Chương 3: Ahn Le
Le chính là đứa trẻ của Heo gia, chính xác là được Heo gia nhận nuôi.
Nguyên nhân nhận nuôi cô không phải vì vợ chồng Heo thị nhìn trúng cô. Le có thể vào ở Heo gia chỉ bởi Heo Solji mà thôi.
Cứ hằng năm, vợ chồng Heo thị lại tham gia hoạt động từ thiện, đến cô nhi viện thăm cô nhi, quyên tiền, tặng quà...Những người trong tập đoàn cũng quan tâm đến hình tượng xã hội của mình cũng dẫn theo con cái đi. Heo Minhyun đã 14 tuổi, như ông cụ non theo sát cha mẹ, mà tiểu công chúa được Heo gia cưng chiều nhất lại tụ tập cùng đám trẻ ở cô nhi viện chơi rất vui vẻ.
Những đứa trẻ cô nhi trưởng thành rất sớm, biết nhìn sắc mặt người, hiểu thế giới của tiểu công chúa này cùng bọn họ hoàn toàn khác nhau, không thể đắc tội, cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ tiểu công chúa mất hứng, mọi người cũng vây lại ở bên cạnh cô lấy lòng cô, theo cô chơi, mà cô cũng rất quen thuộc loại lấy lòng này nên vui vẻ tiếp nhận.
Vì vậy Heo đại tiểu thư đã vui vẻ cùng đám trẻ kia mà chơi đến hai tiếng, lúc gần đi lại chỉ vào thằng bé từ đầu tới cuối ngồi im lặng trong góc, nói với cha mình:
-“Con muốn em ấy.”
Nghe từ 'muốn' cỡ nào đúng lý hợp tình, giống như là chuyện đương nhiên, giống như cần chính là một món đồ chơi hoặc một bộ y phục.
Heo Minho vốn không đồng ý, mặc dù ông vui vẻ tham gia hoạt động từ thiện, thế nhưng cũng chỉ là bởi vì có lợi cho công ty của ông, nhưng nhận nuôi một đứa trẻ thì không thể nào!
Sự thật chứng minh, Solji muốn đồ hay muốn người, tới bây giờ không thể không có được, thế cho nên Le mới ở đây, có thể ở bên cạnh cô.
Thầy giáo trên bục giảng dùng tiếng Pháp hơi ồm ồm, nặng nề giảng, viết trên bảng chi chít những công thức phức tạp mà suy nghĩ của Le cũng đã bay khỏi thế giới logic này.
Năm ấy cô 7 tuổi, đến cô nhi viện đã gần một năm, ba mẹ ruột ngoài ý muốn qua đời nên hắn phải vào đó, cuộc sống của cô bỗng thay đổi hoàn toàn. Vốn là gia đình ấm áp có ba người bởi một tai nạn máy bay mà chỉ còn lại một mình cô.
Vợ chồng Ahn vốn không có bằng hữu thân thích, hơn nữa mười năm trước đến nước Mỹ lập nghiệp, qua nhiều năm liên lạc càng thưa dần. Cha mẹ qua đời mà không có ai nhận nuôi cô vì thế cô phải đến cô nhi viện.
Ở giữa một đám trẻ tóc vàng mắt xanh, cô cũng không tính là xuất sắc, thân thể nhỏ gầy cũng không coi là đẹp, hơn nữa cô trầm mặc ít nói, tính tình cô độc, số tuổi lại lớn, không phải đứa trẻ hai ba tuổi, hoặc điều kiện người nhận nuôi rất kém cỏi, cô cũng không có nghĩ tới có thể bị nhận nuôi.
Cô an phận sống trong cô nhi viện, trong thế giới của riêng mình, xung quanh cùng cô không liên quan, cô cũng không quan tâm.
Nhưng Solji có thể nhìn trúng cô thì thật là kỳ quái. Hôm đó cô vẫn trầm mặc như vậy, một câu cũng không nói, sao có thể được đại tiểu thư đặc biệt coi trọng đây? Nhưng vẫn được...
Nhiều đứa trẻ đáng yêu, hoạt bát, xinh đẹp, anh tuấn, các loại màu da đều có nhưng đại tiểu thư lại cố tình chọn trúng cô, hơn nữa còn rất rõ ràng. Vợ chồng Heo thị không nghĩ đến việc nhận con nuôi, bọn họ đã có con trai có con gái, lại một lòng coi trọng huyết thống trong nhà, làm sao có thể đi nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi đây?
Nhưng đại tiểu thư muốn, không có cách nào, chỉ có thể tiếp nhận. Ai bảo Heo gia mặc dù tài phú kinh người, đáng được học hỏi lại không nhiều con cái trong nhà?
Đến đời này, chỉ có hai đứa con là Minhyun và Solji. Con trai thì ưu tú, cần phải thừa kế gia nghiệp nên yêu cầu nghiêm khắc, mà đứa con gái duy nhất dĩ nhiên là trân bảo phi phàm, tiểu công chúa này được sủng ái lên tận trời, chỉ sợ cô không cần chứ không sợ cô muốn mà không có.
Vì vậy quan niệm gia phong cực kỳ nghiêm khắc như Heo Minho cũng không địch lại được tính tình la lối om sòm lại thích đùa bỡn của cô con gái yêu, rốt cục nhường bước nhận nuôi Le.
Le không muốn sửa họ, vậy thì cũng tùy cô, dù sao cô cũng là trẻ mồ côi căn bản không xứng với dòng họ Heo cao quý, coi như là Solji tìm bạn chơi.
Cứ như vậy Le bị Solji kiên trì đưa vào Heo gia, trở thành đứa con thứ ba, nhưng chưa bao giờ được chính thức giới thiệu cho mọi người, phần lớn mọi người thậm chí không biết Heo gia có nhận nuôi một đứa trẻ.
Ở Heo gia 11 năm, cô biết rõ thân phận cùng địa vị của mình, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ. Mặc dù Solji thích sai bảo cô, đi đâu đều muốn mang cô theo nhưng cô biết ở Heo gia này, chỉ có Solji là người duy nhất quan tâm đến cô và cũng là người cô thích nhất.
Vợ chồng Heo thị cũng không nói gì, thờ ơ cũng là may rồi, xem như sắc mặt cũng không không tệ lắm. Minhyun thì bù đầu học tập, thậm chí ngay cả mặt cũng khó mà nhìn thấy nên tình cảm tự nhiên cũng không gắn bó nhiều.
Chỉ có Heo gia đại tiểu thư tính khí vô cùng tùy hứng, điêu ngoa lại giảo hoạt nhưng lại đối với cô thật lòng nhất. Ít nhất cô hiểu trong lòng, những người giúp việc đang cười nhạo cô liền bị thanh âm cáu kỉnh của Solji phản pháo lại ngay, giọng có mấy phần chân tình. Đồng thời cô cũng hiểu từ nhỏ đến lớn bạn học có ý làm khó dễ liền bị Solji lớn tiếng mắng không thương tiếc, cô biết trong đó có bao nhiêu kiên cường.
Cùng nhau lớn lên, Solji đối xử tốt với cô, cô vẫn im lặng, không phải cô không hiểu, Solji là người vô tình đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời cô tựa như một tầng lửa thiêu đốt thẳng vào, xinh đẹp mê người.
Khi đại tiểu thư đến Pháp du học và yêu cầu cô đi cùng thì cô một chút do dự cũng không có, cứ như vậy rời khỏi nước Mỹ quen thuộc đến Pháp học tập.
Vợ chồng Heo gia cũng rất vui vẻ, so với để con gái bảo bối một thân một mình sống ở Paris, có hắn ở bên cạnh chăm sóc cuộc sống thường ngày của con gái để cho bọn họ yên tâm thì càng tốt, dù sao hắn đã chăm sóc đại tiểu thư nhiều năm như vậy, bọn họ cũng sớm đã thành thói quen.
Bên cạnh Solji có Le, một đứa em gái là chuyện đương nhiên.
Sáu năm, bọn họ ở nước Pháp đã được sáu năm, đến bây giờ Le sắp tốt nghiệp trung học, sắp thi đại học, mà Solji lại sắp tốt nghiệp đại học. Bởi vì Le đi học trễ một năm nên khoảng cách so với Solji đã biến thành bốn năm.
Mở bàn tay ra, nhìn thấy chỉ tay rõ ràng nhưng đôi bàn tay này vẫn là hai bàn tay trắng, không thể cho Solji bất kỳ điều gì. Thậm chí học phí điều là Heo gia chi trả, mặc dù đối với họ mà nói đó là một khoản tiền lẻ không đáng giá để nhắc tới, nhưng Le cũng không muốn lấy.
Le bây giờ không chỉ có một mình, còn có Solji, cô gái là thiên kim tiểu thư từ ngày ra đời đã được tỷ mỉ nuông chiều, cha mẹ thương yêu, anh trai bảo vệ, cô trời sinh chính là để tới hưởng phúc, người nào lại cam lòng để cho cô chịu khổ?
Nhưng bây giờ lấy năng lực của mình, còn rất xa xôi để làm được điều đó, Le thống hận cái cảm giác vô lực này.
Quan hệ của bọn họ được phát triển quá sớm, mà năng lực của Le lại tiến triển quá chậm.
Ngón tay từ từ nắm chặt, Le muốn dùng hai tay của mình tự lập và chăm sóc Solji cả đời, nhưng bây giờ cô không thể, ít nhất cũng phải đợi đến khi cô học xong đại học, nỗi khổ sở nồng đậm trong lòng tràn ra, cô thống hận cảm giác này, vô cùng thống hận.
Tiếng chuông tan học vang lên, cắt đứt suy nghĩ mông lung của Le, thời gian buổi trưa cứ như vậy trôi qua mà Le hoàn toàn không để ý, thì ra thời gian trôi qua đã lâu như vậy, cư nhiên cho tới trưa thời gian cứ như vậy qua, hoàn toàn không có cảm giác, thì ra là những ký ức trước kia đã qua lâu như vậy, đã dùng thời gian nhiều như vậy để suy nghĩ.
-“Hi! Le, buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm không?”
Gương mặt thanh thuần ngọt ngào xuất hiện ở trước mặt hắn. Le biết cô, Elaine, bạn học cùng lớp, hai năm học trung học vẫn vô cùng thân thiện với cô, thường xuyên bắt chuyện cùng cô.
-“Không cần.”
Nhưng vẫn cự tuyệt, Le nhanh chóng thu thập xong sách vở của mình mà không để ý đến gương mặt thất vọng. Trên đời này trừ Solji, Le có thể cự tuyệt bất kỳ ai, hơn nữa tuyệt đối không vì thế mà đau lòng.
Đi ra khỏi phòng học vừa lúc điện thoại di động truyền đến tiếng tin nhắn, lấy mở ra.
-“Bữa tối chị muốn ăn tôm hùm đông lạnh, sườn cừu hầm nước dừa và bánh putdinh.”
Giọng điệu quả đúng là Solji, trực tiếp ra lệnh, chưa bao giờ suy nghĩ xem người khác có khó khăn hay không, không quan tâm đến mùa gì hay ở nước đó có loại thức ăn này không. Nhưng, Solji muốn ăn, vậy có vấn đề gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro