Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15: Người ngay thẳng đủ máu mặt (Part 4)

Trận đấu bóng quan trọng mà người người mong đợi đã đến. Nhiệm vụ của một hoạt náo viên cấp trường như tôi là đứng ở khu vực cổng vào để nhảy múa khai sân. Cầu thủ của 2 đội cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ở hai bên sân vận động.
Khoa Kỹ thuật mặc áo màu đỏ sẫm, trong khi khoa Khoa học Chính trị vẫn mặc màu áo trắng quen thuộc. Nhưng!!
"Íiiiiiiiiiiiiiiiii."
Tiếng hò reo cổ vũ xung quanh không dành cho tôi và đội cổ động như đã nghĩ. Bởi lẽ lúc này chúng tôi đang trên đường trở về một bên sân, chỉ có cầu thủ của cả hai đội là đang chạy ra sân hừng hực khí thế. Giây phút tôi lướt qua người thân cao, chồng của phần lớn cái trường này, cảm giác duy nhất cảm nhận được chính là lòng bàn tay ấm áp của đối phương xoa nhẹ đầu tôi rồi lặng lẽ bước về phía trước như chẳng có gì xảy ra.
Nhưng với tao thì không có chuyện ấy đâu. Tim đập rộn ràng thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Sarawat làm gì đó? Thấy rồi nhaaaaaaaaaaa. Tụi mình thấy hết rồi đó."
"Oh my! Ayyyyyyyyyyy."
Thành ra tôi bị rất nhiều ánh mắt căm phẫn đến từ nhóm vợ của nó dò xét trước khi mau chóng bị giành mất sự chú ý cho việc giới thiệu các cầu thủ một cách chính thức sau khi cả hai đội đã hâm nóng sân vận động từ trước đó.
Cơ mà không biết trận đấu lần này lại lớn đến mức đó. Ngay cả đám đàn anh Bạch Hổ trước giờ vốn keep look hôm nay cũng đích thân hạ giá. Chiếc áo trắng mà tôi nhìn đến quen mắt có một điểm khác lạ, vì vậy nó trở thành chuyện gây nhiều sự phấn khích đối với đội cổ vũ và team vợ Sarawat, đặc biệt là...
"Trắng Omo, số 12!"
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, chồng mị."
"Sarawat ~" Tiếng xôn xao vang lên từ khắp tất cả các phía, kèm theo đó là những nụ cười trìu mến dành cho người đang đứng giữa sân. Thằng Sarawat gập nhẹ người thay cho lời chào hỏi. Bảo rằng khoa Khoa học Chính trị khác hơn mọi ngày cũng chính là ở điểm này. Bình thường thằng Sarawat sẽ mặc áo có in dòng chữ "Sarawat*", số thứ tự 12 phía sau lưng. Nhưng hôm nay...
Chiếc áo mới toanh này lại in dòng chữ "Trắng Omo" có kích cỡ bằng cái nhà đập vào mắt người khác như muốn trơi chội vậy.

(*) Sarawat ở đây đọc giống nhau nhưng cách viết và nghĩa khác. Sarawat trên áo team mang nghĩa gian chùa.
Cho xin một chút. Cho tôi xin một chút. Thằng khốnnnnnnnnnnnnnnnnn.
Lấy sự tự tin ở đâu ra mà bảo rằng mình trắng như Omo chứ. Da tôi với da nó khác biệt rất lớn. Tao còn chưa dám tự nhận mình trắng huống chi nó. Lại ngứa đòn rồi đây. Hay là biết trước sau mình cũng thua nên chơi trò tâm lý với đối thủ nhỉ.
Thằng Man cũng không kém cạnh. Sau áo nó in dòng chữ "Man-ối-giời". Tóm lại cầu thủ bên đội Khoa học Chính trị, bất kể đá chính hay đá dự bị đều sẽ có slogan thương hiệu của mình ở đằng sau lưng áo. Đệt mợ.
Huýttttttttttttttttttt.
Tiếng huýt còi của trọng tài vang lên trước khi quả bóng đặt ở giữa sân bị chân của ai đó sút thật mạnh, báo hiệu trận đấu lịch sử một mất một còn giữa khoa Kỹ thuật và khoa Khoa học Chính trị chính thức bắt đầu.
Hoạt náo viên có nhiệm vụ nhảy múa cổ vũ ở một bên sân. Nhưng cứ mỗi lần bóng bị sút về phía tụi Bạch Hổ là tao lại thót tim, nhảy lúc đúng lúc sai. Nói thẳng ra thì cũng thầm cổ vũ cho nó. Không muốn nó thua dù tao đã từng cá cược với tụi thằng Man chắc cú đến đâu.
"Hiện giờ Sathit số 8 vừa chuyền bóng tới cho Sitthachai, sau đó chuyền...chuyền cho. Ô hồ! Sắp được rồi. Bị Boss-lí-lắc bên đội Bạch Hổ cướp bóng trước."
Chẳng những phải đau đầu vì tiếng bình luận, tao còn mệt óc thêm với mớ tên sau lưng áo của team thằng Sarawat nữa. Khốn kiếp! Nghe xong chỉ muốn phát điên.
"Lại nào. Lần này là một đường chuyền rất uyển chuyển. Nhưng...ô hồ, số 4 khoa Kỹ thuật lại sút trúng cột dọc."
Mọi người đều tập trung theo dõi đến nỗi gồng người. Gồng hết cả lên, thằng khốn. Ý là tao không muốn nhảy nữa đâu. Tim tao sắp không xong rồi. Đời này chưa bao giờ xem trận nào mà khổ sở như vậy.
"Hôm nay Sarawat số 12 đã đổi tên. Số vẫn giữ nguyên nhưng thay tên mới. Xin chào đón...Trắng Omo lại có bóng." Tao căng thẳngggggggggg.


"Íiiiiiiiiiiiiiii." Nhưng căng còn hơn tao là tập đoàn fanclub của nó kìa. Chơi bất kể da màu luôn. Quằn quại chụp cho bằng được hình từ khoảng cách xa thật xa.
"Trắng Omo cố lên. Trắng Omo cố lên. Ayyyyyyyyyyyyyy."
"Chuyền được rồi. Man-ối-giời chuyền cho Tee-nhí-nhảnh. Và...và..."
"..."
"Sút!!"
"Hồ...Bay một đường tới Silom luôn. Tiếc quá. Không có bàn thắng nào được ghi."
Bình luận bóng đá sôi nổi không thua gì bình luận đua thuyền. Nhóm cổ vũ nhấp nhổm như sắp chết đến nơi. Riêng tôi cũng ở trong bộ dạng không khá khẩm hơn, mồ hôi chảy đầm đìa. Vì vậy đàn chị đành cho nghỉ giải lao. Tụi nam chính cũng làm việc hết sức, phục vụ nước nôi đã đời trước khi đưa cho tôi một chai với vẻ mặt cực kỳ bơ phờ.
"Mày nghĩ nó có đá trúng không?" Câu hỏi này là của thằng Ohm. Ngay cả tao cũng không trả lời được. Chỉ biết rằng...cổ vũ cho nó thôi.
"Không biết."
"Tao nghĩ sẽ thắng. Nó tốn công trắng Omo thế kia, ắt hẳn sẽ lật ngược tình thế." Tao xin phép mua câu này rồi xóa sổ luôn được không. Sến phát ói.
"Nhưng đó là quán quân 6 năm liên tiếp."
"Đó là trước khi có tụi quỷ nhỏ này thôi. Hới. Kìa!" Dứt lời, thằng Ohm hướng toàn bộ sự chú ý của tôi về phía quả bóng đang bị dồn đến chỗ thủ môn bên đội Khoa học Chính trị. Giây phút ấy tiếng la hét từ bốn phía vang lên, kéo theo đó là triệu chứng hô hấp khó khăn của tôi. Và rồi trái bóng cứ thế lăn vào khung thành ngay trước mắt.
"Gear Seeddddddd của chúng ta dẫn trước Bạch Hổ với tỷ số 1 - 0 rồi, các bạn khán giả ơi."
Tiếng chúc mừng xen lẫn tiếng thở dài nuối tiếc từ khắp các phía của sân vận động. Tuy nhiên trận đấu vẫn tiếp tục, không gián đoạn. Trong suốt nửa đầu trận đấu, việc thay cầu thủ vì đá phải chân nhau dẫn đến bị thương phải khiêng vào băng bó cứ loạn cả lên, song đó cũng xem như là nét hấp dẫn của bóng đá. Hiệp 1 kết thúc với tỷ số 2 - 0. Đội Bạch Hổ ra khỏi sân với áp lực nặng nề.
Thằng Sarawat mồ hôi đầm đìa đi về phía ghế ngồi cùng đám bạn. Các đàn chị staff phục vụ nước và khăn lạnh. Tôi ngồi cách đó không xa nhưng không hề có ý định đến làm phiền tinh thần và việc phổ biến chiến thuật của các cầu thủ. Chỉ có thằng quần kia là cứ thích làm phiền tinh thần tao thôi. Đồ khốn.
Thân hình cao cao đi một mạch đến chỗ tôi, mang theo chai nước đã uống một nửa rồi thả mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Sau đó nó thở dài một hơi.
"Hôi mùi mồ hôi quá. Dịch ra xa coi."
"Tao cứ thích ngồi đây đấy." Phải cảnh báo trước rằng mọi lời nói đều không có khả năng gây ảnh hưởng đến nó. Thế nên chúng tôi đành để sự im lặng thực hiện nhiệm vụ của nó một lúc trước khi tôi nhịn không nổi nữa mà lên tiếng.
"Đừng suy nghĩ nhiều. Thua cũng không sao mà." Tôi lí nhí nói, song tôi thừa biết từng câu từng chữ nó đều nghe thấy hết. Đối với thằng Sarawat, đây có lẽ là chuyện buồn dù trong lòng tao mừng chết đi được khi nhớ đến vụ cá cược với tụi thằng Man.
"Đâu có nghĩ nhiều. Chỉ cần biết có mày cổ vũ là tao vui rồi."
"Ừm...Rồi nghĩ gì mà hôm nay lại mặc cái áo ngớ ngẩn như vậy?"
"Tao trắng mà, mặc áo này là đúng rồi." Mày da ngăm, thằng quần. Nhưng cũng chỉ nói vậy thôi, không muốn cãi nhiều sinh chuyện nên chọn cách im lặng.
"Vậy cái kia đâu?" Cái áo cũ mà trận nào nó cũng mặc. Còn tưởng đâu là áo đem lại may mắn cho nó chứ. Tuy nhiên thằng Sarawat không trả lời câu hỏi này của tôi mà chỉ lẳng lặng ngồi im, chả hó hé một câu nào.
Tiếng hô hào xung quanh vang thêm mấy lần nữa. Một vài đàn anh đàn chị gọi thằng Sarawat ra chụp hình chung. Riêng tôi móc điện thoại ra nghịch cho đỡ chán. Và lúc này đây tôi phát hiện trào lưu mới do team vợ Sarawat phát động xuất hiện đầy ắp trên timeline.
"Trắng Omo dễ thươngggggggggg."
"Gào thét vì chàng trai của tôi. Thấy mà chỉ muốn chạy xuống giặt cùng chồng thêm lần nữa thôi."
"Bây giờ Sarawat đi tán người khác rồi. Vậy thôi tụi này tán Trắng Omo cũng được."
"Muốn giặt thật mạnh cho thỏa lòng mới thôi. 55555555555"
"Nữa rồi, cưng ơi. Hot đến tận tim. Dù thế nào chị đây cũng bao."


Sự nổi tiếng trong phạm vi rộng gần 10km. Tao ngồi hóng hớt một cách vui vẻ được một lúc thì thân hình cao cao trở về chỗ ngồi rồi thở dài thườn thượt. Người đứng bu đông bu đỏ nhưng nó chả thèm để tâm đến ánh mắt của bất cứ ai.
"Bị làm sao? Có bị thương chỗ nào không?" Miệng hỏi trong khi mắt quét một lượt từ đầu gối đến gót chân.
"Không bị thương."
"Còn 10 phút nữa là ra sân rồi. Nghe nhạc giảm căng thẳng không?"
Tôi gợi ý. Thằng Sarawat gật đầu rồi tỉnh bơ giật điện thoại trong tay tôi.
"Có tai nghe không?"
"Ừm." Tôi khẽ đáp trước khi cúi xuống nhấc chiếc balo để dưới ghế lên, mò mẫm tìm cặp tai nghe màu trắng luôn mang theo bên mình đưa cho người kia.
Bàn tay dày cầm món đồ tôi vừa đưa cho đeo lên một bên tai, bên còn lại chìa về phía tôi như muốn hỏi ý kiến. Nhưng ánh mắt nó nào có như vậy. Ánh mắt nó đúng bắt ép tao phải nhận luôn.
"Mở soundcloud nha."
"Tùy mày." Tôi nói trong lúc nhét một bên tai nghe vào tai rồi đợi thằng Sarawat chọn bài hát theo ý thích. Phải chiều nó thôi vì tôi thừa biết dù có cãi kiểu nào cũng không cãi lại nó nên đành kiếm cớ tự an ủi mình một chút vậy.
Soundcloud là một application nghe nhạc được xem như là nơi kết nối những người có cùng gu âm nhạc với nhau. Những người nào nghe dòng nhạc gần giống thì chúng ta có thể lựa chọn bấm theo dõi. Người như thằng Sarawat chắc chắn sẽ không bỏ qua vì ở đây có rất nhiều bài hát thuộc thể loại Indie cho nó nghe.
"Mở mắt nhìn bầu trời buổi sớm mai, ngắm nhìn cùng trái tim nhẹ nhõm
Quên hết đi chuyện tồi tệ lúc xưa, những ngày buồn đau rồi sẽ trôi qua"
Bài hát đang phát trong tai nghe là bài "Cho em" của nhóm Scrubb, nhóm nhạc duy nhất tôi khiến tôi phát cuồng. Và thằng Sarawat biết rõ điều đó...
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
"Trên mọi nẻo đường, chúng ta cùng nhau vượt qua
Đôi lúc có thể cùng nhau mắc sai lầm
Vào những ngày anh u uất, em sẽ luôn động viên
Biết rằng...Anh đã trao cho em tất cả"
"Biết rằng...Anh đã trao cho em tất cả." Giọng của thằng Sarawat cất lên cùng lúc với P'Meuay. Tay trái của nó trượt tới nắm chặt tay tôi, mắt nhìn chăm chú như muốn nói điều gì đó.
"Miễn có em đồng hành, cho dù lâu cách mấy, anh vẫn sẽ ở đây"
"Miễn có em đồng hành, cho dù lâu cách mấy, anh vẫn sẽ ở đây"
"Nhưng ít ra..vẫn còn những điều tốt đẹp"
"Nhưng ít ra..vẫn còn những điều tốt đẹp"
"Hơn tất thảy mọi lần, bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ, chỉ cần em tin tưởng"
"Hơn tất thảy mọi lần, bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ, chỉ cần em tin tưởng"
Đoạn cuối cùng của bài hát cùng với ánh mắt nhận được từ đối phương như câu trả lời cứ lặp đi lặp lại khiến tôi bật cười. Nó cũng cười. Thằng quần! Giọng dở thậm tệ như vậy nên mới làm tao phải cười đó.
Quan trọng nhất là tao lại gật gù theo. Tôi cảm giác mình...bắt đầu từng chút một tin tưởng nó. Thật sự.
"Có anh hôm nay, ai cũng không cần để ý, muốn em biết rằng chỉ có hai ta..."







"Oáiiiiiiiiiiii, thằng Tine thua."
"Úi chết. Có người thua. Đoán trật lất. Mau thực hiện lời hứa đi." Giọng nói vang vọng trong đầu tôi chính là của tụi Bạch Hổ lúc chạy đến bao vây khủng bố tôi sau khi ở trận này đội Khoa học Chính trị lật ngược tình thế và giành chiến thắng một cách đáng bức xúc.
Đáng lẽ trận đấu đã kết thúc với tỷ số 2 - 2, tuy nhiên hội đồng quyết định đá luân lưu để phân định tỷ số. Kết quả thì như đã biết rồi đó. Đã vậy thằng Sarawat lại còn là người sút mở bàn cho Khoa học Chính trị thành 1 - 2 vào hiệp sau.


Cuối cùng chuyện xui xẻo lại rơi vào đầu tao. Bu thành một cục. Cũng may những nhóm cổ vũ khác đều đã ra về, chỉ còn lại bạn tao và bạn thằng khốn kia thôi.
"Ờ, mai tao đăng."
"Không được nha, bạn Tine. Mày muốn thoái thác chứ gì. Mau nói yêu bạn tao đi cho tao còn về."
"Không có hình để đăng. Để tìm hình đã."
"Khỏi cần. Tao có. Để tao gửi qua Line cho." Ghét thằng Ohm ghê. Mày có hình tao với thằng Sarawat hồi nào không biết. Nhưng mới thắc mắc chưa đầy 3 giây, hình ảnh hiện lên trước mắt lập tức làm tôi há hốc miệng.
Móaaaaaaaaaaaaaa. Thậm thụt chụp lén lúc tao và thằng Trắng Omo đang ngồi nghe nhạc với nhau. Chưa kể gương mặt chúng tôi còn cười đùa trông rất hạnh phúc.
"Hình này ok nè. Có vẻ như bài hát rất hayyyyyyyyy."
"Hahahahahaha."
"Đăng đi. Đăng đi. Đăng đi!"
"Làm đàng hoàng đấy. Nghĩ câu nào cho sướt mướt vào." Tôi quay sang cầu cứu thằng Sarawat, nhưng dường như nó sẽ không giúp đỡ như tôi vẫn nghĩ.
"Ờ! Đăng thì đăng. Tao là người ngay thẳng, nói được làm được." Tôi hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên với hai bàn tay run lẩy bẩy rồi bấm vào application Instagram.
Chọn tấm hình thằng Ohm vừa gửi qua, không thèm dùng filter gì luôn. Nhưng còn caption...
Không nghĩ sướt mướt được màaaaaaaaaaaaaa.
Gõ xong liền bấm đăng luôn. Tụi bạn cũng không kịp nhìn xem tôi gõ cái gì. Nhưng bây giờ thì tôi nghĩ tụi nó đều biết cả rồi vì tiếng thông báo vang lên liên tục.
Thằng Sarawat không cầm điện thoại của nó lên. Thì bạn nó đọc to lên rồi chứ sao. Thế là nó quay sang nhìn tôi.
"Cái này nghiêm túc không vậy?" Đối phương hỏi, đầu cúi thấp xuống thiếu điều chỉ muốn nhai luôn đầu tao.
"Ừm."
Câu chữ vừa gõ xuống vẫn còn luẩn quẩn trong đầu.
Tine_chic Tôi thích Sarawat.
Thằng Sarawat nhích tới gần rồi ghé sát khuôn mặt đăm chiêu của nó vào tai tôi. Hơi thở ấm áp phả vào gáy khiến tôi nổi cả da gà da vịt.
"Không mang theo điện thoại ở trong phòng nhưng vẫn muốn nói. Khoa tao thách nhau mặc áo có in đặc điểm nhận dạng của người mình thích đằng sau lưng. Trắng Omo không phải tao mà là mày đó, trâu nhỏ."
"...!!"
"Tao thích mày."
"..."
"À không. Đúng thích luôn ấy chứ."
Hồi đáp tao bằng câu này, thà mày chửi tao là trâu bạch tạng còn tốt hơn. Tao xin đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro