Chương 9: Giáng Sinh ấm áp
Không biết là do thuốc phát huy tác dụng hay là vì tác dụng "đổ mồ hôi" của đêm đó mà Le nhanh chóng khỏi bệnh. Dù sao thì tuổi trẻ, sức miễn dịch tốt, khôi phục mau.
Sau khi Le khỏe lên, cuộc sống của bọn họ lại nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Trong nháy mắt tháng 11 đã qua, tháng 12 đến, Solji chạy đi chạy lại giữa trường học và nơi làm việc nên bận tối mắt tối mày.
Ở cuộc thi tìm kiếm tài năng thiết kế năm thứ nhất tác phẩm của cô được MG Marvin nhìn trúng. Nhìn qua bản thảo của cô xong ông phá lệ nhận cô, trở thành thành viên nhóm làm việc của ông ta.
MG một trong mười công ty thời trang nổi tiếng nhất toàn cầu mà thân là thiết kế chính Marvin nổi tiếng vô cùng khắt khe, tuyệt đối không dễ dàng mà nhận người mới nhưng ông lại cố tình nhìn trúng Solji.
Ròng rã ba năm, đi theo bên cạnh người nghiêm khắc đến không thể tưởng tượng nổi như Marvin, với số lượng công việc cực kỳ nặng nhọc, quanh năm suốt tháng cùng ông ta bay tới bay lui, số lượng bản thiết kế có thể chất lên thành núi.
Không ai có thể tưởng tượng nổi người được nuông chiều, sủng ái từ bé đến lớn như Solji lại có thể chống đỡ được tất cả. Cô mỗi ngày từ sáng đến tối đều mệt đến chết nhưng đồng thời cũng biểu lộ ra tài thiết kế thiên phú kinh người, các tác phẩm trải qua tay cô thiết kế đoạt được vô số giải thưởng, được nhiều nhà thiết kế nổi tiếng ưu ái và tán thưởng.
Trong tháng 12, Marvin có một thời gian biểu diễn ở trường, thân là học trò đắc ý của thầy có thể hiểu Solji sẽ bận bịu đến mức nào. Vô số đêm cô ở phòng làm việc suốt đêm không ngủ, cặp mắt đỏ bừng nhưng vì buổi biểu diễn phải tận tâm tận lực.
Trưởng bối của Heo gia đau lòng khôn tả, ngày ngày gọi điện tới bảo cô giữ gìn thân thể. Dù sao của cải Heo gia tiêu xài tám đời không hết, hơn nữa Minhyun có thể kiếm được nhiều tiền như thế, cô liều mạng như vậy là không cần thiết...Ngay cả bạn tốt Chayeong cũng giúp ba mẹ chồng tương lai gọi điện, thúc giục cô trở về Mỹ cùng gia đình đón Noel.
Thật sự chịu nổi hai ngày ba bữa bị liên tiếp thúc giục, cuối cùng đành miễn cưỡng đáp ứng, sau đợt bận rộn này sẽ cùng Le trở về Mỹ thăm nhà thì cái tai cô mới được yên thân.
Cả tháng mười hai trừ biết tiết trời ngày càng lạnh thì cô cũng quay cuồng như sắp quên mất mình họ gì rồi.
Rốt cục, vào buổi tối tuyết đầu mùa ở Paris, buổi biểu diễn cũng đã thuận lợi diễn ra. Ngoại trừ tác phẩm của thầy Marvin được người ta khen ngợi ra thì tác phẩm của cô cũng đã gây ấn tượng rung động. Đường nét thiết kế độc đáo, mạnh dạn sử dụng phối hợp màu sắc khác nhau khiến từng tác phẩm như được thổi hồn vào. Khi người mẫu cao gầy gợi cảm vừa ra sân khấu thì ánh đèn flash sáng lên như muốn làm mù mắt người.
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Marvin, đôi mắt nâu mang đầy vẻ tán thưởng và vui mừng, vỗ nhẹ vai cô học trò yêu:
-"Solji, làm tốt lắm."
-"Cảm ơn thầy."
Cô nhẹ nhàng cầm tay ông, cô thật may mắn đến tột cùng mới có thể có người thầy chân chính nguyện ý dạy. Lại có bao nhiêu phúc phận mới có thể được thầy cho vô số cơ hội đi biểu diễn cùng.
Ở dưới sàn diễn hình chữ T, tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt, cô được những cô người mẫu xinh đẹp ôm chầm. Dưới ánh đèn đầy màu sắc, vô cùng chói mắt xinh đẹp, cô cười thật rạng rỡ.
Tình huống sau phát triển ngoài sự dự liệu của cô, mấy chục nhà báo, tạp chí hẹn được phỏng vấn, thậm chí cả chủ tạp chí nổi tiếng "Lady" cũng gọi điện đến xin lịch hẹn. Cô đã cô gắng thật lâu và giờ là kết quả đạt được, cô đã thành công, thật thành công. Sự thật chứng minh, không có Heo gia, không phải là thân thiên kim của Heo gia thì cô vẫn có thể tự làm được, hơn nữa còn vô cùng thành công mĩ mãn. Ở Paris này, không có ai biết cô là con gái Minho, là em gái của Minhyun, cô có được ngày hôm nay là hoàn toàn do bản thân cố gắng đổi lấy. Cũng vì thế ở bên ngoài cô càng vui vẻ.
Đã hoãn phần lớn lịch hẹn nhưng thời gian vẫn bị lấp đầy, đừng nói là có kẽ hở cho cô về Mỹ cùng người nhà đón Noel mà ngay cả thời gian về nhà ăn tối cùng Le một bữa cũng thành loại xa xỉ. Mấy hôm trước cô đã gọi điện về nhà thông báo cho cha mẹ biết là kế hoạch thay đổi, cô không có thời gian về nhà, bị mẹ kịch liệt phản đối nhưng cô vẫn mỉm cười cúp điện thoại.
Như vậy cũng tốt, trở lại Heo gia, Le sẽ cảm thấy không được tự nhiên, mặc dù Le không nói nhưng cô biết. Bởi vì ở Heo gia, Le sẽ trầm lặng hơn, ngay cả tươi cười đều không có. Tính ba mẹ cô như thế nào cô còn không hiểu sao? Cho nên hiện tại ở Paris chỉ có hai người bọn họ sẽ qua lễ Noel ấm áp, nghĩ cũng rất tuyệt. Trở về Heo gia sẽ trải qua vô số buổi tiệc, cùng một đám người phải cười đến mỏi miệng, nghe bọn họ tán hươu tán vượn rồi tâng bốc cô là người xinh đẹp động lòng người, cô đã quá ngán ngẩm rồi.
Năm nay cô muốn chỉ cùng Le trải qua lễ Noel riêng của bọn họ, chỉ nghĩ đến mà cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi. Quà Giáng Sinh cho Le, cô cũng đã sớm chuẩn bị xong, là chiếc áo sơmi do chính cô tỉ mỉ thiết kế, từ vẽ cho đến phối màu, đến cắt may, tất cả đều tự tay cô làm.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn mặt tơ lụa màu lam xám tro, cái loại cảm giác mềm mại này là cô hài lòng. Đôi môi khẽ cong lên, tưởng tượng màu sắc này sẽ làm nổi bật thêm đôi mắt đen của Le, sẽ càng thâm thúy hơn. Nghĩ đến vậy lòng cô như muốn cười to lên.
Chậm rãi đóng lại nắp hộp quà, đưa tay nhấn phím call:
-"Betsy, cuộc phỏng vấn sau là mấy giờ?"
-"Mười giờ đúng bắt đầu, chắc khoảng mười một giờ có thể kết thúc."
Thật tốt quá, xong vụ phỏng vấn này cô có thể nghỉ ngơi hai ngày, tối hôm nay có thể cùng Le đón Giáng Sinh qua đêm, nghĩ đến đã thấy hạnh phúc rồi.
Chờ đợi lâu như vậy mới đến hôm nay, tâm trạng cô rất tốt, phối hợp vô cùng nhịp nhàng, đối phương cũng rất thoải mái, chưa tới mười một giờ cô có thể cầm lấy gói quà của mình mà lái xe về nhà.
Trời ạ, cô muốn về nhà, cô nhớ Le, bọn họ đã bao lâu không tâm sự cùng nhau và vui vẻ ăn cơm? Trong khoảng thời gian này cô bận quá sức, vì sau khi tốt nghiệp sẽ mở công ty mà phải chuẩn bị nhiều thứ, cho nên giờ chỉ cần có cơ hội bên cạnh Le cô sẽ nhất định không chịu bỏ qua.
Lúc nhấn ga, tâm tình Solji chưa bao giờ nhẹ nhõm như thế, rồi đưa tay bấm số điện thoại nhà.
-----
Không có ánh nến nhưng có bữa tiệc thịnh soạn. Tôm hùm tươi, gan ngỗng cùng với canh măng tây, bên cạnh đó là mùi thơm của bánh nhân thịt. Một bữa tiệc Giáng Sinh chính cống kiểu Phương Tây. Với Solji mà nói đây quả thực rất phù hợp, hơn nữa còn vì người cùng ngồi chung một bàn với cô kia. Là Le thì cô còn mơ ước gì thêm nữa.
Gan ngỗng cho vào miệng là tan đi, tôm hùm thơm ngọt, cùng với mùi hương hoa quả và rượu trắng làm hương vị món ăn thêm đậm đà, khiến cho Solji tròn mắt khen ngợi:
-"Thủ nghệ của Le nhà ta ngày càng tốt nha."
Trọng điểm là chọn rượu để phối hợp cũng rất hoàn mỹ.Le mỉm cười múc cho cô một bát súp măng tây:
-"Cẩn thận nóng."
Solji liền uống xong bát súp, bữa tối của hai người cũng không nhất định là những đồ ăn xa xỉ hay quá nhiều đồ ăn, chỉ cần ở bên người yêu cũng đã đủ hạnh phúc rồi.
Trò chuyện phiếm, từ từ thưởng thức rượu ngon và thức ăn, hai tiếng sau, sau khi ăn xong bánh putdinh ngọt ngào thì bữa tối mới kết thúc.
Sau đó Le thu dọn bát đĩa trên bàn mang vào phòng bếp rửa, còn cô ôm lấy chiếc gối mềm ngồi trước lò sưởi ấm áp, lười biếng thỏa mãn không muốn động đậy.
Le dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ xong mới bưng ra một đĩa táo đỏ lớn đặt bên cạnh cô.
-"Le, ngồi cạnh đi."
Solji vỗ vỗ vào chỗ tấm thảm bằng lông cừu trắng như tuyết ở bên cạnh. Le vui vẻ tuân theo, Le vừa ngồi xuống thì Solji lập tức ngả người ngay vào lòng Le, nằm ở trên đùi Le, ngước mắt lên nhìn:
-"Nhắm mắt lại đi."
Le rất nghe lời nhắm mắt lại.
Solji kéo tay trái của Le, rồi cầm hộp quà để vào lòng bàn tay Le. LE mở mắt ra, cô mỉm cười nói với Le:
-"Giáng Sinh vui vẻ."
Le nhìn quà tặng này, trầm mặc.
Cô thúc giục:
-"Mở ra xem có thích không?"
Mở ra, là chiếc áo sơmi màu xám tro bằng lụa sáng bóng nằm gọn trong hộp. Le cầm lên, tỉ mỉ mơn trớn lớp vải thượng đẳng.
-"Đây chính là chị tự mình làm đó." Solji cầm lấy đưa đến người Le ướm thử, cười cười:
-"Quả nhiên rất hợp nha. Ừm, Le nhà ta càng lớn càng xinh đẹp rồi." Thật là làm cho cô thêm kiêu ngạo mà lại càng phiền não nha.
Le đưa tay vuốt ve gương mặt Solji:
-"Khổ cực như vậy, còn phải tốn thời gian làm cái này."
Trong khoảng thời gian này Solji rất gầy, mỗi ngày chạy đi chạy lại đến thời gian ngủ cũng không có. Điện thoại gọi chưa đến một phút liền tắt máy vậy mà còn tự tay chuẩn bị quà cho Le.
-"Có quan hệ gì." Solji cười đến rất thỏa mãn.
-"Chị thích làm vì em mà."
Le cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Solji.
-"Nói cho chị xem, có thích nó không?"
-"Thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro