Chương 18: Solji nổi giận
Tình yêu của bọn họ được chính thức được pháp luật công nhận, thế giới cũng không thay đổi, mặt trời cũng không mọc đằng Tây mà trái đất cũng không quay quanh mặt trăng, tất cả đều trở lại theo vẻ vốn có của nó.
Nếu như nói có thay đổi thì đó chính là Le đã bận rộn hơn trước rất nhiều, vô cùng bề bộn. Chỉ cần Le không dính líu mập mờ đến cô bé nào thì cho tới bây giờ Solji sẽ không can dự vào chuyện của Le. Mà Le cũng đang nhanh chóng tìm trường đại học để vào học nên bận rộn cũng đúng thôi. Hơn nữa chính Solji cũng đang loay hoay đến mụ mị đầu óc, thời gian ăn ngủ cũng không có, thật sự cũng không thừa hơi can thiệp vào chuyện của Le.
Solji sắp tốt nghiệp, tác phẩm tốt nghiệp cũng đã sớm chuẩn bị xong, cũng đã đưa cho hội đồng đánh giá. Cho nên tất cả thời gian cùng tinh lực cô vùi đầu chuyên tâm vào việc tìm địa điểm thích hợp để mở công ty.
Trường đại học hằng năm sẽ có một nguồn dùng để khen thưởng các sinh viên xuất sắc, nếu tốt nghiệp được toàn thể họ đồng nhất trí khen ngợi sẽ gặp nhà tài trợ chuyên nghiệp giúp mình khai trương nhãn hiệu.
Đối với Solji mà nói, đây là cơ hội vô cùng tốt, vừa có tiền lại vừa có danh tiếng, quả là nhất cử lưỡng tiện. Cho nên tác phẩm tốt nghiệp Solji đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị từ hai năm trước, cô vô cùng coi trọng điều này mà sự cố gắng của cô cũng đã được hồi báo như mong đợi, cô đã lấy được giải thưởng.
Có tài hoa, có tiền bạc, có người giúp đỡ, Solji càng thêm không có lý do gì để không thành công. Cho nên cô càng bận rộn, tháng một, tháng hai, thời gian bận rộn của hai người cũng vội vã qua mau. Xuân về hoa nở rồi mùa hạ cũng đến, tháng năm trong lúc vội vàng đã lặng yên đến từ lúc nào.
Sáng sớm ngày hôm đó, tiết trời sáng sủa, nhiệt độ mát mẻ, ánh mặt trời nhảy múa xuyên qua căn hộ nhỏ, từng hạt bụi li ti trong ánh nắng bay lên, tất cả đều yên tĩnh và ngọt ngào.
-“Le, em đến thư phòng ngay lập tức cho chị, lập tức! Lập tức!”
Một giọng giận dữ phá vỡ luôn không khí hoàn mỹ này.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp rất nhanh xuất hiện ở cửa phòng. Le mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, quần dài màu đậm, mặt mày thanh tú. Dù lúc này trên người đang đeo tạp dề và bàn tay đang đầy bột mì thì cũng không giảm được vẻ đẹp của Le chút nào.
-“Thế nào?” Rất trấn định, thật bình tĩnh nhìn cô gái đang tức giận đùng đùng hỏi. Đôi mắt thấy cô chợt sáng lên, giây lát sau biến mất thay vào đó là vẻ khẩn trương nhìn cô.
Trên người cô mặc tùy tiện cái áo sơ mi màu lam nhạt của Le, cài hờ hững mấy cúc áo làm ôm trọn bộ ngực đẫy đà trong suốt. Đôi chân thon dài tuyết trắng như ngọc, vô cùng mảnh khảnh. Cô đi chân trần đứng ở giữa sàn nhà sạch sẽ, nhìn cô đủ khiến cho người ta hoa mắt vì sung sướng. Mặc dù đang tức giận cũng vô cùng động lòng người.
-“Cái này là cái gì?” Mấy giấy tờ ném vào Le nhưng không trúng mà nhẹ nhàng rơi xuống đất. Le cúi đầu xem lướt qua, liền đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-“Đây là hồ sơ đăng ký vào đại học của em, có chuyện gì sao?”
Sao trăng cái gì? Sao Le có thể hỏi một cách nhẹ nhõm như vậy? Sao không để ý gì cả?
-“Em nói cho chị biết, tại sao lại là đại học tài chính U&D? Tại sao?”
-“Bởi vì đại học U&D ngành tài chính là mạnh nhất.”
-“Em dám đứng đây mà nói lảng qua chuyện khác?” Solji giận đến mức muốn nhào qua cắn Le.
-“Chị hỏi em vì sao lại là ngành tài chính?”
Nếu như không phải vì sáng sớm cô tỉnh dậy muốn tìm phần bản thảo năm ngoái thì cũng sẽ không phát hiện ra đơn đăng ký trường đại học. Rất có thể sẽ đợi đến khi Le đi học đại học rồi cô cũng chẳng biết.
-“Em muốn học nó nên sẽ đăng ký nó.”
-“Đi chết đi!” Solji lôi ra một xấp giấy được xếp gọn gàng từ trong ngăn kéo ra:
-“Đây là cái gì? Em rõ ràng là muốn thành kiến trúc sư!”
Tất cả ở đây chính là bản thảo Le đã vẽ, cô đã len lén đưa cho một vị giáo sư là kiến trúc sư danh tiếng xem qua. Vị giáo sư năm mươi tuổi kia rất kinh ngạc liên tục hỏi ai là tác giả của bản vẽ này. Ông nói rằng đã bao nhiêu năm qua chưa từng gặp một người có tài năng thiên phú như Le, rất hi vọng Le có thể thi vào trường ông học, làm học sinh của ông và ông muốn tự mình dạy bảo.
Cô biết Le có tài năng thiên phú về lĩnh vực này, cũng rất hứng thú. Nhiều năm vẽ nhiều bản thảo như vậy, cũng thừa hiểu kiến trúc chính là ước mơ của Le, tại sao Le phải......
-“Em thấy hiện tại học tài chính cũng không tồi.”
Le nhún vai định xuống bếp chuẩn bị tiếp bữa ăn sáng. Đứa nhóc này dám lảng tránh!
-“Đứng lại cho chị!” Solji xông tới ngăn ở cửa:
-“Học tài chính không tệ? Kiếm tiền có nhiều người nhưng nhà kiến trúc tài hoa thì có mấy? Chị không đồng ý, có nghe không, không đồng ý! Em sửa lại cho chị, có nghe không hả?”
-“Đã muộn, đăng ký từ lúc tháng ba đã xong, giờ đang hoàn thiện hồ sơ...”
-“Em im ngay cho chị!”
Solji giận dữ hét lên, tất cả đều do cô. Do cô gần đây một mực vội vàng lo chuyện của mình cho nên cơ bản không để ý đến chuyện vào đại học của Le. Mà cô thì đinh ninh rằng Le sẽ chọn ngành kiến trúc, lại không thể ngờ tới...
-“Giáo sư Glenn một mực nói với chị rằng, ông ấy muốn em thi vào trường ông ấy học, hay bây giờ em gọi cho ông ấy...Nếu không được nữa thì chúng ta trở về Newyork, nơi đó trường cũng rất tốt...”
Solji hốt hoảng tìm điện thoại di động, sắc mặt trắng bệch mất đi thong thả bình tĩnh thường ngày, vô cùng rối ren và luống cuống.
-“Solji! Solji!” Le thở dài tiến đến ôm lấy Solji, cũng không để ý bột mì trên tay sẽ dính vào người cô.
-“Đừng, đã xong cả rồi, hơn nữa vào tháng ba Glenn đã gọi cho em, là em cự tuyệt ông ấy.”
Glenn ở trường đại học nhận đơn đăng ký, cố tìm nhưng tìm khắp nơi không thấy đơn của Le mới chủ động gọi điện cho Le. Liên tục hi vọng Le có thể theo ngành kiến trúc.Nhưng Le đã cự tuyệt.
-“Em cự tuyệt ông ấy? Em có biết ông ấy là...”
-“Em biết rõ, ông ấy là kiến trúc sư nổi tiếng toàn cầu, là ngôi sao sáng. Em cũng đã xem những tác phẩm của ông ấy, rất tuyệt. Nhưng em đã lựa chọn tài chính, đương nhiên sẽ không đổi ý.”
-“Có phải anh trai chị yêu cầu em? Đúng không?”
Tại sao lại như vậy, Le nhà cô tới giờ đối với tài chính chưa từng có hứng thú. Le từ nhỏ đến lớn vẫn luôn lặng lẽ ngồi ở một chỗ vẽ tranh. Ngay cả cô thích thiết kế cũng vì thường cùng Le vẽ tranh mà ra, sao lại đột nhiên thay đổi? Cô không tin, tuyệt đối không thể tin được. Trong những người Le quen biết chỉ có Minhyun mới có thể ảnh hưởng đến hắn.
Solji biết mình nên tìm ai tính sổ rồi! Đẩy Le ra chạy đến phòng ngủ, rốt cục cũng tìm thấy di động, không chút do dự nhấn số gọi.
Bởi vì là đường truyền riêng của tư nhân nên sau ba tiếng chuông là có người nhận.
-“Chuyện gì?”
-“Anh còn dám hỏi em có chuyện gì?” Thấy trên màn hình di động là khuôn mặt nghiêm nghị của Minhyun, lửa giận của Solji lập tức vọt lên:
-“Tại sao anh lại muốn Le học Tài chính? Sao có thể chuyên chế như vậy? Em đã sớm nói với anh rồi, chuyện giữa em và em ấy các người không có quyền nhúng tay vào. Vậy mà anh ngay cả chuyện em ấy học đại học cũng muốn trông nom, thật là quá đáng!”
-“Solji.”
Le bám sát theo muốn lấy di động lại bị Solji đạp cho một phát vào chân.
-“Còn em nữa, tiểu quỷ đáng chết, lại dám nghe lời anh ta hả?”
Ai muốn muốn ngăn cản bị lửa giận thiêu đốt thì chỉ có thể bị bỏng nặng thôi, Le chính là bị như vậy.
-“Chờ khi nào em tỉnh táo lại thì nói chuyện với anh sau.” Chủ tịch Heo không có hứng thú xem náo nhiệt, định ngắt điện thoại.
-“Em còn chưa nói hết!” Biết tính anh trai nói một không nói hai, Solji lập tức áp chế lửa giận:
-“Anh không giải thích ngọn ngành cho em thì không được ngắt máy, nếu không anh có tin em lập tức mua vé máy bay đến Newyork tìm anh?”
Tin, sao lại không tin được? Nếu Solji có làm thì cũng không thấy lạ.
-“Không liên quan đến anh trai.” Le hiểu rất rõ ràng:
-“Là em tự mình quyết định, không liên quan đến ai cả.”
-“Chính em quyết định? Làm sao em lại đột nhiên học cái ngành Tài Chính chết tiệt kia, nếu không phải là...”
-“Bởi vì nó nhanh nhất!”
-“Nhanh nhất thì như thế nào?”
-“Thành công nhanh nhất.”
Bốn chữ rất nhẹ nhàng, rất đơn giản nhưng khiến Solji sửng sốt:
-“Thành Công?”
-“Đúng, học cái này đối với em về sau vào công ty có ích nhất.”
-“Vào công ty...”
-“Le rất có thiên phú.” Minhyun ở bên kia lạnh nhạt nói, thuận tay ký tên ở trên văn kiện.
-“Anh chỉ dạy Le một lần mà Le có thể thực hành rất tốt trên thị trường chứng khoán, hơn nữa thu vào rất khả quan.”
-“Thị trường chứng khoán?”
Solji phát hiện ra mình ngớ ngẩn, cô hoàn toàn không thể tiếp thu được lời của bọn họ.
-“Mua cổ phiếu.” Solji gật đầu một cái, rất tán thưởng.
-"Tiểu quỷ này học được rất nhanh.”
Là thiên tài thì sẽ có thu hoạch trên cổ phiếu, hơn nữa rất dễ dàng. Đây là điều mà Minhyun trong quá trình dạy đã rút ra.
-“Tại sao lại nóng lòng muốn kiếm tiền như vậy?” Solji nghĩ mãi không ra.
-“Soljii, vì em muốn nuôi vợ và con mình thì sẽ phải kiếm tiền. Nếu như học kiến trúc thì trong thời gian ngắn không thể đạt được mục tiêu của em cho nên em mới chọn tài chính.”
-“Là trụ cột thì quả thật muốn cho vợ của mình không phải lo cơm áo.” Minhyun cũng đồng ý gật đầu.
-“Le tất nhiên vì tương lai của hai người mà cố gắng.”
Solji lầm bầm nói:
-“Mua cổ phiếu, học tài chính, vào công ty? Vợ, con?” Sau đó Solji hét lên như núi lửa phun trào:
-“Bà đây có tiền, bà đây có thể tự nuôi mình!”
Minhyun và Le đồng thời sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro