Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Xin đừng nghi ngờ, đây là tấm chân tình của tớ (Part 2)

Ngày hội mở màn hoạt động cũng đến. Tôi chen chúc vào dòng người tấp nập của sinh viên năm 1 kéo nhau đến chật kín cả hội trường. Bởi lẽ hôm nay chúng tôi phải đăng ký câu lạc bộ để học cho đủ giờ trước khi tốt nghiệp. Mà bây giờ tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ học gì vì thằng Green cứ bám chặt tôi như đỉa đói.
Trốn được nó là phúc đức lắm rồi. Thế mà xui xẻo làm sao, thằng Peuk và thằng Fong chết dí ở câu lạc bộ y học cổ truyền với bộ môn massage chân. Thằng Ohm thì vào câu lạc bộ cover dance để địa hàng mấy đứa con gái, bỏ tôi đứng ú ớ không biết đăng ký vào đâu. Cho đến khi quay qua bắt gặp câu lạc bộ bóng bàn, niềm hi vọng lại vụt lên lần nữa.
"Anh ơi."
"Đủ người rồi em!" Còn chưa kịp hỏi đã cắt đứt tương lai của tao rồi hả.
Thế là tôi đành đi lại chỗ bảng tên câu lạc bộ chật kín người. Zone đó có số lượng người xếp hàng dài nhất. Quan trọng là tôi còn nhìn thấy bọn khoa Kỹ thuật ngồi chơi guitar trên cái sân khấu bé bé nên mới biết booth này là của câu lạc bộ âm nhạc quốc tế. Cũng chẳng biết nhận bao nhiêu người và bao giờ đủ thành viên nên đành thử vận may vậy.
"Cậu ơi." Tôi khều vai người đứng trước vì không muốn phí thời gian đứng xếp hàng trong trường hợp đã nhận đủ người.
"Ừa." Cô nàng mũm mĩm đứng trước mặt ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Câu lạc bộ này nhận bao nhiêu người thế?"
"Hồi đầu nhận 50. Nhưng bây giờ người đăng ký đông quá nên đàn anh sẽ lọc lại lần nữa."
"Năm nào cũng đông thế này hả?" Lần này tôi không hỏi mà chỉ lẩm bẩm với chính mình thì bỗng nhiên một đàn chị trong bộ đồ đồng phục kỹ thuật bước tới.
"Mọi năm không đến cỡ này đâu. Chỉ là có một em năm 1 tham gia nên các cô gái mới lũ lượt kéo tới."
"Ai vậy ạ?"
"Sarawat."
Đệttttttttttttttttt. Thảo nào. Xếp hàng tới kiếp sau cũng chưa biết có trúng tuyển không nữa. Mà thôi kệ. Cứ viết tên vào để qua mắt thằng Green cái đã. Mẹ nó, dạo này mất tăm mất tích ở đâu không biết, nhưng tin tôi đi, một lát nữa thôi nó sẽ xà nẹo tới ăn tươi nuốt sống tôi cho mà coi.
Mọi người lần lượt điền tên vào tờ đăng ký tham gia câu lạc bộ rồi được phát 1 tờ giấy A4. Trong này sẽ có chỗ để viết tên, khoa cùng với lý do muốn học âm nhạc quốc tế.
Thật sự thì tao đâu có muốn học. Chẳng qua là tao trốn thằng Green nên phải bám víu thằng Sarawat thôi. Ai mà nghĩ mọi thứ sẽ khó khăn như vậy chứ. Guitar thì không biết chơi. Trống, bass thì lại càng không. Chẳng biết chơi cái khỉ mốc gì hết. Tuy nhiên vẫn ráng viết ra lý do để người ta thương tình.
Rốt cuộc cũng đến giờ phút mà dân tình năm 1 trông ngóng khi đàn anh da ngăm, cao to bước lên cái sân khấu bé bé rồi thông báo kết quả trúng tuyển qua chiếc micro bằng chất giọng ồm ồm.
"Câu lạc bộ âm nhạc quốc tế năm nay nhận được sự quan tâm nồng nhiệt từ các em. Bọn anh cũng rất vui và sẵn lòng đón tiếp các em tham gia câu lạc bộ. Tuy nhiên vì số lượng người dạy và nhạc cụ có hạn nên bọn anh đành phải giới hạn số thành viên."
Hỏi sơ qua thì nghe đâu năm ngoái ngồi cả ngày cũng chưa đủ 50 người. Câu lạc bộ có cả trăm. Năm nay lại vượt quá sự kì vọng. Người đến đăng ký đông đến nỗi phiếu đăng ký gần như không còn tờ nào luôn.
"Anh không chỉ chọn những người đã từng chơi nhạc cụ, những ai chưa có căn bản nhưng thật sự có đam mê anh vẫn nhận nhé. Thế nên các em có tên sau đây sẽ là thành viên của câu lạc bộ âm nhạc quốc tế chúng ta. Người đầu tiên, Jirachot, khoa Kỹ thuật. Người thứ 2..."
Rồi đàn anh đọc tên từng người.
"Người thứ 24, Sarawat, khoa Khoa học Chính trị."
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiii." Ngay khi tên của thằng Sarawat vừa được đọc lên, tất cả người dự tuyển đang chờ đợi bên cạnh đều đồng loạt đứng dậy làm tôi giật cả mình...Đây là đăng ký tham gia câu lạc bộ hay đợi công bố xổ số vậy. Nhưng là vậy đó, nếu không có thằng Sarawat, mọi thứ sẽ mất đi ý nghĩa. Thân ai nấy lo liền.
"Người thứ 49, Ganyarat, khoa Quản lý. Và người thứ 50..."
Teepakorn. Teepakorn. Teepakorn.
Y chang chờ đợi vào vòng trong của Miss Universe vậy. Tôi ngồi bệt xuống đất chỉ để đợi nghe kết quả của câu lạc bộ âm nhạc quốc tế.
"Bussaba đến từ khoa Khoa học Xã hội."


Hới...Thế là hết cơ hội, đành ngồi cứng họng với đám con gái xinh xắn đáng yêu còn lại. Thật tình mà nói thì có lẽ tôi nên ngưng bám đuôi thằng Sarawat được rồi vì việc kiếm người khác để thích hoặc giết người diệt khẩu thằng Green luôn trông có vẻ dễ ăn hơn. Vậy nên tôi quyết định sẽ đi tìm câu lạc bộ mới bất chấp nguy cơ đụng phải thằng Green cao thế nào đi chăng nữa. Thế nhưng bàn tay của ai đó đã giữ tôi lại.
"Thằng Sara-đểu." Tôi lập tức gọi tên người đối diện.
"Sao hả? Giận đàn anh không chọn mày vào câu lạc bộ à?"
"Ờ. Cứ chọc ngoáy tao nữa đi. Thật ra tao cũng không muốn cái ba cái nhạc nhẽo gì đó đâu. Câu lạc bộ nấu đồ ăn Issan có vẻ thú vị hơn nhiều." Cho dù tôi chẳng biết nấu món gì đi nữa.
"Vậy thì đi đi."
"Ờ, đang tính đi đây. Giữ tao lại làm gì?"
"Đệt...Được mỗi cái mặt đẹp, đầu óc thì đúng rỗng tuếch." Ơ hay! Chửi tao nữa chứ.
"Vâng, bố đời thông minh hết phần thiên hạ, ông thần Bạch Hổ siêu hung dữ chết tiệt." Châm chích nhau được một lát, tôi bị tên cao to lôi xềnh xệch đi vòng ra phía sau sân khấu, nơi có đàn anh khoá trên và chủ tịch câu lạc bộ đang đứng đó.
"Ơ, có gì hả Wat?" Đối phương hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Bạn em muốn vào câu lạc bộ ạ." Cái thằng bên cạnh nói. Hồi nãy tao còn nói là không muốn cơ mà, sao giờ lại thành đi cửa sau thế này.
"Đủ người mất rồi."
"Muốn anh xem xét thử xem ạ."
"Vậy N'...Tine khoa Luật." Chủ tịch câu lạc bộ hết nhìn tôi lại nhìn bảng tên trước khi khoanh tay đặt câu hỏi một cách bất thình lình.
"Muốn chơi cái gì?"
"Guitar ạ."
"Thế có biết chơi guitar không?"
"Không biết ạ."
"Từng chạm qua chord guitar chưa?"
"Chưa từng ạ."
"Biết C major không?"
"Không ạ."
"E minor?"
"Không biết ạ."
"F310."
Tôi lắc đầu.
"Takamine?"
"Là cái gì ạ?"


"Biết được những hãng guitar nào?"
"Không biết ạ."
"Em...Anh hỏi thật. Em biết được cái gì?"
"Em ấy ạ?" Vừa nói vừa chỉ tay vào người mình trước khi nhìn sang người bên cạnh với ánh mắt đầy mơ hồ.
"..."
"Em biết thằng Sarawat ạ. Và vì thằng Sarawat nên em mới muốn chơi guitar."







Bầu không khí trong bữa học đầu tiên của câu lạc bộ âm nhạc quốc tế phải nói là khá huyên náo vì đây là lần gặp gỡ đầu tiên giữa các thành viên năm 1 với tất cả đàn anh đàn chị. Và vì là đàn em nên chúng tôi được xếp ngồi tập trung vào một góc phòng.
Một số người do có dự định ngay từ đầu là sẽ chơi gì luôn rồi nên đã chuẩn bị nhạc cụ đầy đủ. Đặc biệt là người nhận được sự quan tâm lớn nhất mà có lẽ không cần đoán xem đó là ai nữa. Thì chính là thằng Sarawat, người thương của tụi con gái chứ ai. Mới bữa đầu mà nó đã vác cây guitar classic mắc tiền đến câu lạc bộ để kêu gọi rating* rồi.
(*) ý nói thu hút sự chú ý và nổi tiếng
"Các em, đầu tiên anh muốn tất cả mọi người chia nhóm xem ai muốn chơi nhạc cụ gì. Bắt đầu từ guitar nhé. Cảm phiền dời qua bên trái ngồi. Ai muốn chơi trống thì đi về phía sau phòng. Bass thì bên tay phải nha..." Tiếp theo đó chủ tịch câu lạc bộ đứng ra điều động cho đến khi chúng tôi chia thành nhóm xong xuôi.
Có xáo trộn một chút cũng là tại cái tụi muốn học guitar này. Chả biết muốn học thật hay đi theo thằng Sarawat nữa. Cơ mà tôi khẳng định đa số đều là vế sau, trong đó bao gồm cả... tao.
"Các em sau khi đã chia nhóm rồi thì đi theo staff đến phòng khác nhé. Không được tách nhóm đâu." Ngồi chưa được bao lâu thì tao đã phải đứng dậy lần nữa. Lần này tôi bước vào căn phòng tập có diện tích lớn hơn bình thường. Có thể nhét hơn 10 người vào cũng được. Chúng tôi ngồi đợi một lúc lâu. Trong lúc đó, mọi người dần dà làm quen. Mà tôi thì ngồi gần cái thằng hot boy trong mộng của chị em trong trường, thế nên chúng tôi cũng phải chuyện trò chút ít.
"Tay đẹp thế." Người chơi guitar đa phần tay đều bị chai, đâu có như thằng bên cạnh. Tay nó không hề bị giống vậy.
"Ai mà giống mày chứ? Tay như nổi mẩn."
"Khốn nạn. Tao khen mày mà. Nói tốt cho mà còn chọc tao nữa."
"Tao nói sự thật thôi. Chứ mày định bảo tao nói dối là tay mày đẹp hay sao hả, cái thằng chuyên quấy nhiễu?"
"Đừng có gọi tao như vậy nữa."
"Chuyên quấy nhiễu."
"Thằng Sarawat."
"Chuyên quấy nhiễu."
"Thằng quần."
"Chuyên quấy nhiễu."
"Ối! Thằng khốn."
"Chuyên quấy nhiễu."
"Ơ kìa, 2 người đang cãi nhau đó, đứng dậy đi." Đệttttttttt. Xui rồi, thằng trâu. Chỉ tại mày làm tao phải đi lên phía trước một cách không tình nguyện dù cho có thằng chuyên phá hoại này đi cùng đi chăng nữa.
"Thấy khúc khích 2 người với nhau. Đến đây nào. Hãy trở thành những người cuối cùng của hoạt động tình thương mến thương để tình yêu thương lan tỏa đến các bạn đi vậy. Nhìn thấy cục kẹo này không?"
"Thấy ạ./Thấy ạ." Tao nhớ mà. Đây là kẹo mint ball 2 cục 1 baht thơm ngon. Nhưng thế thì có liên quan gì với hoạt động tình thương mến thương hả, đàn anh.


"Mấy em gái không cần. Bạn trai ngồi đầu tiên cầm lấy đi."
Tôi nhìn đàn anh thân hình ngoại cỡ trước mặt không chớp mắt. Thấy đối phương chìa cục kẹo nhỏ nhỏ cho bạn cùng năm khác mà tôi lạnh toát.
"Bóc vỏ đi."
"B...bóc xong rồi anh."
"Ngậm vào miệng đi." T...tao biết rồi, trước khi cái sự khốn nạn gì đó sắp diễn ra trong cuộc đời tao tiếp theo đó.
"Ngưuuuuuuuu." Tụi con gái thi nhau la hét ầm ĩ . Cũng may là bọn họ chỉ bắt mỗi con trai chơi. Nhưng có biết là xui xẻo sắp rơi lên đầu tao không hả. Đừng mà, đàn anh đáng kính. Em rất yêu các anh. Em biết là các anh sẽ không dùng phương thức này trong hoạt động tình thương mến thương của câu lạc bộ chúng ta đâu.
"Chuyền tiếp cho bạn trai kế bên bằng miệng đi." Chỉ nghe thôi tao đã thần hồn nát thần tính, suýt nữa là nôn thốc nôn tháo rồi. Song chân vẫn còn trụ vững nhìn đám bạn trước mặt chuyền cục kẹo bé xíu cho nhau bằng miệng.
Hồooooooooooo, quên mất....Tôi là người cuối cùng mà.
"Ơ, mau nhận đi chứ. Thế mới thân thiết với nhau nhanh được." Mẹ nó, build quá ha.
Mấy đứa yếu bóng vía lập tức sợ hãi, chuẩn bị xếp hàng đợi ói. Mãi cho đến lượt tôi phải nhận cục kẹo đã tan gần hết, chỉ còn lại mảnh nhỏ xíu xiu bằng đầu lưỡi. Nhưng đúng vào giây phút ấy, dường như định mệnh đã đứng về phía tôi khi người bạn đối diện lỡ làm cục kẹo mint ball rớt xuống đất vì với không tới.
Yeah!!!! Tao thoát rồiiiiiiiii.
Muốn lao tới ôm thằng Sarawat thật chặt, song giọng nói trầm thấp của đàn anh đã ngăn tôi lại trước.
"Rớt mất rồi. Còn lại 2 người."
"..."
"Không sao, cục mới. N'Tine khoa Luật há miệng ra nào."
Đệttttttttttttttt. Đứa nào tâm thần bất ổn nghĩ ra cái trò này vậy. Thế nhưng tao cũng chẳng thể nào chống lại áp lực khủng khiếp từ bọn đàn anh tâm địa chó má kia. Hắn nhét vào miệng tôi một lúc 3 cục kẹo trước khi lùi về sau quay đầu ra hiệu cho thằng Sarawat lúc này đang làm mặt chán chường như phê thuốc cách đó không xa.
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiii." Mấy đứa con gái hét ầm lên khi tôi bị đẩy tới chỗ thân hình cao cao trước khi giọng nói trầm ấm khẽ lên tiếng.
"Dùng răng cắn đi." Thằng khốn. Hẳn 3 cục trong miệng tao lận. Kêu tao cắn cục nào trước đây. Trả lời đi!!
"Hưuuuuuuuu."
"Đẩy nó ra. Sao còn để tao phải nói."
"Ông àm ược ông?" (Không làm được không?)
"Đừng có nuốt xuống. Nếu không đàn anh lại trêu mày nữa bây giờ." Tôi thật muốn khóc quá đi. Mẹ nó, không control được gì nữa hết ngoài việc để cho 2 bàn tay dày của thằng Sarawat giữ lấy khuôn mặt của tôi, sau đó áp đầu mũi đến gần khiến tôi tự động nín thở.
"Oáiiiiiiiiiiiiiiiii, Sarawat với Tine. Không đượcccccccccc." Đội cổ động thi nhau giãy nãy, uốn éo như giun đất. Tôi không còn biết phải làm thế nào nữa, chỉ biết nhắm mắt để mặc cho môi đối phương tiếp xúc với môi tôi trong khoảnh khắc rồi rời đi, để lại tôi đứng chảy nước mắt trước khi ngã thành một đống bũn nhũn.
Thụp!!
"Hới, em."
3 cục kẹo vẫn còn nằm trong miệng tao, chưa kể cục thứ 4 mà thằng Sarawat vừa chuyền vào catalogue của tao nữa. Thật sự muốn hỏi lại nó. Mày giúp tao hồi nào chứ, thằng Sarawattttttttttttt.
Mẹ nó, lúc nào cũng trêu tao. Tao là đồ chơi của mày đấy hả, thằng trâuuuuuu...Tim tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro