là những vật giúp cậu dạy cho cô nhóc ngôn ngữ loài người.

Đồ lót và quần áo của em ấy được đặt trong một chiếc giỏ lớn, phụ trang thì để ở trong một chiếc nhỏ hơn khá nhiều. Những chiếc giỏ đó được cất ở phía sau giường, trong góc chết phần mặt nghiêng của cái mái nhà đã thành nơi ở của cậu. Việc cậu cất ở đó bắt nguồn từ việc cậu đã suy nghĩ vị trí mà kể cả người nhỏ con như Latina cũng có thể với tới.

(TN: góc chết / dead space: là những không gian bị thừa ra của ngôi nhà, chả hạn như cạnh nhà bị méo, sau khi cắt đoạn sẽ thừa ra phần hình tam giác rất khó bố trí nội thất.)

Còn có cả một vài quyển sách tranh nữa. Cậu đặt chúng ở bên dưới giá sách.

Latina đang quan sát cái cách Dale sắp xếp đồ đạc.

Dường như em ấy hiểu rằng, những thứ mà Dale mua đều là dành cho em ấy.

Cứ như thế, Latina ngồi quỳ gối, mở một quyển sách tranh đã mua ra.

Đây là một quyển sách dùng để dạy cho những đứa trẻ nhỏ học chữ cái.

Nội dung khá đơn giản, với những hình minh họa ở bên cạnh tên của vật thể đó.

Suy nghĩ một cách bình thường, thì với Latina, cậu đã nghĩ rằng nội dung trong đó có vẻ hơi quá đơn giản.

Tuy nhiên, chẳng phải quyển sách này là quyển phù hợp nhất để dạy em ấy về mặt chữ và ngôn ngữ sao, cậu nghĩ vậy.

Dale mở quyển sách tranh ra và chậm rãi đọc thật to trong lúc Latina ngồi trên đùi cậu.

Em ấy tập trung hết mình vào quyển sách tranh, thậm chí còn không muốn nháy mắt nữa.

Quả nhiên, cậu nghĩ rằng cô nhóc này hành xử chả đúng với tuổi của em ấy tí nào.

“Dale, [**,*****?]”

“Hửm? Àh. Đúng rồi đó.”

Thỉnh thoảng em ấy chỉ vào một bức hình và tỏ ý thắc mắc.

Đọc đến hết, và nhìn về phía Latina, có vẻ như em ấy đang cố gắng nắm bắt ý nghĩa của quyển sách này.

Tự mình mở trang đầu tiên ra, em ấy nhìn lên Dale như thể đang thúc giục cậu.

Khi cậu đọc to một từ ra, em ấy sẽ làm theo cậu.

“Chó (Inu), Mèo (Neko), Ngựa (Uma).”

“Ch~úo (Ini~yu), Mi~èo (Ni~eko), Ng~ụa (Umya~).”

(TN: Thực sự dịch sang tiếng việt chả biết p viết sao cho đúng tinh thần ‘siêu moe’ của Latina-chan nữa =4= )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro