Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: L K H (Part 1)

Giữa tôi và thằng Sarawat, định mệnh đã gắn kết chúng tôi luôn phải đi cùng nhau. Ngay cả ở câu lạc bộ mà chúng tôi cũng ngồi tán gẫu một cách thân thiết.
"Mày ăn bánh chưa?" Tôi hỏi.
"Ăn rồi...Cũng ngon." Nó đáp với vẻ uể oải như thường lệ.
"Tao chả thấy ngon lành gì cả."
"Ờ, tao cũng thấy vậy." Ơ, đổi xoành xoạch.
"Mày thấy giữa chúng ta có gì là lạ không?" Phải rồi...Không giống như cũ. Không giống với những lần trước khi chúng tôi nói chuyện với nhau dù cùng trong phòng câu lạc bộ âm nhạc.
"Lạ nhỉ."
"Vậy chúng ta phải làm thế nào với cảm giác này?"
"Không cần làm gì cả. Cứ như vậy là được rồiiiiiiiii." Trời, đệt...
Tôi và thằng Sarawat ngồi thất thần trong bộ dạng cực kỳ thảm thương vì giữa chúng tôi bị cản trở bởi thằng Green bê đê chúa. Quan trọng là nó còn ép sát cả hai chúng tôi cơ. Thật là ngột ngạt. Tao muốn chết, muốn thoát khỏi tình cảnh này cực kỳ.

"Mày thả tay tao ra trước được không? Hay là phải để tao sút bay rồi mới chịu hiểu?" Vừa nói vừa quay sang đối diện với thằng gây phiền phức.
"Tine ~ Tine dám nói với vợ như vậy sao?"
"1..." Tôi bắt đầu đếm, thằng Green lập tức tỏ vẻ hốt hoảng nhưng không hề có ý định buông tay, đồng thời xà nẹo luôn với cả thằng Sarawat.
Sao nào. Mày là cây tầm gửi quấn kiểu spiral (xoắn ốc) trên cây bằng lăng hả.
"2..."
"Dù anh yêu bảo là bánh không ngon nhưng thật ra anh yêu cũng thích đúng không, Wat?"
"3!"
"Ayyyyyyyyyyyyyy." Giọng trâu bò ré lên cấp độ trăm triệu decibel khiến người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn khi tôi bật dậy và chuẩn bị tư thế đạp đối phương đến nơi. Thằng bê đê chúa chạy khắp phòng bấu người này víu người kia tìm chỗ dựa. Thồ...Thằng khốn.
"Dừng lại! Đây là phòng câu lạc bộ âm nhạc, không phải thi trọi trâu. Mày chạy cái quần què gì?" Giọng nói giận dữ của chủ tịch câu lạc bộ là thằng cha Dim vang lên. Mọi sự chuyển động như ngừng lại. Tôi và thằng Green đều chuẩn bị sẵn tâm thế bị tống cổ khỏi câu lạc bộ.
"P'Dim..."
"Cái gì của mày thế, thằng Green? Tao bảo mày thế nào?"
"Kêu người ta ngồi yên một chỗ."


"Thế mày có ngồi im không?"
Thấy có vẻ sắp há miệng ra cãi lại, thằng cha Disathat chửi tiếp một tràng không kịp ngừng thở. Tóm lại là tao thoát một cách khó hiểu. Chắc là do kiếp trước thằng Green tạo nghiệp với thằng chả nên giờ mới trở thành đàn anh đàn em chung câu lạc bộ để bị ăn chửi tan nát thế kia.
"Về chỗ ngồi của mình đi. Còn những anh chị năm 2 dạy các em, ai thích sinh sự tao cho phép tát." Phun nước bọt xong liền bỏ đi, để lại sự lạnh lùng phát khiếp còn hơn cả Lord Voldemort.
Tôi và thằng Sarawat tách nhau ra tập mỗi người một nhóm. Thành viên mới còn rất nhiều điều phải học. Hôm nay Prae không ghé qua câu lạc bộ vì nàng bảo ở khoa Y có hoạt động gì đó. Thế nên tôi chẳng biết tương tác với ai ngoài thằng Green luôn sẵn sàng dâng hiến.
"Các em thử chơi đoạn intro của bài này đi. Bài này dễ, có 4 chord thôi." P'Air nói với mọi người. Còn tôi sau khi làm quen guitar một thời gian và có được thầy giáo giỏi như thằng Sarawat, tôi chơi và bấm chord một cách thành thục.
"Tine..." Đang tập trung chơi, thằng Green bỗng cắt ngang.
"Cái gì? Nói nhảm nhí tao méc P'Dim mày nha."
"Tine và Wat là gì của nhau thế?"
"Nhiều chuyện."
"Thích nhau thật hả?"
"Nếu tao bảo là thích, mày cũng chẳng tin. Cho nên tao thích hay không thích ai thì tao cũng không thích mày, ok?" Tôi biết có thể sẽ khiến người nghe thấy buồn, song còn hơn là nói lòng vòng và úp mở như vậy.
"Không sao. Mình chấp nhận làm vợ lẽ của Tine. Dù không nhận được tình yêu nhưng lúc nào cũng ở trong tầm mắt." Nghiệp chướng...Những gì đã suy nghĩ, toàn bộ đều trật lất. Từ giờ tôi sẽ không mềm mỏng với nó nữa.
"Thay lòng đổi dạ với tao đi."
"Không chịuuuuuuuuu."
"Vậy thì im đi. Phiền phức. Mày có thấy người khác đang tập trung tập guitar không?"
"Thế tại sao Wat chỉ nhìn mỗi Tine vậy?"
"...!!"
"Đây gọi là tập trung tập guitar hả? Xí!"
Giây phút đó tôi nhìn sang người được nhắc đến lúc này đang ngồi với đám bạn ở một góc phòng. Và quả đúng như những gì thằng Green nói. Ánh mắt của thằng Sarawat thật sự hướng về tôi. Thế nên Tine ngầu lòi đành bắn tín hiệu đặc biệt đáp lại bằng cách giơ ngón giữa lên.
Nhưng người nhận được lại ghẹo gan đáp trả bằng nụ cười dễ thương đậm chất khủng bố của nó.
Chơi với người điên thì sẽ phát khùng theo vậy đó.
"N'Tine, tập trung vào."


"Vâng." Cuối cùng phải gạt chuyện vớ vẩn ra khỏi đầu rồi quay lại chú tâm chơi guitar.
Trong cảm nghĩ của tôi, cuộc sống đại học vô cùng tự do và có rất nhiều hoạt động. Sinh viên năm 1 ai cũng phải tham gia vào hầu hết các hoạt động bắt buộc. Chuyện học hành thì nặng ở những môn đại cương như tiếng Thái, tiếng Anh mà tất cả các khoa đều phải học. Vậy nên môn chuyên ngành khoa Luật của tôi ở học kỳ đầu tiên chỉ có 2 môn. Cuộc sống vì thế lại càng chill.

Quan trọng là tôi là sinh viên ham hoạt động chính hiệu. Chẳng muốn lên năm 2 tí nào. Nghe mấy anh chị khóa trên khóc lóc muốn chết đi sống lại cầu cho nó qua nhanh.
Buổi tập ngốn thời gian khoảng 1 tiếng trước khi đàn anh năm 2 cho nghỉ giải lao 15 phút rồi tập tiếp. Tôi thường chui rúc ở câu lạc bộ khoảng 2 tiếng, sau đó mới ra ngoài kiếm gì đó ăn. Có bữa thì tập cổ động. Có bữa thì ra ngoài chơi với tụi nam chính. Đa số bận rộn nhất là vào các ngày nghỉ cuối tuần.
"Năm 1, có chuyện cần thông báo." Sau 5 phút đầu tiên của giờ nghỉ giải lao, đàn anh khóa trên mở cửa bước vào giữa phòng kiểu không kèn không trống.
"Có chuyện gì vậy ạ?" Ai đó nói.
"Các em học ở câu lạc bộ cũng mấy tuần lễ rồi. Tụi anh sợ các em quên mất việc đánh giá." Tai họa ập đến rồi. Đúng ghét sự hiệu quả dán trên trán của đàn anh câu lạc bộ luôn.
"Còn nhớ các em từng quay clip gửi mail không? Lần này bắt cặp chơi guitar cover một bài hát rồi quay video gửi cho Disathat. Từng người sẽ được comment. Quan trọng là ai không đạt tiêu chuẩn sẽ phải ở lại tập thêm 1 tiếng mỗi ngày."

"Trời ơi anh!!!!! Còn chưa chơi đến nơi đến chốn mà."
"Anh ơiiiiiiiiii." Lời của người đứng trước phòng vừa dứt, xung quanh tứ phía đã đầy ắp tiếng than thở của dân tình năm 1. Và thảm thương nhất chính là bọn không có nền tảng như chúng tôi đây, biết đào đâu ra tài năng mà chơi chứ.
Có nên gọi cho Prae rủ bắt cặp chơi bài happy birthday không nhỉ.
"Ai đạt điểm cao nhất sẽ có phần thưởng."
"Không muốn đâu ạ."
"Thế lấy chân tao không?" Một lát sau chủ tịch câu lạc bộ là thằng cha Disathat ló đầu vào quăng cho những lời lẽ độc địa. Mẹ nó, chả bao giờ thông cảm cho trái tim nhỏ bé của đàn em năm 1 gì hết, thằng cha tâm địa độc ác.
"P'Dim..."
"Các bạn gái có gì mà phải than thở. Không có giở bài khóc nhè ra nhé. Gửi trong ngày mai nha mọi người." Đúng ghét điệu bộ phong lưu của thằng chả. Nói xong là ngoáy mông bỏ đi, mặc kệ tụi mới tập đang hoảng loạn ở đây.
Song người duy nhất không thể hiện ra sự lo lắng...
"Đừng sợ sệt mọi người ơi."
Cẩn trọng và điềm tĩnh.
"Chúng ta sẽ vượt qua được."
Hơn nữa còn là người động viên các bạn khác trong nhóm. Bạn có biết người đó là ai không.
"Chúng ta không được chịu thua. Không có gì quá khó cả...Không có gì khó hết...Không khó khỉ khô gì hết. Ayyyyyy."


Thằng Green...
Nói luyên tha luyên thuyên.
"Các em, chị gợi ý chúng ta nên bắt cặp với các bạn đã có nền tảng về guitar trước. Như vậy sẽ giúp nhau chỉ ra chỗ nào đúng chỗ nào sai, đằng nào sau này năm 1 cũng sẽ tập chơi guitar cùng các anh chị khóa trên." P'Air nêu lên đề nghị với lập luận rất dài. Mọi người đều gật đầu đồng ý.
"Tine...Tine cặp với ai?"
"Không phải việc của mày, thằng Green. Đi tìm cặp của mày đi."
"Xí! Mình sẽ cặp với Wat."
Khoặp! Tôi lập tức trợn tròn mắt.
"Sao phải làm vẻ mặt bất mãn vậy chứ? Ok. Mình cặp với Earn cũng được." Chẳng nói chẳng rằng, nó mau chóng chạy đi tìm chủ nhân cái tên vừa được nhắc đến.
Earn là thành viên mới vừa tham gia câu lạc bộ cùng đợt với thằng Green, nhưng do là người đã có nền tảng về guitar nên được xếp vào nhóm khác. Quan trọng là tụi con trai càn rỡ cứ liên tục chọc ghẹo miết.
Tôi thấy Earn là con gái thứ thiệt, thuộc dạng rare item đấy chứ. Tiếc một điều là không phải mẫu người lý tưởng của Tine ngầu lòi này. Bởi vì tao...thích người ngực bự và cute như búp bê hơn.
"P'Air, vậy trường hợp của Prae không đến thì phải làm sao ạ?" Tôi đi lại hỏi đàn chị sau khi mọi người tản ra đi vòng quanh để bắt cặp.
"Bên kia dư ra ai thì người đó sẽ cặp với Prae."
"Nhưng bên nhóm mình nhiều người hơn mà. Ít nhất cũng phải có một cặp tự bắt cặp với nhau." Bỏ công sức nói như vậy là vì muốn bắt cặp với Prae đó. Muốn cơ. Muốn cơ.
"Note với Jaeng cặp với nhau nhé." Ẹ!
"Vậy em đi hỏi các bạn bên kia đây ạ."
"Ừ."
Nghẹn ngào đi tới góc phòng để tìm tụi bạn nhóm kia.
"Sarawat, mày có đôi chưa?" Đối phương ngẩng đầu nhìn tôi. Lúc này nó đang ngồi khoanh chân viết chord khùng điên gì đó, chẳng thèm quan tâm đến vạn vật xung quanh.
"Hồi đầu cặp với Earn. Giờ thì không có cặp nữa."
"Vậy mày bắt cặp với tao nhé."
"..."
"Có nghe không thế?"
"Ừm, đợi mày nói câu này thôi đấy."
"Mày...tao mắc cỡ." Tôi lí nhí đáp. Thằng khỉ. Những lúc thế này giỏi lấy lòng ghê.
"Mị bĩu môi mị khinh. Mị còn ở đây nha. Mị thích Tine." Thằng Green đột ngột cắt ngang khiến người mặt đơ như thằng Sarawat gãi đầu rồi quay mặt đi. Còn tôi lập tức đánh bài chuồn. Không muốn có gì đó nhiều với thằng Green đâu. Lỡ nó lên cơn đè tôi ra hiếp bất cứ lúc nào cũng chẳng biết được. Hới...Tim tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro