Chap 15: Người ngay thẳng đủ máu mặt (Part 2)
Những ngày kế tiếp, thằng Sarawat tập bóng rất nặng. Hôm nay trước khi bắt đầu tập nó rủ tôi đi kiếm gì ăn ở tiệm chế Tun, quán ruột của cả tôi và nó. Thằng Sarawat mặc áo và quần đá bóng team Inter Milan như thể ăn xong là sẽ xuống sân tập luôn.
"Muốn ăn gì?" Đối phương hỏi.
"Tao không đói lắm. Cơ mà uống cacao đá cũng được. Mày thì sao?"
"Không đói. Lát nữa tập lại xóc bụng."
"Ơ! Vậy còn rủ tao đi làm gì?"
"Chỉ muốn gặp thôi. Mấy ngày rồi không gặp." Nói năng nghe lọt tai quá ha. Thật ra đến tận giờ tôi vẫn chưa rõ quan hệ giữa tôi và thằng Sarawat là như thế nào. Là bạn bè hay để nó phát triển thành một mối quan hệ khác cũng chưa có gì chắc chắn. Tôi chỉ biết...như thế này cũng tốt.
Kệ đi. Cứ tạm thời như vậy đã như lời P'Meuay và P'Ball nhóm Scrubb đã từng nói. Quan tâm cuộc đời tao cái đã. Bảo rằng không đói thì không đúng bởi khi thấy bàn bên cạnh gọi crepe cake ăn, tự dưng tao lại nổi cơn thèm.
"Bánh nhìn ngon ghê."
"Ra gọi đi." Thằng Sarawat tỉnh bơ đáp, song không hề có ý định phục vụ cho.
"Mày...tao định gọi thử spaghetti. Mày ăn chung không?"
"Không."
"Thật ra tiệm chế Tun làm nudget ngon lắm á."
"Ừm."
"Trà táo màu đẹp ghê."
"Tóm lại muốn ăn gì nói đi." Chủ nhân làn da rắm nắng mau chóng cầm bút chì lên sẵn sằng ghi chú vào giấy.
"Tất cả những gì tao vừa liệt kê." Nói thẳng thì tao cũng đói chết đi được nhưng làm bộ làm tịch ăn ít để giữ mặt mũi vậy thôi.
Tôi bắt tay vào ngấu nghiến sau khi lấy đồ ăn thức uống về. Thằng Sarawat không động vào bất cứ thứ gì mà chỉ lặng lẽ ngồi nhìn tôi chằm chằm làm tao nuốt không trôi mất 10 giây. Nhưng thật sự chỉ 10 giây thôi vì sau đó đồ ăn trước mặt đã bị tao xử lý gọn ghẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
"Sarawat, đưa tai lại đây." Tôi ngả người về phía trước, ngoắc tay gọi người cao hơn đưa mặt lại gần trước khi...
"Ợoooooooooo ~" Ợ thẳng vào tai nó luôn. Hahahahahahaha."
"Nếu ợ đến cỡ đó, mày đi ói luôn đi."
"Tao no."
"Cho vừa."
"Ơ, Sarawat!" Đó không phải là tiếng của tôi mà là của một người nào đó vừa bước vào tiệm mới nãy. Chúng tôi đều quen mặt vì cô nàng đáng yêu này tên là Earn, thành viên câu lạc bộ guitar được bổ sung sau cùng đợt với Prae và thằng Green.
Sở dĩ tôi ít khi nhắc đến là vì cô nàng tập guitar cùng nhóm đã có nền tảng. Mọi người đều biết Earn luôn bị bạn bè và đàn anh chọc ghẹo. Trời ạ...Ai bảo mặt mũi xinh xắn như vậy chứ. Đến tao còn có đợt rung rinh mà. Nếu không phải hồi đó mắc tán Prae, có khi đã chuyển qua chế độ thả thính như những người khác rồi cũng nên.
"Chào. Tới ăn cơm hả?" Thằng Sarawat mở miệng hỏi.
"Phải."
"Ngồi chung không?" Tôi đề nghị.
"Ừm." Earn đáp với nụ cười rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.
Tôi đã từng kể rằng lần đầu tiên gặp Earn, ngoài sự xinh đẹp ra thì tôi còn nhìn thấy cả tính cách. Người này không giống những người khác. Kiểu rất nam tính lại có chút gan lỳ. Học Kiến trúc, thích chơi nhạc. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy chơi đá bóng với tụi con trai nữa cơ. Thật sự tôi rất muốn kết thân nếu cô nàng không bài xích. I i.
"Gọi gì đó trước nha?"
"Ok."
Sau khi gọi đồ ăn thức uống xong xuôi, chúng tôi tiếp tục ngồi tán gẫu. Đa phần là tôi đặt câu hỏi cho cô nàng. Đối phương đều trả lời hết tất cả. Có vẻ như là mẫu người tính tình dễ chịu, không hề nghĩ nhiều như tụi con gái tôi từng hẹn hò. Càng nói chuyện nhiều tôi càng bắt đầu thấy vui. Không biết đó là sức hút nào của Earn nữa.
Biết vậy từ đầu tao giả vờ làm thân với nhỏ chơi guitar thay vì thằng Sarawat rồi. Trời ơi...
"Ờ, Sarawat. Đấu xong trận này đừng quên tập guitar nhé. P'Dim mẹ nó cứ càm ràm suốt." Giọng điệu thân thiết dễ sợ. Ý là có cả chửi tục trong đó nữa như là thân thiết lắm ấy. Thúi!
"Để ló mặt vô cho khỏi càm ràm."
"Sắp tới thời gian chơi nhạc rồi. Học kỳ 2 có sự kiện Music Festival nữa nên hơi nặng."
"Đấu xong trận này, chuyện gì cũng ổn thỏa thôi. Với lại nhóm mình cũng đủ thành viên rồi."
"Định lập nhóm đi thi hả? Đệttttttttttt. Cho tao vào với." Đừng trách tao nhiều chuyện. Nghe một hồi liền muốn tham gia.
"Đi tập chord C cho nó thanh trước đã rồi tính đến chuyện lập nhóm nhé." Song giấc mộng tan tành khi giọng nói trầm thấp của thằng Sarawat đã phá tan hết tất cả. Mẹ nó, đúng xem thường tao luôn, thằng khốn.
"Bắt đầu chọn bài dần dần đi. Đang định hỏi cậu xem có ý kiến gì thêm không." Earn nói tiếp, làm như không có tao ở đây vậy, đồ quỷ sứ. Mất mặt ghê.
"Muốn chơi bài của Desktop Error."
"Sarawat, bài này đúng khó luôn."
"DCNXTR cũng được."
"Có trong list nè. Biết ý cậu mà." Gương mặt xinh đẹp cười tươi.
"Tốt lắm."
"Dù sao tối nay sẽ gọi báo xem còn bài nào nữa không. Cứ nghiên cứ tờ giấy này trước đi nha."
"Đừng gọi khuya quá."
"Biết rồi mà. Trước 9 giờ. Chat trong IG thì tội nghiệp quá. Gõ sai hoài."
"Dạo này không còn sai nữa."
"Vậy hảaaaaaaaaa? Nếu mình không dạy gõ chắc còn nặng hơn thế cơ."
Tôi câm nín luôn. Vừa mới biết thằng Sarawat không chỉ gọi cho một mình tôi. Đáng lẽ ra phải biết ngay từ đầu rồi chứ. Nó cũng phải nói chuyện với bạn bè, gia đình của nó. Nhưng còn chat IG...
Đồ ăn được bưng lên. Earn ngồi vừa ăn vừa kể chuyện cho tôi và thằng Sarawat nghe một cách vui vẻ. Thật ra chỉ kể cho một người nghe thì đúng hơn bởi hiện tại chỉ có tiếng của Earn và người da ngăm ngồi đối diện vang lên không ngớt. Muốn chêm vào đôi ba câu nhưng tao có hiểu họ nói gì đâu.
Bàn chuyện âm nhạc liền tù tì luôn. Chuyện những nhóm nhạc Indie mà từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi mới nghe. Hoặc có lúc thì giới thiệu một vài bài nhạc mà khi tao bấm nghe thử liền không định nghĩa nổi từ "hay" là gì trong khi cả hai đều đồng ý rằng nó đúng đỉnh.
Cảm nhận được mình là con chó cũng chính là lúc này đây.
Thằng Sarawat dường như được là chính mình khi nói chuyện với Earn. Nó cười với cô nàng dù nó là người rất hiếm khi cười. Nó lảm nhảm không ngừng dù nếu không phải thật sự thân thiết thì nó sẽ lựa chọn giữ im lặng.
Tôi chẳng biết gì cả. Không hề biết cảm giác khó chịu xuất hiện từ lúc nào. Hoặc có thể là do thật ra tôi không thích bị ai ngó lơ như bây giờ cũng nên.
"Ôiiiiiiiiiiiii, no quá trời no."
"Ai bảo ăn nhiều."
Tôi vẫn dỏng tai nghe ngóng cuộc trò chuyện giữa hai người. Tâm tư cũng theo đó mà rối loạn.
"Muốn có ghê."
"Cái gì?"
"Muốn có người sẻ chia lúc buồn lẫn lúc vui, không phải người chỉ để sẻ chia hạnh phúc."
"Muốn gì?"
"Chia sẻ tiền cơm với mình đi. Haha."
"Earn, đừng giở trò." Thằng Sarawat giơ tay đẩy đẩu người ngồi bên cạnh. Tao chẳng biết làm thế nào hết ngoài việc cười giả lả.
Nói thẳng ra thì tôi cũng suy nghĩ khá nghiêm túc. Thằng Sarawat chưa bao giờ như vậy ngoại trừ lúc ở cùng tôi và đám bạn thân của nó là tụi Bạch Hổ. Nó từng bảo rằng thầm thích tôi nhưng nhiều khi cũng chưa hẳn là thích thật đâu. Bởi việc có Earn ở bên cạnh cũng không khác lắm với việc có tôi. Có khi còn tốt hơn.
"Hới, mày. Tao vào nhà vệ sinh cái nha."
Cả hai gật đầu. Đồ ăn và thức uống trả tiền hết tại quầy hết rồi nên tôi không cần phải giữ lời đi vào nhà vệ sinh nữa mà chuồn ra bên ngoài tiệm luôn.
Ờ, tính tao hèn nhát vậy đó. Không muốn ở lại làm kỳ đà cản mũi người ta nói chuyện đâu.
Ghét ghê. Tự nhiên trở thành người sợ tình yêu như thế. Và rồi lúc ấy tôi lại chọn trở thành loại người chính mình vẫn luôn ghét.
Tine là người ngầu lòi
Tôi sẵn sàng cắt đứt với những người không nhìn thấy được giá trị của tôi.
5 Missed callled từ thằng Sarawat.
Rrrrrrrrrrrrrrr
Lần này lại đổ chuông, song tôi không thể cứng rắn để cho rung đến lần thứ 6.
"Sao..."
[Tại sao không nhận cuộc gọi của tao?]
"Tao đang tắm."
[Buổi chiều mà đi tắm hả? Rồi đi đâu? Sao lại bỏ về trước?] Thằng Sarawat đặt câu hỏi tới tấp cho tôi. Nhưng tao biết trả lời thế nào cho nó nhận ra được rằng tôi đang khó chịu. Tôi với nó có là gì đâu. Phải làm sao đây...
"Đau bụng. Ỉa trong tiệm không đã nên về."
[Có làm sao không?] Tôi biết nó muốn nói cái gì. Tôi thừa biết nó nào quan tâm đường ruột của tao.
"Không sao. Bây giờ khỏe rồi."
[Có gì thì nói. Lo lắm đó, thằng quần. Muốn đi kiếm mày mà bị đàn anh giữ lại tập. Nhưng bây giờ rảnh rồi. Tao đến kí túc xá tìm mày được không?] Muốn khóc luôn, thằng khốn. Đang từ nam tính lại biến tao thành ẻo lả trong nháy mắt.
"Không cần đến. Tao đang làm việc."
[...]
"Sarawat, tao hỏi một chút."
[Ừm.]
"Mày có thích tao thật không?"
[...] Nó không trả lời, chỉ nghe thấy tiếng thở dài lọt ra từ đầu dây bên kia. Nhiêu đây cũng đủ biết nên quyết định thế nào. Nếu còn do dự thì thà đừng để nó xảy ra.
Tao đã bỏ ra rất nhiều tâm tư. Chấp nhận việc mình không quen con gái mà mở lòng với một người dù nó là con trai. Sở dĩ tôi chọn dẹp hết tất cả sang một bên chỉ vì tôi muốn chúng tôi tìm hiểu nhau. Cuối cùng thì sao...
"Tao nghĩ...Chúng ta nên rời xa khỏi cuộc sống của nhau một khoảng thời gian, được không? Trở về lúc mày chưa quen biết tao. Không cần gọi điện. Không cần nói chuyện. Tao tin mày có thể làm được. Không chừng mày còn có thể hiểu rõ trái tim mình hơn rằng thật ra mày thích một người khác."
[Rồi tại sao tao phải thích người khác?]
"Không biết nữa. Phòng trường hợp...mày không thật sự thích tao."
[Lên cơn điên hả?]
"Ờ, tao điên đó. Đừng có làm phiền tao nữa. Người mày thích không phải là tao mà là Earn!" Dứt lời tôi vội vàng cúp máy, không thèm đợi nghe thêm lời giải thích hay bất cứ câu quái quỷ gì nữa. Thật ra mà nói là do tôi sợ nó thừa nhận rằng tất cả những lời tôi nói đều không sai. Sợ...nó thật sự thích người khác. Nhưng càng sợ hơn nữa là...nó sẽ không làm phiền tôi như thể chưa bao giờ xuất hiện.
Tao đã làm gì thế này, nghiệp chướng thật mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro