Chương 17: Vui vẻ
Lại trở lại nhà trọ Paris, nhìn cảnh trí quen thuộc mà Solji có cảm giác đã qua mấy đời. Từ đêm Giáng sinh đến bây giờ, chỉ có ngắn ngủi nửa tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vốn định vứt bỏ tất cả để đi theo Le nhưng ai nào ngờ có thể bình an mà sống cùng Le.
Ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, thật ra phải gọi là cô gái mới đúng, Le mới có mười tám tuổi. Nhưng tới hôm nay cô mới cảm nhận sâu sắc được một điều rằng, thật ra Le cũng có thể bảo vệ cô.
Không giống khi còn bé mỗi lần bị khinh thường liền im lặng cúi đầu, bây giờ Le đã có khả năng bảo vệ cô. Le dùng cách hoàn mỹ nhất để giải quyết chuyện của bọn họ. Mặc dù ba mẹ không đồng ý nhưng làm cho anh trai đồng ý là có thể quyết định kết cục. Giống như theo lời cô, anh trai cô làm chuyện gì cũng thành công, nhưng hôm nay cô thấy thì ra Le, cô gái thanh tú lịch sự này cũng có khả năng như vậy.
-“Em muốn đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Nhiều ngày như vậy cô không tài nào mà ngủ ngon giấc được. Mà Le cũng vậy, tham gia vào trận chiến này chắc chắn Le càng khổ cực hơn nữa. Đưa tay mơn trớn khuôn mặt của Le:
-“Có muốn vào cùng?”
Con ngươi đen đột nhiên sáng lên, hưng phấn như là con cún nhỏ đang chết đói mà nhìn thấy khúc xương.
-“Nghĩ gì thế!” “Bốp” một cái, vỗ lên khuôn mặt Le:
-“Tắm đàng hoàng, không được nghĩ biến thái!”
Nói là như vậy nhưng làm sao có thể làm được. Quá lâu không được ở cùng nhau, đôi tình nhân trần truồng gặp nhau nhất định sẽ sinh ra lửa và nhiệt độ đủ đem nước nóng đến sôi trào.
Ngoài cửa sổ từng bông tuyết bay xuống như những tinh thể trong suốt, cánh cửa thủy tinh trong sáng bị hơi thở mập mờ trong phòng phủ lên một màn.
-“A... Nhẹ một chút...” Giọng nói ngọt ngào đầy ai oán mềm nhũn vang trong phòng tắm mập mờ. Trong bồn tắm lớn, Đại tiểu thư bị buộc nằm xuống chịu để cho Le tấn công càng ngày càng hung mãnh.
Ghét, rõ ràng nói là chỉ tắm qua thôi mà, sao lại lâu như vậy. Người này tựa như dã thú đang đói vô cùng vội nhào tới cắn nuốt cô vào trong bụng, mà cô thì cũng không chống cự nghiêm chỉnh. Dù sao, nhiều ngày như vậy, cô cũng muốn Le.
-“A...” Mấy lần nhẹ nhàng ra vào, đột nhiên Le dùng lực tay đâm vào vừa sâu vừa mạnh, thân thể Solji run rẩy kịch liệt. Một loại khoái cảm khổng lồ từ nơi nhạy cảm theo mạch máu lan tràn khắp thân thể khiến cô không thể thở nổi.
-“Chậm một chút.” Nữ Vương luôn luôn bá đạo rốt cuộc đã không địch nổi sự tiến công mãnh liệt của tình nhân, thật không có tiền đồ xin tha, nhưng còn chưa dứt lời đã bị một hồi tấn công khác bức cho lên đến cực điểm.
Nóng quá! Rất thô, thật kích thích lại vô cùng thoải mái. Solji bị Le để trong bồn tắm, cánh tay cố bám víu lấy người Le,thân thể Solji mới không bị nhũn xuống. Eo thon bị Le nắm thật chặt, cái mông tròn mượt mà theo từng động tác tay của Le mà lui về phía sau hùa theo. Tiếng rên rỉ của Solji càng lúc càng lớn.
Lần này cao triều tới vừa mãnh liệt lại nhanh chóng như một lực lượng khổng lồ cắn nuốt lấy cô đến tận hư không.
-“Le..A...Không cần nhanh như vậy...đừng...”
Solji thở dài, mười ngón tay bám chặt lưng Le, cảm nhận được Le đang mãnh liệt ra vào trong cơ thể mình, khoái cảm điên cuồng từ hông vọt lên,Solji hét lên toán loạn, mồ hôi đầm đìa.
-------
Vì vậy còn phải tắm lại lần nữa, đợi đến khi bọn họ khô mát mà nằm ở trên giường lớn thì đã là chuyện một giờ sau.
-“Ghét!” Đại tiểu thư oán trách, mắt ngập nước, gương mặt như hoa đào kiều diễm, hồng phấn đỏ ửng và quyến rũ vô cùng.
Bàn tay ấm áp của Le phủ trước ngực Solji tỉ mỉ vuốt ve. Le yêu cực kỳ cái cảm giác mềm mại này, Đại tiểu thư xinh đẹp ở trên giường sao có thể ngọt và dụ hoặc đến như vậy. Quả thật chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến Le hung hăng cắn nuốt hết vào bụng, không để cho cô đi đâu cả. Cúi đầu, hôn môi Solji một cái, hài lòng.
-“Le.”
-“Sao?”
-“Em rốt cục nói gì với anh trai chị trong thư phòng mà anh ấy đồng ý cho em cơ hội?”
Solji từ từ nhắm mắt, thoải mái nằm trong ngực Le, lười biếng hỏi. Nói gì? Còn có thể nói gì nữa?
Trước đó Minhyun đã hoàn toàn hiểu ý em gái mình, hơn nữa càng hiểu rõ tính tình cô giống như ngựa hoang không thể thuần hóa nổi. Xuống tay với cô tất nhiên là không thể, như vậy tất nhiên chỉ có thể công kích vào người luôn trầm mặc là Le.
Nhiệm vụ đưa ra quá khó, hoàn thành là điều không tưởng, nếu Le làm được chứng tỏ cô có năng lực, có thể phó thác. Nhưng nếu thất bại cũng có nghĩa là năng lực của Le có hạn, không đủ tư cách để ôm mỹ nhân về, thua mà tâm phục khẩu phục. Mà điều quan trọng nhất là cơ hội Minhyun đã cho nếu Le không cần thì đừng trách Minhyun sẽ dùng thủ đoạn.
Mỗi một bước cũng tính toán hoàn hảo như vậy, bất luận ra sao Minhyun cũng chẳng bị thua thiệt, cho nên nói hắn không phải là gian thương thì là gì? Minhyun nói:
-“Tôi không quan tâm cô dùng cách nào, trộm hay ăn cướp cũng được, mặc kệ cô có tìm Solji hay không, chỉ cần ba ngày sau đưa cho tôi một trăm nghìn đô la thì tôi lập tức sẽ không ngăn cản hai người.
Le là người thông minh, hiểu ngụ ý của Minhyun, không đồng ý thì không có nghĩa là sẽ tán thành. Nếu như Le vô dụng mà đi tìm Solji lấy một trăm nghìn thì chỉ sợ sau này đặt chân đến cửa Heo gia cũng không còn cơ hội nữa. Mặc dù Le cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ đi tìm Solji.
Le có thể không để ý tới Heo gia, cứ như vậy cùng Solji sống chung. Nhưng Solji là cô gái được nâng niu từ nhỏ, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu một chút uất ức nào, nếu như Le để Solji bỏ người nhà mà sống cùng mình thì Solji sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Không ba, không mẹ, không anh trai, chỉ có cô như vậy Solji sẽ hạnh phúc sao? Chắc chắn là không thể.
Dù là tạm thời cảm thấy có tình yêu sẽ vui vẻ, nhưng thời gian sau sẽ vô cùng hối hận và tiếc nuối. Mà Le thì không hề muốn Solji đau lòng, Solji phải luôn là một cô gái hăng hái, tự tin và phách lối mới đúng.
-“Tiểu quỷ suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Solji dí tay vào ngực Le.
-“Bọn họ bên ngoài ăn to nói lớn nhưng lại rất chiều chị, chị chính là tiểu thư bảo bối của Heo gia đấy!”
Nụ cười bên môi Le càng đậm, đúng rồi, đây chính là Solji, đây chính là câu nói mà năm xưa khi Solji đứng trước đám bạn học đang bắt nạt cô hét lên giận dữ.
Phách lối tự đại nhưng cũng rất nhiệt tình thiện lương, tùy hứng điêu ngoa nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tỉ mỉ săn sóc, Solji là người như vậy có thể không khiến cho người ta điên cuồng được sao?
Solji miễn cưỡng ngáp một cái.
-“Cho nên, em không cần nghĩ tới những điều kia, trước mắt điều quan trọng nhất em phải tìm được trường đại học tốt. Nên biết anh trai chị rất giữ lời, em chưa tốt nghiệp thì không thể cưới chị được đâu đấy.”
Le trầm mặc nói:
-“Em có nói muốn kết hôn với chị sao, Đại tiểu thư?” Trong giọng nói mang đậm ý cười.
-“Em dám không cưới chị?” Solji chợt ngồi dậy, nhảy lên cưỡi lên người Le, đôi mắt to xinh đẹp đều là sát khí:
-“Có ngon thì lặp lại lần nữa xem?”
Biểu hiện hung ác như vậy, ai còn dám nhắc lại?
Hừ hừ, dám trêu bản tiểu thư? Không tin không thể trị được tên tiểu quỷ này! Solji cực kỳ hài lòng khi Le khuất phục, phủi phủi tay:
-“Em không phải rất muốn cưới chị? Yêu chị đến chết, không phải chị thì không cưới?”
Ơ... Khuôn mặt trắng noãn lập tức đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Solji:
-“Em chưa từng nói...”
-“Còn phải nói gì nữa sao?” Lúc này đổi thành Solji trêu chọc Le, haizzz, quả thật rất lâu không trêu Le, thật là nhớ đó.
-“Cá tính em thật khó ưa, thích cũng giấu trong lòng, làm như người ta không biết ấy.”
Giờ đây, còn đâu là người ôn hòa trầm ổn, Le gấp gáp đến mức gương mặt sắp bị thiêu cháy, lôi chăn định che lấy mặt.
Oa, phản ứng này thật sự là quá đáng yêu, quá dễ thương. Mà cũng đúng nha, rõ ràng mới là một tiểu quỷ mới mười tám tuổi, lúc nào cũng chững chạc, chuyện nhỏ cũng giả bộ thâm trầm, bộ dạng này tốt hơn nhiều.
-“Che cái gì mà che?” Nữ Vương một tay nắm lấy chăn kéo xuống, nằm úp sấp trên ngực của Le, đôi mắt to tinh quái nhìn Le:
-“Đến đây, nói cho chị biết, em có thích chị, có yêu chị không nào?”
-“Em...”
Đôi mắt ngập nước vụt sáng, bờ môi đỏ run rẩy, ngập ngừng nửa ngày, gương mặt sắp chuyển sang màu tím, bộ dạng ngượng ngùng đến sắp ngất..
-“Hắc, hắc, hắc, thẹn thùng như vậy sao?” Yêu chết bộ dạng này của Le, cũng vì hiếm thấy nên mới càng phải tận dụng.
-“Em nhất định là yêu chị, nếu không vì sao có thể ba ngày không ăn không ngủ ở sòng bạc cũng chỉ vì tương lai sợ chị thương tâm? Nếu không yêu chị sao nhiều năm cứ canh giữ bên cạnh chị như vậy? Nếu không yêu, hừ hừ, tại sao bên cạnh chị nếu bay mấy con ruồi thì cũng sẽ tự dưng biến mất, hả?”
-“Chị cũng... Biết...”
-“Dĩ nhiên, em có thể giấu chị được điều gì?”
Thật ra Solji vô cùng thích nhìn bộ dạng Le vì cô mà ghen tuông cho nên vẫn không nói gì. Biết Le rất bận rộn, nhưng chỉ cần thấy người mến mộ cô xuất hiện, bộ dạng đứa tiểu quỷ này sẽ phát hỏa vô cùng đáng yêu. Qua nhiều năm vẫn vậy nhưng cô vẫn thấy thật sung sướng.
Haizzz, người nhà Heo gia rất xấu tính mà lại nham hiểm, không thể thay đổi được.
-“Như thế nào? Như thế nào? Rốt cuộc có yêu hay không?”
Tình cảm của Le, cô vô cùng hiểu rồi, đã rất rõ ràng mà cũng biết Le không phải là người cởi mở cho nên những lời như vậy khó mà nói ra khỏi miệng. Nhưng cô vẫn thích trêu chọc Le.
-“Chị... Rõ ràng đã... Biết...”
-“Em không nói làm sao mà chị biết được?”
Le nỗ lực nửa ngày, trán toát mồ hôi hột, tim đập như sấm mà vẫn không mở miệng được.
Gấp gáp thành như vậy, Solji có chút thương tình bèn buông tha, đưa tay lau mồ hôi cho Le
-“Thôi, đứa ngốc.” Tâm tình của Le, sao cô không hiểu.
Trước kia không nói là bởi vì Le chỉ có hai bàn tay trắng, dễ dàng mở hứa hẹn thì đó không còn là hứa hẹn nữa.
Hiện tại không nói cũng là bởi vì Le vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, còn chưa có tư cách nói yêu, phải cho cô tương lai đã.
Lòng tự ái của Le rất mạnh, từ lúc còn rất nhỏ cô đã hiểu rõ. Cô gái quật cường, cao ngạo như vậy sau nhiều năm vẫn cam nguyện ở bên cạnh, chăm sóc cô thật tốt. Tình cảm của Le với cô sao cô không hiểu?
Có lẽ rời đi cùng Solji, rời khỏi Heo gia Le sẽ có tương lai tốt hơn. Dù sao thì ý tốt của Heo gia với Le cũng có hạn, trừ học phí hằng năm cho Le, những thứ khác đều không quan tâm, mà Le thì có thể chăm sóc Solji rất tốt.
Nếu như ban đầu không phải vì cô, nếu như ban đầu Le không bước vào Heo gia thì mọi chuyện ngày hôm nay đã khác. Nhưng có lẽ cũng chỉ là có lẽ, ít nhất hiện tại Le đang ở bên cạnh cô, cùng sống với cô.
Không có nói ra lời yêu, cũng nhất định là không phải không yêu. Lúc tuổi trẻ yêu nhau say đắm thì không phải nhất định là do thói quen. Ít nhất cô đã yêu Le nhiều năm như vậy và Le cũng đã đáp lại tấm chân tình của cô.
Cô bây giờ, đã thỏa mãn.
Tựa vào trong ngực của Le, chậm rãi ngáp một cái, một lần mệt mỏi, một lần điên cuồng xong lại có thể nằm trong ngực Le bình yên mà ngủ thì đó là hạnh phúc rồi.
Le mở rộng vòng tay ôm thật chặt lấy cô.
Bàn tay ngọc hung hăng vỗ ngực Le một cái:
-“Đừng đập nhanh như vậy, rất ồn.”
Giọng chẳng xem đạo lý ra gì, cứ như là lời của cô là lẽ đương nhiên.
Nhưng mà, Le lại thích điều đó.
-“Ừ.” Le bật cười thỏa mãn và an lòng.
Căn phòng yên tĩnh và ấm áp.
-“Solji!”
-“Hửm...”
-“Em... Em... Yêu chị.”
Trả lời Le là tiếng hít thở đều đều của Solji.
Cô đã thiếp đi.
Lấy tất cả dũng khí, toàn bộ nổi lực và nỗ lực lâu lắm mới có thể nói ra miệng, nhưng Solji đã ngủ rồi, không nghe thấy.
Nhưng Le cũng không cảm thấy thất vọng, ngủ thiếp đi cũng tốt. Tương lai, cho đến khi cô mạnh mẽ hơn, đến khi cô có thể cho Solji tương lai hạnh phúc thì cô sẽ nói lại cho Solji nghe.
Le cẩn thận ôm người trong ngực lại, kéo chăn, từ từ nhắm mắt rồi ngủ luôn.
Trong ngực, đôi môi xinh đẹp của Solji rất khẽ giơ lên, hừ, có nói cũng không tự nhiên. Có thế mà không chịu thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro