Chap 9: L K H (Part 2)
Rrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr
Đêm đến, tín hiệu từ điện thoại vang lên trong lúc tôi đang nằm chơi game một cách vui vẻ. Và nỗi tò mò lại dâng lên từng chút một khi một thành viên trong nhóm nam chính là thằng Fong gọi đến. Mày...thật là khác thường. Mọi khi vào lúc 9 giờ như thế này nó sẽ không gọi cho bạn đâu. Suốt ngày thấy nói chuyện với con nhóc người yêu. Nhưng vì không muốn tốn thời gian thêm, thôi thì nghe máy vậy, khỏi mất công đoán mò.
"Sao đấy mày? Cơn gió..." Còn chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã bật lên tiếng khóc.
[Hưuuuuuuu, Tine.]
"Fong, mày bị làm sao? Sao lại khóc?" Tôi nóng lòng hỏi nhưng không có được đáp án vì nó cứ bù lu bù loa gần cả phút. Tôi đành đợi cho đối phương bình tĩnh lại trước khi hỏi tiếp. Đối với bạn bè tôi toàn lực hơn 100%. Tiền điện thoại nó trả nên tôi không quan trọng lắm.
"Tóm lại mày nói cho tao nghe được chưa?"
[Tine, tao thất tình.]
"Đệtttttttttttttt."
[Ẻm đá tao rồi. Mẹ nó, tao bắt quả tang nó đi với thằng trẻ trâu* đó.]
(*) nghĩa gốc là chỉ những cậu nhóc quậy phá chạy xe motor
"Fong, bình tĩnh đã. Có thể mày hiểu nhầm bạn gái mày thì sao?"
[Hiểu nhầm cái quần què gì? Lúc tao đi tới hỏi thì mẹ nó, nó bảo đó là bạn trai mới. Đểu!]
"Ờ, đểu thật. Sao có thể đá người như mày?" Bây giờ phải thuận theo nước trước, sợ thằng bạn nó tuyệt vọng. Nhiêu đây thôi cũng đủ làm nó khó chịu rồi.
[Tine, mày đến bầu bạn với tao đi. Hức.]
"Đi đâu?"
[Tao muốn say. Muốn say cho quên hết sự đời. Đến đây với tao ở Mamao bar nhé.] Rồi nó tắt máy.
Ô hồ! Nhanh hơn tao chính là 2 thằng kia chứ đâu. Cái gì mà thất tình rồi đặt chỗ ở quán rượu đúng lúc như vậy. Thật lòng tôi chẳng muốn bạn phải thất tình sắp chết như vậy đâu. Không phải vì lo lắng cho nó mà là tốn tiền nhậu đây này, thằng quần!
Cuối cùng phải cầm chìa khóa lê tấm thân tàn ra ngoài say hello và động viên bạn. Sinh viên năm 1 mới 19 tuổi nên không vào pub được. Thế là nhanh trí lựa quán nhỏ nhỏ ngồi chill, gọi alcohol uống giải tỏa nỗi sầu. Tôi mò mẫm tìm tụi bạn trong bóng tối mờ ảo cho đến khi nhìn thấy thằng Peuk đang chống cằm vẫy tay, mặt mày chán chường như dự đoán...
"Sao mày? Đỡ hơn chưa?" Vừa hỏi vừa ngồi xuống.
"Cái quần gì chứ? Tới là kêu rượu ra nốc. Nó xử hết nửa chai rồi đó." Thằng Peuk lập tức bắt đầu diễn tả cái sự khùng điên của thằng Fong. Thằng Ohm thì sẵn sàng thuật lại câu chuyện cho team bà tám đến sau nhưng lại muốn biết tường tận như người ta là tôi nghe.
"Bạn gái nó bắt cá 2 tay. Nó không chấp nhận nổi vì đã trao hết tim cho người ta rồi. Tao đã cảnh báo rồi. Tình yêu của tụi cấp 3 làm sao mà kiên định được. Rồi thì cũng chạy theo thằng trẻ trâu đốn mạt thôi."
"Hưuuuuuuuu. Ực! Mẹ nó, tao không hiểu. Sao em lại đối xử với anh như vậy? Chẳng khác gì dùng chân chà đạp khiến trái tim anh vụn vỡ. Nó đau đớn...Nó tha thiết đi tìm em."
"Đây là bài hát lâu rồi chúng tôi không chơi nhưng hôm nay bỗng nhiên có hứng muốn chơi. Xin được nghe tiếng của những người thất tình nào."
"Wooooooooo." Thằng Fong hét lớn ngay khi ca sĩ trên sân khấu vừa dứt lời. Mày hát bài gì cũng được nhưng mày đừng hát nhạc thất tình vào lúc bạn tao bị đá chứ. Lỡ đâu nó kích động rồi đòi tự tử thì sao, thằng trâu này.
"Chúng ta cùng hát nhé...Anh như người chẳng còn năng lượng và cạn kiệt sức lực để đứng, để ngồi dậy đi tiếp...*"
"Tôi như người sắp chết thiếu đi không khí để thở
Tôi như người bị em đâm sau lưng, và rồi nó thấu đến tận tim...*"
(*) lời bài hát "Đâm sau lưng...thấu đến tận tim của Aof Pongsak
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
"Bình tĩnh đi mày." Thằng Ohm giơ tay vỗ mạnh vai thằng Fong khi thấy nó hết khóc rồi lại hát. Thằng ca sĩ chết tiệt. Bài hát có cả ngàn cả vạn, sao lại muốn hát bài này cơ chứ.
"Em sẽ khiến cho cuộc đời tôi tiếp diễn thế nào. Phụ nhau hát nào mọi người ơi..."
"Khônggggggggg còn nữa rồi. Với em...Chẳng còn lại gì cả. Muốn chếtttttttttttt."
Khoảng thời gian địa ngục lại tiếp diễn sau khi bài "Đâm sau lưng...thấu đến tận tim" kết thúc. Đó chính là việc uống rượu một cách unlimit. Vấn đề không nằm ở thằng Fong uống một mình mà mẹ nó, đã thất tình còn muốn bạn nó an ủi bằng cách ngồi uống chung. Nếu không nghe được tiếng cụng ly, thằng Fong nhất quyết không chịu.
Từ 1 ly...2 ly...3 ly...đến giờ là đã xử xong chai rượu đầu tiên và phải kêu thêm chai mới. Khổ nỗi có đứa nào uống được nhiều đâu, toàn là bọn năm 1 hẹn nhau đi. Cũng tại hồi cấp 3 không mấy khi uống và khi mấy cô nàng tiếp thị bia đến tụi tôi lại tranh nhau kêu lấy kêu để vì sợ ít hơn bàn bên cạnh.
"Hới mày, tao muốn uống Saeng Song."
"Không chịu. Rượu không chất lượng. Tao uống vào xót bụng lắm." Đã uống mà còn lắm trò.
"Mày đừng có nhiều chuyện. Anh ơi, cho một Saeng Song, 5 soda và 1 ly đá." Thằng Peuk gọi nhanh cho xong trước khi ngả lưng dựa vào thằng Ohm một cách thoải mái.
Nửa tiếng sau...
"Mày, lát tao quay lại. Mắc tè quá." Tôi vừa đứng dậy thì bấy giờ tác hại của Saeng Song mới bộc phát làm cho hệ thần kinh tê liệt. Bước chân xiêu vẹo như muốn đổ nhào về phía trước, mò mẫm từng bước đi vào nhà vệ sinh phía sau quán để giải quyết vấn đề cá nhân. Tuy nhiên lúc quay về thì tôi lại thấy hơi bất ngờ vì nhóm nhạc ở trên sân khấu.
Tôi ngồi xuống ghế, mơ màng hướng mắt về phía đối diện. Vẫn là nhóm nhạc vừa chơi cho quán, chỉ có điều là xuất hiện thêm lác đác vài tiếng chọc ghẹo.
"Dù gì đàn em siêu hot cũng đến quán rồi, có làm một bài không?" Ca sĩ thông báo qua micro, tiếp theo đó là vô số tiếng hô hào cổ vũ.
"Íiiiiiiiiiii, lên đi."
"Huýtttttttttt, chơi đi. Chơi đi!"
"Hey!" Một tiếng hey lớn vang lên, kèm với đó là thân hình cao cao của người nào đó vừa xuất hiện giữa ánh đèn mờ ảo. Chẳng những tên quen mà mặt cũng quen nữa. Tôi cứ rướn cổ ngóng cho đến khi người kia quay mặt qua và rồi hai mắt chạm nhau trong một khắc.
Không biết do mắt tôi quá tốt hay do nghiệp chướng báo tới nữa khi mà focus của tôi lại nhìn người trước mặt thành thằng Sarawat như vậy. Ăn mặc không có tầm thường đâu đấy. Nó mặc một chiếc áo thun, chân đi đôi dép lào.
Chết tiệt! Đây đâu phải người giống người mà chính là thằng Sarawat hàng thật. Đã đến nước này rồi, ai không nhận ra thì đúng là trâu.
"Hới, mày coi kìa. Ai thế? Mặc đồ đúng chất." Song vẫn có một số con trâu không nhận ra.
"Hơi đâu mà để ý. Uống đi."
Cạch! Tiếng cụng ly làm tôi nhưng không hướng sự chú ý lên sân khấu nữa mà quay qua cắm đầu an ủi bạn bằng việc uống rượu. Trong quán có ra sao cũng chẳng quan tâm. Ai hát gì cũng mặc kệ, chỉ biết thằng Sarawat đã nhảy lên sân khấu chơi guitar. Quan trọng là người trong các quán khác cũng liên tục hét lớn tên nó.
Một lát sau khi bàn bên cạnh chúng tôi tính tiền liền có người mới nhào đến xí chỗ rồi tự tiện đẩy bàn của nó ghép với bàn của tụi tôi một cách trắng trợn.
"Xin lỗi. Cho ngồi chung với." Móa, cái này không nên hỏi chứ.
"Ơ, thằng Sarawat." Tôi thốt lên tên người đang đơ mặt đi tới. Khi nhìn thấy tụi này chính là tụi bạn của nó, tôi lập tức hiểu ngay. Đệt. Kéo nhau đến cả bầy.
"Sao rồi, cái thằng gây phiền nhiễu? Mắt lim dim rồi kìa." Đây là câu chào hỏi đầu tiên sau khi chia tay ở câu lạc bộ.
"Ai bảo? Tao không có say."
"Nhưng bạn mày thì có." Thân hình cao cao ngồi vào chiếc ghế bên cạnh tôi là bạn của nó phun ra. Hồi nãy còn thấy ngồi ở một góc của quán, cơn gió nào thổi tụi bay qua chì chiết người khác thế hả.
"Ờ." Liếc qua nhìn thằng Peuk và thằng Fong liền bó tay, chỉ còn thằng Ohm là đang ở giữa ranh giới của say và điên. Nó cứ ngồi cười tủm tỉm một mình.
"Rồi đến làm gì?"
"Bạn tao thất tình nên tao đến uống bầu bạn."
"Bạn tốt quá ha."
"Chứ còn gì. Đến đợi vác xác về." Nghĩ đến cảnh phải vác tụi chết tiệt này về, tôi thật muốn khóc. Gọi cứu hộ coi bộ nhanh hơn.
"Uống ít thôi. Đừng để say." Thằng Sarawat nhắc nhở tôi."
"Ừm."
"Đây là bạn tao." Lúc sau đối phương quay qua giới thiệu bạn bè trong nhóm của nó. Gặp nhiều lần rồi những vẫn chưa biết tên gì.
"Xin chào. Tôi là Man-ối-tèo."
"Ối-giời!"
"Xin lỗi. Là ối-giời."
Đệt mợ...Chịu chơi ghê. Chưa kể đám còn lại còn hùa nhau tráo trở khiến tôi mệt chết đi được. Mỗi đứa bạn của thằng Sarawat thay phiên giới thiệu bản thân với câu slogan thiếu muối. Giờ mới biết đám Bạch Hổ mà tụi nó vẫn kháo nhau là chất chơi hóa ra không khác gì những đứa trẻ 3 tuổi.
Nước uống được gọi thêm đúng với số lượng người vừa đến. Chúng tôi cứ từ từ ngồi uống, riêng tôi chỉ nhấp môi một chút cho đỡ khát vì không muốn say quá do còn phải vác tụi nam chính về.
"Bình thường mày có hay đến đây không?" Tôi hỏi người ngồi bên cạnh sau khi buồn miệng một hồi lâu.
"Không nhiều lắm. Đa số là đến xem đàn anh chơi nhạc."
"Tao thấy tụi con gái trong quán nhìn mày. Hot chết đi được."
"Giữ kỹ tao hả?"
"Cái quần què gì chứ?"
"Tine."
"Hửm?"
"Có cái này muốn nói." Tôi nhìn gương mặt thanh tú của thằng Sarawat. Câu hỏi vốn giữ trong lòng nay phải nói ra vì tò mò.
"Cái gì?"
"Khi nào mày mới say? Tao muốn sàm sỡ."
"Khốn kiếp. Sàm sỡ cái gì của mày chứ? Mẹ nó!!"
"Ái chà! Cái gì đây? Tao nghe cái gì mà sàm sỡ. Bạn mình ranh ma quá nha. Haha." Nản bạn nó ghê. Tự biên tự diễn liên tục đến nỗi tôi muốn đấm vỡ miệng từng đứa một, song cũng chỉ nghĩ trong bụng thôi.
"Thằng Sarawat, qua đây một chút."
"Vâng. Lát tao về." Dứt lời liền quay qua nói với người ở bàn sau khi bị đàn anh nhạc sĩ vẫy tay gọi đi, để tôi và tụi Bạch Hổ ở lại trong tình trạng say khướt vì tụi nó rót rượu như rót nước lã. Uống một mình thì không bao nhiêu, xui một cái là tôi phải ngồi uống với cả đám. Mãi cho đến lúc quán sắp đóng cửa, khách lần lượt ra về, thằng Ohm là đứa ngất đầu tiên mới ngóc đầu dậy.
"Tine, mày nổi không?" Thằng quần Ohm hỏi trong khi mắt tôi sắp mở hết nổi.
"Không nổi rồi."
Đã dặn lòng là sẽ không uống nhiều, thế mà khi bị tụi bạn thằng Sarawat chuốc uống, tôi vì không muốn mất mặt nên quất tới bến luôn. Một nửa chai đó là công sức của tao nha.
"Thồ, kém."
"Đầu hàng. Không nổi nữa thật rồi."
"Không cần uống nữa. Để...Ơ, thằng khỉ Fong với thằng khỉ Peuk về không nổi." Lo thân mày trước đi đã được không, thằng Ohm. Cổ mày sắp vẹo rồi kìa.
Tóm lại là tối nay ngoắc cần câu nhất từ đó đến giờ luôn, song vẫn cố tỉnh táo lại vì còn nhiệm vụ vác bạn về nhà đang đợi. Thằng Peuk và thằng Fong lăn quay ra bàn, chẳng có vẻ gì sẽ tỉnh. Còn lại tôi và thằng Ohm mơ màng nhìn nhau. Bỗng có ai đó chạm vào gáy tôi rồi khuỵu gối hạ người xuống để hai chúng tôi ngang bằng nhau.
"Tine."
"Gìiiiiiiii?"
"Ai bắt mày uống nhiều như vậy? Khốn kiếp!"
"Là tao..." Thằng Man-ối-tèo chen ngang, miệng cười toe toét. Đoạn rồi nó cắm mặt bấm điện thoại tiếp, còn tôi chăm chú nhìn người trước mặt một cách dò xét.
"Ai vậy? Sarawat hả?" Tôi hỏi.
"Ừm. Uống đi. Uống cho hết ly." Bàn tay dày chìa ly gì đó cho tôi.
"Không chịu. Mất công bị mày sàm sỡ."
"Nực cười. Nước lọc chắc say được ha." Tay thì cầm ly nước rồi đấy nhưng vẫn lưỡng lự.
"Ờ, uống thì uống." Tôi nâng ly lên uống cạn rồi ngồi yên. Một lúc sau, trên trán được tiếp xúc với một chiếc khăn lạnh nhỏ. Mở mắt ra thì nhìn thấy thằng Sarawat đang tỉ mẩn lau mặt cho tôi.
"Đỡ hơn chưa?"
"Ừm, cảm ơn. Tao...phải đưa bạn về nhà rồi."
"Để tao hộ tống. Kêu bạn tao phụ vác về luôn cho. Kí túc xá mày ở đâu?"
"Để nói."
Sự lộn xộn một lần nữa xảy ra khi bạn của thằng Sarawat phải phụ nhau vác từng đứa trong 3 cái thằng đang nằm vạ vật kia, riêng tôi đang bận rộn với việc ăn trộm số rượu còn lại trên bàn vì tiếc của.
"Đem đi đâu?" Giọng nói trầm thấp của thằng Sarawat làm tôi cười bẽn lẽn. Bị bắt tại trận như quân đầu hàng.
"Cái gì?"
"Để xuống."
"Úi. Xin lỗi! Chai gì ở trong tay thế này?"
"Giả điên."
"Tiếc của mà."
"Để xuống."
"Chai đẹp mà."
"Để xuống."
"Ok." Rồi sao tao phải sợ nó chứ.
"Đi nổi chứ?"
"Tao ổn rồi. Tao khỏe lắm." Thế rồi lại lảo đảo, đành phó mặc cho số phận định đoạt. Dựa dẫm người cao hơn ra khỏi quán xong liền trông thấy tụi bạn của tôi đã bị nhét vào trong một chiếc xe. Xe của tao chứ ai. Ăn trộm chìa khóa từ hồi nào chứ.
"Ngồi đây đi rồi chỉ đường về kí túc xá." Tôi gật gà gật gù rồi trèo lên ghế lái phụ trước khi xe lăn bánh. Tôi nhận nhiệm vụ chỉ đường trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ. Bạn thằng Sarawat lái xe bám theo. Đến nơi thì phụ nhau một tay vác tụi say mèm kia lên phòng tôi một cách khổ sở.
Say nhiều nhất là thằng Fong lúc này đang lên cơn điên và khóc bù lu bù loa kiểu không kèn không trống.
"Tôi như người bị em đâm sau lưng rồi thấu tận timmmmmmmmmmmm. Hưuuuuuuuuuuu. Đểu!"
"Mày, nó quằn quại quá. Thằng Wat, giúp tao với." Một đứa trong tụi bạn của thằng Sarawat cầu cứu. Chủ nhân cái tên liền chạy lại vác phụ thằng Fong một tay. Bạn nó vác đầu, thằng Sarawat vác châc. Tuy nhiên trong lúc đang vật lộn để lên đến được tầng 3...
Pặc!
Chân thằng Fong đạp ngay đỉnh đầu tao.
"Hới, có sao không?" Tôi lắc đầu. Lắc đầu không phải vì không đau nhé mày. Tao đang choáng đây...
"Không...không sao. Tụi mày lên đi. Chìa khóa phòng móc chung với chìa khóa xe ấy."
Để cho tụi nó đi lên trước, riêng tôi ngồi chồm hổm ở cầu thang cho tỉnh táo lại. Sau đó không lâu, bạn thằng Sarawat lần lượt đi xuống để về ngủ.
"Về trước nhé, Tine."
"Ừm."
"Wat, mày về luôn không?" Rồi quay qua hỏi người đi cuối cùng.
"Lát nữa."
"Còn đợi gì nữa?"
"Đợi đưa thằng gây phiền nhiễu về phòng."
"Không cần. Vậy thôi nhé." Tôi vội lên tiếng rồi ngồi dậy, bám vào tay vịn từ từ đi lên phòng với cái đuôi đi theo.
"Đi về được rồi."
"Không mang theo xe. Bỏ lại chỗ quán rồi."
"Ơ! Mau gọi điện cho bạn mày đi. Chắc là tụi nó chưa đi xa đâu."
"Lười. Cho ngủ lại được không?"
"Ngủ chỗ nào? Nhà vệ sinh không?"
"Lạnh...lạnh..." Chưa kịp nhận được câu trả lời từ người kia, tôi đã phải đi tới giường để kéo chăn ở dưới chân lên đắp cho 3 thằng bạn thân.
Đệt. Nằm kín chỗ. Đêm nay tụi bay quyết cho chủ nhân phòng nằm đất phải không.
"Lạnh..." Thằng Ohm run cầm cập còn hơn người lên đồng. Đắp chăn cho rồi mà còn than lạnh.
"Tắt máy lạnh không?" Chủ nhân giọng nói trầm thấp đề nghị.
"Cũng được."
Kể ra cũng là cách giải quyết ưu việt. Cơ mà tôi mới nhận ra thật sự thì nó chỉ có lợi với 3 thằng bạn đang nằm yên giấc mộng đẹp thôi. Còn riêng tôi và thằng Sarawat thì nóng đến nỗi mồ hôi đầm đìa. Đây là nghiệp chướng gì của người ngầu lòi như tao vậy chứ.
"Ra ban công không? Gió mát đấy." Lần nào đưa ý kiến cũng khốn nạn hết, thế mà lạ ở chỗ tôi không cách nào từ chối đối phương được, cứ thế cắp đít đi theo.
"Tối nay tao phải ngủ ở ngoài ban công thật hả?" Tôi nói bằng giọng nũng nịu trước khi thả người ngồi xuống đất ngoài bàn công để hưởng làn gió mát. Trong khi đó thằng Sarawat đang đứng kiểu lãng tử, bám vào thành lan can còn hơn nam chính phim điện ảnh.
"Ra hóng gió rồi hẵng vào."
"..."
"Thật ra không có gì. Chỉ là muốn ở riêng với mày hai người thôi."
"Chết tiệt. Nổi da gà."
"Guitar tao đâu?"
"Kế bên tủ quần áo."
"Có chăm sóc nó tốt không?"
"Bón cơm bón nước cho ngày 3 bữa. Hôm nào rảnh còn cho uống thực phẩm chức năng."
"Bữa sau đừng quên tắm cho nó nữa nhé." Chịu thua cái sự khốn nạn của nó mà. Cho dù có đối đáp như thế nào cũng chưa bao giờ cãi thắng nó một lần. Thằng Sarawat đi tới một bên phòng trước khi mang ra ngoài cây guitar có khắc tên chủ nhân rồi ngồi xuống cạnh tôi.
"Gửi bài hát gì cho anh đi."
"Giờ phút này mà mày còn có tâm trạng để hỏi à. Tao còn chưa hết choáng vì cái rượu trộn quần què gì của thằng Fong đây."
"Nhạc nước ngoài được không?"
"Chán mày ghê. Nghe tao nói với chứ, thằng trâu."
Thằng Sarawat không nói gì nữa, chỉ có bàn tay trái là bắt đầu bấm chord để chơi đoạn solo của một bài hát nào đó. Và đó là bài hát tôi vô cùng quen tai...
"Chưa từng nghĩ sẽ gặp nhau vào ngày lành tháng tốt, khi ta đều ở đây
Chỉ lần gặp gỡ đầu tiên đã cảm nhận được ngay, hình như có điều gì đó
Khi ta chỉ cần trò chuyện cũng đủ hiểu, và dường như nó ẩn chứa ý nghĩa
Giữa hai chúng ta dường như có gì đó, gắn kết ta lại với nhau"
Đó là bài hát "Hòa hợp" của Scrubb. Từng chửi tôi là vợ nhóm này, thế thì thằng Sarawat đích thị là vợ bé. Và khi đến lời nhạc đầu tiên, nó không kiềm được mà hát theo.
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
"(mỗi người đều hiểu) một cách dễ dàng
(khác biệt với bao người) rất nhiều
(đáp lại sự thật bên trong) rằng nghĩ về nhau như thế nào"
"Còn nhớ điều tao muốn nói với mày không?" Thằng Sarawat ngừng một lúc. Tôi đảo mắt, cố gắng nghĩ ra đáp án cho chuyện mà đối phương hỏi.
"Hồi nào?"
"Ở quán rượu."
"Mất dạy. Cái mà mày bảo sẽ sàm sỡ tao hả? Khốn nạn quá."
"Không. Cái này là nói thật rồi."
Tiếng guitar vang lên lần nữa. Tôi không dám nhìn mặt người bên cạnh dù chỉ là một cái. Tim tôi...Sao lại cảm giác lạ lùng thế này. Hay là bởi vì alcohol vẫn còn trong máu nên mới khiến tôi cảm thấy bất thường.
"Tôi chưa từng gặp ai, không phải, không trái, không hoàn hảo
Không nhìn mặt xấu hay chỉ thích làm theo ý mình, song lại có điều gì đó không bình thường"
Có lẽ tôi say, không thì cũng đang mơ.
"Tôi chưa từng gặp ai, không nhanh không chậm, không quá ít
Nhưng lại có điều gì đó tốt đẹp hơn bất kỳ ai, trao trái tim đi, vừa hay lại ở bên nhau"
Bài hát kết thúc, song chúng tôi không hề nhìn nhau. Không dám nhìn. Tao sợ cái gì nữa không biết. Với cả...Hai tay lúc này sao lại run cầm cập như vậy.
"Tao không thích người đẹp."
"Biết. Hôm đó mày có nói với tao. Nhưng mà tao thích." Đến bây giờ tôi vẫn cúi đầu.
"Tao không thích người đáng yêu hay giỏi giang."
"Khác xa với tao một trời một vực."
"Tao không thích cái gì đó đại trà. Và mày cũng biết rõ rằng tao thích cái gì đó không giống với người khác."
"..."
"Chắc là tao thích của lạ thật rồi."
"..."
"Và kỳ lạ vô cùng khi người đó...là mày."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro