Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22: Chỉ làm người yêu vào những ngày đã thống nhất

Tôi lặng lẽ ngồi nhìn thằng Sarawat thật lâu, trong lòng thầm cầu nguyện rằng sự việc xảy ra cách đây 5 phút chỉ là giấc mơ.

Mày không nên thật mà. Thật sự không nên nổi nóng với người khác. Rồi sao...Đụng phải anh tao rồi đó.

"Làm sao bây giờ?" Đối phương hỏi tôi bằng giọng nghiêm trọng, song mặt nó vẫn tỉnh bơ, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Lỡ đâu xui xẻo bị anh tao bắt gặp những thứ ghẹo gan như thế này, đừng hòng đứa nào được chết tử tế. Ờ, tao cũng chết luôn.

"Để tao lo."

"Ai mà biết đó là anh mày."

"Nhìn hình cũng phải biết rồi chứ. Mặt giống nhau mà."

"Không để ý."

"Rồi mày có bao giờ để ý cái gì chưa?"

"Cái gì không quan trọng thì tại sao phải phí thời gian để ý."

"Giờ quan trọng chưa?"

"Rất."

Mẹ nó, nước mắt tràn bờ đê luôn sau khi biết được sự thật. Tôi cũng chẳng muốn mắng nó vì không biết không có tội, chưa kể còn cộng thêm vận mạng của người xui xẻo đến mức dù có cúng giải hạn ở 7 cái chùa cũng chả hết.

Tôi vội đỡ lời cho thằng Sarawat. Lần này phải thật mềm mỏng, mạnh miệng một cái là tao chết chắc. Anh trai tôi nào có như người khác. Thử hỏi mấy người bạn chơi chung nhóm thì sẽ biết. Thật ra P'Type không phải dạng vừa đâu. Nóng tính cực kỳ. Một khi đã nổi giận thì ngay cả bố mẹ cũng không cản nổi. Vậy rồi nghĩ xem hạng út ít như tôi liệu có chống đỡ nổi cơn thịnh nộ của anh ấy không chứ.

Chỉ có duy nhất một điều làm P'Type chịu thua, đó là biến thành bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, dễ dạy dễ bảo. Chỉ cần cứ vâng, vâng và vâng, không mở miệng cãi lại thì tự khắc anh ấy sẽ im lặng, trong chớp mắt lại trở về làm con người điềm đạm như thể ma quỷ thoát khỏi thể xác.

"Cần nghĩ phụ không?" Thằng Sarawat đưa mặt tới gần nhìn dòng chữ tôi cứ hết gõ rồi lại xóa.

"Ngồi yên ở bên đó là được rồi."

Tôi ngồi nghĩ ngợi một lúc trước khi quyết định gõ điều mình suy tính trong đầu xuống bàn phím để trả lời dòng bình luận đang gây căng thẳng ngay lúc này.

Tine_chic @TypeType Cơn gió nào thổi anh xuất hiện trên IG thế này. Vừa đúng lúc em đang nhớ anh luôn.
TypeType @Tine_chic Mày khỏi cần đánh trống lảng. @Sarawatlism Thằng khốn này là ai?

Giật bắn người liền. Vào trọng tâm nhanh dễ sợ...

Bình thường P'Type ít khi dùng Instagram. Có thể nhận thấy từ số lượng hình ảnh ít ỏi được đăng lên, tổng cộng chưa tới 10 tấm. Hầu như anh ấy dành thời gian chơi Facebook nhiều hơn vì ở đó update sự kiện dễ hơn. Với cả tôi cũng dùng khá thường xuyên nên anh ấy có thể cập nhật tin tức từ đây. Tuy nhiên mọi chuyện đều xảy ra ở Instagram, mạng xã hội duy nhất mà thằng Sarawat dùng.

Lúc nhắn Line cho anh, tôi không dám khai thật rằng đang nói chuyện qua lại với ai, là người như thế nào. Đến khi gặp phải jackpot kiểu này thì nói luôn là thót tim mất một lúc, không biết thoái thác kiểu gì mới thoát nạn nên đành trả lời lại rằng...

Tine_chic @TypeType Bạn ạ. Nó đăng giỡn vui thôi à.

"Ai giỡn vui với mày?" Thấy chưa...Không những anh trai mà thằng kế bên trông có vẻ cũng không mấy hài lòng với câu trả lời của tôi. Thật ra không phải tôi muốn che giấu bí mật gì đâu. Định là khi nào gặp nhau sẽ nói ra sự thật, còn bây giờ chỉ muốn bán manh cứu thân trước thôi. Mà chắc cũng không ảnh hưởng gì lắm.

"Ờ, im lặng đi."

"Tao là bạn mày hả?"

"Là người yêu..." Tôi đáp ỉu xìu, song đối phương lập tức phản bác.

"Là người yêu mà sao lại trả lời là bạn?"

"Anh trai tao dữ. Khi nào chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi hẵng nói. Bây giờ cứ giả vờ là bạn trước đã được không?"

"Làm cũng làm rồi, còn giả vờ được hả?"

"Nói cái khỉ gì vậy chứ?" Câu nói vừa rồi khiến mặt tôi lập tức nóng bừng. Cho dù người nói có nói từng câu từng chữ với vẻ mặt tỉnh bơ đến đâu đi chăng nữa thì nó vẫn tác động đến người nghe là tôi đây.

Quan trọng là vừa làm nhau xong luôn nữa chứ. Tươi tươi nóng nóng khiến người tao sưng hết rồi này.

TypeType @Tine_chic Vậy thì cho qua. Từ giờ chơi cái gì cho nó hợp thời gian, địa điểm một chút.
Tine_chic @TypeType Vâng.

"Mau gõ xin lỗi anh tao đi để cho mọi việc kết thúc êm đẹp." Tôi quay qua nói với người thân cao lúc này đang im lặng nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trước khi tập trung vào việc gõ chữ một lúc lâu rồi bấm gửi.

Sarawatlism @TypeType Xon lỗi ạ.

Ok, tao hiểu. Mày có vấn đề với việc gõ chữ thật mà.

"Mua Ipad không?" Tôi hỏi.

"Mua làm gì?"

"Bấm cho thoải mái. Tao mệt thay luôn á."

"Mua bao cao su không?"

"Gì...gì chứ mày?"

"Thấy bảo muốn mệt thay mà. Muốn một lần nữa không?"

"Không cần. Không cần. Thằng khốn. Ưuuuuuu."

Lại ngấu nghiến miệng tao nữa. Tim tôi...

Là khoảng thời gian 3 ngày đầu tiên khi cơ thể đúng phản bội con tim. Là 3 ngày đầu mà mọi thứ đều chậm rãi như thể chưa bao giờ xê dịch vì tao không thể làm gì hết, thậm chí đi xuống giường cũng khó khăn.

May nhờ có thằng Sarawat lúc nào cũng ở bên giúp đỡ. Muốn đi đâu nó cũng bế đi hết, cho dù là phòng tắm, ghế sofa, bàn ăn cơm. Nhưng giờ thì nó không bế ra bàn nữa rồi mà chuyển thành bưng cơm đến tận miệng, tận giường.

"Buồn ngủ ghê." Thân hình cao cao bắt chuyện, mắt nhìn chằm chằm vào game gì đó trên TV nhưng tay lại bận rộn với việc vò đầu tôi liên tục khiến tôi phải gạt vội tay ra. Chẳng biết cái khỉ gì đã sai khiến nó nhai tôi thế này thế kia, thiếu điều muốn nhai rồi nuốt xuống bụng luôn cũng không chừng.

Buổi chiều sau khi giải quyết xong chuyện của P'Type, tôi bị thằng Sarawat đè ra vỗ mông cho ngủ như con nít. Tỉnh lại thì bầu trời đã tối mịt. Tình trạng đau đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn triệu chứng nhức toàn thân và không có vẻ gì sẽ bình phục.

"Đói không?" Thằng Sarawat hỏi tiếp, song tôi lắc đầu.

"Không muốn ăn cơm mà muốn uống bia lạnh."

"Đang không khỏe."

"Hết rồi mà."

"Có không đó? Mày phải uống thuốc. Đừng để tao phải nói nhiều. Muốn ăn gì?"

"Muốn ăn mì ly Mama vị Tom Yum tôm."

"Nghén bầu hả vợ?"

"Bầu bí cái khỉ gì. Tao chỉ nhớ là trong tủ còn mấy hộp." Các thứ như mì ăn liền, đồ ăn bỏ microwave gần như trở thành món đồ ăn lúc nào cũng có trong phòng của tôi và thằng Sarawat. Bình thường chúng tôi không nấu ăn. Tôi nấu không ngon, thằng Sarawat thì lại không biết nấu. Cách giải quyết vấn đề đơn giản nhất chính là mua về ăn với cách làm dễ dàng, chỉ cần đổ nước sôi và cho vào microwave.

"Rồi. Muốn ăn thì ăn. Cho trứng gà không?"

"Cho một quả. Cấm làm nát lòng đỏ trứng của tao đấy."

"Cho rau không?"

"Cho cà rốt."

"Trong tủ không có cà rốt."

"Cho cái gì cũng được."

Thằng Sarawat gật đầu, sau đó biến mất hút trong căn bếp nhỏ nhắn chỉ dùng để ngắm chứ chẳng để nấu nướng gì. Đúng 10 phút sau, nó trở lại với một câu hỏi.

"Ăn ở đâu đây?" có thể xem như là câu hỏi cửa miệng trong vòng mấy ngày gần đây. "Ăn ở đâu cũng được" trông thì có vẻ là một câu nói hết sức đơn giản, song thật ra lại vô cùng rắc rối vì trước khi ăn nó còn kéo theo việc phải di chuyển cơ thể. Ban đầu còn đau, không muốn bồng bế nên chỉ ăn ở trên giường. Nhưng do hôm nay đã đỡ hơn một chút nên tôi muốn thay đổi không khí.

"Ra ban công ăn được không? Không khí chắc là tốt lắm."

"Để tao bế ra."

"Dìu đi được rồi. Ra đỡ tao xíu đi."

Người thân cao từ từ đỡ tôi bước ra ban công một cách chậm rãi. Trông có vẻ hơi rườm rà nhưng đã đỡ hơn ngày đầu tiên rất nhiều rồi. Xem như cũng được tự mình làm được cái gì đó. Mấy ngày nay có thằng Sarawat là mệt vì phải một mình chăm sóc tôi. Thậm chí áo quần tôi đang mặc bây giờ cũng là do nó mặc cho.

Ờ, chính là cái áo "Trắng Omo" và cái quần đá bóng nằm trong số cả trăm cái trong tủ đồ của nó đấy. Cả cái đệm ngồi này cũng sắp sửa trở thành bộ phận thứ 33 luôn rồi. Hầu như ngồi xuống đâu cũng đều phải có nó kê dưới mông.

Nhờ có cái đệm này mà tình trạng sưng, đau kinh khủng lúc mới đầu mới đỡ hơn mỗi khi ngồi hay nằm. Mẹ nó, càng nhớ đến thằng Wat nhỏ của nó lại càng không muốn nói. To bằng cánh tay. Tao đây không khóc mới là lạ.

"Không khí tốt ghê." Đối phương nói trong lúc đưa ly mì Mama cho tôi với vẻ mặt châm chọc.

Tao xin phép giẫm bẹp câu nói vừa nãy. Nước mắt lưng tròng luôn vì không khí mát mẻ đến mức muỗi bu đầy. Chết tiệt! Làm tội thằng Sarawat phải đứng dậy đi lấy chai xịt muỗi. Tụt cả mood. Hôi mùi xả chết đi được.

"Xịt xong rồi thì ăn đi. Trương hết lên bây giờ."

"Ừm."

"Coi chừng nóng."

"Hứuuuuu, đúng ngon luôn." Tôi nói sau khi húp nước lèo và nhai sợi mì mà lâu rồi mới được ăn, song phải nói rằng mùi vị Tom Yum độc đáo ấy là một thứ gì đó cực kỳ ăn tiền.

Tôi từng ăn cùng bạn ở nước ngoài. Mùi vị không khác gì nước rửa chân, thành ra phải đày ải bản thân về lại Thái ăn, bằng không quyết không ăn.

"Tao làm nên mới ngon." Tôi lập tức quay qua nhìn đối phương.

"Bấm mỗi nước sôi thì khó chỗ nào."

Trọng điểm tao muốn nói là mày đã làm nát lòng đỏ trứng của tao. Lúc mang ra...trứng bé tí lại còn bằng phân thạch sùng luôn, thằng quần. Bị đánh vỡ rồi hòa lẫn vào nước lèo trong ly mà tao còn chưa nói tiếng nào đâu.

"Thử vị này không?" Thấy tôi nhìn như muốn gây sự, tên kia lập tức đánh trống lảng.

"Không muốn ăn vị thịt heo bằm mà không có thịt."

"Tom Yum tôm có con tôm to quá ha."

"Mày muốn gì đây?"

Đang định ngồi hưởng bầu không khí romantic giống trong phim, rốt cuộc cứ ghẹo gan tao cho bằng được.

"Không muốn gì hết. Chỉ là ngứa răng thôi, có gì không?"

"Có! Mắc cái gì mà trêu tao hoài vậy?"

"Làm vợ của tao rồi mà. Tao yêu người của tao thôi. Muốn trêu chọc người của tao."

Tôi cứng họng luôn.

Ghét người như nó dễ sợ, song lại chẳng thể mạnh miệng tuyên bố rằng phiền phức hay thế nào. Mỗi khi có thằng Sarawat ở bên cạnh, tôi rất vui vẻ. Khoảng thời gian trước khi hẹn hò, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Sợ mọi thứ sẽ đổ bể, sợ không đi tới cùng, sợ rất nhiều thứ. Sau khi quyết định hẹn hò thì lại sợ mối quan hệ sẽ sâu sắc hơn việc nắm tay nhau.

Nhưng khi đi được đến thời điểm này, tôi không còn sợ gì nữa hết. Quan hệ giữa tôi và thằng Sarawat đã ở ngưỡng mà tôi chưa bao giờ đạt được với bất cứ ai trước đây. Người yêu thì có nhiều song chưa bao giờ chân thành và nghiêm túc đến mức này. Nó là người đầu tiên và có lẽ cũng sẽ là người duy nhất nếu không lỡ ghẹo gan nhau quá nhiều.

"Cay quá thì uống nước vào." Người bên cạnh cắt ngang, đánh thức tâm trí đang trôi lơ lửng thật xa trở về lại một lần nữa. Dù mải suy nghĩ nhưng tao vẫn ăn. Ngon đến mức sưng miệng luôn thì biết rồi đó.

"Bia đâu?"

"Uống nước trước đã. Thuốc còn chưa uống."

"Đem ra đi. Cay." Tôi ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó bàn tay dày cầm ly nước hình One Piece của nó đưa cho tôi.

"Trâu nhỏ dễ cưng ghê."

"Không cần làm trò mèo với tao."

"Lúc mày gặp tao lần đầu tiên có cảm giác như thế nào?" Tâm trạng gì thế, thằng quần.

"Ghẹo gan. Chảnh nữa."

"Vậy hả? Không giống như lúc tao gặp mày gì hết." Thằng Sarawat nói trong lúc giơ ngón tay quệt đi vệt nước còn dính trên môi tôi. Ô hồ, ôn nhu quá ha, thằng quần.

Nhưng mà thật ra tay mày thô ráp dễ sợ. Người chơi guitar từ nhỏ làm gì được mềm mại như tay con gái. Chắc cũng cỡ bê tông xây tòa nhà khoa Khoa học Chính trị luôn đấy.

"Vậy thì...lần đầu tiên gặp tao có cảm giác như thế nào?"

"Đáng yêu chết đi được."

"Lúc mày say, mày không nói như vậy." Nó bảo là nhìn tôi muốn "làm". Tao nhớ như đinh đóng cột đến tận hôm nay.

"Thế hả?"

"Mẹ nó..." Phải đè nó ra chuốc say mới biết được sự thật. Nhưng như đã nói rồi đó, giữa tôi và thằng Sarawat không còn gì vướng mắc nữa rồi.

Ngoại trừ một chuyện.

Cô gái mà nó từng thích. Nó từng nhắc đến cô gái đó.

Tôi là người không để ý lắm đến quá khứ của ai ngay cả bản thân mình. Nhưng lạ làm sao, giống như có lực hấp dẫn nào đó thôi thúc tôi nhiều chuyện một cách không rõ lý do. Tôi chỉ biết rằng mình phải điều tra cho ra lẽ xem cô ta là ai và...đáng yêu đến mức nào.

Lời nói của thằng Sarawat đã minh chứng cho mọi thứ. Suốt ngày cứ đáng yêu thế này, đáng yêu thế kia. Thằng khốn này chắc chắn thích người đáng yêu. Đó là mẫu người khác xa so với hình tượng của tôi. Này nha! Tao đẹp trai.

Tôi vội giải quyết nhanh gọn ly mì, sau đó uống nước, uống thuốc theo như mệnh lệnh. Xong xuôi tất cả thì ngồi uống bia, đợi thời cơ chuốc say thằng Sarawat rồi moi tiếp bí mật.

Thằng này tửu lượng kém lắm. Bợm nhậu thứ thiệt phải như bọn thằng Man, thằng Tee cơ. Người yêu tao đúng là kém tấm. Uống dễ, say dễ, moi bí mật lại càng dễ khỏi phải bàn.

"Đừng uống nhiều. Còn chưa khỏe đâu." Giọng nói trầm thấp ngăn cản sau khi tôi rót một lần nửa lon bia rồi quay sang cụng ly với người kế bên.

Tôi từng có bạn gái. Tôi từng có gần như đủ các thể loại người yêu.

Mẫu bạn gái mọt sách là giấc mơ lớn nhất của tôi. Thùy mị, nết na cũng là một nét hấp dẫn. Cô ấy thường gọi cho tôi vào ban đêm với sự lo lắng. Nào là ăn cơm chưa, party với bạn rồi thì mau về nhé, ngủ ngon.

Tôi thích nghe câu này lắm luôn. Thích nhiều đến nỗi cảm thấy như đó là thứ cảm giác khiến trái tim phồng to. Trái ngược hoàn toàn với bây giờ.

Thằng Sarawat ngồi uống bia với tôi, nghe nhạc và chuyện trò với nhau cho đến khi quán rượu đóng cửa. Nó chỉ gọi cho tôi một vài lần, nhưng lúc nào chúng tôi cũng sẽ gặp nhau một lần trong ngày.

Sarawat chưa bao giờ bảo tôi mau về phòng mà lúc nào nó sẽ đi cùng tôi, cảm nhận cùng tôi, vui vẻ cùng tôi, nghe nhạc và ở bên cạnh nhau cả những lúc hạnh phúc và khổ đau.

Nếu hỏi rằng tôi thích lúc nào hơn, nói luôn không cần suy nghĩ là tôi thích lúc này hơn gấp triệu lần. Bởi lẽ tôi không cần một người hiền lành lúc nào cũng gọi điện với sự lo lắng mà tôi cần một người bình thường sẽ ở bên tôi vào lúc hạnh phúc và khổ đau.

"Muốn nghe nhạc cơ." Đây là tông giọng khác dùng để mè nheo. Người man man chuyên môn xài cách này. Hiểu nhau rồi chứ.

"Để đi lấy guitar. Ngồi ở đây đợi nhé."

Tôi gật đầu, quan sát tấm lưng rộng đi vào trong phòng trước khi trở lại cùng cây Takamine con cưng. Chẳng biết bây giờ nó là con của ai nữa...

...Nhưng nó được cất trong căn phòng của hai chúng tôi.

"Muốn bài gì đây?" Thanh âm trầm thấp cất giọng hỏi với tông giọng đều đều.

"Pukong từng kể cho tao nghe là mày từng viết một bài hát."

"..."

"Tao muốn nghe bài đó." Thằng Sarawat có vẻ bất ngờ trong 2 giây trước khi đáp với tông giọng chậm rãi như trước.

"Không nhớ chord."

"Tự viết mà, sao lại không nhớ chứ?"

"Nhưng vẫn chưa xong."

"Em mày bảo viết xong rồi."

"Tao sửa lại."

"Hồ, cái gì chứ!" Bực mình đến nỗi muốn giậm chân, song chỉ có thể nâng bia lên uống hết nửa lon. Tức là viết chưa xong hay là thật ra bài này không phải dành tôi vậy chứ. Có thể nó cố tình viết cho cô gái kia. Chắc chắn là vậy rồi.

Càng nghĩ càng tức. Tôi bắt đầu bận tâm đến những chuyện cỏn con như thế này từ bao giờ. Bắt đầu bối rối với bản thân. Kiềm chế cảm xúc thật khó khăn trong khi tôi nào muốn như vậy. Hay là vì đang bị bệnh nên tâm lý mới mềm yếu hơn bình thường. Chết tiệt! Tao bị cái gì vậy chứ. Ghen với nó hả.

Ghen?

Tôi ghen với thằng Sarawat và cô gái lạ mặt đến cái tên còn không biết ư. Vớ vẩn.

Nâng bia lên uống cho đỡ tức. Đầu óc trống rỗng, mắt lim dim rồi thì sẽ không phải suy nghĩ gì nữa. Bia mua cả thùng. Ban đầu thằng Sarawat nó bảo mua về để đó, định uống với đám bạn một bữa trước khi vào học. Ai mà ngờ cuối cùng lại thành ra mua về để tao với nó nhâm nhi hai đứa với nhau.

Từ 1 lon thành 2, 3 rồi 4..

Thằng Sarawat cũng không kém cạnh. Tăng dần dần đến bây giờ đã bắt đầu qua đến lon thứ 5. Mắt nó lim dim giống như đã say ngoắc cần câu. Thằng này nó có giống người ta đâu. Lúc say sẽ im im, không quậy phá lung tung như người khác. Nhưng những người uống cùng đều hiểu rõ một điều, càng im là càng say. Đến lúc rồi...

"Sa...Sarawat." Lỡ miệng mất rồi. Chết tiệt. Nói ở đây thì bể hết.

"Ừm."

"Say hả?"

"Một chút. Đủ chưa?"

"Mày từng với tao là...mày từng thích một cô gái."

"Thì sao?"

"Tao muốn biết cô ta có đáng yêu không?"

Thằng Sarawat không trả lời. Nó chọn giữ im lặng để cho tôi từ bỏ mà không hỏi nữa. Việc đó càng khiến tao nghi ngờ là thằng khốn này chắc chắn có gì mờ ám với cô gái kia.

"Sa-ra-wat, cô ta có đáng yêu lắm không?"

"Ừm, đáng yêu. Thì sao?"

"Bây giờ mày còn thích cô ta hả?"

"Từng thích. Bây giờ không thích nữa."

"Tại sao?"

"Thì thích mày."

"Nhưng cô ta đáng yêu."

"Cô ta đáng yêu thì tao phải thích hả? Thế thì chắc tao phải thích người đáng yêu trên toàn thế giới."

"Vậy còn tao thì sao?"

"Là người yêu của tao nên tao thích."

"Ngoaaaaaaaaaaaa."

"Say hả?"

"Không có sayyyyyyyyy. Nói vớ vẩn cái gì đấy?"

Tao không thèm hỏi cô gái kia là ai, từ đâu đến nữa vì bây giờ đầu óc đã trống rỗng đến mức không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ có thể cầm lon bia lên uống sống uống chết. Thằng Sarawat ngồi uống chung cho đến khi mỗi người hết nửa tá. Song chúng tôi vẫn chưa dừng lại.

Tôi nằm lăn trên đùi của đối phương, đưa tay lên sờ nắn gương mặt đẹp trai với cảm giác váng vất.

"Nghe nhạc, nghe nhạc, nghe nhạc cơooooooooo." Tôi nói bằng giọng lè nhè. Thằng Sarawat đành đặt guitar gần đầu tôi trước khi bắt đầu bấm chord và chơi nhạc.

"Tia nắng nhẹ buổi sớm maiiiiiiiiii." Thanh âm cất lên chậm rãi khiến tôi thể nhịn cười.

"Hahahahaha. Lạc giọng rồi, thằng khỉ. Lạc giọng rồi."

"Khiến cho nửa thế giới một lần nữa trở nên ấm áp..."

"Khuya rồi, thằng quần. Ấm cái đầu mày!"

"Nó là bài hát."

"Bài hát hả?" Tôi gật gà gật gù trên đùi nó. Thằng Sarawat chơi bài hát có tên là "Buổi sáng" của Scrubb. Chỉ là tôi nghe kiểu nào cũng không thấm. Cứ lạc tông, nghe mắc cười. Quan trọng là tao say lắm rồi.

Tiếng guitar vẫn tiếp tục. Tôi cố gắng bắt kịp nhịp điệu với chút ít sự tỉnh táo còn sót lại để xem đoạn điệp khúc đến đâu rồi.

"Hát cùng nhau đi."

"Chết tiệt. Đoạn điệp khúc ở đâu chứ!"

"...Ngày tháng và thời gian" Đối phương cất giọng trước, vì vậy tôi đành hát tiếp với chất giọng bập bẹ của mình.

"Lâu đến đâu"

"Cùng nhau vượt qua..."

"Đi cùng nhauuuuuuuu"

"Anh vẫn nhớ hoài không quên những niềm vui, nỗi buồn làm nên ngày hôm nay..."

"Lâu đến đâu"

"Khi ta vẫn gắn bó..."

"Dành cho nhauuuuuuuu"

"Khi ta vẫn chưa từ bỏ nhau, cùng nhau khiến cho ngày hôm nay là ngày tươi đẹp"

"Híuuuuuuuuuuu."

"Cho này." Thằng Sarawat đặt guitar sang bên cạnh trước khi cúi đầu xuống thì thầm một bên tai, sau đó đeo cái gì đó vào ngón tay tôi. Ban đầu nó đeo vào ngón giữa nhưng không luồn xuống được nên đổi thành đeo ngón áp út.

Say còn hơn cả tao nữa, thằng quần. Đeo không đúng lỗ gì hết.

"Mua hả?"

"Tự làm."

"Thật không?" Tôi giơ tay lên nhìn một cách háo hức. Ánh sáng phản chiếu từ chỗ đó khiến hình ảnh trước mặt bỗng chốc rõ ràng. Trên ngón tay áp út bên trái của tôi thật sự có một chiếc nhẫn. Là một chiếc nhẫn bình thường, song điều không bình thường ở đây chính là có một chiếc pick guitar làm bằng gỗ được đính lên đó thay vì vàng trắng bán được tiền. Hờ hờ.

"Pick guitar..."

"Ừm, có tên khắc trên đó nữa."

Ngay khi đối phương nói xong, tôi liền xăm soi thật kỹ những ký tự được khắc trên đó. Tôi nhìn thấy 2 dòng chữ tựa như dòng ký ức khiến chúng tôi hồi tưởng về những ngày đầu tiên khi mới quen biết nhau.

Sarawatlism
@Tine_chic

"Hôm đó tao bảo tạo IG để tán mày."

"..."

"Và tao sẽ tán mày như vậy...mỗi ngày."

Bíppppppppppppppp.

Tiếng bấm chuông trước cửa phòng khiến tôi đang nằm trên giường phải kêu lên vài tiếng bực dọc. Sáng sớm thế này, đứa bạn nào lại vác xác tới làm phiền tao vậy chứ. Thằng Sarawat ngủ say như chết ở bên cạnh, đã thế còn đem cái chân voi của nó gác lên người tôi.

Eo tao không khỏi được cũng vì mày đó.

Ô hồ, rồi áo tao bị ném bay xuống cuối giường rồi. Thấy tao say một chút là đè ra sàm sỡ như dâm tặc liền ha mày. Trên người hai chúng tôi vẫn nồng nặc mùi alcohol đến nỗi suýt mắc ói vì tối qua say xỉn xong thì lôi nhau đi ngủ luôn, không có đứa nào tắm rửa gì hết. Tao đã đạt đến điểm hạnh phúc với cuộc sống trác táng như thế từ lúc nào vậy chứ.

Bíppppppppppppppp.

"Biết rồi."

Bên dưới vẫn còn đau âm ỉ. Có lẽ vài ngày nữa mới khỏi được nên tôi không muốn cử động nhiều.

"Sarawat." Tôi gọi tên người kia để dậy ra mở cửa. Tại tao lười ấy mà.

"Ư."

"Ra mở cửa đi. Ai đến không biết."

"Im lặng rồi. Ngủ tiếp đi." Bàn tay dày choàng qua eo kéo người tôi ép sát vào lồng ngực rắn chắc rồi ngủ tiếp, không có vẻ gì sẽ tỉnh dậy. Tôi cũng muốn ngủ tiếp nên chẳng thèm để tâm đến người bên ngoài phòng nữa. Cho đến khi...

Rrrr...!

Phiền phức lại kéo đến cùng tiếng chuông điện thoại.

"Vâng." Tôi bấm nghe, chẳng buồn nhìn xem đầu dây bên kia là ai mà chỉ cất giọng một cách mệt mỏi xen lẫn ngái ngủ.

[Tao đây. Đang ở trước cửa phòng mày.]

"Tao nào?"

[Anh mày, Type.]

"Hả!"

[Mau mở cửa cho tao. Tao đợi lâu lắm rồi.]

Chỉ vậy thôi, cơ thể sản sinh phản ứng dữ dội bằng việc bật người dậy khỏi giường. Thằng Sarawat cũng ngồi dậy gãi đầu theo, nhìn tôi như muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra.

"Anh tao đến!" Chúng tôi im lặng nhìn nhau trong khoảng 2.5 giây trước khi thế giới vốn đang bình yên bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Mạnh đứa nào đứa nấy cuống cuồng tìm quần áo vứt một đống ở phía cuối giường mặc vào. Tôi mặc quần có in hình SpongeBob nên có lẽ anh ấy sẽ không có ý kiến gì. Riêng thằng Sarawat chỉ còn độc mỗi chiếc boxer nên phải bận rộn đi lấy áo mặc vào.

Sau đó quay qua gom hết tất cả ném xuống dưới giường để phi tang vật chứng là đống bao cao su vẫn chưa xài, gel bôi trơn, thuốc bôi mông. Tất cả các thể loại đồ vật có liên quan đến chuyện "âu yếm" kia, tao đem giấu bằng sạch. Chỉ còn lại một việc là sửa sang đầu tóc, chỉnh trang y phục rồi đi ra trước cửa phòng với vẻ mặt bình thường nhất có thể.

Bịch bịch. Tim đập mạnh đến nỗi sắp chết rồi đây.

Cạch!

"Ch...chào anh. Đến sao không báo trước vậy?" Đây là câu chào hỏi đầu tiên tôi dành cho đối phương. P'Type mặc áo sơ mi trắng với quần jeans màu sậm nhưng trông vẫn hoàn hảo từ đầu đến chân đúng theo phong cách của anh. Thứ không hoàn hảo chính là tao đây này.

"Báo trước thì sẽ gặp được mày trong bộ dạng này sao? Hôi mùi hồng xiêm quá." Dứt lời liền thừa dịp đi vào phòng, kéo theo chiếc vali to đùng mà tôi chưa kịp nhận ra lúc ban đầu.

Ô hồ! Anh vác đến cỡ đó, bộ tính ở với tao đến hết kiếp này luôn hay sao.

"Mẹ bảo mày share phòng với bạn. Người này hả?" Thằng Sarawat lẳng lặng đứng ở chỗ sofa, giơ tay vái chào anh trai tôi một cách lễ phép. Áo đá bóng, quần boxer, đầu tóc rối bù, xem như là first impression thật sự ấn tượng. Thúi!

"Ph...ph...phải ạ."

"Mày thay đổi nhiều quá. Ở nhà với ở đây chẳng giống gì cả."

"Thay đổi chỗ nào cơ? Em vẫn vậy mà."

"Tine."

"C...cái gì cơ ạ?'

"Mày mặc áo ngược." Đệttttttttttttttt. Sao anh không nói với tao trướcccccccccccc. Làm tôi lượn qua lượn lại một lúc lâu. Đã vậy thằng Sarawat cũng chả thèm nhắc tao. Trông bộ dạng của hoạt náo viên đi. Biết là giẫm đạp luôn. Đừng để ai biết tao có bộ dạng nhếch nhác như thế nào lúc ở trong phòng.

"Anh ngồi xuống trước đi. Uống nước không?" Không có thời gian đổi áo cho đúng chiều nữa, tôi vội xông xáo đưa anh trai thân yêu ra sofa ngồi, đồng thời huých thằng Sarawat kêu nó mau đi lấy nước cho anh ấy uống.

Bình tĩnh nào. Bình tĩnh.

Ý là đang nói anh trai tao ấy. Anh ấy trông vô cùng hoàn hảo. Bộ dạng dị hợm của tôi bây giờ có thể nói là cực kỳ lạ mắt đối với anh ấy.

"Bạn tên gì?" Tiêuuuuuuuuuuu.

"Sarawat ạ."

"Là cái thằng ghẹo gan tao trên IG ấy hả?"

"Xin lỗi ạ." Lần này đến phiên người thân cao lên tiếng. P'Type lập tức ngẩng đầu lên nhìn thằng Sarawat. Ánh mắt cực kỳ thù hằn. Đệt cụ! Anh trai tôi có sense mạnh nữa chứ. Chỉ cần nhìn một lát là biết liền người này như thế nào, có đáng quen không. Tôi còn hoài nghi không biết anh ấy là sinh viên năm 4 hay là họ hàng gần của Ryu Jitsampat* nữa.

(*) nhà ngoại cảm nổi tiếng người Thái

"Từ giờ có chơi gì thì cũng xem tuổi tác người chơi tí đi. Ghẹo gan không phải đùa giỡn nha mày."

Một cú!

"Hỏi thật. Tại sao lại share phòng với em tao? Kí túc xá mày có ma ám hả?" P'Type bắt đầu gặng hỏi. Bị cáo như tôi với thằng Sarawat chỉ có thể đứng khúm núm trả lời câu hỏi, nửa dám nửa sợ.

Giờ tôi cũng chẳng thể ra mặt trả lời thay. Bắt gặp phải ánh mắt sắc bén từ anh trai cảnh cáo rằng "đừng nhiều chuyện". Vậy nên tôi đành zip chặt miệng.

"Không ạ. Chỉ muốn ở chung thôi."

"Học chung khoa?"

"Không ạ." Tao mất tiếng nói rồi, Sarawat. Trả lời anh tao...cho...tốt.

Tôi chỉ có thể tự nhủ với mình trong lòng. Nếu tay bóp trứng của mình mà không đau thì tao đã nghiền nát trong tay để giải tỏa nỗi khó chịu đang bùng cháy lúc bấy giờ.

"Là gì của thằng Tine?"

"Tine bảo trả lời là bạn ạ." Thằng khốnnnnnnnnnn. Không cần bán cái qua tao cũng được mà.

Rồi mặt mũi thằng Sarawat ấy, lúc nó làm mặt im im, nói luôn là đúng ghẹo gan trong 3 giới. Nếu cùng là con trai với nhau và dẹp cái sự đẹp trai đó qua một bên thì thái độ này càng khiến nó có quyền trong việc bị ăn chân cao hơn mức bình thường.

"Vậy nếu thằng Tine không kêu trả lời là bạn thì mày là gì của em tao?"

"Là bạn." Phìuuuuuuuuuuuuuu, tao thoát rồi.

"P'Type. Ờ...Định ngủ ở đây hả?" Chớp lấy khoảng lặng, tôi liền nhanh chóng cắt ngang. Không được để cho đối phương có thời gian hỏi thằng Sarawat, bằng không sẽ biết ngay quan hệ giữa tôi và nó không chỉ là bạn bình thường.

"Ừm."

"Mấy đêm vậy anh?"

"Chắc cỡ 1 tuần."

"Hả!"

"Giật mình cái gì? Trường tao đi học lại sau mày 1 tuần. Với lại tao muốn xem xét hành vi của mày. Nghe nói vượt quá chuẩn mực lắm rồi." Cặp mắt nhìn tôi không khác gì đao phủ chuẩn bị xuống đao với phạm nhân.

"Thế anh ngủ ở đâu chứ? Phòng em chỉ có một giường thôi."

"Tao ngủ trên giường...với mày." Cuối câu liền quay sang nhìn chằm chằm thằng Sarawat như muốn gây sự.

"Tao ngủ sofa cũng được." Người da ngăm bên cạnh đáp. Tôi gật đầu, quay sang phụ kéo vali vào phòng ngủ. P'Type là anh trai tôi thật đấy, song tính cách thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Tôi thì xuề xòa, sao cũng được. Nhưng anh trai tôi thì không phải vậy. Cầu toàn và khá chăm chút cho bản thân. Từ nhỏ đến lớn đi dã ngoại ở đâu, nếu phải ngủ lại qua đêm anh ấy sẽ trốn đi mở một phòng riêng. Nếu chuyến đi nào không thể tách ra một mình, anh ấy sẽ không đi.

Như vậy đấy. Nặng đến mức độ đó cơ.

May mắn là cuộc đời đại học của anh trai tôi không gặp rắc rối gì, không phải ngủ qua đêm ở đâu hết. Có uống rượu này nọ nhưng không thường xuyên. Bạn bè trong nhóm cũng có tính cách na ná nhau là khá chăm chút cho bản thân. Một số người còn ego rất cao. Vậy cho nên mới khó làm quen với người khác.

Nói đơn giản thì là cái tụi quan hệ xã hội yếu kém đó.

Sau khi lo liệu chuyện cơm nước của anh trai xong, tôi lén chạy ra đả thông tư tưởng với thằng Sarawat. Nó cũng thông cảm cho sự khó xử của tôi nên không phản ứng gì mà chỉ ra sofa bên ngoài ngồi xem TV. May mắn ở chỗ có 2 cái TV nên không phải bất tiện. Khi nào anh ấy muốn xem chương trình khác thì sẽ đuổi thằng Sarawat ra ngoài coi.

"Tine, bao cao su của ai thế?" P'Type đứng dựa vào cửa phòng ngủ, giơ hộp bao cao su mà tôi đã dùng chân đá xuống dưới giường đưa lên xem.

Thấy mẹ rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

"Là...của em. Ở trường có hoạt động nên phát free. Anh dùng chà giày cho bóng cũng được."

"Người ta phát cả Durex luôn hả?"

"Dạo này người ta upgrade lên hết rồi, không biết hả?" P'Type gật đầu trước khi biến mất hút trong phòng ngủ một lần nữa. Tôi và thằng Sarawat thở phào nhẹ nhõm. Một tuần lễ dài như 10 năm vậy. Hưuuuuu.

"Khi nào nói với anh ấy?" Chủ nhân giọng nói trầm thấp cất giọng hỏi. Tôi nắm tay đối phương lại với vẻ mặt lo lắng không kém.

"Nếu được thì có lẽ trong thời gian anh tao vẫn còn ở đây."

"..."

"Đừng mè nheo mà."

"Ai mè nheo, có phải mày không vậy?" Tôi bĩu môi với nó.

"Tao đi tắm đây."

"Đi nổi không? Để tao đỡ."

"Ok. Vẫn đi được." Không muốn phiền phức hơn thế này nữa nên đành tự lực cánh sinh, từ từ lê bước vào phòng tắm vì phòng tắm ở ngay bên trong. Nhưng khi đến nơi...

"Chết tiệt. Cái gì vậy, P'Type!" Tôi hét lớn khi nhìn thấy băng keo màu vàng được kéo từ một bên tường sang đến bên kia như thể đang tạo lãnh thổ và nó kéo dài đến tận phòng tắm.

"Bảo bạn mày là dùng bên trái thôi, bên phải của tao."

"Hả?"

"Lúc đi đứng không được vượt qua bên tao."

"Vậy còn em?"

"Mày đi bên nào cũng được nhưng với bạn mày thì tuyệt đối cấm vượt qua địa phận của tao." Hới, mọi khi anh trai tôi không đến mức này đâu. Với người khác cũng chưa từng. Nhưng sao với thằng Sarawat lại...

Chắc là đánh hơi thấy mùi mờ ám rồi...

Rồi lãnh thổ của anh trai tao cũng lớn quá rồi đấy. Giống như xâm lược nước khác rồi xưng hùng xưng bá. Trong phòng ngủ bên có giường toàn bộ là do anh trai tôi sở hữu, cứ thế kéo dài cho tới phòng tắm có lối ra vào bé tí. Bên thằng Sarawat chỉ còn lại chiếc sofa. Có tâm dán thành đường zigzag cho nó vào đi vệ sinh xem như là phúc đức thấy mẹ rồi.

TV anh tao cũng chiếm. Tủ quần áo thì bị dán băng keo chia ra một nửa xong xuôi. Thật sự là nghệ thuật đòi hỏi sự kỳ công.

"P'Type, em nghĩ..."

"Tao cần sự riêng tư. Muốn tắm đúng không? Đi đi." Biết tỏng tao nữa chứ...

Quả không hổ danh là anh trai tao.

Và ngay khi Tine ngầu lòi đặt chân lên nền gạch phòng tắm, thế giới quan của tôi lập tức thay đổi. Chết mất thôiiiiiiiiiiiiiii. Anh tôi chơi trò dán băng keo phân lãnh thổ. Đáng sợ quá. Bên bồn tắm là của P'Type. Chưa hết, tôi còn thấy anh ấy kéo dài băng keo đến tận chỗ shower cơ. Thế nghĩa là thằng Sarawat chỉ được tắm bên vòi sen nhưng lại không có vòi sen vì nó thuộc địa phận của anh tôi.

Khóc một dòng sông.

May là còn chưa dán luôn bồn cầu. Nếu chia nửa bồn cầu thật thì tao đây cười ỉa luôn. Mày sẽ ngồi ỉa kiểu gì với nửa cái bồn cầu chứ.

Tôi tắm rửa trong tâm trạng vui vẻ đến nỗi mấy lần chảy cả nước mắt. Thay đồ xong xuôi thì ra ngồi đả thông tư tưởng cho thằng Sarawat. Ban đầu nó bảo lén xài đi vì ở trong phòng tắm không ai nhìn thấy.

Nhưng chắc mày chưa biết rằng anh tao quan sát mọi thứ, thậm chí cả độ khô và ướt của nền gạch. Vì vậy câu chuyện chấm dứt khi tôi và thằng Sarawat đành phải thay phiên nhau tắm để dưới đất ướt và anh trai không nghi ngờ mà đem ra cự cãi.

Tao đang làm gì thế này. Tập thi đấu độ nhẫn nhịn và giải quyết vấn đề hả ta.

Buổi chiều tôi ra ngoài mua đồ ăn với thằng Sarawat, để P'Type ở lại trong phòng vì đối phương bảo là mệt, không muốn đi đâu. Nhưng bạn có biết sở dĩ không muốn ra ngoài vì cái gì không. Chẳng biết anh tao với đống băng keo màu vàng bị cái khỉ gì nữa, thể hiện uy quyền bằng việc dán dài tới phòng khách và bàn ăn cơm luôn.

Vì vậy cho nên buổi chiều hôm nay, thằng Sarawat phải ngồi ở phía bên kia. Nghĩ mà xem, món nào ở bên phía anh tôi nó không thể rớ tới. Đưa tay ra là bị đánh ngay tức khắc. Thế là tôi đành giả vờ đẩy đĩa qua địa phận của người thân cao.

Ô hồ, người yêu tao ăn toàn canh khiến mặt như Luk Rok* luôn. Có món trứng chiên là tiến vào địa phận được khoảng 1/4. Và bây giờ bị múc hết luôn phần đó rồi.

Hưuuuuuuuuuu, tội nghiệp ghê.

"Ăn đi chứ, thằng Tine. Bị cái khỉ gì? Còn bĩu môi nữa chứ."

"Thằng Sarawat thích ăn cà ri xanh lắm. P'Type..."

"Tao còn chưa ăn canh nữa. Tao hi sinh rồi nha." Thì anh có thích ăn đâu. Sao có thể gọi là hi sinh chứ. Gào thét trong tim dữ dội. Cái gì khiến cho người ngầu lòi rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan như thế này vậy chứ. Một bên là anh trai, một bên là người yêu.

"Không sao. Tao thích ăn gì nước nước." Thằng Sarawat nói bằng giọng thản nhiên trước khi múc canh trong tô bỏ vào đĩa của mình rồi tập trung ăn, không mở miệng nói thêm gì nữa.

"Rồi nhẫn gì trong tay mày đấy?"

"À, nhẫn fashion." Lại tinh mắt nữa rồi, chết tiệt. Từ lúc được tặng lúc nào tôi cũng đeo.

"Fashion phải đeo giống nhau nữa hả?" Cặp mắt nghiêm nghị đổi phương hướng từ ngón tay của tôi sang ngón tay to to của người đang ngồi đối diện.

"Mua của câu lạc bộ guitar đó. Đeo vào cho ngầu lòi."

"Chắc không?"

"Ăn đi, P'Type. Không cơm nguội hết bây giờ. Haha."

Trong tiếng cười còn có cả nước mắt. Phải dựa vào kĩ năng đánh trống lảng để khơi gợi chủ đề tán gẫu cho đến khi mọi người no bụng. Ăn xong thì là nhiệm vụ của người ở địa phận có bồn rửa bát phải lo liệu rồi. Anh tao khôn dễ sợ khi nó lại nằm bên chỗ của thằng Sarawat.

Tôi đứng rửa bát chung với nó, sau đó ra ngoài ban công chơi guitar khoảng 1 tiếng. Còn P'Type nằm vắt chân xem TV trong phòng. Dù không thoải mái nhưng cũng mắc cười. Người mặt đơ như thằng Sarawat bắt đầu thể hiện ra biểu cảm tức tối. Anh trai tôi chiến thắng cả thế giới này rồi.

Sau khi tắm xong thì chuẩn bị đi ngủ. Người thân cao ngủ trên ghế sofa trong phòng ngủ. Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon bằng một nụ hôn nhẹ lên cánh môi, sau đó tôi lặng lẽ leo lên giường vì anh trai tôi đã ngủ rồi. Nhưng nằm chưa được bao lâu thì có cái gì đó trên giường động đậy.

"Ưuuuuu."

"Suỵtttttttttt. Ngủ chung đi." Giọng nói khe khẽ của đối phương khiến tôi không mở miệng mà chỉ để cho thân hình cường tráng bế từ giường ra sofa để ngủ chung.

"Anh tao la bây giờ."

"Buổi sáng đưa trở lại giường. Anh mày không biết đâu."

Trong bóng tối, tôi được nằm ôm thằng Sarawat như người phạm tội...

Tựu trường ngày đầu tiên tới rồiiiiiiiiiiiiii.

Thế giới phải ghi nhận rằng trong suốt 5 ngày vừa qua, nếu thằng Sarawat không ra ngoài đá bóng với tụi Bạch hổ thì tôi cũng đưa P'Type đi gặp tụi nam chính. Nói luôn là thái độ thể hiện với tụi thằng Fong, thằng Ohm và thằng Peuk khác một trời một vực với những gì đã làm với thằng Sarawat khiến tôi hiếu kỳ liệu có phải ma quỷ lại nhập vào thân xác anh trai tôi hay không.

Nhưng khi về đến phòng và ở cùng nhau 3 người, chiến tranh lạnh nhanh chóng được thiết lập và tôi luôn luôn là người ở giữa. Mọi thứ cứ lặp lại như vậy cho đến hiện tại.

"Thay đồ xong chưa? Hôm nay tới trường đó." P'Type ló đầu vào phòng ngủ trong bộ dạng chỉnh tề, không chê được chỗ nào. Lúc ở trường anh ấy được xem là người mà ai ai cũng biết đến.

Dòng họ chúng tôi mặt đẹp mà. Cái này không phải tự luyến đâu nha.

"Xong rồi. Qua bên kia kiếm chỗ ăn sáng đã anh."

"Ừm."

"Rồi thằng Sarawat đâu?"

"Ngồi đợi bên ngoài rồi."

"Bây giờ nói chuyện với nhau chưa?"

"Tao phải nói gì với nó à? Khùng điên."

Chúng tôi tách nhau đi đến trường với lý do P'Type không thích ngồi xe người khác và cũng không thích người khác ngồi chung xe. Cái từ "người khác" này chỉ có thể là thằng Sarawat thôi. Vì vậy chúng tôi đành lái mỗi người một chiếc xe rồi gặp nhau ở đó theo như đã hẹn.

Hôm nay tôi học môn đầu tiên vào lúc 10 giờ, là môn duy nhất đăng ký chung với thằng Sarawat và tụi bạn. Và cũng có lẽ là môn duy nhất mà chúng tôi được gặp nhau trong lớp cả một học kỳ.

"Tine, để tao đi mua nước. Uống gì không?"

"Blue Hawaii ạ." P'Type đứng dậy khỏi bàn rồi lập tức đi ra tiệm nước.

Hiện tại chúng tôi đang ở trong căn tin của tòa nhà trung tâm. Tụi nam chính tụ tập đông đủ và vô cùng hợp cạ với anh trai tao. Còn thằng Sarawat thì ngồi ăn sáng chung nhưng anh tao không chịu trò chuyện. Ờ, lại hóa chó đấy.

"Sao hả, thằng Tine? Nhớ ghêeeeeeeeeeeee." Giọng nói như trâu bò cất lên. Còn ai vào đây nếu không phải là thủ lĩnh của bang Bạch Hổ - Man-ối-tèo và đồng bọn của nó.

"Ra chỗ khác mà ghẹo gan."

"Tao ghẹo gan chỗ nào? Chào các bạn. Bắt đầu học kỳ rồi mà không có thời gian làm một chầu. Tệ quá." Thân hình cao cao ngồi xuống bên cạnh thằng Sarawat, vừa hay đối diện với chỗ ngồi của P'Type.

Thằng Big, Boss, Tee, Theme cũng ngồi xuống, trong tay mỗi đứa cầm một chai nước như thể tụi nó vừa kiếm gì đó ăn xong.

"Sao rồi, Wat? Làm mặt như ma chết vậy."

"Mày biết mà."

"Đâu nào? Tao muốn nhìn."

"Ra mua nước rồi."

"Nhắc gì đến anh tao đấy?" Tôi chen vào cuộc hội thoại của hai người. Thằng Man quay qua cười tủm tỉm một cách gian tà, song lại không cho câu trả lời rõ ràng nào cho đến khi P'Type trở lại.

"Người đúng đông luôn. Mẹ nó!" Người kia đặt Blue Hawaii xuống bàn một cách bực dọc trước khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.

"Đúng đáng yêu."

Tất cả đồng loạt quay qua nhìn chủ nhân của câu nói vừa nãy một cách thảng thốt trước khi nhận ra thằng Man, chủ nhân của câu nói đó đang nhìn chằm chằm anh trai tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Thằng khốn. Đừng nha! Tao tuyệt đối không cho phép đứa khùng điên ba trợn như thằng Man động đến anh trai tao.

"Nói cái gì?" Bị nhìn lâu, P'Type lập tức quát thằng Man. Nhưng đám bạn trong nhóm thừa biết ánh mắt long lanh đó có ý nghĩa gì. Kiện cáo um xùm. Mày giải quyết cho xong hết đã được không.

"Không có. Em nói với thằng Tine."

"Thích em trai tao hả?"

"Đồ của bạn, em không động đến đâu. Đó là quy luật của thế giới."

"Em tao là của thằng bạn nào trong nhóm mày?"

"Ơ, oops." Tôi vội đá chân người có cái miệng ba hoa ngay lập tức. Thằng Man làm vẻ mặt xảo trá đúng style của nó. Đã thế còn giơ tay bụm miệng như mấy đứa con gái với anh tao. Gặp người ghẹo gan như thằng Sarawat còn chưa thỏa lòng, phải gặp người gợi đòn như thằng Man nữa thì mới náo nhiệt.

Nặng hơn thế là đừng để tụi Bạch Hổ đi theo team. Cô hồn từ nghĩa trang nào cũng đọ không lại, tôi nói thật.

"Tụi mày, đây là anh trai tao. Tên là P'Type." Tôi giới thiệu anh trai với mọi người.

"Xin chào ạaaaaaaaaaaa."

"P'Type, đây là thằng Big, Tee, Boss, Theme và Man."

"Mấy đứa này cũng chơi đùa quá ha." Sát khí dâng cao rồi nhaaaaaaa. Nói luôn là anh trai tôi sense mạnh lắm. Phàm là tụi khốn nạn như đám này, đảm bảo còn chiến tranh dài dài.

"Không chơi ạ. Đến học cơ. Haha." Thằng Boss bắt đầu chọc cười như thường lệ. Song hình như không buồn cười lắm với P'Type. Cả đám cười chưa được bao nhiêu thì im bặt.

"Tao nghĩ nên ngậm miệng vào ăn cơm thì hơn."

"Uiiiiiiiiiii."

"Anh học khoa nào vậy?" Lần này thằng Man cũng muốn thử thách.

"Kinh tế."

"Húi, ngầu thế!"

"Ghẹo gan."

"Mua câu "ghẹo gan" của anh đi vứt được không?"

"Tao không bán."

"Sao nhẫn tâm thế? Người đáng yêu mà lại nhẫn tâm như vậy hả?"

"Mày là chó hả? Sủa cho bằng được."

"Em không chỉ sủa mà em còn đi săn nữa."

"..."

"Anh từng nghe câu này chưa? Chó săn thịt đã đáng sợ rồi, gặp phải Man săn thịt thì sẽ biết đáng sợ thứ thiệt là ra sao."

"Kiểu người này cũng chỉ thấy được cái miệng, đến lúc làm thật thì vô dụng."

"Anh có cần em chứng minh cho anh xem không?"

"Mày càn rỡ."

"Nếu anh cho em chứng minh, thề luôn em sẽ không phí thời gian mộng xuân làm ướt ga giường đâu."

"Mày đúng là!"

Thấy mẹ tao rồi!!

Sau đó trong bàn xảy ra màn đấu khẩu qua lại kịch liệt giữa thằng Man và P'Type. Những người còn lại thì chia phe ra cổ vũ.

Thừa cơ hội thằng Sarawat rủ tôi ra ngoài đi dạo để tránh ô nhiễm tiếng ồn.

Dù tính cách P'Type có khác biệt so với tôi, nhưng gương mặt thì không phải vậy. Cho nên tôi mới nói với thằng Sarawat ngay từ đầu, lúc lỡ miệng cãi nhau với anh ấy trên IG là không xem mặt hả. Vì vậy không cần nghi ngờ tại sao câu "đáng yêu" lại thốt ra từ miệng của người mới gặp P'Type lần đầu tiên.

Ngay cả tôi cũng còn thấy khó hiểu khi có người khen tôi "đáng yêu". Bộ nó thích hợp dùng cho con trai như chúng tôi sao. Cơ mà sau này thì quen rồi vì thường xuyên bị thằng Sarawat gọi. Nhưng với anh trai tôi thì có lẽ không quen.

"Ngồi đây không?" Thanh âm trầm thấp hỏi khi chúng tôi đi đến chiếc bàn đá cẩm thạch bên cạnh tòa nhà.

"Ừm." Chúng tôi ngồi nói chuyện và nghịch điện thoại cho đến khi newsfeed trong Instagram của ai đó xuất hiện. Nó chỉ là tấm hình chụp nụ cười và gương mặt hớn hở của thằng Man choáng đầy cả khung hình cùng với caption bẩn bựa theo đúng style vốn chẳng có gì lạ.

Man_maman Rất vui vì không quen biết. I i.

Và nó sẽ chẳng có gì đâu nếu bạn bè trong nhóm không hùa vào trả lời một cách điên cuồng.

Thetheme11 Muốn đè ra hiếp đến cỡ đó luôn hả?
Boss-pol Còn chia ra nữa chứ.
KittiTee Uầyyyyyyyyyyyyyyyyyyy.
Bigger330 Cần hình không nào? I i.
Man_maman Nhạc đi bạn. Nhạc!
Boss-pol Có cần xin phép người này trước không đấy? Hiuuuuuuuuuuu @Tine_chic

Mắt tôi bắt đầu giật giật...

Man_maman @Tine_chic Dù gì cũng lỡ rồi, thôi thì ở đây luôn nhé.
"Tao xin tán anh mày được không?"

Mày chơi với ai thì chơi, nhưng đừng có là anh trai tao. Thằng khốnnnnnnnnnnnnnn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro