Chap 15: Người ngay thẳng đủ máu mặt (Part 1)
"Cây Takamine này nên có tên."
Mắt tôi chăm chú nhìn bàn tay dày kéo bịch snack trong túi ra. Đối phương cúi đầu mải mê lựa pick guitar (phím gảy đàn) được xếp gọn gàng trên mặt bàn. Pick cũng có nhiều loại. Nào là loại mỏng, dễ đánh hoặc loại dày như trâu, chả biết sản xuất ra làm gì.
Nó mải mê đến mức không thèm để ý tới tao luôn.
"Có nghe tao nói không vậy?"
"Cái gì của mày vậy chứ." Gương mặt anh tuấn ngẩng lên nhìn tôi một cách hằn học như không vừa ý vì bị tao cắt ngang sự nghiệp ăn uống và chọn lọc pick guitar một cách cần mẫn của nó.
Hai chúng tôi ngồi dưới tán cây dù chỗ chiếc bàn cẩm thạch. Đám bạn của tôi và nó lặn mất tăm đi mua cơm vẫn chưa thấy về, chỉ còn lại người ngầu lòi là tao và đồ khùng điên là nó ở đây tập guitar cho buổi biểu diễn sắp tới của hội âm nhạc nổi tiếng. Phải nói rằng kể từ bây giờ trở đi chúng tôi sẽ rất bận rộn vì tiếp đó nữa vừa hay là tới thời điểm Music Festival vào học kỳ 2.
"Thì guitar này là của tao rồi, nó cũng nên có một cái tên chứ?"
"Ngu ngốc."
Đệt...Đã không nghĩ giúp thì thôi còn chửi tao. Nhưng đến khi thấy tôi làm vẻ mặt phụng phịu bất mãn, thằng Sarawat đảo mắt suy nghĩ một hồi trước khi mở miệng.
"Muốn kiểu nào?"
"Muốn một cái tên phải thể hiện được cá tính của chủ nhân nó là tao đây."
"Phát gớm."
"...!" Nó trả lời ngay lập tức không cần suy nghĩ. Cho tao xin chút đi. Không biết mọi người có chấp nhận được không, chứ còn tao thì cho xin. Thằng khốnnnnnnnnnnnnn. Bộ mặt tao hợp với từ "phát gớm" hay sao hả. Giả mà đổi thành "đẹp trai", tao tuyệt nhiên không hó hé một lời nào luôn, thằng quầnnnnnnnnnn.
"Trông cũng hợp đấy chứ."
"Tao ghét mày chết đi được!"
"Không có ghét tao thật đâu. Thích thì cứ bảo là thích."
"Mày im đi." Tôi vội cắt ngang, thở dài một hơi rồi quay sang dành thời gian cho việc nghĩ tên để giải tỏa cơn bực tức trong lòng. Sau đó tôi quyết định liệt kê vài cái tên nhằm hỏi ý kiến của người đối diện.
"Scrubb?"
"Không ổn. Tao tội nghiệp nhóm người ta."
"Meuay*?" Cùng tên với nghệ sĩ tôi thích. Ngầu không đùa được đâu...
"Mặt mày trông ngố tàu, không phải cứng rắn."Nhưng ngầu cũng được đến vậy mà thôi. Bị chửi nát nước luôn. Tức lắm mà không làm gì được nên đành cướp snack của nó để ăn.
(*) Meuay có nghĩ là cứng rắn, kiên quyết
"Vậy còn tên Rola, được không?" Nữ chính phim cấp 3 trong mộng. Gì đâu mà trắng, đầy đặn, không chê chỗ nào được. Thế nhưng câu trả lời nhận được từ thể loại người như nó lại một lần nữa làm tôi mất hứng.
"Guitar này là con trai."
"Guitar chứ có phải chó Poodle đâu mà bày đặt giới với chả tính."
Đối phương không cãi lại mà chỉ tỉnh bơ nhún vai, mắt chăm chú nhìn khiến tao không biết phải làm thế nào. Thái độ đó đồng nghĩa với việc nó đang suy nghĩ những chuyện xấu xa. Nào thì liếm môi, rồi thì ánh mắt ngây dại. Nói được luôn là nó muốn cắn xé tôi nhiều như thế nào.
"Nhìn gì? Thèm snack đến mức đó luôn hả?" Chẳng nói chẳng rằng, tôi vội đưa bịch khoai tây cho nó. Thấy mà tội nghiệp. Lúc nào cũng làm cái bộ dạng chó thèm ăn.
"Không có muốn ăn snack. Muốn ăn mày cơ."
"Mất dạy!"
"Đúng dễ thương."
"Không được nhìn tao nữa, thằng khốn. Tao không cho nhìn." Tôi giơ tay đẩy mặt thằng Sarawat cho nó nhìn hướng khác. Tao mệt óc với thái độ của mày chết đi được. Nhưng đã là mặt dày chúa thì dù thế nào cũng vẫn mặt dày. Không những không chịu quay sang hướng khác, nó còn tỉnh bơ phân bua với tao.
"Không cho nhìn nhưng cho tao làm đúng không?"
"Lúc nào cũng suy nghĩ chuyện đồi bại với tao hết."
"Ai bảo mày cứng đầu. Nói gì cũng không nghe nên tao mới muốn bắt lại mày cắn cho biết thân biết phận."
"Đi mà cắn người khác ấy. Không cần làm phiền tao."
"Với người khác chỉ nhìn thôi đã không muốn làm chuyện xấu xa rồi. Trái ngược với mày. Không biết bị cái giống gì, chỉ nhìn thôi đã muốn ăn hiếp."
"Đây là cách thể hiện tình yêu của mày đó hả? Người ta toàn quan tâm, chăm sóc. Còn mày toàn làm ba cái chuyện khốn nạn..."
"Khốn nạn thì cũng chỉ khốn nạn với một mình mày. Ăn hiếp cũng chỉ ăn hiếp một mình mày. Đặc biệt lắm đấy." Câu nói này vô cùng đặc biệt. Nhìn thấy được tương lai mờ mịt của tôi và nó luôn. Nát là cái chắc. Ý là nói thân tao đây này, bị chà đạp chắc luôn.
Chỉ có thể làm vẻ mặt chán chường cho đến khi đối phương nhích tới gần. Ô hồ...Da gà da vịt gì nổi hết luôn.
"Ng...nghĩ tên tiếp đi, nhích tới gần làm gì?"
"Dùng đầu để nghĩ chứ có dùng xương cụt để nghĩ đâu, tại sao không được nhích tới gần?"
"Mày ghẹo gan tao phải không?"
"Đồ gây phiền nhiễu, có gì đâu mà mày cứ làm rộn lên. Đây đâu phải bài kiểm tra final, đừng làm quá."
"Mày mới làm quá ấy. Ai mà thèm nghĩ ra cái tên nông cạn như "phát gớm" của mày chứ?" Sau khi kết thúc câu nói, tôi ngừng lại một lúc để ngẫm nghĩ từng câu từng chữ của thằng Sarawat trước khi khẽ cất tiếng.
"Đồ gây phiền nhiễu."
"Phiền nhiễu cấp X cũng được."
"Sarawat, cho tao xin."
"Ok. Duyệt cho hôn một cái đó."
"Cho tao xin đá mày một cái ấy, thằng khốn." Lúc nào cũng khiến tao nổi quạu. Nhưng khi nhớ tới lúc nó nói ra câu "đồ gây phiền nhiễu", tôi lại không muốn tính sổ với nó nữa mà chỉ cúi đầu nhìn cây guitar trong tay rồi lẩm bẩm gọi tên đứa con yêu quý. Ép mình phải làm như vậy, sợ rằng nếu không kiểm soát được cảm xúc, chân tao sẽ sút bay miệng thằng Sarawat dẫn đến cảnh đầu rơi máu chảy nuốt cơm không nổi.
"Đồ gây phiền nhiễu." Chẳng bao lâu sau nó lại một lần nữa đập tan mọi sự kiên nhẫn trong tôi.
"Cái gì?"
"Tao gọi guitar."
"Ờ."
"Đồ gây phiền nhiễu."
"Lần này gọi ai? Nói đàng hoàng." Trước khi tao phát điên lao vào giật tóc bứt tai nữa bây giờ.
"Mày."
"Có gì không?"
"Chăm sóc nó cẩn thận nhé."
"Ờ."
"Tao yêu cái này lắm. Nó rất đáng yêu và dễ mến. Đến nỗi nhiều lúc tao muốn kéo nó lên giường mà nâng niu."
Khoan đã! Đây là nói guitar hay nói tao vậy chứ, thằng khốn. Càng nhìn bản mặt dâm dê đó tao càng không muốn nghĩ tới. Người của công chúng gì mà dâm tặc đến mức thế chứ. Ghét mày ghêeeeeeeeeee. Đặc biệt là bản mặt nó, bản mặt sẵn sàng phối giống bất cứ lúc nào dù không phải mùa động dục.
"Úi tục tưng! Úi tục tưng! Người đang hú hí với nhau kìa." Nổi điên sạc cho thằng Sarawat một trận chưa được bao lâu, hiện thân của tụi Bạch Hổ đã ló mặt, chưa kể còn phối hợp với tụi bạn tôi đứa tung đứa hứng một cách thích thú.
"Ghen tỵ ghê. Người ta cũng muốn được như vậy."
"Vậy tối nay tục tưng đến phòng anh đi."
"Tại sao phải đến phòng vậy?"
"Thì ở trong phòng có giường. Anh muốn nâng niu tục tưng trên giường như ai kia đó mà. Haha." Tiếp nối câu là một trận cười hả hê của đám bạn trong nhóm hợp lực trêu ghẹo một cách khoái trá. Màn tung hứng của cặp đôi nam-nữ chính là thằng Man and the Peuk chấm dứt, cùng lúc đó chân tao cũng sẵn sàng sút bay bất cứ lúc nào.
Đệt. Nghe hết cả câu. Sao
mày không bắt chước từ lúc tao chửi thằng Sarawat cho đủ bộ.
"Ờ, thằng Wat. Buổi chiều P'Chol gọi đi tập đó." Sau khi chọc ghẹo nhau cho sướng miệng, thằng Boss khơi gợi chủ đề nghiêm túc gì đó của tụi nó.
"Có thấy nói gì đâu."
"Hồi nãy mới gặp ở căn tin. Anh ấy nhờ tao nhắn mày xin nghỉ tập câu lạc bộ âm nhạc một tuần. Trận này rất quan trọng." Thằng Sarawat gật đầu, song vẫn không rời mắt khỏi mớ pick guitar nó đang lựa.
"Cần tao xin giùm không?" Lần này đến lượt tôi đề nghị. Dù sao cũng chung câu lạc bộ.
"Nhắn P'Dim đấy nhé. Dám tìm gặp anh ấy hả?"
"Dám chứ. Sao lại không dám?" Nhưng sao giọng tao run run vậy ta. Cả câu lạc bộ ai mà không sợ P'Dim Disathat miệng chó thì tao quỳ lạy luôn. Ngay cả thằng Green ngày qua ngày trơ mặt bám theo tao mà còn bị sai lên sai xuống. Đến giờ tôi vẫn chưa có phúc phần nhìn thấy mặt mũi nó đâu, không biết chết dí ở xó xỉnh nào rồi.
"Không sao. Để tao tự nói."
"Tùy mày." Tao không phải người khó tính. Ra đề nghị mà không cần thì thôi.
"Trận tới mày đi cổ vũ tao." Thanh âm trầm thấp vang lên dù chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Bạn bè nó tủm tỉm cười chuẩn bị nhiều chuyện.
"Đương nhiên phải đi rồi. Tao là hoạt náo viên mà." Cho dù là trận nào, sân nào, tôi đều phải đi theo các bạn các chị dù thật tâm tao có muốn trốn về phòng nằm chơi game đến đâu đi chăng nữa.
"Cấm cổ vũ cho đội đối thủ."
"Đối thủ của tao là tất cả các đội đấu với khoa Luật." Mà quên mất khoa tao bị loại rồi còn đâu. Tim tôi...
"Nếu có mày cổ vũ, tao chắc chắn sẽ thắng."
"Đấu với khoa nào?"
"Kỹ thuật." Ngước mắt lên nhìn trời, đứng ngây ra mất 2 tiếng đồng hồ.
Đừng nói là thắng, hi vọng thôi còn khó. Ai mà chả biết thực lực khoa Kỹ thuật như thế nào. Nếu không đã chẳng năm nào cũng giành quán quân giải thể thao của trường. Hỏi các anh thì nghe đâu nếu năm nay thắng nữa đã là 6 năm liên tiếp rồi.
"Hai tụi mày quên mất là trên đời này còn có tụi tao hả? Chết tiệt. Thủ thỉ tâm tình hai đứa với nhau. Ngứa mắt nhaaaaaaaaa." Một lát sau thằng Man phá vỡ bầu không khí đang tốt đẹp, làm nó bị ô uế bởi giọng nói mỗi lần nghe đều cảm thấy chối tai.
"Dành thời gian mày dùng để chọc tao đi mà tập bóng đi."
"Miệng mồm lắm, thằng Tine. Muốn bị hôn đúng không?"
"Khốn nạn."
"Hay là muốn bị "làm"?"
"Đó là miệng hả?" Thằng Sarawat lên tiếng làm cả đám bạn nó im bặt. Mọi người cũng biết mỗi khi nó nói bằng giọng ráo hoảnh và biểu cảm không cảm xúc trông gợi đòn đến đâu. Nhưng lần này phải gấp chục lần cơ. Nói như thể sẵn sàng lao bổ vào thằng Man luôn vậy.
"Hới, tao đùa thôi, căng thẳng làm gì. Sẵn đây chúng ta cá cược đi." Cơ mà thằng này đúng giỏi chuyện đảo chiều nước luôn, có khả năng biến bầu không khí âm u trở nên fantasy một cách đáng ngạc nhiên.
Game cá cược quy mô nhỏ diễn ra trong nội bộ nhóm. Ngay cả thằng Ohm, thằng Peuk hay thằng Fong cũng không ngại ngùng, chọn bên chọn đội đặt tiền một cách hăng say. Chỉ có mình tôi ngồi nhìn tụi nó một cách ngán ngẩm vì bị chăm chú hồi hộp ngóng trông xem chọn bên nào.
"Thằng Tine, mày cổ vũ ai?" Thằng Theme gặng hỏi.
"Kỹ thuật đi."
"Hồ, cái gì chứ? Tao ngồi cầu cho là Bạch Hổ nãy giờ, thế mà mày chọn cổ vũ người khác hả?" Không chỉ mình thằng Theme la làng mà cả đám bạn của nó luôn. Đừng trách tao chứ. Tụi nam chính cũng cổ vũ bên khoa Kỹ thuật mà.
Tiền cá cược cao lắm, tao không dám vung tiền qua cửa sổ mà chọn Khoa học Chính trị thật mà. Tao sợ không còn tiền ăn cơm.
"Đó là quán quân 6 năm liền đó."
"Còn đây chưa có danh hiệu quán quân nào. Sẽ dành quán quân năm nay."
"Mơ hả?"
"Vậy nếu lỡ tụi tao thắng thì sao? Mày tính gì? Xem thường nhau quá đấy."
"Thì được tiền cá cược của tao. Tao đặt 500." Diễn ra cuộc cá cược giữa tôi và bạn thằng Sarawat. Còn tên gây phiền nhiễu kia...
Chọn pick guitar.
Đây đúng là sự khốn nạn của đám bạn khi có một con virus thích gây rắc rối như nó.
"Rẻ quá. Đặt nhiêu đây mà đáng hả? Xem bạn mày thằng Peuk kìa. Nó đặt những 2000." Thằng Man nói kiểu thách thức. Và khi quay qua nhìn thằng Peuk...tôi biết ngay chắc chắn nó bị bắt ép.
"Vậy chứ mày muốn sao?"
"Nếu tụi tao thắng, mày không cần trả tiền cá cược nhưng phải đăng IG nói yêu thằng Wat. Làm sao cũng được để tao đọc vô là cảm động muốn chảy nước mắt."
"Híuuuuuuuuuuuuu."
"..." Tôi sững người. Chơi đến mức đó luôn hả. Chưa kể bạn nó còn hợp lực đồng loạt nhất trí. Cơ mà tim tao chỉ còn lại một mẩu thôi.
"Ơ hay, sợ rồi hả? Haha."
"Không hề nha."
"Hèn. Dám không? Dám không nè?"
"Ờ! Quyết định vậy đi. Tao không sợ đâu. Dù sao tụi mày cũng thua." Tao là người ngay thẳng đủ máu mặt nha.
Cái tên cũng đã nói lên rằng khoa Kỹ thuật quán quân trường nhiều năm liền. Tụi nó chắc không thể nào thất bại năm nay đâu. Mô Phật ~
"Vậy thì giải tán. Thằng Wat mau đi. Sắp vào học rồi đó." Thằng bạn da ngăm thúc giục. Thằng Sarawat liền đẩy một miếng pick guitar màu xanh nước biển cho tôi.
"Của mày."
Tôi lặng lẽ nhìn.
"Cho tao làm gì?"
"Dùng pick guitar sẽ không đau tay." Gương mặt lúc nói câu đó của nó đúng lo lắng cho tao luôn.
"Rồi. Bạn Wat ơi. Im lặng nãy giờ là để chọn đồ cho thằng Tine. Có nhập tâm quá không vậy. Của mày tao toàn thấy dùng đại cơ mà."
"Chọn cho nó thì phải nhập tâm chứ. Cái gì liên quan đến nó tao đều đặt tâm trí vào hết." Thân hình cao cao gom đống pick guitar còn lại cho vào hộp, xách balo lên khoác trên vai trước khi đứng dậy, đặt bàn tay thô ráp nhưng ấm áp lên đầu tôi rồi xoa xoa.
"Dù miệng mày bảo sẽ cổ vũ người khác, nhưng dù sao trái tim mày cũng thuộc về tao rồi. Tao không giận."
"..."
"Chú tâm học nhé."
Tum!! Người tao sụp đổ hoàn toàn.
Tại sao phải nói như vậy chứ. Tim tao rụng rời cả rồi đó, thằng khốn. Làm sao đây. Tim tôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro