Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Chương 1

Một ngày mùa hạ nắng chói chang, ánh mặt trời bên ngoài có cảm giác hơi gay gắt, bên trong lại tràn đầy khí lạnh. Với kiểu thời tiết này, ai nấy đại khái đều thầm nghĩ chỉ muốn ở trong phòng.

Trong căn phòng rộng rãi tràn đầy ánh sáng, Son EunSeo miễn cưỡng dựa vào lưng ghế, một đôi chân thật dài tùy ý gác lên bàn máy tính, bàn tay phải không ngừng di động.

Cầm con chuột, chơi một trò chơi nhàm chán, li trà chanh trên chiếc đĩa thủy tinh bên cạnh đang thấm ra những giọt nước lạnh như băng.

Tư thế này thật sự bất lịch sự, nếu bố cô Son Chang - Min ở nhà mà thấy thì chỉ sợ sẽ bị răn dạy một trận, ông là giáo sư môn lịch sử ở trường trung học, thực sự rất cổ hủ. Câu nói đầu tiên ông thường hay nói với con gái mình là "Con gái nên có dáng vẻ của một cô gái, nói năng dịu dàng nhỏ nhẹ, ngồi phải có tư thế, đứng phải có dáng có hình."

EunSeo chơi game mà có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn chiếc di động im lặng đặt một bên, như thể đang chờ điện thoại hay tin nhắn gì đó, đôi khi lại cầm lên nhìn một chút, do dự một lát, sau đó lại đặt xuống.

Tình trạng này, lặp đi lặp lại suốt cả một buổi chiều, đột nhiên cô như có phần mệt mỏi, vươn tay, ưỡn lưng một cái thật dài. Kì nghỉ hè dài đằng đẵng này, thật sự có chút nhàm chán, đặc biệt là thời gian gần khai giảng như bây giờ, cô uể oải nghĩ, bưng li trà chanh bên cạnh lên, nhấp một ngụm, một làn hương thơm ngát dần tản ra trong miệng, trên mặt cô liền hiện ra thêm vài phần thích thú.

Một hồi chuông vang lên dồn dập, EunSeo giật mình, vội vàng buông chiếc li trong tay xuống, nhanh chóng cầm lấy di động bên cạnh, thậm chí không kịp nhìn tên hiện lên trên màn hình đã vội vội vàng vàng ấn nút nghe: "A lô?"

"Hì hì, đang làm gì thế?" Một thanh âm thanh thúy dễ nghe quen thuộc truyền tới.

EunSeo ngẩn ra, trong nháy mắt khuôn mặt bị phủ kín bởi sự thất vọng tràn trề, thần kinh đang căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng, giọng nói cũng kèm theo vài phần lười biếng: "Exy à, tao đang chơi game thôi, chán quá."

"Nhận được điện thoại của tao, hình như mày rất thất vọng?" Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên rất quen thuộc với cô, mở miệng trêu chọc.

"Ha ha...đâu có." Trong giọng nói của EunSeo có vài phần xấu hổ.

"Công việc gia sư của tao đến hôm nay là kết thúc rồi, tao đã mua nước trái cây, chân vịt, chân gà,...tới đây cùng uống vài chén đi." Hiển nhiên Exy đang rất vui vẻ.

Exy là bạn học và cũng là bạn của EunSeo ở trường đại học Sungkyunkwan , có thể nói giữa hai người không có gì phải giấu nhau, không có bí mật gì.

EunSeo nhìn ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ, ngữ khí lại không chút do dự: "Được, chờ đó, tao lập tức đến."

Đứng dậy tắt máy tính, uống cạn trà trong chiếc li thủy tinh, sau đó trở lại phòng ngủ của mình, nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ ngủ, thay vào một chiếc áo T-shirt màu trắng, cộng thêm một chiếc quần bò rộng thùng thình đã bị giặt đến bạc màu, cầm ví tiền cùng chìa khóa là hai vật chắc chắn phải mang theo, lúc ra đến cửa, lại đá đôi dép lê mình đang đi ra, thay một đôi giày Nike, rồi vội vàng đi xuống dưới lầu.

EunSeo , sinh viên năm thứ hai đại học Sungkyunkwan , có bố là giáo sư lịch sử của Incheon Nonhyeon tại thành phố Incheon, mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn xe năm cô mười lăm tuổi, hai bố con vẫn luôn nương tựa lẫn nhau mà sống, bất quá giữa hai bố con, tính cách lại cực kì khác biệt. Bố thì nghiêm túc cổ hủ, con gái lại rất tùy ý, bình thường thì sống chung, nhưng lại chẳng thân mật, căn nhà một trăm năm mươi mét vuông mà bố con hai người sống này, bình thường cũng vắng vẻ lạnh lẽo.

Cũng may tuy từ nhỏ EunSeo đã mất mẹ, nhưng vẫn còn có ông ngoại cực kì yêu thương cô. Ông ngoại ở thành phố Busan , cơ bản thì cứ cách hai tháng cô sẽ tới thăm ông một lần, tình cảm giữa ông cháu hai người, thoạt nhìn đúng là còn thân thiết hơn giữa hai bố con với nhau.

Xe taxi phóng như bay, không bao lâu liền tới một tiểu khu ở cách không xa trường đại học Sungkyunkwan . EunSeo ngửa đầu nhìn một khung cửa sổ trên một tòa nhà cao tầng, nét mặt bỗng nhiên hiện lên một nụ cười sáng lạn. Thực tế, mỗi lần cô trở lại nơi này, đều có cảm giác thoải mái tự tại như về nhà vậy, chỉ vì nơi này có một căn hộ nho nhỏ gồm hai phòng ngủ một phòng khách, là thuộc về cô.

Lần đầu tiên khi cô đến trường đại học Sungkyunkwan báo danh là đi cùng ông ngoại. Trường Sungkyunkwan rất coi trọng điểm thi, hơn nữa còn có danh tiếng về môn khoa học xã hội, tỏa sáng lấp lánh, thành ra trường học đương nhiên cũng không tệ. Nhưng mà, ông ngoại vốn rất thương cô, từ sau khi mất con gái, có thể nói là cưng chiều hết mực đứa cháu gái duy nhất này, thế nhưng lại vì ký túc xá của trường không có điều hòa mà không hài lòng, cố ý lấy tiền để dành của mình, mua một căn hộ nho nhỏ bên cạnh trường, không để cô ở trong trường. Tuy Son Chang - Min cực lực phản đối chuyện này, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.

Bình thường lúc đi học thì EunSeo sẽ ở chỗ này, chỉ có ngày nghỉ mới trở về ở cùng Son Chang - Min .

Ra khỏi thang máy, EunSeo lấy chìa khóa, thuần thục mở cửa, thay dép lê, vừa đi vào phòng khách, bất giác liền sửng sốt.

Chỉ thấy một cô gái tựa vào sô pha, trên người mặc một bộ quần áo cực kì mỏng manh lộ bả vai, dáng người như ma quỷ khiến người ta phải nổi giận chỉ cần liếc một cái là không sót chút gì, mái tóc quăn gợn sóng màu nâu tùy ý buông lơi, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hơi ngẩng lên, mỉm cười nhìn EunSeo .

"Mày đừng nói với tao là mày mặc như vậy đi làm gia sư cho người khác đấy nhé." EunSeo đặt chìa khóa lên chiếc bàn trà bằng thủy tinh, rồi cũng ngả người xuống phía bên kia sô pha.

"Đương nhiên không phải, tao vừa không muốn quyến rũ thanh niên đàng hoàng, cũng không muốn câu dẫn thiếu nữ gia giáo. Trời nóng thế này, vậy mà lần nào đi ra ngoài tao cũng đều bọc mình thành xác ướp, không phải là do hôm nay được giải phóng nên mới mặc như vậy sao, dù sao tao cũng không sợ mày thích tao." Exy nghiêng đầu, cười, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn trà: "Đó, cảm ơn mày đã cho tao mượn nhà để ở trong kì nghỉ hè này, đây là phần thưởng."

EunSeo cũng không khách khí, đi rửa tay ngay. Cầm một chiếc cánh gà nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Hè này không về, ba mẹ mày không có ý kiến gì à?"

"Cũng lười về, hơn nữa họ cũng thật sự rất bận. Mà lại nói, tao ở bên ngoài đi làm gia sư kiếm tiền tiêu vặt, ba mẹ tao có thể nói gì đây, hẳn lạ họ vui mừng vì tao độc lập mới phải." Ngữ khí Exy thực lạnh nhạt, ngón tay thon dài trắng nõn, xoay xoay li rượu trong tay.

"Nhưng mà, cô bé xinh đẹp khoa âm nhạc lớp dưới về nhà nghỉ hè rồi, mày ở đây không thấy buồn chán cô đơn sao?" EunSeo cười xấu xa hỏi.

"Trở về là tốt nhất, tao đã sớm chán con bé rồi." Exy vừa nghĩ tới cô nàng LuDa thích dính lấy người khác kia là lại thấy đau đầu.

Hai người bạn cùng lớp, cùng là người được mọi người trong lớp chú ý, trong hai năm thời gian liền phát hiện ra bí mật mẫn cảm là cả hai đều thích con gái, đây là nguyên nhân lớn nhất thúc đẩy tình bạn ấm áp giữa hai người. Cho tới giờ, có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau, có thể cùng nhau tâm sự, có thể dựa dẫm tinh thần lẫn nhau, đây là một chuyện thực tự nhiên, cũng là một chuyện may mắn.

EunSeo gặm xong một cái cánh gà, lại bóc một gói khoai tây chiên, lắc đầu nói: "Mày không khỏi quá tuyệt tình đi, mới được bao lâu mà đã thấy chán người ta? Lòng nhiệt tình lúc theo đuổi người ta đi đâu mất rồi?"

"Mày nghĩ tao giống mày chắc, si tình như thế, thích một người là có thể thích đến tám năm mười năm, vậy mà đến giờ còn không dám thổ lộ, sao mày chưa nghẹn chết luôn đi." Exy trợn mắt lườm cô một cái: "Đúng rồi, tiên nữ cộng công chúa lai nữ thần trong lòng mày đâu? Đi đâu rồi?"

"Cô ấy tới nhà bà ngoại rồi." EunSeo cười khổ lắc đầu: "Cả ngày hôm nay di động tắt máy, bây giờ còn chưa gọi cho tao."

Chương 2

Cheng Xiao từ cửa trạm đi ra, liếc mắt một cái liền trông thấy cô gái đứng dưới tán dù che nắng cách đó không xa mỉm cười nhìn mình. Cô một đầu tóc ngắn nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp, sống mũi cao, bởi vì ánh nắng chói chang gay gắt giữa hạ mà làn da kia như trắng nõn, ẩn ẩn lộ ra sắc hồng, mà chiếc áo phông vô cùng đơn giản màu lam nhạt cùng chiếc quần bò cũ kĩ bạc màu trên người lại khiến cho dáng người cô càng thêm thon dài cao ráo.

Vừa thấy người này, trên mặt Cheng Xiao lập tức nở rộ nụ cười ngọt ngào, còn chưa kịp ra đón, chiếc dù đã che trên đầu nàng, một lọ nước khoáng đúng lúc đưa tới tay, ngay cả nắp cũng đã được cẩn thận mở ra.

"EunSeo , cậu luôn cẩn thận săn sóc như vậy, mình cảm thấy mình bị cậu làm hư luôn rồi." Cheng Xiao uống một ngụm nước lớn, một cỗ cảm giác mát lạnh lan tỏa trong lòng, thoải mái cực.

EunSeo hơi mím môi, ngượng ngùng cười cười: "Chúng ta đi thôi, ba mình không ở nhà, mình ra ngoài ăn đi, không phải cậu nói đồ ăn ở Hwangsaengga Kalguksu ngon lắm sao, chúng ta đến đó nhé?"

"Thôi, về nhà mình đi, mẹ mình đã chuẩn bị đồ ăn rồi, cậu cũng về ăn cùng mình đi, không phải cậu luôn khen mẹ mình nấu ăn ngon sao, mấy ngày qua mình tới nhà bà ngoại, cậu cũng lâu rồi chưa được ăn còn gì." Cheng Xiao vừa cười, vừa đón một chiếc taxi.

Vừa về nhà, Cheng Xiao liền vội vàng đi tắm rửa. Dì Cheng còn đang bận rộn trong phòng bếp, EunSeo ngồi trong phòng khách không yên, thỉnh thoảng lại chạy vào phòng bếp: "Dì à, cháu đến giúp dì nhé." Nhưng mà lần nào cũng đều bị đẩy ra: "Chỗ này dì không cần cháu giúp đâu, cháu đi xem ti vi đi, trong tủ lạnh có trà chanh và hoa quả, cháu muốn gì thì cứ lấy mà ăn."

EunSeo bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải buông tha việc đi quấy rầy bà, cô nhìn trên bàn, đã bày sẵn vài món ăn, canh cá đậu phụ, cà chua trứng, gà xào xả ớt, ngó sen ướp lạnh, liền vội vàng nói: "Dì à, bác trai không có nhà, chúng ta chỉ có ba người, không cần làm nhiều đồ ăn đâu."

"Nào có gì nhiều, tất cả đều là món ăn gia đình bình thường thôi mà, còn có canh gà mà cháu thích ăn nữa, cháu ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách xem ti vi đi, đừng thắc mắc nữa." Thanh âm mơ hồ truyền tới từ phòng bếp.

EunSeo le lưỡi, trở lại phòng khách ngồi.

Đối với nhà họ Cheng, cô đã tới vô số lần, quen đến không thể quen hơn được, ba mẹ của Cheng Xiao đều là giáo viên của Incheon Nonhyeon , cùng một đơn vị với ba cô, hai nhà đều ở khu dành cho người nhà của Incheon Nonhyeon , chỉ có điều không ở cùng một sân. Cô và Cheng Xiao trừ lần ở tiểu học không cùng lớp ra thì cấp 2 hay cấp 3 cũng đều là bạn cùng lớp, thi đại học cũng vào đại học Sungkyunkwan , chẳng qua một người khoa tiếng Trung, một người khoa tiếng Anh mà thôi. Hai người có thể nói là thanh mai trúc mã.

EunSeo nghiêng người ngồi trên sô pha, tâm tình tốt thần kì, đúng lúc đang hứng thú xem chương trình thế giới động vật, di động lại đột ngột kêu vang, vừa nhìn xem liền thấy một tin nhắn, đến từ Exy: "Đón được công chúa chưa?"

Cô mỉm cười, ngón tay bay nhanh trên bàn phím, chuẩn bị trả lời tin nhắn, lại nghe thấy một thanh âm lười biếng vang lên: "Nhắn tin với ai vậy?"

EunSeo nghiêng đầu nhìn xem, trong nháy mắt trái tim liền đập thình thịch, Cheng Xiao đang tựa vào cửa phòng mình, nghiêng đầu dùng chiếc khăn tắm thật lớn lau tóc, lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, hơi có nét ửng hồng, đôi mắt đẹp sáng ngời lúc này có vẻ đặc biệt mơ màng, bởi vì vừa tắm rửa xong, nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, chẳng những bả vai mịn màng có thể nhìn một cái không sót gì, mà cặp đùi đẹp trắng mịn như tuyết cũng khiến cho người ta phải thầm ca ngợi.

"Với Exy ." Cô vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng.

"Tới đây, sấy tóc giúp mình." Nói xong câu này, nàng lại xoay người trở về phòng ngủ, nhanh đến nỗi EunSeo không kịp chối từ.

EunSeo hơi cười khổ, chỉ có thể theo nàng vào phòng.

Hương chanh nhàn nhạt truyền tới từ người cô gái đi trước, từng đợt lại từng đợt chui vào mũi cô, thiêu đốt lòng EunSeo . Đây là mùi hương cô quen thuộc, Cheng Xiao vẫn thích dùng sữa tắm hương chanh, vì thế sau này cô cũng yêu thích mùi hương này, cũng mua loại sữa tắm đó. Cô thích được mùi hương này vây quanh, như vậy có thể có cảm giác như người kia ở ngay bên cạnh.

Những sợi tóc đen nhánh mềm mại bay lên quấn quanh cần cổ trắng nõn thon dài, cô gái xinh đẹp trong gương nhắm mắt lại, để mặc cô đùa nghịch mái tóc mình.

Lòng cô trong nháy mắt liền hỗn loạn, cảm giác như thần kinh toàn thân đều căng thẳng, trái tim cũng đập kịch liệt. Loại cảm giác này khiến cho cô hoảng hốt. Nhưng mà, may mắn là tiếng tim đập rộn ràng đã bị thanh âm máy sấy che dấu hết.

Cô không hiểu, rõ ràng hai đứa vốn vô tư, là bạn bè thân thiết nhiều năm, vì cái gì một khi sinh ra tình cảm khác thường, cô liền không bao giờ có thể bình thản ở chung cùng Cheng Xiao nữa.

Không thể cùng ngủ trên một chiếc giường, bởi vì cô sẽ mất ngủ cả đêm, thậm chí sinh ra ý niệm đáng khinh. Không dám lại chủ động nắm tay nàng, bởi vì lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi, cho dù giữa mùa đông giá lạnh. Không thể lại có động tác thân mật nhỏ nào, không thể gần gũi nữa, bởi vì cô sẽ khẩn trương, trái tim cô sẽ đập cực kì vội vã.

Phải, cũng như lúc này vậy.

Đây là một loại tra tấn, nhưng cũng là một loại ngọt ngào. Trong đó có đủ cảm giác phức tạp vi diệu hoặc chua xót hoặc ngọt ngào, cũng không thể sử dụng từ ngữ để hình dùng một phần vạn.

Bên trong gian phòng, rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, mái tóc đen kia, mềm nhẵn tựa sa tanh, trong gương, Cheng Xiao vừa lòng mỉm cười với EunSeo : "Phòng có mở điều hòa mà, sao cậu lại đổ mồ hôi thế?"

EunSeo buông máy sấy, đưa tay lau mồ hôi trên trán, đang muốn tìm từ trả lời, thanh âm Dì Cheng liền đúng lúc giải cứu cô: "EunSeo , Cheng Xiao, mau ra đây ăn cơm."

EunSeo không nhịn được mà thầm thở phào một hơi.

***

Thức ăn thực phong phú, vả lại mỹ vị ngon miệng.

Jang Seo-Hee không nhịn được mà gắp thêm nhiều đồ ăn vào bát EunSeo : "Ăn nhiều một chút, béo lên một tí, có điều đừng cao thêm nữa, con gái một mét bảy đã là đủ rồi." Bà vốn rất thích cô bé EunSeo này, ít nói, nghe lời, đối xử với người ta cũng nhã nhặn lễ độ, nhất là sau khi mẹ EunSeo qua đời, bà lại càng sinh lòng yêu thương đứa nhỏ này, thường thường gọi cô qua nhà dùng cơm.

"Mẹ, cậu ấy cũng đã hai mươi mốt rồi, làm sao còn cao được nữa, mẹ lo lắng nhiều cũng bằng thừa thôi." Cheng Xiao lắc đầu, trong lòng lại vui sướng khi mẹ mình yêu quí EunSeo như thế. Trong thế giới của nàng, có ba, mẹ, EunSeo , đó là trọng tâm trong cuộc sống, nàng vui khi thấy họ ở bên nhau thân mật như vậy.

Về sau thì sao? Có lẽ còn có bạn trai nữa. Nàng nhỏ hơn EunSeo một tuổi, thiếu nữ hai mươi, đúng là tuổi đẹp nhất khát khao một tình yêu.

"EunSeo , ông của cháu gần đây khỏe không?" Jang Seo-Hee quan tâm hỏi.

"Khỏe ạ, lần này cháu ở bên ông hơn nửa kì nghỉ, tâm tình ông cũng tốt lắm."

"Tính tình ông cháu cố chấp lắm, đã về hưu rồi, bà cũng mất lâu như vậy, bên cạnh lại không có người thân, sao lại không chuyển đến ở cùng bố con cháu, cũng đỡ khiến cháu phải lo lắng." Jang Seo-Hee thở dài nói.

"Ông nói muốn cháu học, không muốn cháu ở bên mãi, suốt ngày chăm sóc người." EunSeo vừa ăn cơm, vừa nói: "Hơn nữa, ông lại có thành kiến với ba cháu."

Chương 3

Mấy ngày sau, ngày nào EunSeo cũng ở bên Cheng Xiao, cùng nhau dạo phố, ăn đêm, xem phim, có khi cô cũng sẽ chạy tới chỗ Exy, cùng nhau ngồi ở sô pha xem ti vi, lại hoặc là, buổi tối tới quán bar. Cô không dám nghĩ tới tương lai, nhưng mà những ngày như vậy, mỗi ngày đều ở bên người mình thích, bên bạn bè thân nhất của mình, cô thấy thực sự thỏa mãn.

Cứ thế tới gần khai giảng, Son Chang - Min bỗng nhiên gọi điện thoại về, nói là chuyến du lịch đã kết thúc, ngày mai sẽ về nhà, hơn nữa, ngày mai con gái của Chae Jung-an , Yeon-jung sẽ tới nhà, bảo cô ra ngoài mua ít đồ ăn và hoa quả, để trong tủ lạnh để dự trữ.

Yeon-jung , Yeon-jung ...EunSeo khinh thường bĩu môi, vừa nghe tên đã có cảm giác là một cô nhóc còn chưa hoàn toàn phát dục. Có điều cô bé kia thực còn nhỏ quá, mới học cấp ba, còn chưa tới mười tám tuổi.

Trong lòng EunSeo , mười tám tuổi chính là tuổi hoa, giờ nhớ lại lúc mình mười tám tuổi, đọc lại vài trang nhật kí cùng suy ngẫm thì đều nhịn không được mà cả người nổi da gà, rất lạnh người, rất giả tạo. Hàng ngày nhàn rỗi lại tìm việc để làm, không bệnh cũng kêu, nhìn mọi vật chung quanh đều thấy thương cảm, ngắm sao băng rơi liền không nhịn được mà rơi nước mắt, hoa tàn hoa nở, xuân đi thu đến, cô đều có thể viết xuống cả trang giấy đầy cảm khái.

Thời kì trưởng thành, chính là một chữ, giả vờ!

Giả vờ u buồn, giả vờ chín chắn.

Cúp máy với Son Chang - Min , cô lập tức gọi điện cho Cheng Xiao, thuật lại lời ba nói cho nàng, hủy lời hẹn cùng đi bơi với nàng, tuy Cheng Xiao cực kì thất vọng nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng.

Vừa nghe Cheng Xiao không để bụng chuyện mình lỡ hẹn, EunSeo liền nhẹ nhàng thở phào, lập tức ra khỏi nhà, đi siêu thị mua ít thịt cùng rau dưa. Lời Son Chang - Min nói, cho tới giờ cô cũng chưa từng trái, cô nghĩ, nếu ba không dẫn mẹ con dì Chea ra ngoài ăn cơm mà lại muốn mua đồ để và nhà làm, điều này đủ để chứng minh ông rất mong có thể sớm hưởng thụ cảm giác ấm áp của gia đình. Nghĩ tới đây, miệng cô không khỏi lộ ra một tia mỉm cười.

Vì chuyện này, khi cô mua thức ăn về liền bắt đầu tổng vệ sinh toàn bộ phòng. Tuy EunSeo không phải người đặc biệt chăm chỉ, nhưng ít nhất thì rất sĩ diện, cũng muốn giữ thể diện cho ba mình. Loay hoay mất nửa ngày, bụi bặm trên toàn bộ đồ đạc đã biến mất, sàn nhà cũng bóng đến độ soi gương, khắp nơi đều sáng sủa hẳn lên.

EunSeo buông khăn lau ra, nhìn bốn phía chung quanh, vừa lòng nở nụ cười, trong lòng lại nhẹ nhàng nói: "Ba à, chúc mừng ba từ nay về sau chấm dứt cuộc sống cô độc!"

***

Sáng hôm sau, rốt cục Son Chang - Min cũng trở lại, người đàn ông nghiêm túc mà cứng nhắc này, cho dù đi ra ngoài du lịch cũng không mua được món quà đáng yêu nào cho con gái cả, nhưng Chae Jung-an lại mang về một chuỗi phật châu tinh xảo, nói là cầu được ở cổ miếu.

EunSeo thần sắc vui sướng, hai tay đón lấy chuỗi hạt xinh đẹp kia, nhẹ giọng nói: "Cám ơn dì Chea." Ánh mắt lại hướng qua vai Chae Jung-an , nhìn về phía cô gái trẻ tuổi một thân váy liền máu trắng kia, cũng không ngờ người ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai người giao nhau, đều khẽ giật mình.

Trong khoảnh khắc ấy, lòng EunSeo liền nổi lên một loại cảm giác kinh diễm, cô bé trước mặt kia, lại đâu chỉ hai chữ "xinh đẹp" đơn giản trong miệng Cheng Xiao là có thể hình dung.

Em thấp hơn EunSeo nửa cái đầu, mái tóc đen bóng như tơ được tùy ý buông xõa trên bờ vai, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như họa, một đôi môi mỏng manh ướt át kiều diễm như đóa hoa hồng, làn da trong suốt mịn màng, ẩn ẩn ánh lên sắc hồng, từ đầu đến chân tựa như một con búp bê xinh đẹp đáng yêu. Nhưng em đứng đó, im lặng mà đạm mạc, trên người lại toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng thanh nhã như vầng trăng, làm cho người ta cảm thấy không thể thân cận.

Chae Jung-an theo ánh mắt EunSeo nhìn qua, vội vàng nói: "EunSeo , để dì giới thiệu, đây là con gái dì, Yeon-jung , gọi chị đi."

EunSeo cười cười, nhìn em nói: "Chào em."

Yeon-jung cắn cắn môi, đôi con ngươi trong suốt lóe lên một tia không tình nguyện, nhưng không mở miệng gọi, chỉ hơi gật đầu, xem như chào hỏi, rồi liền đi qua bên người EunSeo , vào phòng khách.

Lúc đi qua, EunSeo ngửi được một làn hương tươi mát nhàn nhạt, vị bạc hà? Mùi hương thực lạnh, cũng xứng với người.

Chae Jung-an bất đắc dĩ nhìn bóng dáng con gái mình, xấu hổ nói với EunSeo : "Con bé này được chiều từ nhỏ đến hư rồi, con đừng để bụng."

EunSeo mỉm cười nói: "Dì cứ đùa, con sao lại để bụng được." Trong lòng lại thầm nghĩ, dáng vẻ xinh đẹp thì giỏi lắm chắc, lại không lễ phép như vậy, nháy mắt hảo cảm đối với người ta liền giảm đi vài phần.

Son Chang - Min buông túi du lịch, nhìn nhìn chung quanh, sự khác lạ của căn nhà vừa nhìn là hiểu ngay, trong mắt ông hiện lên vài tia khen ngợi, ngoài miệng lại nói: "Còn đứng đó làm gì, mau đi rót nước cho dì Chea và Yeon-jung đi."

EunSeo đi qua, mở tủ lạnh, bưng hoa quả đã rửa tới phòng khách, để lên bàn thủy tinh: "Dì Chea, Yeon-jung , trong tủ lạnh có trà chanh, rất có tác dụng giải khát, uống cái này được không?"

"Ừ." Chae Jung-an nở nụ cười tươi.

"Không cần đâu, có nước lạnh không?" Yeon-jung lại nhẹ nhàng nói.

"Có." EunSeo ngẩn ra, lập tức rót hai chén trà chanh cùng một ly nước lạnh, đặt trước mặt bọn họ, mình cũng rót một ly, ngồi lên chiếc sô pha đơn bên cạnh Yeon-jung .

Son Chang - Min nhìn ba người, trên mặt xuất hiện một tia mất tự nhiên, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: "Có chuyện này ta muốn nói với hai đứa." Nghiêng đầu nhìn Chae Jung-an , cùng bà trao đổi ánh mắt một chút, tiếp tục nói: "Ta và Jung-an đã nhận giấy kết hôn rồi, từ nay về sau mọi người chính là người một nhà. Bắt đầu từ ngày mai, Jung-an và Yeon-jung sẽ chính thức chuyển về đây sống. Yeon-jung , phòng của con là gian phòng ở ngay đối diện phòng EunSeo , trong ngày hôm nay mọi người sẽ giúp con bố trí đâu vào đấy. EunSeo , về sau con phải coi Yeon-jung như em gái ruột, quan tâm tới em nhiều một chút, biết không?"

EunSeo gật gật đầu: "Con sẽ. Ba, dì Chea, chúc mừng hai người."

Chae Jung-an lộ ra mộ nụ cười tươi vui mừng, quay đầu nhìn Yeon-jung , Yeon-jung chạm phải ánh mắt bà, lập tức liền tao nhã cúi người, buông li nước trong tay ra, thản nhiên nói: "Mẹ, bác Son , chúc mừng."

Chae Jung-an nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con gái, ánh mắt không khỏi ảm đạm.

Đến lúc chuẩn bị cơm trưa, EunSeo mới giật mình phát hiện ra, những lời Chae Jung-an nói là Yeon-jung "bị chiều đến hư" là một lời nói dối lớn tới mức nào. Trên bàn có năm món ăn một món canh, màu sắc đẹp mà hương thơm nức mũi, tất cả đều do Yeon-jung vào bếp làm, cá tẩm bột rán, thơm ngào ngạt, rau xào qua vẫn xanh tươi ướt át, liền ngay cả một bát canh cà chua trứng bình thường ăn vào cũng đều ngon hơn bình thường mười phần.

Son Chang - Min hiển nhiên cũng là lần đầu tiên thưởng thức tay nghề của em, có vẻ cực kì kinh ngạc, ông vừa ăn, vừa nói với Chae Jung-an : "Không ngờ Yeon-jung nấu ăn lại ngon vậy, hình như còn giỏi hơn em mấy phần, đây chính là trò giỏi hơn thầy a."

Chae Jung-an lộ ra thần sắc xấu hổ, đang muốn mở miệng, Yeon-jung đã nhẹ nhàng tiếp lời: "Đây là bà nội dạy con."

Son Chang - Min ngẩn ra, đảo mắt nhìn về phía EunSeo : "A, EunSeo , con cần phải học tập Yeon-jung đi."

EunSeo nhìn về phía Yeon-jung , chỉ thấy em thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ lẳng lặng ăn cơm, nét mặt lạnh nhạt hờ hững. Cô có chút kì quái, từ khi vào cửa cô liền cảm thấy mẹ con Chae Jung-an hình như cũng không thân thiết, cô nghe nói ba mẹ em li thân, chẳng lẽ em không muốn ba mẹ li hôn sao? Hoặc là em yêu ba mình hơn một chút? Lại hoặc là, đúng như cô vẫn luôn nghĩ, em không muốn mẹ em gả cho ba mình, bởi thế nên có phần oán giận mẹ chăng?

Rất nhiều phỏng đoán, lại đều không thể chứng thực lúc này, tuy cô hiếu kì, nhưng cũng chỉ cúi đầu ăn cơm, đồ ăn đều rất ngon miệng, chỉ là không khí có chút trầm mặc. Đối với bộ dáng lạnh lùng của Yeon-jung , tuy EunSeo thập phần không quen, nhưng lại rất ưu ái tay nghề làm bếp của em, liên tục ăn hai chén cơm.

Cơm nước xong, Son Chang - Min phân phó EunSeo rửa chén, rồi cùng Chae Jung-an đi ra phòng khách. EunSeo còn chưa động tay, Yeon-jung đã bắt đầu thu dọn bát đĩa trên bàn, lúc em thu dọn bát đũa, EunSeo hơi kinh ngạc phát hiện ra, trên cổ tay trắng muốt của em cũng đeo một chuỗi phật châu giống mình như đúc, trong lòng bỗng nhiên cảm động, xem ra dì Chea thực sự đối xử với mình như con gái ruột, chỉ là dì Chea ôn nhu hiền hòa như vậy, mà thế nào con gái bà lại không thích bà nhỉ?

Yeon-jung đã quen làm việc nhà, tay chân rất lanh lợi, em rất nhanh đi vào phòng bếp cầm chén rửa sạch, sau đó lại đi lau bàn. EunSeo ngồi bên bàn, nhìn động tác nhanh nhẹn của em, cùng thần sắc vẫn hờ hững như trước kia, bỗng nhiên lại nổi lên ý niệm đùa cợt ác ý. Cô rất muốn biết, cô bé xinh đẹp trước mặt này có thể cười, hay là, nổi giận không?

Đang lúc Yeon-jung lau bàn sạch sẽ, đang muốn đang muốn thu dọn mấy đĩa đồ ăn thì EunSeo bỗng nhiên nghiêng một chiếc dĩa đi, nước sốt trong đĩa liền chảy ra, loang ra trên chiếc bàn ăn sạch sẽ. Yeon-jung ngừng động tác trên tay, một đôi mắt đẹp trong suốt mê người khó hiểu nhìn EunSeo , nhưng cũng không nói lời nào. Mọi việc còn chưa xong, EunSeo làm nghiêng cái đĩa xong, lại hất đi, "choang" một tiếng thanh thúy, chiếc đĩa rơi xuống đất vỡ tan.

Làm xong hết thảy, EunSeo nhìn cô bé trước mặt, nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ khiêu khích, trong mắt Yeon-jung hiện lên một tia phẫn nộ, lại kỳ dị bình tĩnh trở lại.

Son Chang - Min bị tiếng vang này kinh động, vội vàng chạy tới xem: "Làm sao thế? Sao lại thế này? A, đồ bị vỡ, tay có bị thương không?" Nói xong, ánh mắt trách cứ nhìn về phía EunSeo .

Yeon-jung lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bác Son , lúc con dọn dẹp không cẩn thận..."

Son Chang - Min vội nói: "Không sao cả, tay không bị thương là tốt rồi. EunSeo , con ngồi ngay đây mà cũng không giúp Yeon-jung đi." Nói xong dặn dò vài câu rồi lại trở lại phòng khách.

Hiển nhiên EunSeo không ngờ Yeon-jung sẽ trả lời như vậy, Son Chang - Min vào đây, cô đã nghĩ, xong rồi, lần này cô bé có thể tố cáo mình, nhưng hiển nhiên, cô lòng dạ tiểu nhân. Giờ trong lòng cô nói không nên lời là cảm giác gì, có đủ áy náy cùng cảm kích, lại nổi lên một loại cảm giác "nhìn bằng cặp mắt khác xưa" với cô bé này. Cô đứng lên, muốn đón lấy khăn lau trên tay Yeon-jung , lại bị em đẩy ra.

Yeon-jung cúi người, bắt đầu thu dọn mảnh vỡ. EunSeo ngượng ngùng đứng một lát, đành phải xoay người tránh ra.

Trong phòng khách không một bóng người, Son Chang - Min và Chea Jung-an đã trở về phòng, EunSeo ngồi xuống sô pha, bật ti vi lên, tâm tư lại không đặt trên đó, trên mặt mang theo một loại thần sắc bất an, thỉnh thoảng nhìn về phía nhà ăn.

Chỉ chốc lát sau, Yeon-jung cũng đi vào, ngồi xuống phía đầu kia sô pha, cầm một miếng dưa hấu trên bàn ăn. EunSeo nhìn em, gãi gãi đầu, muốn nói mấy câu giải thích, nhưng nhìn em nét mặt lạnh băng, lại nói không nên lời.
Giữa hai người, dị thường im lặng, may mà mở tivi, bằng không không biết không khí sẽ xấu hổ đến cỡ nào. Hồi lâu, EunSeo cảm thấy thực vô nghĩa, liền đứng lên muốn về phòng nghỉ ngơi, lúc đi qua người Yeon-jung , cũng không đề phòng em sẽ vươn chân ra, lập tức liền mất thăng bằng, "rầm" một tiếng, ngã úp sấp trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, hồi lâu sau mới chậm rãi đứng lên.
Cô vừa xoa xoa chỗ bị ngã đau, vừa quay đầu nhìn về phía Yeon-jung , lại thấy em vẻ mặt vô tội nhìn mình, dường như chuyện vừa rồi không hề liên quan.
EunSeo bỗng nhiên cảm thấy muốn cười, tuy rằng rất đau, nhưng cô cũng không nổi giận, cô em gái mới tới này có chút thú vị đây, bên ngoài thoạt nhìn nhu nhược, nhưng cũng không phải người dễ trêu chọc. Bình sinh cô vốn ghét nhất chính là loại nữ nhân vật chính xinh đẹp mà không có óc, để mặc người ta bắt nạt đùa giỡn trong mấy bộ phim Hàn, vì thế đối với cô em gái này, trong lòng tự nhiên lại nổi lên vài phần tán thưởng.
Cô là thực rất muốn cười, nhưng thực tế, lại vừa xoa xoa eo mình, vừa quay về phía Yeon-jung , vẻ mặt tươi cười nhếch miệng, rồi khập khiễng trở về phòng.
Còn lại Yeon-jung ngồi kia, nhìn bóng dáng cô, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Chương 4
Trường trung học khai giảng sớm hơn đại học nhiều, nhất là cấp 3. Sau bữa sáng ngày hôm sau, Son Chang - Min phân phó: "EunSeo , ngày mai Yeon-jung khai giảng, hôm nay con dẫn em đi siêu thị mua một vài đồ dùng học tập và sinh hoạt đi, ngày mai cũng dẫn em đến trường nữa."
Chae Jung-an làm việc ở một công ty đầu tư nước ngoài, lần này xin vài ngày nghỉ phép đã đến hết kì hạn, thời gian sắp tới có vẻ bận rộn, mà Son Chang - Min là đàn ông, tất nhiên sẽ không quan tâm tới mấy việc nhỏ vụn vặt này, dù sao EunSeo còn hơn mười ngày nghỉ nữa, nên cứ đơn giản giao toàn bộ việc này cho cô.
Yeon-jung nghe xong, khẽ lắc đầu nói: "Bác Son , không cần đâu, tự con đi mua là được rồi, hơn nữa con cũng không phải trẻ con, không cần có người đưa đi."
"Yeon-jung , con cứ nghe lời bác Son đi, mẹ phải đi làm, có EunSeo đưa con đi, mẹ yên tâm hơn rất nhiều." Chae Jung-an mềm giọng dịu dàng nói.
EunSeo uống cạn chút sữa còn lại trong cốc, cười cười với Yeon-jung : "Phải đó, gần đây tôi rảnh đến phát chán, vừa lúc đi ra ngoài một chút."
Môi Yeon-jung khẽ giật, cũng không từ chối nữa, lại cúi đầu ăn tiếp. Chae Jung-an cảm kích nhìn EunSeo , trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
***
Ở cách khu dành cho người nhà Incheon Nonhyeon không xa có một cái siêu thị lớn, tuy giờ là buổi sáng nhưng nơi này vẫn rộn ràng nhộn nhịp, EunSeo phụ giúp đẩy xe, nhìn chung quanh, miệng thì lẩm nhẩm: "Nước gội đầu, kem đánh răng, bàn chải, sữa tắm..."
Từng thứ một lần lượt được cho vào xe đẩy, cô cứ nhằm thứ tốt nhất đắt nhất mà mua, dù sao cũng là do ba cô trả tiền. Đương nhiên, khi cô chọn thứ gì đó cũng sẽ hỏi ý kiến Yeon-jung , Yeon-jung lại chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, im lặng đi theo bên cạnh.
Đi đến trước giá đựng các loại sữa tắm và dầu gội, EunSeo nhìn qua một lượt, đột nhiên lấy ra một chai sữa tắm hương bạc hà, cười với Yeon-jung : "Dùng loại này à?"
Đôi mắt xinh đẹp của Yeon-jung ánh lên nét kinh ngạc: "Sao chị biết tôi dùng mùi hương này?"
EunSeo hơi nhướn mày: "Hôm qua chẳng may ngửi được."
Yeon-jung nhìn cô, mặt hơi đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác không nói lời nào, hai người tiếp tục đi về phía trước, một lát sau, Yeon-jung nhịn không được nói: "Không phải các thứ đã mua khá đủ rồi sao?"
"Còn có hai thứ chưa mua được."
"Cái gì?"
EunSeo cười đến đáng giận: "Đại loại là băng vệ sinh."
Yeon-jung ngẩn ra, sắc mặt càng đỏ, thoạt nhìn hồng hồng đáng yêu, cực kì mê người. EunSeo tiến đến trước mặt cô bé: "A, mặt em đỏ gì chứ? Đây là chủ đề bình thường giữa con gái với nhau mà, tôi cũng là con gái, em xấu hổ cái gì."
"......"
"Làm sao vậy?"
"Thứ này tôi có thể đến trường mua."
"Thôi đi, Deain của em là hình thức quản lí phong bế, qua khai giảng đã vào trường rồi thì khó có thể đi ra. Tuy trường học cũng có siêu thị nhỏ và cửa hàng, nhưng lựa chọn cũng không nhiều như nơi này. Con gái khi dùng mấy thứ này cần phải cẩn thận chọn lựa cho tốt, không thể tùy tiện được."
Yeon-jung không nói, nhưng đôi con ngươi trong suốt như hắc bảo thạch cũng không còn vẻ lạnh nhạt như trước nữa, ánh mắt nhìn về phía EunSeo đã khác biệt rất lớn so với hôm qua.
"Bình thường dùng là vải sợi bông hay có bề mặt lưới? Là bông thì có vẻ mềm mại thoải mái, lấy loại này đi." EunSeo vừa cầm mấy gói Sophie bỏ vào xe, vừa lẩm bẩm nói.
Yeon-jung bất đắc dĩ nhìn bốn phía, rốt cục nhịn không được chủ động mở miệng: "Ở đây có rất nhiều người, chị có cần phải nói to thế không."
"Liên quan gì đâu, đi vào chỗ này bình thường đều là con gái cả, cho dù là đàn ông thì cũng là kiểu bạn trai tốt biết cẩn thận chăm sóc, không cần để ý." EunSeo không cho là đúng, cô cầm một gói nho nhỏ gì đó giơ lên, cười xấu xa: "Băng ABC, mát mát lành lạnh, hẳn em sẽ thích."
Phải nhịn, nhưng không thể nhịn, Yeon-jung đỏ bừng mặt, cắn răng, giơ nắm đấm nho nhỏ làm bộ muốn đánh, EunSeo cười nói: "Em lại muốn đánh gì chứ? Hôm qua ngáng tôi ngã, tới giờ tôi vẫn còn đau này."
"Đó là chị tự làm tự chịu!" Yeon-jung nhớ tới chuyện hôm qua lại nổi giận: "Ai bảo chị rỗi việc như vậy, không có việc gì lại đi bắt nạt người khác."
"Ai bảo em khi không lại đi giả vờ cái gì lạnh lùng chứ! Cứ như ai thiếu nợ mình mấy ngàn vạn không bằng, tôi liền nhịn không được muốn chọc em cho vui." EunSeo trả lời đúng lý hợp tình.
Yeon-jung không thèm để ý đến cô, vừa đi trước vừa nói: "Chị nói cần phải mua hai thứ, vậy còn thiếu gì nữa?"
"Đồ ăn vặt chứ còn gì, em lại không thường về nhà, mua vài món mang tới trường ăn đi." Lúc này EunSeo lại khôi phục thái độ đứng đắn.
Chocolate, hạt dẻ, thịt bò khô, khoai tây chiên, bánh quy, thạch hoa quả... EunSeo chọn mãi ở quầy đồ ăn vặt, mỗi loại đều mua, trong lòng cô, con gái bình thường sẽ không từ chối mấy thứ này, quả nhiên, Yeon-jung cũng không tỏ vẻ phản đối.
Thanh toán tiền ở quầy thu ngân xong, EunSeo nghĩ đến mình là chị, vốn định xách hết các túi, nhưng lại sợ Yeon-jung ngại, nên lấy tay ước lượng sức nặng, rồi tự mình xách hai túi nặng, đưa một túi khăn giấy rất nhẹ cho Yeon-jung .
Hai người song song đi về nhà, Yeon-jung bỗng nhiên nghiêng đầu nói: "Mấy đồ ăn vặt chị mua, hẳn là những đồ mình thích ăn phải không?"
"Đúng vậy, sao em biết." EunSeo mỉm cười nói.
"Vậy chị là mua ình hay mua cho tôi?" Yeon-jung hừ nhẹ một tiếng.
"Đương nhiên là mua cho em rồi, tôi vẫn luôn rất tự tin đối với khẩu vị của mình, đương nhiên cũng tin em sẽ thích. Lại nói, sau khi mua về tôi còn có thể chiếm chút tiện nghi, thỉnh thoảng ăn vụng vài món." EunSeo miễn cưỡng nói, như thể ngại em hỏi nhiều thêm nữa.
"Tôi cảm thấy đôi khi chị thoạt nhìn thực có chút vô lại." Khóe miệng Yeon-jung hơi cong lên, đôi con ngươi trong suốt như nước lộ ý cười.
"Em cười?" EunSeo dừng bước, vui mừng nhìn em, giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
Yeon-jung trợn mắt lườm cô, một mạt ý cười trong nháy mắt liền biến mất không thấy: "Là người thì tất nhiên biết cười, chị ngạc nhiên như thế làm gì?"
"Nhưng từ ngày hôm qua tới giờ tôi đều không thấy em cười." EunSeo vô tội nói: "Em cũng biết là người thì sẽ cười sao? Hôm qua suýt chút nữa tôi đã nghĩ em không phải là người."
"Chị!" Yeon-jung không khỏi chán nản, mặc kệ cô, bước nhanh hơn về phía trước, để lại cho cô một bóng dáng xinh đẹp thon gầy.
"Này! Nói đùa thôi mà, hẹp hòi vậy chứ!" EunSeo rảo bước đuổi theo, lại dừng lại, không vui nói: "Tôi chỉ là cảm thấy em cười lên nhìn rất đẹp, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy hết sức cảnh đẹp ý vui, nếu em có thể thường xuyên cười lên như vậy, khiến người bên cạnh nhìn cũng thích mắt, vậy thì thực tốt."
Thân mình Yeon-jung cứng đờ, lại vẫn như cũ không quay đầu lại, ngược lại còn bước đi nhanh hơn. EunSeo vẻ mặt ai oán bất đắc dĩ, chỉ có thể rảo bước nhanh hơn để đuổi theo.
***
Sáng sớm hôm sau, EunSeo tiền xách theo túi to túi nhỏ, đưa Yeon-jung tới Deain ở phía Nam thành phố.
Vừa ngồi lên xe taxi, di động liền reo vang, côg nhìn tên báo hiện lên, là Cheng Xiao, liền vội vàng nghe máy: "A lô?"
"Cậu đang làm gì thế?"
"Mình đưa em gái đi Deain, giờ đang ở trên xe."
"Cũng phải ha, chức 'chị gái' này của cậu làm cũng thực xứng." Trong giọng Cheng Xiao có ít nhiều cảm giác không vui.
"Ah, đại khái tầm chiều mình sẽ trở về, hôm qua không đi bơi cùng cậu được, hôm nay bọn mình lại đi được không?" EunSeo nhìn Yeon-jung bên cạnh, hạ giọng thật cẩn thận nói.
"Hừ! Vậy hôm nay cậu không được lỡ hẹn nha, bằng không mình sẽ giận đó."
"Biết mà, vậy cậu cúp máy đi, mình sẽ gọi lại sau."
"Ừ, bye."
"Bye..." Ngữ khí thật cẩn thận cùng đặc biệt ôn hòa khi EunSeo nói chuyện làm cho Yeon-jung thực tò mò không biết người phía bên kia đầu dây là ai, bất quá tuy nói ngày hôm qua hai người cùng nhau đi mua sắm này nọ xong, quan hệ cũng thân thiết hơn một ít, nhưng em cũng sẽ không mở miệng hỏi cô những vấn đề riêng tư như vậy.
EunSeo cúp máy, chắc là có chút ngượng ngùng, liền len lén liếc nhìn thần sắc Yeon-jung , bỗng nhiên cố ý nói: "Hương bạc hà thực lạnh, thực dễ ngửi..." Cố ý kéo dài thanh âm, dùng cái loại ngữ khí đáng yêu giả bộ.
Băng sơn tiểu mỹ nhân bên kia lại như thể không nghe thấy lời cô nói, mắt nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt thờ ơ. EunSeo xấu hổ im miệng, trong lòng thầm nghĩ, thực nhàm chán. Chán quá, duỗi chân ra, đầu dựa ra sau, bắt đầu nhắm mắt lại dưỡng thần.
Deain cũng giống Incheon Nonhyeon , đều là trường trung học trọng điểm của thành phố Incheon, trường học cũng không tệ lắm.
EunSeo thay Yeon-jung làm một vài thủ tục nhập học, lại đưa em đến ký túc xá. Mấy cô bé trong phòng ký túc của em mang theo một loại ánh mắt kinh ngạc với người xa lạ nhìn EunSeo , bắt đầu trở nên hưng phấn, thi nhau hỏi. Một cô bé xinh đẹp đáng yêu ở bên cạnh hét lên một tiếng: "Yeon-jung , chị ấy là?"
"Bạn bè!"
"Chị gái!"
Yeon-jung cùng EunSeo đồng thời trả lời, đáp án đều thực ngắn gọn, nhưng rõ ràng.
"Là chị của cậu sao? Chị tên gì ạ?"
"Chị học trường nào thế?"
"Là trường SUNKYUNGWAN sao, em có một người chị học cũng học ở đó, là khoa luật."
Mấy cô bé ríu ra ríu rít, EunSeo lại thầm thở dài, bạn học của Yeon-jung cũng quá hoạt bát nhiệt tình mà, có điều, đây mới là dáng vẻ của một cô nhóc trung học, Yeon-jung chính là một "người đặc biệt" trong số đó thôi. Nhìn những khuôn mặt thanh xuân dạt dào đầy tươi cười, cô không khỏi có ý nghĩ xấu xa, hừ, đợi bắt đầu học kỳ chính thức vào cấp ba rồi xem tinh thần mấy đứa còn có thể tốt như hôm nay không.
Cùng Yeon-jung thu dọn giường, rồi đem một vài thứ sắp xếp ổn thỏa, lại nhớ tới lời hẹn với Cheng Xiao, EunSeo liền vội vàng chào tạm biệt Yeon-jung và bạn học của em, cũng hứa lần sau tới sẽ mua đồ ăn vặt ấy cô nhóc.
Cô bé đáng yêu, buộc tóc đuôi ngựa tên là Dayoung, là bạn thân nhất của Yeon-jung . EunSeo đi rồi, cô bé vừa ăn thạch Yeon-jung đưa cho, vừa hâm mộ nói: "Thì ra là con gái của người đàn ông mẹ cậu thích, chậc chậc, thật tốt quá mà."
"Tốt cái gì?" Yeon-jung tựa trên giường, có chút đăm chiêu, thuận miệng hỏi.
"Chị ấy đối xử với cậu tốt lắm mà, đưa cậu tới trường, còn giúp cậu làm bao nhiêu việc, trải giường chiếu này, thực biết săn sóc người khác. Hơn nữa, hì hì, chị ấy trông cũng xinh lắm." Ánh mắt Dayoung lóe sáng.
Một cô bé khác lúc này cũng ngắt lời: "Đúng thế, chị gái cậu vừa xinh vừa đẹp trai, làn da cũng tốt lắm, thoạt nhìn cứ như người từ trong manga đi ra vậy."
"Thực tốt như thế sao?" Yeon-jung buồn cười nói. Em nhớ lại mọi việc hai ngày qua, bộ dáng chật vật lúc cô bị ngã kia, nụ cười tươi sáng lạn lúc ngoái lại, cùng với bóng dáng khập khiễng lúc trở về phòng, còn có vẻ ôn nhu cẩn thận lúc đi mua đồ hôm qua, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một cỗ cảm giác ấm áp, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên.
Dayoung ngồi lên giường em, nói nhỏ: "Yeon-Jung, giờ cậu ở Incheon Nonhyeon à? Không phải cậu vẫn luôn không thích người đàn ông đó, không muốn sống cùng họ sao?"
"Mình không thích, cũng không ghét ông ta, chỉ là không muốn sống cùng họ thôi, nhưng mẹ mình bắt mình phải dọn về, mình đành phải thỏa hiệp." Yeon-jung nhắm mắt lại, nét mặt có phần ủ rũ.
"Vậy giờ sao, cậu thấy thế nào? Nhà ông ta không phải còn có con gái ông ta sao? Hẳn là có thể ở chung."
"Có cảm giác dường như không tệ như mình tưởng." Yeon-jung nhớ tới gương mặt đáng ghét khi thì ôn nhu đứng đắn, khi thì mang theo chút xấu xa của EunSeo , nhẹ nhàng nói.

Chương 5
Kì nghỉ hè dài đằng đẵng rốt cục đi qua, lại đã đến thời gian khai giảng của trường SunKyungwan.
Giữa trưa, các khu căn tin đều náo nhiệt cả lên. Exy phụ trách đi gọi hai phần đồ ăn, EunSeo lại đi qua một bên mua hai li nước sinh tố dưa hấu. Sau đó hai người chiếm một cái bàn, bắt đầu ăn uống.
Lịch trình mùa hè rất bận rộn, một ngày ba bữa cũng không có thời gian ăn, hơn nữa buổi sáng hai người cùng nhau làm vệ sinh phòng kí túc của Exy, đều rất đói. Exy ăn đến vui vẻ, lang thôn hổ yết, ngay cả một người nữa xuất hiện bên cạnh cũng chưa phát hiện ra.
"Ha, LuDa, đã lâu không gặp." EunSeo nhìn cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh, cười chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi đây ăn cùng đi."
LuDa? Exy nghe được cái tên này, bỗng nhiên mất ngon, miệng chứa đầy đồ ăn, ngẩng đầu lên, chạm phải chính là đôi mắt chứa đầy tình cảm mang theo vài phần u oán, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng nuốt đầy miệng đồ ăn xuống, cười khan vài tiếng: "Ha ha, em thế nào lại bỏ gần lấy xa, chạy đến tận căn tin bên này vậy?"
"Vì sao em tới đây ăn cơm, chị không biết chắc?" LuDa thầm oán nhìn hai người, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Nghỉ hè chị làm gì? Điện thoại không nghe, nhắn tin cũng không trả lời, em......" Liếc nhìn EunSeo một cái, do dự định nói lại thôi.
"Có vẻ tôi ở đây khiến hai người nói chuyện không tiện a, hắc hắc, nghĩ sao thì tôi cũng là người thức thời, vậy tôi qua bên kia tìm Trương Trác Tử ăn cơm." EunSeo vừa dứt lời, trên đùi bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhói, mặt liền biến thành trạng thái vặn vẹo, suýt nữa hét lên.
Ánh mắt Exy đầy uy hiếp nhìn EunSeo ba giây, sau đó mới ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cần gì phải thế? Với quan hệ của tụi mình, tao nói gì cũng không cần phải giấu mày mà, mày lại nói nhiều như vậy, thật đúng là cả nghĩ. Ơ, sao sắc mặt khó coi thế? Mày nhìn mà xem, tao đã bảo mày đừng có ăn khổ qua mà, thế mà còn nói trời này ăn để giải nhiệt." Giọng nói đùng là thần kỳ dịu dàng cùng quan tâm.
EunSeo vẻ mặt nhăn nhó, gảy gảy khổ qua trong bát còn chưa kịp đưa vào miệng, gật đầu nói: "Không phải do khổ qua, là...là do vừa rồi không cẩn thận bị muỗi đốt, aish, thời tiết nóng như vậy, khó trách căn tin lại tự nhiên có muỗi."
Exy nghe cô chửi đểu, đang muốn mỉa mai đáp lại, ánh mắt EunSeo bỗng nhiên đầy kinh ngạc, lấy khuỷu tay huých cô: "Mau nhìn bên kia."
"Cái gì?" Exy cau mày, quay đầu nhìn chung quanh.
"Kia kìa!" EunSeo dùng ánh mắt không ngừng ra hiệu, Exy cùng LuDa đồng loạt nhìn về hướng kia.
Cách đó không xa một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt, cô gái một thân áo trắng ngắn tay, cộng thêm chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc nâu uốn quăn hơi gợn sóng, đang đứng kia, mặt mày hớn hở trò chuyện cùng vài nam sinh. Cô tên SeolA , là lớp phó của lớp EunSeo , vốn hôm nay khai giảng, có thấy cô cũng không khiến người ta kinh ngạc như vậy, nhưng cái cô SeolA này, diện mạo vốn cực kì bình thường, mọi ngày vốn hầu như thời gian đều ở thư viện, chưa bao giờ chú ý bản thân, quần áo của cô, bình thường không phải màu đen thì chính là màu xám, một bộ quần áo vài ngày không đổi là chuyện thường, cho nên hôm nay thấy người ta ăn mặc thế này thực sự khiến EunSeo một phen kinh ngạc.
"A, thì ra là cô ta." Exy phản ứng dị thường lạnh nhạt.
"Chậc chậc, biến hóa thực lớn nha, một thân quần áo này làm cho cậu ta nhìn trông thuận mắt hơn không ít. Hắc hắc, ngay cả tóc cũng đi sửa sang lại." EunSeo thở dài.
Exy lại ngay cả mí mắt cũng không thèm động: "Tục ngữ nói, quần áo làm nên con người, vàng bạc làm nên phật, lời này tự nhiên là có đạo lý của nó. Trước kia cô ta không trang điểm thì bảy phần giống quỷ, ba quần giống người, giờ ăn mặc chải chuốt như thế, dĩ nhiên là ba quần giống quỷ, bảy phần giống người, đây thật sự không thể không xem là một bước nhảy vọt nha."
LuDa vừa nghe được những lời này, liền nhịn không được "xì" một tiếng bật cười thành tiếng.
EunSeo lắc đầu nói: "Miệng của mày thật đúng là không nói được cái gì tốt cả." Trong lòng cũng thầm thấy buồn cười, thực tế cũng không thể trách Exy không tốt, mà là do SeolA kia, ngày thường trừ việc bỏ công sức ra học hành thì việc lấy lòng nam sinh cũng rất không tiếc sức, đối xử với bạn nữ thì nhỏ mọn không chịu được, nhưng đối với phái nam thì lại cực kì hào phóng, là loại điển hình đem những lời "Khác cực thì hút, cùng cực thì đẩy" phát huy tới cực hạn. Từng vô số những ngày mùa hè cùng mùa đông, có người nhìn thấy cô ta ở căn tin, mắt không thèm nhìn mấy bạn nữ cùng lớp bên cạnh, tươi cười đầy mặt bỏ tiền túi đi mua trà cúc ướp lạnh hoặc trà sữa nóng đưa đến bàn một vài nam sinh, mà ở ký túc xá nữ, chuyện cô ả vì một phân tiền mà cùng bạn nữ so đo đến đỏ mặt tía tai đã xảy ra vài lần. Mà quá nhất là, chính mình bộ dáng bình thường, lại dường như có thù oán rất sâu với mấy bạn nữ xinh đẹp trong lớp, thường xuyên xảy ra va chạm. Exy đã tranh chấp với cô ả hai lần, cho nên giờ hai người ngẫu nhiên nhìn thấy nhau cũng đều coi đối phương như không khí.
Đối với việc này, Exy thường xuyên giơ tay làm bộ bất đắc dĩ: "Không có biện pháp, mỹ nữ trời sinh chính là chọc cho người ta ngứa mắt, huống chi tao lại vừa xinh đẹp mà dáng lại chuẩn, quả thực là thiên địch lớn nhất của cô ta, đâu có gì lạ khi tao bị coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt."
Ba người cơm nước xong, Exy cố ý không nhìn vẻ chờ mong trên mặt LuDa , nói có việc, rồi vội vàng kéo EunSeo đi, đi được vài bước, cũng hiểu mình quá mức lạnh nhạt vô tình, lại nhịn không được quay đầu nói: "Qua hai ngày nữa tôi sẽ đến tìm em."
LuDa lòng tràn đầy ủy khuất, còn chưa kịp nói gì thì bóng dáng người ta đã đi xa.
***
Cây ngô đồng xanh um tươi tốt che chắn ánh mặt trời gay gắt lại bên ngoài, nhiều đốm sáng vàng óng ánh vẫn lọt qua tán lá, hắt lên con đường dưới những tàng cây.
Exy cùng EunSeo song song đi trên đường, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: "Vừa rồi mà mày thực sự để tao ở lại cùng với cô ấy thì tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua ày."
"Gì chứ? Tao cảm thấy LuDa không tệ mà, huống chi hai người ở bên nhau còn chưa được bao lâu, mày thế nào lại đã chán người ta rồi." EunSeo nhịn không được nhíu mày: "Tao cuối cùng thì cảm thấy, mày cái gì cũng tốt, chỉ hơi lăng nhăng thôi. Tao không nói tới trước kia, nhưng từ khi chúng ta vào SUNKYUNGWAN tới nay, mày ít nhất cũng thay đổi đến ba người bạn gái rồi, lần nào cũng đều là mày tìm đủ lí do để chia tay với người ta."
"Trên thực tế, vừa qua thời kì trăng mật, tao liền thấy chán rồi. Thật ra tao cũng không muốn như vậy, tao đâu muốn làm tổn thương người ta, nhưng mà cảm giác đẹp đẽ chỉ có thể duy trì ngần ấy thời gian, trái tim tao liền như con ngựa hoang đứt cương, khi tình cảm kia vừa biến mất, tao có muốn cũng không quản được trái tim mình." Exy khổ sở nói.
"Thời kì trăng mật? Mày và LuDa ..." EunSeo nghẹn họng nhìn trân trối.
"Cái gì nên làm cũng đều đã làm rồi, bằng không mày nghĩ sao chứ?" Exy trợn mắt lườm cô: "Chẳng lẽ nghĩ tao giống mày, ngay cả nụ hôn đầu cũng giữ đến tận giờ?"
Lời này nói thực không dễ nghe, bất quá cũng là kiểu nói chuyện đặc biệt giữa hai người, cũng không ai bởi vì vậy mà để bụng hay nổi giận.
"Tao không nghĩ đó là chuyện gì dọa người cả, tao chỉ hôn người tao muốn thôi." EunSeo không phục nói.
"Phải rồi, đây là chuyện quá đáng ngưỡng mộ đi, mày chắc hẳn nên được đem đến bảo tàng triển lãm, phía trước còn cần gắn tấm biển 'Đồ cổ cực hiếm, thỉnh chớ chạm vào'." Exy mỉm cười nói: "Hơn nữa, bảo mày đi hôn người mày thích, tao ày mượn một trăm lá gan thì tao vẫn tin là mày không dám hôn lên má Cheng Xiao, bởi vì trong lòng mày, người ta cao quí thuần khiết không thể xâm phạm, mày sẽ cảm thấy đây là một loại xúc phạm. Tỉnh lại đi nhóc con à, nếu mày quen thói ngẩng lên nhìn một người, người ta sẽ có thói quen nhìn xuống mày, mày nên học hỏi tao đây này."
"Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, đối với tình yêu, quan điểm chúng ta bất đồng." EunSeo phiền não phất tay ngắt lời cô, lại cảm thấy không cam lòng phản kích: "Mày nói chán LuDa , vì sao không tạo khoảng cách với người ta? Nếu mà nói thì tao thấy chính là mày sau khi chiếm được liền thấy chán thì có, theo đuổi cảm giác mới mẻ, không phải sao."
"Cố ấy bề ngoài xinh đẹp, lúc đầu điểm đó rất hấp dẫn tao, cho nên phát sinh quan hệ thân mật cũng là chuyện nước chảy thành sông, đây cũng không có ai được lợi hay ai chịu thiệt gì cả, hai bên đều tình nguyện thôi. Nhưng mà, vẻ bề ngoài đẹp đẽ cũng không phải điểm mấu chốt giúp hai người luôn bên nhau, ở chung một thời gian, tao liền phát hiện tính cách cả hai không hợp. Tao không thích con gái cứ thích dính lấy người khác, khi ở cùng tao liền không có chủ kiến, việc đó khiến khi tao ở bên thấy rất chán nản." Exy nhìn cô, nghiêm trang nói: "Có lẽ mày nghĩ tao nói xạo, nhưng mà, tao tin tưởng nhất định sẽ có một ngày tao tìm được một cô gái khiến trái tim tao tan vỡ, còn trước đó, tất cả đều chỉ là khách qua đường mà thôi, LuDa cũng là một trong số đó."
"Được rồi, mày tính khi nào chia tay với cô ấy?"
"Sẽ mau thôi." Trong lúc nói chuyện, hai người bất tri bất giác đã đi đến một lối rẽ, Exy ở trong kí túc, EunSeo lại không ở trường, mà ở căn hộ nhỏ mà ông ngoại đã mua cho ở cách trường không xa, hai người liền chào tạm biệt.
EunSeo hai tay đút túi, quay đầu nói: "Trên lớp có nói hôm nay là buổi đầu, không có chương trình học, tao sẽ về nhà nghỉ ngơi."
"Tối có qua đây cùng ăn cơm tối không?"
"Buổi tối tao sẽ qua bên căn tin số ba ăn cơm cùng Cheng Xiao, mày cũng qua nhé?"
Căn tin số ba là ở bên cạnh Viện Ngoại ngữ, Exy lắc đầu: "Tao không đi đâu, Xiao công chúa nhìn thấy tao lại không ưa, sẽ không thích tao qua đó, tao không muốn khiến mày khó xử, hắc, mà lại nói, người muốn cùng tao ăn cơm có thể xếp thành hàng ấy chứ."
EunSeo vội nói: "Làm gì có chuyện cậu ấy không thích mày, mày nghĩ quá nhiều đó."
"Không phải tao nghĩ nhiều, mà tao cảm thấy đối với bất kì ai thường xuyên xuất hiện bên cạnh mày thì Xiao công chúa đều không ưa cho lắm." Exy nhướn mày nói: "Có điều cũng không sao cả, tuy tao thích mỹ nữ, nhưng tao cũng không thích cậu ta, những lời này tuy bình thường tao không nói, nhưng mà cũng không muốn khiến mày khó chịu, nhưng sự thực là thế."
"Vì sao?"
"Bởi vì tao cảm thấy cậu ta biết mày thích mình." Exy nhìn vào mắt cô, thốt ra từng chữ.
"Không thể nào!" Thanh âm EunSeo bỗng nhiên phóng đại, lôi kéo sự chú ý của vài sinh viên đi qua ngoái lại nhìn, cô ý thức được điều đó, lập tức liền áp chế thanh âm của mình xuống: "Cheng Xiao cậu ấy căn bản sẽ không nghĩ theo hướng này đâu, cậu ấy rất đơn thuần!"
"Được rồi, không ngoài hai nguyên nhân, thứ nhất là cậu ta biết mày thích mình, nhưng lại cố ý làm bộ như không biết, chính là muốn hưởng thụ cảm giác được mày nâng niu trong lòng bàn tay. Thứ hai là cậu ta căn bản không biết mày thích mình, nhưng mày hành động lộ liễu như vậy mà lại cũng không biết, vậy chứng tỏ cậu ta chẳng khác gì kẻ ngốc, mà hiển nhiên, tao cũng không thích người ngu."
"Không cho phép mày nói cậu ấy như vậy!" Mặt EunSeo bỗng nhiên đỏ bừng, thần sắc cũng trở nên kích động, cô tiến lên hai bước, thanh âm trầm thấp nói: "Mày là bạn tốt của tao, tao cũng sẽ không giận mày, nhưng mày...Không thể ở trước mặt tao mà nói cậu ấy không tốt. Thật ra hai người không ưa nhau, tao cũng biết, đây cũng điều khiến tao tiếc nuối, bởi vì đối với tao, hai người đều là người tao quan tâm!"
Exy há miệng thở dốc, đang muốn nói thì EunSeo lại mở miệng cúi đầu: "Xin lỗi! Nhưng nếu cậu ấy nói xấu mày trước mặt tao thì tao cũng sẽ lên tiếng bảo vệ mày như vậy!" Nói xong liền xoay người quay đầu bước đi.
Exy ngây người ngẩn ngơ, đứng tại chỗ nghiền ngẫm những lời cô nói, khóe mắt bỗng nhiên có chút ướt, nhìn bóng cô dần đi xa, lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên lớn tiếng hét: "Này!"
EunSeo dừng chân, nhưng không quay lại, Exy tiến lên vài bước, nghĩ nghĩ, cố tìm đề tài nói: "Cô em gái mới của mày, mày gặp chưa?"
"Con bé đã đến nhà tao ở rồi."
"Nhanh như vậy sao, trông thế nào? Xinh không?" Exy tiếp tục tới gần.
"Rất thanh thuần, rất đẹp." EunSeo vẫn quay lưng về phía cô, bóng dáng Yeon-jung lại hiện lên trong đầu, nhớ tới cú ngã ngày đó, miệng không khỏi lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, tâm tình cũng tự dưng tốt lên không ít.
"Oa! Thật sao?! Như vậy, tìm cơ hội giới thiệu cô bé cho tao nhé?" Exy mặt dày nói.
"Mày đừng có mơ!" EunSeo quay đầu, như hung thần ác sát nói, ngay sau đó lại không nhịn được mà bật cười.
Exy nhìn cô như thế, cảm thấy thoáng yên tâm, hai người nhìn nhau cười, khúc nhạc đệm không vui kia liền bị bỏ qua, nhưng Exy lại thêm vài phần tò mò đối với cô em gái thần bí kia.

Chương6
Đảo mắt một cái là hết hai ngày cuối tuần, mọithứ lại chậm rãi đi vào quỹ đạo, ngày ngày bắt đầu tuần hoàn lặp đi lặp lại, lớphọc, thư viện, căn tin...mỗi ngày đều phải đi qua những nơi đó.
Hôm nay là chiều ngày thứ sáu, khóa chiều vừakết thúc, mọi người hoan hô một tiếng, đều tự thu dọn đồ đạc, tốp năm tốp ba rờikhỏi phòng học, nơi nơi chuyện trò cười đùa ồn ào. Một nữ sinh vừa thu dọn sáchvở, vừa hỏi Cheng Xiao: "Cuối tuần có buổi giao lưu hữu nghị với bên Viện Thểthao, cậu có tới không?"
"Để xem đã, xem tớ có bận gì không." ChengXiao nghĩ nghĩ, cười nói.
"Trả lời chắc chắn đi nào, mọi người trong kýtúc đều tham gia cả, cậu không đi không được, hơn nữa, nghe nói Viện Thể thaocó rất nhiều người dễ nhìn, cậu đi cũng là để giúp giữ thể diện thôi, để ấy ngườiđó biết Viện Ngoại ngữ chúng ta cũng có mỹ nữ." Hai người cùng nhau ra khỏiphòng, nữ sinh tên Soobin kia nhìn trướcngó sau, lại hạ giọng nói: "Tớ cũng là không muốn cho cái người ở cách vách hưởnghết hào quang. Mặc kệ, cậu nhất định phải đi."
Cái người gọi là "ở cách vách" kia kỳ thật làmột nữ sinh ở phòng bên cạnh, tên Sana , nhà giàu, lại được công nhận là hoakhôi của Viện Ngoại ngữ, làm người rất kiêu ngạo, chèn ép người khác, quan hệtrong lớp không tốt lắm.
Cheng Xiao bất đắc dĩ lắc đầu: "Cũng không biếtmấy người nghĩ gì mà cả ngày so đo mấy chuyện này, được rồi, tớ sẽ cố gắng tới."
Vừa ra khỏi khu lớp học, Soobin mắt tinh, cánh tay huých Cheng Xiao: "Hắc, tuấnnữ lại đây chờ cậu kìa. Chậc, thật sự là người giống người lại khác mệnh nha,sao tớ lại không có một người bạn tốt như vậy nhỉ, cái gì tốt đẹp cũng đều bị cậuchiếm cả."
EunSeo thường xuyên đến Viện Ngoại ngữ đón Cheng Xiaosau khi tan học, thêm vào nữa cô có ngoại hình tuấn tú nổi bật, bởi vậy bạn họccủa Cheng Xiao phần lớn đều nhận ra cô.
Cheng Xiao mím môi cười, chào Soobin , tiến lạidưới tàng cây, thực tự nhiên ôm lấy cánh tay EunSeo : "Chờ lâu không?"
"Vừa đúng lúc." EunSeo ngại ngùng cười. Rất kỳ quái, ở trước mặt ngườikhác cô rất thoải mái, nhưng vừa đến trước mặt Cheng Xiao liền tay chân luốngcuống, trở nên không còn là mình.
"Mình thích cậu mặc quần áo thế này." ChengXiao nhẹ giọng nói, tiến lại gần đưa tay vuốt chiếc áo sơ mi ca rô hồng trắngmà cô mặc.
Theo nàng tới gần, làn hương chanh ngọt ngàokia càng ngửi thấy được rõ rệt, trong nháy mắt trái tim EunSeo không khỏi loạn nhịp, mà vài lọn tóc của nàngkhẽ phất qua hai má cô, mang theo cảm giác ngưa ngứa, như thể có dòng điện chạyqua, lại khiến cô đỏ mặt trong chớp mắt.
"Thời tiết nóng quá." Cô làm bộ như vô tình ngửađầu, giơ tay ôm chán, che dấu cảm xúc của mình.
May mà Cheng Xiao cũng không nhận ra được sựkhác thường của cô, rất nhanh lại lui lại, hai người bắt đầu bước đi. ChengXiao nhớ tới một chuyện, liền bỗng nhiên nghiêng đầu cười: "Cậu biết không,trong ký túc xá của mình có người nói chúng ta giống một đôi LGBTbian."
"Cái gì!" Tim EunSeo khẽ nhảy lên một cái, lại nhíu mày giận dữnói: "Nói linh tinh."
"Bọn họ còn nói mình với cậu đứng cạnh nhau,hai người lại càng nổi bật, thoạt nhìn rất xứng đôi." Đôi mắt sáng ngời của ChengXiao chứa đựng ý cười: "Bất quá cậu cũng không cần nổi giận, họ chỉ nói đùathôi. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" EunSeo khẩn trương bật hỏi.
"Chỉ là nếu cậu là con trai thì tốt, mình đâynhất định sẽ không phải cậu thì không lấy làm chồng, như vậy, mình nhất định sẽlà cô gái hạnh phúc nhất thế gian." Trong giọng Cheng Xiao đượm chút u buồn: "EunSeo, cậu hoàn hảo như vậy."
EunSeo ngẩn ra, nếu mình là con trai? Mình sao có thểlà con trai được đây? Một cỗ chua xót chậm rãi dâng lên trong lòng, hồi lâu, cômới xoay qua, thản nhiên nói: "Ngốc, trên thế gian này làm gì có người hoàn hảo.Huống chi, làm bạn của mình, chẳng lẽ cậu không hạnh phúc sao?"
"Cũng hạnh phúc, nhưng mà...nhưng mà mình sợ, nếu...Nếuvề sau hai đứa đều có người yêu, mình sợ khi ấy chúng ta sẽ trở nên xa cách, tấtcả sẽ không còn tốt đẹp như vậy nữa. EunSeo , bất cứ lúc nào mình cũng không muốnmất cậu." Đôi mi thanh tú của Cheng Xiao khẽ nhíu, nghiêm túc nói.
"Sẽ không, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, cậu sẽkhông mất mình đâu." EunSeo khó khăn nuốtnước bọt, nhẹ giọng nói: "Mình sẽ là bạn của cậu cả đời này." Cô không muốn tiếptục đề tài này nữa, lại nói tiếp: "Bữa tối cậu muốn ăn ở trường hay về nhà ăn?"
"Ăn ở trường đi, ăn xong lại cùng về nhà, haingày cuối tuần cậu chưa về nhà rồi, dì Chea của cậu cũng đã dọn đến ở chung, nếucậu không về, dì ấy sẽ nghĩ nhiều mất."
"Yên tâm đi, mình đã gọi điện thoại cho bà rồi,không có việc gì đâu. Đúng rồi, mai cậu làm gì?"
"Mai á, mai lớp mình có buổi giao lưu với bênViện Thể thao, mấy người trong ký túc bắt mình phải đi cùng." Cheng Xiao bất đắcdĩ nói.
Viện Thể thao? Giao lưu? Trong lòng EunSeo bỗng hiện lên một ý niệm kỳ quái, bỗng nhiêncó phần không thoải mái.
Cheng Xiao nhìn sắc mặt cô: "Sao vậy? Cậukhông thích à? Nếu cậu không thích thì mình có thể không đi, cậu muốn mai làmgì thì cứ làm vậy đi."
EunSeo nghe nàng nói vậy, lòng lại cao hứng hẳn lên,cô cắn cắn môi, cười nói: "Không sao, nếu là hoạt động của lớp thì cậu cứ thamgia đi, đỡ cho người ta nói cậu không hòa đồng với lớp."
Bởi vì là cuối tuần nên căn tin vốn náo nhiệtlúc này lại trở lên vắng vẻ lạnh lẽo, hai người ăn cơm xong liền cầm túi đi rakhỏi trường.
Ở cạnh trường còn có bến xe bus, bến xe lúcnày đầy người đang đứng, EunSeo đang muốnhỏi Cheng Xiao có muốn ngồi taxi về không thì bỗng nhiên một tiếng loa quen thuộcvang lên phía sau, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, EunSeo nhịn không được mỉm cười lắc đầu nói: "Hộ hoasứ giả của cậu lại tới nữa kìa."
Chỉ thấy một chiếc xe ô tô màu bạc đỗ trước mặthai người, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, hé ra gương mặt tươi cười của một namsinh: "Hi, hai vị mỹ nữ, tại hạ có thể hân hạnh chở hai vị một đoạn đườngkhông?"
Nam sinh này tên là Tae Hwan , là bạn học cùnglớp trung học với EunSeo và Cheng Xiao. Ởtrường SUNKYUNGWAN , người có ô tô để lái đến trường cũng không nhiều, Tae Hwan là một trong số đó. Ba hắn là nhà buôn địaốc ở thành phố Incheon, gia sản cũng tương đối giàu có, nói thật thì hắn có thểđến học ở SUNKYUNGWAN đều là do ba hắndùng tiền tạo quan hệ để đạt được cơ hội. Hắn vào là Viện Kinh tế của SUNKYUNGWAN, cách Viện Văn học của EunSeo mỗi một bứctường, vì thế nên hai người thường xuyên gặp mặt.
Tae Hwan này từ khi học trung học năm thứ nhất đã bắt đầutheo đuổi Cheng Xiao, vẫn khổ cực theo đuổi tới tận bây giờ, mặc dù Cheng Xiaođã từng có hai người bạn trai, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc. Kỳ thật mà nói, bộdáng hắn cũng coi như đoan chính, trắng trẻo nhã nhặn, nhưng cố tình là ChengXiao lại không có tình cảm với hắn. Mà người này cũng coi như cố chấp, tuy rằngkhông được đáp lại, nhưng vẫn đối xử cực kì tốt với Cheng Xiao, mà hắn và EunSeo cũng là bạn rất tốt.
Ngay từ đầu, Tae Hwan vì muốn lấy lòng bạn bè của người trong lòngmình mà đối xử tốt với EunSeo , mà EunSeo vẫn biết rõ Cheng Xiao không thích hắn, thấy hắncố chấp như thế, cũng có vài phần cảm giác đồng bệnh tương liên. Sau lâu ngàyquen biết, nhưng lại thấy trò chuyện rất hợp, hai người liền Busanạn tốt.
EunSeo nghe lời hắn nói xong, liền không chút kháchkhí, mở cửa xe, cùng Cheng Xiao vào: "Đi tới Incheon Nonhyeon , ông đi chậm một chút cho tôi, các chị đâykhông giống ông, vẫn rất yêu quí tính mạng nhé."
Cô ngụ ý là nhằm vào thói quen thích phóngnhanh của Tae Hwan .
"Tuân mệnh." Tae Hwan mỉm cười: "Hai người ngày mai định làm gì? Lớptụi này bàn bạc đi chơi núi Sư Tử, hai người có hứng thú không?"
"Ngày mai tôi định ở nhà ngủ, còn về ChengXiao, lớp cậu ấy ngày mai có buổi giao lưu với bên Viện Thể thao, mất cả ngày rồi,có lẽ là ban ngày ăn đồ nướng, buổi tối đi hát karaoke." EunSeo duỗi người, lười biếng nói.
"Viện Thể thao? Đó là một đám sói a!" Tae Hwan vừa nghe thế, lòng không khỏi có điểm sốtruột: "Cheng Xiao, em đừng đi chơi với họ! Thời tiết thế này, nướng cái gì mànướng chứ, không bằng đi chơi núi Sư Tử với tụi anh đi, nơi đó phong cảnh rấtđược, lại mát mẻ."
"Anh nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là giao lưu giữacác khoa các lớp thôi mà, lại cũng không phải chỉ một mình em vui vẻ cùng mộtđám nam sinh." Cheng Xiao nhàn nhạt đáp.
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng mà gì cả, em đã đồng ý với bạnhọc rồi, không thể đổi ý."
Tae Hwan bất đắc dĩ thở dài, đành phải chuyên tâm láixem, không nhắc tới việc này nữa, chờ sau khi chở hai người kia đến IncheonNonhyeon xong, nhìn họ đi vào rồi hắn liền lập tức lấydi động ra, gọi một cú: "Này, người anh em, là tao, ngày mai lớp mày có buổigiao lưu với Viện Ngoại ngữ phải không, mày giúp tao chuyện này với...Phải phảiphải, chính là cô gái đó, mày cũng biết mà, tao thích cô ấy cũng đâu phải ngàymột ngày hai...Đúng đúng, mày để ý cô ấy giùm tao, tao có chút lo lắng đám háo sắcbạn mày...Giao lưu cái con khỉ ý! Tao còn không biết mấy trò này chắc, gọi là hoạtđộng giao lưu, cuối cùng buổi tối uống rượu xong liền "giao lưu" đến tận trêngiường chứ gì  ...Mày nhớ kĩ đấy, nếu cô ấy mà thiếu một sợi tóc thì tao không để yên đâu...Được, trở về tao mời mày ăn cơm."

Thấy EunSeo về nhà, Chae Jung-an rất mừng. EunSeo ầm ỹ kêu nóng, xách ba lô vào phòng rồi lập tức đi tắm rửa, xong xuôi thay quần áo đi ra, ngồi ở sô pha,  Jung-an đã bưng dưa hấu bổ sẵn đưa tới, lại rót li nước lạnh cho cô.
Được đối xử như vậy, từ sau khi mẹ qua đời đến giờ thực đã lâu chưa được hưởng thụ qua, lòng EunSeo không khỏi ấm lên, cô vừa cắn dưa hấu, vừa nhìn chung quanh: "Yeon-jung không về ạ?"
"Giờ con học ĐH liền không nhớ rõ hồi học Trung học sao, giờ con bé học cấp 3, cuối tuần ở trường còn phải học thêm, chỉ có chủ nhật mới được nghỉ nửa ngày thôi." Son Chang - Min ngồi ở đầu sô pha, vừa xem báo vừa nói.
EunSeo vỗ vỗ đầu: "Phải a, sao con lại không nhớ được nhỉ, vậy chủ nhật em ấy có về không ạ?"
"Không, nó vừa gọi về, nói chủ nhật này không về." Chae Jung-an khe khẽ thở dài.
"Như vậy thì chủ nhật này con tới thăm em ấy, thuận tiện mang theo vài thứ cho con bé ăn, dù sao con cũng rảnh." EunSeo cười nói.
"Thật sao?" Đôi mắt Chae Jung-an sáng ngời: "Vậy thật đúng là không thể tốt hơn, thế thì đến trưa chủ nhật dì sẽ nấu ít canh cá để con mang đến cho em nó. Vốn dì muốn đi thăm nó, nhưng mà...Aish, hai đứa còn trẻ có lẽ còn có vài đề tài để nói, con có thể tới đó là tốt nhất."
"Nói thế nào thì con cũng là chị mà." EunSeo cười nói.
Son Chang - Min ngẩng đầu nhìn con gái, trong lòng hết sức vui mừng với sự hiểu chuyện của cô.
***
Ngày cuối tuần, sau khi ăn cơm trưa, sau ngàn vạn lời dặn dò của Chae Jung-an , EunSeo xách theo một hộp canh cá, vội vàng đi tới Deain. Lúc cô đến cổng trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, đang muốn gọi taxi thì lại nhớ ra chuyện lần trước nhận lời mang đồ ăn vặt tới, lại đột nhiên rẽ sang con đường bên cạnh.
Đi vào siêu thị lần trước cùng Yeon-jung mua này nọ, cô tỉ mỉ chọn vài loại thạch cùng sữa, nhớ tới nhiệm vụ học hành nặng nề của mấy cô bé, liền lại đi mua hạt dẻ cùng hạt điều, cuối cùng lại mua một thùng sữa nhỏ, sau đó mới tới quầy thu ngân thanh toán.
Lúc xe taxi vừa mới đi được nửa quãng đường, bỗng nhiên tiếng sấm ầm ầm vang lên, một trận mưa to tầm tã. Chết tiệt! EunSeo không khỏi thầm rủa, nhớ tới lời nhắc mang ô mà Chae Jung-an bảo cô lúc nãy nhưng cô từ chối, lại hối hận không thôi. Thời tiết chết tiệt này, trời quang thì nhiều ngày liên tiếp như vậy, giờ mới mưa một chút liền lập tức mưa to đến thế. Bất quá nghĩ lại xe taxi có thể chở cô đến dưới lầu ký túc của Yeon-jung , lại an tâm không ít.
Đến Deain, dưới sự chỉ dẫn của cô, xe taxi lòng vòng quanh sân trường mãi rốt cục cũng tới khu ký túc mà Yeon-jung ở, cô thanh toán xong liền vội vàng ôm đồ xuống xe, đi thẳng tới lầu bốn.
Vừa vào cửa phòng liền nghe được một thanh âm kinh ngạc: "Ái chà! Chị gái xinh đẹp đến! Oa, nhiều túi như vậy cơ à, chúng ta có lộc ăn rồi." Người nói đúng là Dayoung, mấy cô nữ sinh vừa nghe được thế liền vội vàng vây lại.
Ánh mắt EunSeo đảo một vòng rồi kinh ngạc nói: "Yeon-jung đâu?"
"Cậu ấy á, ăn cơm trưa xong lại chạy đến thư viện rồi." Dayoung cực kì hưng phấn: "Mang đồ ăn vặt đến cho tụi em sao? Mở ra đi."
EunSeo buông túi to túi nhỏ xuống, nghĩ tới canh cá còn nóng, muốn nhanh gọi em tới để ăn, liền lấy ra một ít thạch chia ọi người, sau đó mượn Dayoung một chiếc ô, hỏi rõ thư viện ở khu nào phòng nào, sau đó liền vội vàng ra khỏi ký túc xá.
Sau vài phút mạo hiểm chạy dưới mưa, EunSeo rất nhanh tìm được tòa thư viện mình cần, chỉ cảm thấy tiếng đọc bài thỉnh thoảng truyền vào tai, không khỏi âm thầm kinh ngạc trước sự chăm chỉ của học sinh nơi này, quả thực không hổ danh là trường trung học trọng điểm đứng đầu thành phố Incheon.
Đi vào một gian phòng ở tầng năm, cô đứng ở cửa nhìn vào, chỉ thấy trong căn phòng rộng rãi có thưa thớt hai mươi mấy học sinh đang ngồi, hoặc là đang ngẫm nghĩ tự hỏi, hoặc lẩm bẩm một mình, cô liếc mắt một cái liền từ giữa tìm thấy bóng dáng xinh đẹp thon gầy kia, mái tóc đen mượt như tơ, vẫn dịu dàng buông xõa trên bờ vai. Cô mím môi cười, buông tán dù xuống, rón rén tiến vào, thình lình duỗi tay ra, che đi đôi mắt em.

Chương 7
Yeon-jung đang tập trung suy nghĩ một đề toán, chợt thấy phía trước tối đen, một đôi tay lạnh lẽo nhẵn nhụi đã che lấy mắt mình, em hơi ngẩn ra, khẽ nhíu mày: "Dayoung, đừng đùa nữa được không?"
EunSeo vốn tưởng sẽ nghe được một tiếng hét chói tai, nếu không thì ít nhất cũng dọa em giật mình, ai biết phản ứng lại lạnh nhạt vậy, trong chớp mắt liền cảm thấy mất hứng, buông tay ra: "Dayoung cái gì, là chị em tới này!"
Từ nhỏ đến lớn cô cũng không có anh chị em gì, mọi việc đều tự làm một mình, từ ngày bị ngã rồi thay đổi cách nhìn với Yeon-jung xong, thực sự thấy vui khi có thêm một cô em gái, giờ tiếng "chị gái" gọi lên miệng, đúng là thực tự nhiên.
Nghe được thanh âm của cô, Yeon-jung kinh ngạc quay đầu: "Sao chị lại tới đây?" Nhưng nội tâm đã có chút vui mừng nhàn nhạt, như thể ở trong một góc sâu thẳm nào đó đã sớm ẩn ẩn chờ đợi giây phút này.
"Dì bảo tôi mang canh cá tới cho em." EunSeo nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.
"Ồ." Thanh âm Yeon-jung không nghe được chút vui sướng gì, ngược lại không hiểu sao có phần mất mát.
EunSeo đi đến trước bàn em, đóng sách lại, bỏ vào ngăn bàn, đưa tay kéo em đi: "Chiều nay nghỉ ngơi thôi, đọc sách gì chứ, học đi đôi với hành hiểu không. Trưa dì có nấu canh cá để em bồi bổ thân thể, đến ký túc thừa lúc còn nóng uống đi."
Yeon-jung nhìn nhìn bên ngoài, kín đáo rút tay lại: "Bên ngoài trời đang mưa rất lớn." Em âm thầm nắm bàn tay vừa bị EunSeo kéo, trên mặt thoạt nhìn có phần không yên.
"Tôi đã mượn Dayoung cây dù rồi, bằng không em nghĩ tôi với em đi kiểu gì đây." EunSeo cười đến đắc ý.
Từng hạt mưa rơi trên tán dù, phát ra tiếng "lộp bộp", mặt đường đã thấm ướt một lớp nước mưa, khi bước lên, bọt nước văng khắp nơi, bởi vậy hai người phải đi thật cẩn thận. Mà lại nói, dù của Dayoung có vẻ nhỏ quá mức, EunSeo nhìn bở vai phải bị nước mưa làm cho ướt sũng của Yeon-jung , lại nghiêng tán dù sang phía em một chút.
Hai người đi đến khu ký túc xá rồi mới đồng thời thở phào một hơi, EunSeo gập ô lại, dũ dũ nước trên đó. Yeon-jung lặng nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Chị...quần áo chị ướt hết rồi."
EunSeo cúi đầu nhìn mình, hôm nay cômặc một chiếc quần dài màu trắng, cùng một chiếc áo Polo kẻ sọc màu xanh biển, lúc này đã bị nước mưa thấm ướt một nửa, bị Yeon-jung nhắc mới nhận ra, chỉ cảm thấy quần áo dính sát vào người, ẩm ướt khó chịu nói không nên lời, nhưng ngoài miệng lại cười nói: "Không có gì, mát lắm mà."
Nói xong liền xoay người lên lầu, đi được vài bước, cảm giác em chưa lên cùng, lại quay đầu gọi: "Sao không đi lên, còn đứng ngây đó làm gì!"
Lúc đến được phòng ký túc, Dayoung đang vừa ngồi ăn này nọ, vừa ồn áo nói giỡn, vừa thấy hai người đi vào liền nhìn EunSeo từ trên xuống dưới: "Á! Sao mới đi một lát mà đã ướt sũng cả rồi?"
"Em còn nói nữa, cái dù gì mà bé đến vậy chứ!" EunSeo oán giận đặt ô xuống.
"Chị cũng đâu có nói là đi đón Yeon-jung lại đây đâu, cho nên em mới chỉ đưa cho chị một chiếc, nếu chị nói sớm thì em đã đưa thêm một cái nữa rồi." Dayoung ủy khuất nói.
"Cái này còn phải nói sao, là do em ngốc thì có."
"Hừ, vậy chị thông minh như thế, sao không nghĩ tới việc này?!"
"Tôi đây là sợ em keo kiệt nên mới không tiện hỏi."
"......"
Yeon-jung không để ý tới hai người, đi thẳng đến phòng tắm, cầm lấy một chiếc khăn màu trắng đi ra, đưa cho EunSeo : "Lau tóc đi."
Thế này EunSeo mới thôi không cãi nhau với Dayoung nữa, vừa lấy khăn lau tóc, vừa chỉ vào một cái túi to nói: "Mở ra đi, canh bên trong chắc vẫn còn ấm, giờ uống ngay đi. Còn có hạt dẻ, bình thường em ăn nhiều chút, sữa thì mỗi đêm trước khi đi ngủ uống một chai, giúp ngủ ngon. Chà, khăn này thơm thật..."
"Đây đều là do mẹ em bảo chị mang tới?" Yeon-jung trợn mắt liếc cô, giọng nói lại thực dịu dàng.
EunSeo nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói: "Ừ. Dì rất quan tâm tới em."
Yeon-jung nhìn về phía thạch hoa quả cùng chocolate trong tay Dayoung, sóng mắt khẽ chuyển: "Ồ, thì ra mẹ còn biết mua chocolate cùng thạch cho em cơ đấy." Khóe môi lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.
"Ách..." EunSeo thấy lời nói dối bị vạch trần, liền ngượng ngùng cười cười: "À ừ, tôi phải đi rồi, em mau uống nhanh đi."
Yeon-jung nhìn sắc trời âm u bên ngoài, cắn cắn môi, nói: "Mưa vẫn còn lớn lắm, lại nói...phải ra đến cổng trường mới có thể đón được xe, quần áo chị vẫn còn ướt, nếu dầm mưa nữa sẽ cảm mất."
Dayoung hét lớn: "Phải, phải đó, không bằng đêm nay chị ngủ lại đây đi, thử lại cuộc sống trung học một phen."
Thử lại cuộc sống trung học? EunSeo nhịn không được cười khổ, tôi thử đến phát chán rồi, bất quá nhìn thần sắc tha thiết của Yeon-jung , cô cũng không tiện từ chối, nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn gật đầu.
"Vậy...chị cởi quần áo bị ướt ra đi." Khuôn mặt mịn màng của Yeon-jung hơi ửng lên nét hồng, thoạt nhìn cực kì xinh đẹp.
"Cái gì?!" EunSeo cả kinh, cơ hồ nghĩ lỗ tai mình có vấn đề.
Yeon-jung trừng mắt lườm cô một cái, tức giận nói: "Em sẽ dùng máy sấy sấy khô cho."
"Vậy...vậy tôi phải làm sao giờ? Khỏa thân á, không muốn!" Mặt EunSeo cũng nhịn không được mà đỏ lên.
Dayoung bật cười, rốt cục tìm được cơ hội trả thù: "Ngu ngốc, chị không biết trốn vào chăn của cậu ấy à, ngốc chết được!"
EunSeo nhìn cô bé, lại nhìn sang vẻ mặt nén cười của Yeon-jung , tuy rằng đối với việc bị cô nhóc con kia mắng ngu ngốc rất bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn "ừ" một tiếng, ngồi lên giường Yeon-jung , kéo rèm, cởi quần áo ra, sau đó một tay nắm chặt tấm rèm, thật cẩn thận đẩy quần áo ra, vụt một cái nhảy lên giường, "xoẹt" một tiếng kéo tấm chăn phủ lên người mình.
Dayoung thấy bộ dáng xấu hổ này của cô, liền khinh bỉ nói: "Như thế nào mà lại giống như một cô bé vậy."
Yeon-jung thầm buồn cười, đi đến phòng tắm lấy máy sấy sấy khô quần áo cho cô.
Giường trong phòng ký túc của Yeon-jung tuy nhỏ, nhưng lại sạch sẽ thoải mái, ga giường ô vuông vàng nhạt ở dưới thân có cảm giác tốt lắm, chiếc chăn màu lam nhạt cũng phi thường mềm mại, EunSeo duỗi người, chui trong ổ chăn ấm áp, chăn gối tỏa ra hương bạc hà lành lạnh nhàn nhạt của người thiếu nữ, từng đợt chui vào mũi, đáy lòng trào dâng cảm giác ấm áp, tràn đầy cảm giác hạnh phúc ngọt ngào dị thường, loại cảm giác này thực giống trước đây khi được mẹ ôm trong vòng tay, phi thường an tâm. Thanh âm của Dayoung các nàng ở bên tai dần dần đi xa, mà mí mắt cô cũng dần dần nặng nề, chỉ mới qua một lát, liền chìm vào mộng đẹp.
Hồi lâu, khi Yeon-jung sấy khô quần áo của cô xong trở lại, ký túc xá đã trở nên thập phần im ắng, có hai cô bé cùng phòng đã đi qua phòng khác làm gì đó, trong phòng lúc này, Dayoung nằm trên giường, cũng đã ngủ.
Yeon-jung ngẩn ra, đem quần áo EunSeo gấp gọn gàng đặt trên ghế, sau đó nhẹ nhàng tới bên giường, đã thấy EunSeo nằm nghiêng trên giường, đang ngủ say, khóe mắt cùng đuôi lông mày như phảng phất còn vương theo chút ý cười ngọt ngào. Em nhớ tới ngày đó từng có một cô bạn học đã nói cô như thể bước ra từ manga vậy, liền ngây ngẩn nhìn cô. Khuôn mặt này quả thật rất đẹp, ngũ quan rõ ràng, đôi môi hồng hơi cong lên, giống như đứa trẻ con đang làm nũng đòi người lớn thứ đồ chơi mình ưa thích, thực làm cho người ta nhịn không được muốn hôn một cái.
Người thì lớn như vậy mà khi ngủ lại có thể nói là mười phần trẻ con. Mặt Yeon-jung hơi nóng lên, kéo tấm chăn lên đắp cho cô, che đi bả vai hơi lộ ra ngoài, sau đó cầm lấy quyển sách, ngồi xuống cạnh cô, tựa lưng vào giường, đọc sách, nhưng mà lúc này đọc lại không chuyên tâm như lúc ở thư viện, lật vài trang, đúng là hoàn toàn không vào đầu, em không khỏi có chút tâm phiền ý loạn, nhìn gương mặt ngây thơ lúc ngủ của EunSeo bên cạnh, lòng thầm hỏi, mình đây là làm sao vậy? Hồi lâu sau, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại tĩnh tọa một hồi, vứt bỏ tạp niệm trong lòng, lại lần nữa đắm chìm trong thế giới của những trang sách.
EunSeo có cảm giác giấc ngủ này thực lâu, người xưa đã nói, ngủ say là thỏa mãn, hai chữ "ngủ say" này dùng hay lắm, cảm giác của cô lúc này thực có thể dùng hai chữ đó để hình dung.
Khi cô tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối đen, trong phòng giơ tay ra cũng không thấy năm ngón, trong chăn tràn đầy cảm giác ấm áp, trong mũi ngửi được hương thơm nhàn nhạt, ngoài cửa sổ tí tách tiếng mưa rơi, chờ đã, bên tai còn có tiếng hít thở nhè nhẹ, cô lập tức nhớ lại, làn hương dịu dàng này chính là phát ra từ cô em gái đạm mạc xinh đẹp của mình, như vậy, cô cũng hiểu được tiếng hít thở này là từ ai. Đưa tay qua, liền chạm phải khuôn mặt em, mềm mại, trơn nhẵn, giống như trẻ con, khiến người ta yêu thích không muốn rời tay.
"Yeon-jung , Yeon-jung ...A, sao em lại không đắp chăn?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Uhm..." Yeon-jung tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, cảm giác được bàn tay áp trên má mình, tim khẽ đập, vội vàng đẩy ra: "A, thực xin lỗi, em bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi."
Vừa nói xong câu này liền nghe được thanh âm lục đục từ chiếc giường kề đó, sau đó đèn trong phòng liền sáng lên, Dayoung ngáp dài nói: "Cậu ngủ thiếp đi, tớ cũng vậy, a, tám giờ hơn rồi, mọi người chắc đều đi tự học cả rồi. Không ổn, muộn thế này căn tin đâu còn đồ ăn nữa, mấy đứa kia thật là, cũng không có ai trở về gọi bọn mình một tiếng."
"Tám giờ hơn? Trời ạ, sao mưa còn chưa ngừng nữa! Tôi về nhà thế nào đây?!"
"Đêm nay cứ ngủ lại đây đi." Yeon-jung cùng Dayoung đồng thời nói, chẳng qua thanh âm Yeon-jung cực kì nhỏ, mà Dayoung lại đặc biệt lớn tiếng.
"Nhưng mà...giường nhỏ như vậy, em ngủ sẽ không thoải mái." EunSeo nhíu mày nói.
"Không có gì, vừa rồi không phải cũng ngủ được sao." Yeon-jung nhẹ giọng nói, em cũng không thích ngủ cùng người khác, cũng không thích đặc biệt thân thiết với ai, nhưng ma...đối với người tự xưng "chị gái" này, em lại có một loại cảm giác kỳ quái, bắt đầu thích thân cận cô, nhưng lại có chút sợ hãi, vừa vui mừng, lại có chút ngượng ngùng, cảm giác kia, thực kì lạ.
EunSeo ngẫm nghĩ, nói: "Được rồi, trường hai đứa có nhà ăn tư nhân phải không? Trước hết tôi mời các em đi ăn cơm đã."
Ba người cùng nhau đi tìm quán ăn, EunSeo gọi điện báo cho Chae Jung-an biết sự tình trải qua. Sau đó khi trở về rửa mặt xong, liền chuẩn bị đi ngủ.
EunSeo vỗ vỗ giường, cười nói: "Em muốn nằm trong hay ngoài?"
"Tùy chị."
"Được, vậy tôi ngủ ngoài, như thế có thể làm rào chắn cho em, để em khỏi phải ngã lăn xuống giường." EunSeo cười hì hì.
"Chị vẫn nên tự để ý xem mình có thể ngã xuống hay không đã ấy." Yeon-jung không để ý tới cô, kéo rèm thay đồ ngủ.
"Tôi không có đồ ngủ thì phải làm sao đây? Cũng không thể không mặc gì mà ngủ với em chứ." EunSeo vẻ mặt cầu xin.
"Chẳng lẽ có ai muốn thế chắc? Chị cứ mặc thế này đi." Mặt Yeon-jung đỏ bừng, tức giận nói.
"Vậy sẽ làm bẩn giường em mất."
"Chị có thể ít lằng nhằng thôi được không!"
Thấy em có vẻ bực mình, EunSeo cũng không nói thêm nữa, xắn ống quần lên, liền chui vào giường.
Không bao lâu sau, mọi người trong phòng lục đục trở về, đều tự tắm rửa đánh răng, ký túc xá một trận náo nhiệt xong lại an tĩnh lại. Không biết khi nào thì "vụt" một tiếng, đèn tắt, căn phòng lại chìm vào một mảnh tối đen.
Có lẽ là do buổi chiều ngủ lâu quá, lúc này EunSeo không thấy buồn ngủ chút nào, nhưng cô nằm đó lại sợ khiến Yeon-jung giật mình, nên một chút cử động cũng không dám.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa rơi dần nhỏ lại. EunSeo lúc thì nghĩ không biết Cheng Xiao đang làm gì, như thế nào hôm nay lại không nhắn tin tới, lúc khác lại tính toán, cuối tuần muốn tới thành phố Busan thăm ông ngoại, miên man suy nghĩ mãi, hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được, xích lại gần Yeon-Jung, nhẹ nhàng hỏi: "Em có đang ngủ không vậy?" Lời vừa thốt ra khỏi miệng, lại lập tức hối hận, câu hỏi này thực có phần ngu ngốc.
"Không." Trong đêm tối, giọng nói kia nghe trong trẻo lạnh lùng lại ngọt ngào.
"Vậy hai chúng ta tâm sự được không?" Thanh âm EunSeo nghe như cầu xin, cô hoàn toàn ngủ không được, mà đêm lại dài nên thực khó chịu.
"Nói gì?"
"Có phải em ghét ba tôi không?"
"Không, không thích, cũng chẳng ghét."
"..."
Hồi lâu, cô mới mở miệng: "Có phải em không thích mẹ mình không."
"Phải."
"Sao vậy? Dì ấy rất tốt với em mà."
"Bà rất tốt với em, cho nên từ nhỏ em lớn lên cùng bà nội, bà tốt với em lắm, cho nên sau khi cùng ba đón em trở về lại thường xuyên cãi nhau đánh nhau trước mặt em, cuối cùng bất hòa đến mức li hôn."
"Sao bọn họ có thể không để ý cảm giác của em đến vậy kia chứ." EunSeo có phần tức giận nói.
"Kỳ thật, việc này cũng không sao cả, không hợp thì chia tay thôi. Điều em ghét nhất là ba em có người khác ở ngoài, sau đó tranh cãi với bà rồi li hôn, mà trước khi bà li hôn, lại đã...đã thích ba của chị, em hận mình là con gái của họ."
EunSeo kinh ngạc: "Cho nên, đây cũng là nguyên nhân em ghét ba tôi?"
"Em chán ghét tất cả những kẻ không chung thủy đối với tình cảm, căm ghét những kẻ phản bội, chán ghét một gia đình không có sự ấm áp cùng tình yêu, cũng ghét những kẻ xen vào gia đình người khác." Yeon-jung không biết vì sao lại nói với EunSeo những lời này, nhưng vừa nói liền không dừng được.
"Nếu ba tôi như vậy, vậy ông ấy quả thực không phải." EunSeo nhíu mày, lại thầm lấy làm lạ, bố cô vốn là người cứng nhắc cổ hủ như vậy lại cũng đi làm kẻ thứ ba sao, không được, cô muốn biết rõ ràng việc này.
"Em muốn đi thăm bà nội, nhưng mẹ lại không cho phép, quyền nuôi nấng em là phán ẹ mà, em muốn lén đi, nhưng mà giờ...giờ học hành rất bận rộn, không có thời gian." Thanh âm Yeon-jung nghẹn ngào, đôi mắt tràn đầy nước.
Cô bé vốn lạnh lùng quật cường, giờ lại hoàn toàn lộ ra trái tim yếu ớt, EunSeo cảm giác như có ai xiết chặt tim mình, lòng đau âm ỷ, đưa tay qua, ôm lấy bả vai đang run rẩy nhè nhẹ của em, kéo em ôm vào lòng, cằm tựa lên đầu em, có thể cảm giác được những lọn tóc mềm nhẵn của cô bé.
Yeon-jung giật mình, đang muốn giãy dụa, lại nghe EunSeo dịu dàng nói bên tai: "Về sau có cơ hội tôi sẽ đi thăm bà nội cùng em, có điều...em có thể ghét ba tôi, nhưng mà, đừng ghét cả tôi nữa được không? Tôi không phải kẻ phản bội, cũng không phải loại xen vào gia đình người khác."
Yeon-jung nằm trong lòng cô, nước mắt còn chưa khô, lại có chút muốn cười, nhưng cảm giác khẩn trương trong lòng cũng vơi đi không ít. Em chưa bao giờ biết, cũng chỉ là một cái ôm ấm áp lại có thể làm cho người ta có cảm giác an tâm đến vậy, dường như giữa bóng đêm âm u đã tìm được một điểm vững chãi để dựa vào. Em muốn vòng tay ôm lấy cô, nhưng sự rụt rè cùng ngượng ngùng lại thắng thế, nên chỉ nhắm mắt lại, lẳng lặng, dịu dàng nép vào lòng cô, hưởng thụ cảm giác an bình cùng ấm áp kì lạ này.
Trong nháy mắt, em có một loại khát vọng, khát vọng buổi đêm này có thể kéo dài hơn một chút, một chút nữa, mà bước chân của buổi bình mình, có thể chậm một chút, một chút nữa thôi. Cùng một vài ý niệm kỳ quái trong đầu, thần kinh hưng phấn căng thẳng của em rốt cục cũng được thả lỏng, lại lần nữa nặng nề chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Chương8
Trong lớp, một vị giáo sư tóc trắng xóa nướcmiếng tung bay, đang đàm luận về sự tối nghĩa của thơ trừu tượng cùng với thơsơn thủy tươi sáng sâu sắc của Tạ Linh Vận.
EunSeo tay trái chống cằm, nghe còn thật sự nhập tâm,tay phải lại múa bút thành văn, ngoáy bút viết "sàn sạt". Exy ngồi bên cạnhnhìn cô, bỗng nhiên viết xuống quyển vở một hàng chữ, sau đó đẩy sang trước mặtcô.
EunSeo hơi liếc nhìn, chỉ thấy bên trên viết: "Màynói tối qua ngủ ở Deain?" Chữ viết ngoáy vô cùng, cô nhíu nhíu mày, sáng đã nóiqua việc này rồi, sao còn rỗi việc vậy, đẩy quyển vở lại phía kia, cũng lườiquan tâm. Ai ngờ Exy cười, lại đặt bút viết một hàng chữ, lại đẩy quyển vở sangtiếp.
Lần này là viết: "Có loạn luân không?"
EunSeo vừa đọc được, không khỏi vừa tức vừa buồn cười,cũng không nói gì, đặt bút "xoẹt xoẹt" viết ba chữ "Đồ thần kinh" lên trên quyểnvở, sau đó còn bỏ thêm ba dấu chấm than thật to, rồi mới đưa trả lại.
Exy nhìn, mấy chữ kia gần như chiếm cả tranggiấy, đúng là lãng phí mà, cô cảm thấy buồn cười, biết người ta bực mình, liềncũng không nhắc lại nữa.
Tan học, cô lại gần EunSeo , nhẹ giọng kêu: "EunSeo..."
EunSeo chỉ thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, ánh mắtdời khỏi quyển sách: "Gì? Có gì muốn tao giúp thì cứ nói đi, đừng buồn nôn nhưthế."
"Hắc hắc, lần sau tới Deain cho tao theo vớinhé? Tao rất tò mò về cô em gái kia của mày!"
"Mày nghĩ cũng đừng có nghĩ!"
"...Chà, mày thực bá đạo nha, mày không muốn cònchưa tính, lại ngay cả nghĩ cũng không cho tao nghĩ, tao lại cố tình muốn nghĩđấy."
Thấy cô thái độ như thế, EunSeo liền cố ý nói: "Nghe nói LuDa gầnđây ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, gầy đi không ít, thực đúng là có tội nha..."
Vừa nghe thế, Exy liền như thể quả bóng xìhơi, cúi đầu ảo não. Từ sau khi chia tay với LuDa xong,giờ mỗi lần đi qua Viện Âm nhạc cô đều phải đi đường vòng.
"Mày đừng nói thế được không, tao đã áy náy lắmrồi, mày...mày còn muốn làm tao thấy tội lỗi thêm nữa." Vẻ mặt đầy đau khổ nói.
"Ồ, tao quên mất mày còn biết áy náy cơ đấy." EunSeo hừ nhẹ một tiếng, nhớ tới lời Yeon-jung nói hôm qua về những kẻ bất trung trong tìnhyêu, lại bồi thêm một câu: "Tao nói mày này, em gái tao là một cô gái tốt, màyđừng có ý đồ gì với con bé!"
"Mày nói gì thế, tao cũng là người tốt chứ bộ."Khuôn mặt Exy lộ ra vẻ thất vọng: "Quên đi, mày nhỏ mọn như vậy, hừ! Tao cũngđâu định ăn con bé đâu..."
Trong lúc nói chuyện, chuông báo reo vang, côliền vội vàng ngậm miệng.
***
Tiết buổi sáng vừa kết thúc, EunSeo rất nhanh thu dọn sách vở, nhìn nhìn ra ngoài, vội vã chạy đi.

"Này! Mày chuẩn bị đến Viện Ngoại ngữ ăn cơm à?" Exy gọi.
"Xin lỗi nha, lại phải bỏ rơi mày rồi." EunSeo đứng ở cửa, quay đầu làm cái mặt quỷ: "Bất quá, mày yên tâm đi, mày không cô đơn một mình đâu, mấy anh đẹp trai trong lớp chờ đợi cơ hội được ăn cơm cùng mày đến sắp hóa đá rồi kia kìa." Nàng vừa nói, còn vừa cười cười ám chỉ với mấy nam sinh bên cạnh.
Exy xinh đẹp gợi cảm, từ trước đến nay không thiếu nam sinh hâm mộ, chỉ là cô đối xử với con trai và con gái hoàn toàn trái ngược, trước mặt nam sinh thì lãnh đạm khách khí, mà trước mặt nữ sinh lại cợt nhả. Hồi ĐH năm thứ nhất từng có hai nam sinh trước sau lớn mật đều tỏ ý muốn kết giao, kết quả là hít bụi, sau đó trong lớp cơ bản không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng lúc này EunSeo bỏ lại những lời đó, các nam sinh da mặt dày bắt đầu nhân cơ hội mà ồn ào: "Toàn mỹ nhân hôm nay ăn cơm một mình sao, tôi báo danh hộ tống được không?"
"Biến biến biến...Mày có chủ nhân rồi, làm gì có tư cách đi hộ tống chứ, nếu đi thì cũng phải là tao đi."
"Cái gì mà gọi là có chủ, tao có phải chó mèo đâu, nhóc con mày nói năng cho cẩn thận!"
"Toàn mỹ nhân thích ăn gì? Đồ ăn trong trường không ngon, ở ngoài trường mới khai trương quán "Tiểu Tiên Vị" đồ ăn cũng không tệ lắm, chỉ cần đằng ấy gật đầu, tôi lập tức đi đặt chỗ."
"......"
Trong nháy mắt phòng học loạn thành một đoàn, mà Exy vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ tươi cười cứng ngắc trên mặt, lại tức đến căng bụng, thầm mắng chửi EunSeo đến cả trăm lần.
Bỗng nhiên một âm thanh lạnh như băng đầy trào phúng vang lên: "Các vị đẹp trai, bình tĩnh một chút cả đi, đừng quá kích động, đừng có để máu nóng xông lên đầu, mắt người ta cao như thế, chắc gì sẽ theo mấy người ăn cơm, cái căn tin rách nát của trường, nhà hàng bé tẹo bên ngoài trường kia, đều là đồ chơi cả thôi. Chỉ cần người ta gật đầu là lập tức có BMW lái vào trường đưa rước đến nhà hàng năm sao dùng cơm kìa." Người nói chính là SeolA , chỉ thấy cô ả tà tà ngồi tại chỗ, vẻ mặt châm chọc tươi cười.
Những lời này làm cho Exy tức đến mặt biến sắc. SUNKYUNGWAN là trường ĐH trọng điểm cả nước, cũng là trường nổi danh vì mỹ nữ, nhưng ở ngoài có không ít lời đồn đại SunKyungwan có đầy nữ sinh viên được các đại gia quyền quý bao dưỡng, mà vừa đến cuối tuần, đủ các loại xe xịn ra vào trường, đưa tới đón lui, tựa hồ càng thêm chứng thật tin đồn này. Ý tứ những lời SeolA vừa nói ra, tất nhiên là bất luận kẻ nào nghe được cũng đều hiểu rõ ràng.
Một câu này của cô ả, phòng học huyên náo nhất thời an tĩnh lại, không khí trầm mặc mà xấu hổ, tựa hồ tràn khập mùi thuốc súng. Mọi người đều biết hai nữ sinh này bình thường không hợp nhau, nhưng mà ở trước mặt nam sinh lại đối chọi gay gắt đến mức này lại cũng là lần đầu tiên chứng kiến, ai nấy đều kinh ngạc không thôi, sững sờ đứng đó, mà các nữ sinh thì đã có không ít người bàng quan đứng đó xem náo nhiệt, thờ ơ lạnh nhạt, trong thời gian ngắn cũng không nguyện ý rời khỏi phòng học.
Exy suy ngẫm, bỗng nhiên trên mặt nở ra một nụ cười ngọt ngào, thở dài nói: "Aish, lớp phó của chúng ta thực mắt mũi bị làm sao không biết, ngày nào tôi cũng ở căn tin ăn cơm, vậy mà lại nói không nhìn thấy. Mà lại nói, tôi thật không rõ vì cái gì mà ngay cả vài chuyện nhỏ nhặt lớp phó cũng cứ phải nhắm vào tôi vậy, thực khiến tiểu nữ sợ hãi, không biết đắc tội ngài khi nào nha, nghĩ mãi cũng không ra. Trùng hợp là cách đây không lâu giáo sư dạy văn học thời Tần Hán bảo chúng ta đọc sử ký, tôi cầm quyển sách dày cộp đó, xem qua xem lại, lật tới lật lui, lúc đọc được một câu liền nhất thời đại ngộ, mọi chuyện nghĩ không ra trong khoảnh khắc ấy liền hiểu rõ ràng." Nói tới đây, cô cố ý ngừng một chút.
Mấy người hiếu kì liền trợn mắt vô tội, tò mò hỏi: "Câu nào thế?"
"Thái Sử Công lão nhân gia viết, mĩ nữ là kẻ thù của ác nữ, là điều chắc chắn!" Exy xách túi, tao nhã xoay người.
Phía sau nhất thời truyền đến một trận cười vang.
Những lời này của cô có ý là, người trời sinh xinh đẹp chính là kẻ thù của kẻ xấu xí, chẳng lẽ không đúng như vậy sao?
Khuôn mặt SeolA nhất thời tức giận đến xanh mét, nếu nói ánh mắt có thể giết người thì có lẽ lúc này Exy đã chết cả vạn lần. Ai ngờ còn chưa hết, Exy ra tới cửa, vừa cười vừa thản nhiên ngoái mại, nói với một nam sinh thoạt nhìn khá đẹp trai: "Wooseok, vừa rồi bạn nói muốn mời tôi đi ăn cơm phải không? 'Tiểu Tiên Vị' thì không cần, đi căn tin ăn tôi có thể đồng ý."
Wooseok này ở trong trường cũng được coi là một nam sinh nổi tiếng, cũng là thành viên của Viện Văn học, viết lách khá văn vẻ, SeolA vốn luôn khổ sở theo đuổi hắn, giờ vừa thấy hắn nói mời Exy đi "Tiểu Tiên Vị", thành ra mới khiến SeolA bất chấp rụt rè mà mở miệng gây khó dễ.
Wooseok trong lòng vui vẻ, vội vàng gật đầu nói: "Được, bạn muốn ăn ở chỗ nào thì đi chỗ đấy, chúng ta đi nhé?"
Trong tiếng kinh thán cùng tiếng cười của mọi người, hai người cùng nhau ra khỏi lớp, mọi người thấy màn diễn đã kết thúc, cũng đều tốp năm tốp ba ra khỏi lớp đi ăn, chỉ còn SeolA ngồi chỗ kia, nghiến răng nghiến lợi, bẽ gãy cây bút đang nắm trong tay.
***
EunSeo vừa mới ra khỏi cổng của Viện Văn học thì bị một nam sinh đón đầu ngăn lại.
"A, Tae Hwan, sao ông lại ở đây? Mà tư thế này là sao, ông làm thế sẽ khiến người khác hiểu nhầm đó." Tuy EunSeo kinh ngạc, nhưng lại vẫn nhịn không được mà nói giỡn.
Tae Hwan gạt mồ hôi trên trán, vẻ mặt lo lắng: "EunSeo bà phải giúp tôi, Cheng Xiao cô ấy nổi giận không để ý tới tôi nữa, còn nói muốn tuyệt giao."
"Sao thế? Ông đã làm gì?" EunSeo kinh ngạc hỏi.
"Không phải là tại cuối tuần lần trước sao, lớp cô ấy có buổi giao lưu với bên Viện Thể thao, tôi có đứa bạn ở đó, tôi...tôi lo nên mới bảo hắn giúp tôi để mắt tới Cheng Xiao, tốt nhất là không để cô ấy tiếp xúc quá nhiều với đám nam sinh đó."
"Ngất mất, tâm tình của ông tôi hiểu, cơ mà làm vậy cũng không khỏi quá ấu trĩ đi, sẽ chỉ tệ hơn mà thôi." EunSeo trợn to hai mắt nói.
"Phải phải, lúc này tôi cũng biết là mình hơi quá, nhưng mà tôi thực sự lo mà, bà biết đấy, tôi...tôi đã thích cô ấy nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng bỏ cuộc, tôi đã nghĩ chắc chắn sẽ có một ngày người ta sẽ bị tôi làm cho cảm động. Tôi thừa nhận mình ích kỉ, nhưng mà hai lần cô ấy có người yêu, tôi đều ghen tị đến suýt phát điên." Tae Hwan vẻ mặt đau khổ nói: "Cái tên Min Gyu chết tiệt, tôi đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy phát sinh mà, cho nên ngày đó mới khuyên cô ấy không nên đi."
"Min Gyu?" Tên này nghe hơi quen, hình như đã nghe người ta nói ở đâu đó, EunSeo cau mày nghĩ lại.
"Bà không biết hắn đâu, hắn là nhân vật cấp ngôi sao của trường SUNKYUNGWAN đó, chẳng qua là trường quá lớn, lại nhiều học viện, Học viện Thể thao lại cách khá xa, bà không biết cũng là chuyện thường." Tae Hwan mặt đầy phẫn nộ, thở hổn hển rồi lại tiếp tục nói: "Đứa bạn kia của tôi nói, hắn vừa thấy Cheng Xiao liền đã tỏ ra ân cần, tối lúc đi hát thì vừa hát tình ca vừa nhìn Cheng Xiao, cuối cùng còn muốn đưa Cheng Xiao về nhà, đứa bạn của tôi trước đó đã được tôi dặn dò qua, đương nhiên là ngăn không cho hắn đưa, nhưng hắn cứng đầu không chịu, hai người xảy ra xung đột, bạn tôi liền dạy dỗ hắn một chút, nhưng như thế Cheng Xiao cũng biết tất cả là do tôi, rồi gọi điện mắng tôi một trận, nói muốn tuyệt giao, bà đi nói đỡ giúp tôi vài lời đi."
Đoạn trước hắn nói thực kích động giận giữ, đến cuối lại chuyển giọng sang cầu xin.
"Bạn ông đánh người ta bị thương?" Nét mặt EunSeo không nhìn rõ được là biểu tình gì.
"Cũng không hẳn, chỉ là đá cho hắn vài cái, đấm cho hai cú mà thôi, nếu tôi ở đó thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho tên mặt trắng đó."
"Được rồi được rồi, ông đừng như vậy nữa, ông càng thế, Cheng Xiao càng đồng tình với hắn mà phản cảm với ông. Ông về trước đi, tôi sẽ nói đỡ với Cheng Xiao cho."
"Thật à?"
"Thật. Đi mau đi."
Tae Hwan cảm thấy hơi yên lòng, liền chào tạm biệt cô, sau đó rời đi.
EunSeo đứng đó, vẻ mặt trở nên mờ mịt, lòng lại dần trầm xuống, trách không được hai ngày hôm nay ngay cả một cuộc điện thoại của Cheng Xiao cũng không có, cậu ấy...cậu ấy thậm chí còn chưa nói với mình chuyện này.
Exy cùng Wooseok vừa ra khỏi dãy lớp học, liếc mắt một cái liền thấy EunSeo đứng ở cổng, cô vì tức SeolA nên mới cùng đi ăn cơm với Wooseok, trong lòng vốn đã có chút hối hận, giờ gặp được EunSeo còn chưa đi, liền như thể nhìn thấy cứu tinh, lòng cao hứng khỏi nói, tay phải vẫy vẫy, liên tục gọi tên cô.
Ai ngờ EunSeo như thể bị điếc, một chút phản ứng cũng không có. Exy cảm thấy kỳ quái, bỏ mặc Wooseok, đi nhanh vài bước đến trước mặt cô, liền thấy cô vẻ mặt thất hồn lạc phách, cứ như thể bị trúng tà.
"Ơ, mày làm sao thế?!" Exy không khỏi cả kinh hét lên.

Chương 9
Ở căn tin số 3, sinh viên vừa ăn, vừa trò chuyện khí thế ngất trời, mà mấy cái ti vi lớn lại chiếu các chương trình khác nhau, nào tin tức, rồi bóng đá, ầm ĩ khắp nơi.
Cheng Xiao cùng EunSeo ngồi đối diện như mọi lần, nàng cẩn thận chọn ra thịt bò trong đĩa, gắp vào bát EunSeo . EunSeo thích ăn thịt bò nhất.
"Mấy ngày liền cậu cũng không đến đây ăn cơm với mình, sao hôm nay gọi cậu tới cậu lại im lặng thế." Thấy EunSeo không nói câu gì, Cheng Xiao mím môi, giọng nói chứa ý làm nũng.
"Đại loại là mệt quá ý mà." Ngữ khí EunSeo lại thản nhiên.
"Mệt? Làm gì mà mệt?"
"Đi học mệt thôi, còn có mấy ngày qua thường xuyên chơi bóng rổ cùng mấy đứa bạn." EunSeo vẫn cúi đầu ăn cơm.
Chơi bóng rổ? Cheng Xiao đôi mắt sáng ngời, nàng suy nghĩ một chút, sau đó lại nhẹ nhàng nói: "EunSeo , có chuyện này mình muốn nói với cậu."
Rốt cục cũng muốn nói sao, EunSeo dừng đũa, suy nghĩ một chút, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: "Chuyện gì? Cậu nói đi."
Cheng Xiao cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng, nàng có chút ngượng ngùng, lại một chút hưng phấn, nhưng mà khi đối mặt với EunSeo , lại có thêm một phần khẩn trương, như sợ cô không vui, chính nàng cũng không rõ loại cảm giác kỳ quái này là gì. Hồi lâu, nàng hít sâu một hơi, cúi đầu không dám nhìn EunSeo , nhẹ giọng nói: "Có một người con trai theo đuổi mình."
"Uhm...cậu đâu bao giờ thiếu con trai theo đuổi." Ngẫm nghĩ thật lâu, mới có thể nặn ra một câu này.
"Nhưng mà, người này không giống." Ánh mắt Cheng Xiao tỏa sáng, lộ ra ánh sáng khác thường. Min Gyu như ánh mặt trời, đẹp trai, nhưng lại rất dịu dàng săn sóc, thật đúng là bạch mã hoàng tử trong mộng của phần lớn các cô gái.
EunSeo trầm mặc, chờ nàng nói tiếp.
"Anh ấy có giọng nói rất cuốn hút, tiếng ca lại êm tai, quả thực có thể cuốn người ta vào cảm xúc của mình, Anh ấy giống cậu, cũng thích chơi bóng rổ, hơn nữa rất giỏi." Giọng Cheng Xiao đầy vui sướng, dù là ai cũng đều nghe được ra.
Trái tim EunSeo như thể bị một con dao cứa qua, cảm giác đau đớn ấy, dần lan tràn từng chút một, cô cắn chặt hàm răng, đầu lưỡi rốt cục không cảm giác được vị ngọt của thức ăn, chỉ cảm thấy miệng đắng chát. Cheng Xiao, cậu ấy chưa từng khen hai người bạn trai trước đó như vậy. Vẻ mặt này, ngữ khí này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
"Cậu thích hắn?" Kỳ thật những lời này không cần hỏi, vẻ mặt của nàng đã nói lên hết thảy, nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng.
"Mình cũng không biết." Cheng Xiao sâu kín thở dài: "Mấy ngày nay anh ấy thường xuyên đến Viện Ngoại ngữ tìm mình, cho nên...cho nên mấy ngày qua mình không gọi điện được cho cậu, anh ấy...anh ấy vì mình mà bị thương nhẹ, kỳ thật mình cảm thấy rất áy náy."
"Là bạn của Tae Hwan, mình biết." EunSeo hơi cử động thân mình, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
"Cậu...cậu cũng biết?" Cheng Xiao kinh ngạc hỏi.
"Tae Hwan vừa đến tìm mình, nói cậu giận cậu ta, muốn tuyệt giao."
"EunSeo , mình...không phải mình cố ý giấu cậu, mình chỉ là...chỉ là còn chưa chuẩn bị tốt để nói với cậu...cậu đừng giận được không..." Vẻ mặt Cheng Xiao trở nên hoảng hốt, chộp lấy tay EunSeo , cẩn thận nói.
"Không sao cả, mình không trách cậu giấu mình." EunSeo cố gắng mỉm cười: "Nhưng mà, cậu có thể tha thứ cho Tae Hwan không, hắn là vì quá thích cậu cho nên mới gây ra sai lầm như thế."
Cheng Xiao nhíu mày: "Hắn...thật như thể bị thần kinh ý, còn can thiệp vào tự do của mình, mình ghét nhất cái tính đấy, cứ tự cho là đúng! Cứ như thể trừ hắn ra thì con trai không còn ai tốt cả vậy."
Thế sao? Cậu ghét người khác can thiệp vào tự do của cậu, vậy mình sẽ không như thế, sẽ để dành ra thêm nhiều không gian riêng nữa cho cậu, miễn khiến cậu ngày nào đó cũng chán ghét mình, phải không? EunSeo nhẹ nhàng né tránh tay nàng, cười nói: "Cậu ta cũng chỉ là lo lắng quá cho nên mới làm sai vậy thôi, cậu niệm tình người ta quan tâm cậu nhiều năm như vậy, đừng biến thành nghiêm trọng đến mức tuyệt giao, được không?"
"Được rồi, cậu đã nói vậy thì mình sẽ không so đo với hắn nữa, chỉ hi vọng lần sau hắn đừng có làm chuyện gì khiến mình khó chịu như thế." Cheng Xiao nói đầy bất đắc dĩ.
EunSeo lấy giấy ăn lau miệng, sau đó nói: "Được rồi, cơm đã ăn xong, mình về nghỉ đây."
"Sao hôm nay cậu ăn ít thế?" Cheng Xiao nhìn đồ ăn còn thừa trong khay cơm, có phần kinh ngạc.
"Mình cả người đau nhức, muốn đi ngủ một giấc." EunSeo đứng lên.
"Chờ đã, đâu cần phải đi vội như vậy, mình...những lời mình vừa nói, cậu không muốn nói gì với mình sao?"
"Ví dụ như?" EunSeo ngẩn ra hỏi.
"Cậu không có ý kiến gì muốn nói với mình sao? Cậu cũng không quan tâm đến mình." Cheng Xiao bất mãn nói.
"Trái tim cậu, sẽ tự cho cậu ý kiến, về mặt tình cảm mình không thể giúp cậu tham khảo, huống hồ mình còn chưa gặp anh ta." EunSeo xoay người đi, lòng đầy chua xót, ngừng lại một chút mới nói: "Việc bạn bè có thể làm, đơn giản chính là chúc phúc mà thôi." Lúc nói ra những lời này, ánh mắt liền ảm đạm.
Cheng Xiao nghe cô nói vậy, gương mặt nổi lên nụ cười ngượng ngùng: "Hôm nào đó mình sẽ giới thiệu anh ấy cho cậu làm quen, chúng ta cũng có thể tìm thời gian cùng tới Viện Thể thao xem anh ấy chơi bóng."
"Ừ, được." EunSeo miễn cưỡng cười cười, theo dòng người đi ra khỏi căn tin, vừa mới ra đến ngoài, vẻ tươi cười liền lập tức biến mất không thấy, hàng mi hơi nhíu lại, đáy mắt tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ không tài nào che dấu nổi.
***
"Tao thông cảm với mày, rất thông cảm với mày." Exy nằm nghiêng trên sô pha, hai tay ôm gối, hơi lắc đầu.
"Tao cũng không cần mày thông cảm. Tao chỉ là...tự đánh giá thấy năng lực chịu đựng của mình rất cao, tao đã nghĩ mình có thể ở bên cạnh cậu ấy, lấy thân phận bạn tốt mà chứng kiến cuộc tình của cậu ấy, cũng đã quyết định sẽ cứ như vậy chôn vùi che dấu tình cảm của mình dành cho người ta. Tao đã luôn luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chuẩn bị khi thời khắc ấy đến...Nhưng mà rốt cuộc thì con người vốn ích kỷ, yêu cũng là ích kỷ, tao cũng thấy mất mát, sẽ ghen tị, sẽ đau khổ..." EunSeo vùi mặt trong lòng bàn tay, cúi đầu nói.
"Tao xin, không phải trước kia cậu ta cũng từng có hai người bạn trai sao? Tao thấy năng lực thừa nhận của mày tốt lắm mà, lần này sao không thể nhịn? Không thể nhịn chứ gì! Vậy đi thổ lộ đi, cứ nói là 'tôi con mẹ nó thích cậu, cho cậu hai lựa chọn, hoặc là đồng ý, hoặc là từ chối, trong vòng ba ngày, tùy cậu chọn rồi cho tôi một câu trả lời!' Như thế không phải là xong rồi sao! Tao thực mệt cái kiểu tình cảm chặt không đứt, rối rắm kiểu này, tao thích dứt khoát rõ ràng!" Exy vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cáu kỉnh nói.
"Bạn trai đầu tiên của cô ấy, thuần túy là tình cảm mông lung lưu luyến thời kỳ trưởng thành mà thôi, ngay cả nắm tay cũng không có. Mà bạn trai hồi ĐH năm thứ nhất ấy, mày có biết hai người chia tay thế nào không? Tên kia đòi phát sinh quan hệ thực sự, cậu ấy không chịu, liền như vậy mà chia tay. Nhưng mà lần này...đại khái là không giống. Hai lần trước tuy tao khó chịu, nhưng không bằng lần này, lần này...lần này từ khi bắt đầu tao đã hiểu." EunSeo đau khổ nói.
"Hả, cậu ta vẫn còn trong trắng!?" Exy hơi kinh ngạc, sau lại tức giận nói: "Mày hiểu được thế mà sao vẫn còn cố chấp vậy! Cả thế gian này chỉ có Cheng Xiao là con gái chắc? Trong vòng mười bước, tất có cỏ thơm, mày đừng có vô dụng như thế được không! Như vậy đi, tao giúp mày tìm một cô bạn gái, tuyệt đối không kém hơn Cheng Xiao, sao?"
"Quên đi, mày không hiểu được cảm giác của tao đâu." EunSeo đứng dậy, mở tủ lạnh, rót một li nước lạnh thật lớn rồi tu một hơi hết sạch: "Exy , tao quen cô ấy từ lúc bốn tuổi! Mười một tuổi liền thích người ta! Mày thử tính xem, đây là bao nhiêu năm, mày nghĩ có thể nói nhẹ nhàng như mày, muốn buông là buông, muốn xoay người thì xoay chắc? Như thế thì giờ tao còn đứng đây nói với mày làm gì? Tao không có óc chắc? Chẳng lẽ tự tao muốn vậy? Vấn đề là...tao không khống chế được tình cảm của mình! Tao thật sự không hiểu vì sao mình lại điên cuồng đến thế này, vì một ánh mắt của cô ấy là có thể khiến tao buồn hay vui, hai ba câu của người ta là có thể tác động đến cảm xúc của tao, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Cheng Xiao thì tao sẽ không tự chủ được mà dồn hết mọi sự chú ý vào đó...Ah! Sớm muộn gì cũng có ngày tao sẽ điên mất...thật sự...!" Khuôn mặt EunSeo vặn vẹo đầy thống khổ.
Exy đứng đó, ngây người nhìn cô, hồi lâu sau mới nói: "Aish! Tình cảm như vậy thật đáng sợ, tao không biết mình nên may mắn vì không như vậy, hay là nên thấy mất mát đây."
Hai người trầm mặc một hồi, Exy bất đắc dĩ nói: "Chuyện của Xiao công chúa, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, dù sao mày vừa không dám đem tình cảm nhiều năm như vậy giữa hai người đi đánh cược, lại không ngăn được cô ấy và tên Min Gyu kia phát triển tình cảm. Nhưng mà tao cảm thấy, thời gian này mày ít tiếp cận người ta thì hơn, miễn cho phải nhìn thấy hay nghe cái gì, lại khiến lòng khó chịu."
EunSeo gật gật đầu, tình cảnh trong lòng khó chịu đến không chịu nổi mà trên mặt còn phải giả bộ như không có việc gì, thậm chí còn phải trưng ra bộ mặt tươi cười, thật sự khiến nàng mệt muốn chết.
"Mai là thứ bảy, thoải mái chút đi, tao biết phía nam thành phố mới mở một quán bar LGBT, tới giờ mày còn chưa bao giờ tới loại bar đó, đi cùng tao nhé?" Exy vẻ mặt thần bí nói.
Cô rủ EunSeo tới LGBT bar, kỳ thật cũng là có chủ ý khác, thứ nhất là muốn bạn mình giải sầu, không cần bởi vì chuyện tình cảm của Cheng Xiao mà phiền muộn. Thứ hai là, muốn cô kết thêm nhiều bạn mới, tình cảm của EunSeo dành cho Cheng Xiao đã quá sâu nặng, muốn lập tức thay đổi thì không có khả năng, chỉ có thể chậm rãi phân tán lực chú ý mà thôi. Không phải người ta đã nói sao, muốn quên một đoạn tình cảm cũ, cách hữu hiệu nhất chính là bắt đầu một đoạn tình cảm mới, là bạn tốt, cô thật sự không muốn nhìn EunSeo cứ mãi lún sâu vào vũng bùn không thể tự kiềm chế như vậy.
"Không được, ngày mai tao đi thăm ông ngoại rồi." EunSeo lắc lắc đầu, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước vang lên "ào ào", cô vốc nước không ngừng hất lên mặt, làn nước lạnh như băng, làm cho cảm xúc phiền muộn trong lòng cũng hơi lắng xuống một chút. Qua hồi lâu, cô cầm lấy một chiếc khăn mặt màu trắng, lau khô nước trên mặt, lơ đãng nhìn chính mình trong gương, động tác không khỏi dừng lại. Bản thân mình kia, gương mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại mờ mịt thống khổ, thoạt nhìn lại thấy xa lạ đến vậy. Cô ngẩn người nhìn, một trận bi ai tràn ngập cõi lòng.
Lúc đang ngây người, thanh âm Exy liền từ ngoài vọng vào: "Được rồi, một mình đi ra ngoài ăn chơi cũng vô nghĩa, ngày mai tao cũng đi thăm ông ngoại với mày."

Chương 10
Ông ngoại của EunSeo là cán bộ về hưucủa một cơ quan chính phủ ở thành phố Busan, từ sau khi bạn già qua đời, ôngliền một mình sống ở gian nhà giành cho người nhà của cơ quan. Ông là ngườirộng rãi lạc quan, hơn sáu mươi tuổi, thân thể lại vẫn còn cường tráng, nhưngtừ vài năm trước sau khi đứa con gái duy nhất gặp tai nạn mà qua đời, tinh thầnliền kém đi rất nhiều.
EunSeo cùng Son Chang - Min đều rất lo lắng cho ông, từng mấy lần muốn đónông về Incheon cùng sống, nhưng lần nào ông cũng từ chối. Bởi vì chuyện tai nạncủa con gái, ông vẫn còn thành kiến thực sâu với Son Chang - Min , nhưng màthực tế chuyện này không phải là lỗi của Son Chang - Min , mẹ EunSeo là gặp tai nạn trên đường đi du lịch, nhưngkhông biết thế nào mà ông lại không tha thứ cho con rể. Hơn nữa chưa quá hainăm mà Son Chang - Min đã tìm người phụnữ khác, chuyện này lại lọt vào tai ông, tuy rằng Son Chang - Min rất cẩn thận để tâm tới tâm tình của ông và EunSeo, đợi đến năm nay mới kết hôn, nhưng ông già lại nói từ nay về sau sẽ không baogiờ đặt chân vào nhà họ Son một bước. Mỗi lần nhớ cháu gái, ông sẽ đến Incheonđể thăm, trước kia là ở khách sạn, sau EunSeo vào ĐH, ông liền đơn giản mua một căn hộ nhỏ ởgần đó cho cô ở, thứ nhất là cho cô một chỗ dừng chân thoải mái, hai là để đếnkhi mình tới thăm cũng tiện hơn.
Exy hôm nay thực quy củ, mặc giống EunSeo , một chiếc quần bò đơn giản, một cáiáo T-shirt cổ chữ V màu đỏ, nhẹ nhàng thoải mái, có một vẻ đẹp khác thườngngày. Dọc đường đi, EunSeo nhịn khôngđược trêu đùa cô, nói cô mỗi lần đi gặp trưởng bối đều giả bộ thục nữ.
Exy lại bỗng nhiên tới gần, cố ý dùng loại khẩu khí điệu đà ỏn ẻn nói: "EunSeo ,mày có phát hiện một việc không."
EunSeo tóc tai dựng đứng: "Cái gì?"
"Hôm nay bọn mình mặc đồ đôi nhé." Exy dựa vào càng gần, đầu gần như tựa lênvai cô. Thì ra EunSeo cũng mặc một cáiáo T-shirt cổ chữ V, chẳng qua là màu trắng.
"Hư quá đi, hôm nay chính thức dẫn bạn gái đi ra mắt ông ngoại mà cũng không báocho người ta biết trước để chuẩn bị, người ta thực khẩn trương nha."
"Mày im cho tao, tao sai rồi, mau khôi phục lại ngữ điệu bình thường đi!" EunSeo nhíu mày khổ sở nói.
Thế này Exy mới ngồi thẳng người, vẻ mặt cực kỳ đắc ý: "Ai bảo mày nói tao giảvờ ngoan ngoãn! Hừ, tao vốn chính là 'bách biến nữ lang'*, lúc nên ngoan thìngoan, nên phóng túng thì phóng túng."
(*Cô gái có thể biến hóa trăm lần -> người tùy thời mà thay đổi thái độ, cưxử)
"Mày là 'bách biến lang nữ'*, lúc nên thánh thiện trong sáng thì trong sáng,lúc nên phóng đãng thì phóng đáng." EunSeo nhịn không được bật cười khanh khách.
(*lang: sói -> lang nữ: cô gái xấu xa – đại loại thế @@)
"Đi chết đi!" Đầu EunSeo đã bị một cáihạt dẻ phi trúng.
Hai người một đường nói nói cười cười, thời gian trôi qua thật mau. Ánh nắngmặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào trong xe, Exy tựa vào cửa sổ, nhìn khungcảnh làng quê lướt qua như bay dưới bầu trời xanh bên ngoài, đồi núi liên miêntrùng điệp, lại quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của EunSeo , tâm tìnhtốt lắm, thực cảm thấy chuyến đi đến Busan lần này là một quyết định sáng suốt.
Đến thành phố Busan , xuống xe, hai người mua ít bánh điểm tâm cùng hoa quả màông ngoại thích, rồi đi thẳng tới mục tiêu.
Ông ngoại vừa mở cửa, nhìn thấy EunSeo thì không khỏi cười đến không khép miệng lạiđược, vội vàng tiếp đón hai người vào nhà. EunSeo chỉ vào Exy, cười nói: "Ông ngoại, đây là bạnhọc Exy của con, cuối tuần không có việc gì nên con dẫn cậu ấy tới đây thămông."
Exy vội vàng nói: "Con chào ông." Cô nhìn thấy ông lão từ mi thiện mục, vẻ mặttươi cười hòa ái này, lòng bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt thân thiết, tiếng "ông"này phát ra là từ tận đáy lòng.
Ông ngoại vui tươi hớn hở nói: "Tốt, tốt. Một mình ông ở nhà cũng buồn, con dẫnbạn tới, ông rất vui, mau, mau vào."
Hai người vội vàng thay giày, vào phòng.
Exy theo EunSeo đi vào căn phòng cô ở,để đồ đạc xuống, sau đó tùy ý đi qua đi lại, cẩn thận đánh giá căn hộ. Đại kháilà có bốn phòng ngủ hai phòng khách, sáng sủa rộng rãi, không nhiễm chút bụinào, trong tất cả các phòng đều có đầy đủ đồ gia dụng hiện đại, thật sự khônggiống nơi một ông lão cô đơn sống.
"Trời ạ, nhà lớn thật a, lại còn sạch sẽ vậy, ông ngoại mày dọn dẹp chắc cũngcực lắm, cuối tuần mày hẳn là nên tới đây giúp mới phải." Cô sợ hãi than.
"Ông về hưu rồi nên cũng rảnh rỗi, suốt ngày ngoài đánh Thái Cực Quyền hay tảnbộ ra thì chính là ở nhà chăm sóc hoa cỏ cùng dọn dẹp. Ông thích sạch sẽ, cũngcó thú vui của mình. Mày xem, hoa bày trên cửa sổ đều là do ông sưu tầm, trôngrất được đấy chứ, ban công cũng có, để tao dẫn mày đi xem." Lúc EunSeo nói những lời này, đáy mắt không khỏi ánh lênchút kiêu ngạo.
Exy nhìn nhìn, trên cửa sổ quả nhiên có một loạt bồn hoa, cành lá sum xuê, cóvài loại hoa đã nở đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy ông ngoại gọi phía bên kia, hai người vộivàng trở lại phòng khách ngồi, trên bàn trà đã bày dưa hấu gọt sẵn, còn có táocùng nho đã rửa sạch, ông ngoại lại rót ỗi người một li nước hoa quả mát lạnh.
"Ông à, chỗ ông có thực nhiều đồ ngon." Exy đón lấy li nước trái cây, uống mộthớp lớn, cười nói.
"Đây đều là chuẩn bị cho EunSeo." Ánh mắt ông tràn đầy cưng chiều, ông nhìn Exy,cười nói: "EunSeo, bạn bè con dẫn tới đều là mấy cô bé xinh đẹp cả."
Exy mím môi cười: "Ông, cậu ấy còn dẫn theo ai lại đây ạ?"
"Còn có Cheng Xiao lại đây vài lần, hẳn là con cũng biết, cô bé đó cũng rấtngoan."
Exy ngẩn ra, thực không ngờ Cheng Xiao đã tới đây vài lần, cái tên này lập tứckhiến cô dừng đề tài lại, sợ chạm phải chỗ đau của EunSeo .
"Ông ngoại ông nói thế là có ý gì chứ, ông nói bạn bè con dẫn về đều xinh đẹp,chẳng lẽ con không xinh sao." EunSeo không thuận theo, chỉ có ở trước mặt ông ngoạihiền lành của mình cô mới có vẻ ngây thơ của một cô bé như thế, ngay cả trướcmặt Son Chang - Min cô cũng chưa từnglàm nũng.
"Cháu gái ông đương nhiên cũng đẹp rồi." Ông mìm cười vuốt vuốt tóc cô, nhìnđồng hồ trên tường, đứng dậy nói: "Cũng đến giờ cơm trưa rồi, để ông dẫn haiđứa nhóc tụi bây đi ăn."
"Sao phải đi ra ngoài ăn làm gì ạ, ông ngoại, không bằng chúng ta đi siêu thịmua nguyên liệu rồi trở về cùng nấu thì thế nào?" Exy đề nghị.
"Cái gì? Tự nấu á, thôi xin, mày sẽ lại làm cà chua xào trứng chứ gì." EunSeo cười cô không biết lượng sức mình. Ở căn hộcủa cô, cô và Exy khi rảnh rỗi thường cũng ở nhà nấu cơm, cà chua xào trứngchính là món duy nhất Exy làm mãi không chán.
"Xì, đó là do tao không muốn thể hiện quá mức, miễn khiến mày tự ti mà thôi." Exybĩu môi nói.
Ông ngoại nghe thấy cô nói vậy, nhưng thật ra bỗng nhiên lại hứng trí: "Tốt,vậy ở nhà nấu cơm ăn, gần đây ông cũng ít ăn đồ bình dân nhà làm, bình thườngđều ăn ở căn tin của cơ quan, tuy đầu bếp nơi đó làm cũng khá, nhưng thế nàocũng cảm thấy thiếu vị gì đó."
Lập tức một già hai trẻ hứng trí bừng bừng ra khỏi nhà, tới siêu thị chọn lựamột vài loại thịt cùng rau dưa, bắt đầu bận rộn trong bếp.
Xào thức ăn trên cơ bản giao cho Exy, chốc lát cô lại kêu ông thêm gia vị giúpmình, chốc lát lại phân phó ông cùng EunSeo nhặt rửa nguyên liệu. EunSeo nhìn ông ngoại sắc mặt hồng hào, bộ dáng hưngphấn bận rộn làm việc dưới sự chỉ huy của Exy, quả thực là trợn mắt há hốc mồm.
Exy thừa dịp ông ngoại không chú ý, liền nói nhỏ bên tai cô: "Ngốc, tao biếtmày sợ ông mệt, cảm thấy tao bảo ông làm cái này cái nọ là không lễ phép, nhưngđây là kiểu sống thoải mái một chút, không sao đâu. Ông tuy già mà vẫn còn khỏemạnh như thế, sợ nhất chính là người ta cái gì cũng không ình làm, lúc nào cũngbảo ông nghỉ ngơi, coi ông như gánh nặng. Tao bảo với mày này, mày bảo ông làmchút việc gì đó, trong lòng ông sẽ cảm thấy vui vẻ, ông là người không thích tựthỏa mãn, có khi để ông thể hiện cũng tốt."
Những lời này nói ra khiến EunSeo gậtđầu liên tục.
Đồ ăn rốt cục cũng được bày lên bàn, bốn món ăn một món canh, có cá sốt, rauxào thịt, có canh trứng tròn tròn màu sắc hấp dẫn mê người, đây đều là Exy làm,món khoai tây thái sợi ngâm dấm là do ông ngoại làm, còn có canh bí nấu sườn doEunSeo chỉ đạo mọi người hoàn thành.
Ông vừa ăn, vừa liên tục khen ngon: "Exy đứa nhỏ này, ngoại hình xinh đẹp mà tay nghềnấu nướng cũng rất khá."
EunSeo nghĩ nghĩ, nhân cơ hội nói: "Ôngà, thật ra, con còn biết một người nấu ăn không kém Exy đâu, ngày nào đó ông đến thành phố Incheon,con cũng bảo cô bé đó làm đồ ăn cho ông nếm thử nhé."
"Thật không? Ai thế? Cũng là bạn học của con?" Ông thoạt nhìn cực kì vui vẻ.
"Chính là...chính là cô em gái mà dì ba con mới cưới dẫn về." EunSeo vừa len lén chú ý sắc mặt ông, vừa cẩn thậnnói.
"Con tới đây để nói đỡ giúp ba con sao, ta đã nói rồi, nhà của nó, một bước tacũng sẽ không đặt chân vào nữa." Sắc mặt ông quả nhiên trầm xuống.
EunSeo ngập ngừng nói: "Ông, con biếtông có thành kiến với ba con, nhưng mà...nhưng mà dì Chea đối xử với con tốt lắm,Yeon-jung ...Yeon-jung cũng là một cô béngoan, ông mà gặp chắc chắn sẽ thích."
Exy thấy không khí căng thẳng, liền vội vàng nói: "Ông à, về sau ông tới thànhphố Incheon, con sẽ đặc biệt nấu cơm cho ông ăn."
Sắc mặt ông dịu xuống, ông múc cho Exy một quả trứng chim, lại như lơ đãng hỏi:"Dì kia của con, bà ấy đối xử với con thực sự tốt lắm sao?"
EunSeo liên tục gật đầu: "Đúng vậy, dìấy rất dịu dàng, đối xử với con tốt lắm. Dì còn luôn nhắc tới việc Trung thuông có thể cùng đón với chúng con thì thực tốt quá."
Ông không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói sang chuyện khác: "Học kì này hai đứađều là năm thứ ba rồi, hai đứa tiểu quỷ có yêu đương gì trong trường khôngthế?"
Exy bưng bát, cùng EunSeo nhìn nhau, haingười không biết nên trả lời thế nào, chỉ hì hì cười, không nói gì.
"Tiểu quỷ, tám phần là yêu rồi, còn muốn gạt ông. Aish, thế nào mà ông cảmthấy, ngày hôm qua con vẫn còn là một đứa trẻ mũm mĩm bi bô tập nói, vậy màtrong nháy mắt liền lớn vậy. Còn ông a, thực sự là già rồi!"
"Ông đâu có già ạ, nhìn như chỉ mới bốn năm mươi tuổi là cùng." EunSeo vộ nói.
"Lúc ông còn trẻ thì thích kiểu con gái thế nào ạ?" Exy cười hì hì, vẻ mặt tòmò hỏi.
Ông mỉm cười nói: "Ông còn chưa hỏi mấy đứa mà tụi bay đã bắt đầu vặn hỏi lãogià này, đều là chuyện quá khứ cả, chẳng có gì hay ho mà nói."
"Nói đi nói đi, con muốn nghe." Hai người đồng thanh nói.
Ông bất đắc dĩ nhìn hai người, trầm mặc một chút, thần sắc như lâm vào trầm tư:"Ông ấy à, thời tuổi trẻ rất thích những cô gái có đôi mắt to, làn da trắngtrẻo, cười rộ lên nhìn thực xinh đẹp, chứ không phải trang điểm cầu kì, cứ tự nhiênnhư bình thường. Thời nay có đầy con gái mà cả khuôn mặt lại trang điểm dày đặclinh tinh gì đó, ông rất không ưng."
"Ông, con cũng cảm thấy như vậy." Exy vội nói.
EunSeo trợn mắt liếc cô, thật thế mới làlạ, mày thì vô luận là con gái trang điểm thật dày hay là mặt mộc đi chăng nữathì chỉ cần có chút nhan sắc là liền ôm cả. Exy như hiểu được ẩn ý trong mắtcô, liền lập tức trừng mắt đáp trả.
Ông cụ không chú ý tới vẻ mặt hai nàng, vừa cười vừa nói: "Bà ngoại của EunSeochính là cô gái như vậy, đôi mắt rất đẹp, làn da trắng như tuyết, lúc người rộlên rất xinh. Bà ấy a, hầu hết thời điểm đều im lặng nội liễm, lúc nói vớingười khác luôn bình thản nhàn nhạt, người không quen sẽ tưởng bà ấy trời sinhtính tình lạnh lùng không dễ thân cận, kỳ thật không phải vậy, tiếp xúc lâu mớiphát hiện ra bà ấy là cô gái hồn nhiên thiện lương nhất trên đời, bề ngoài lạnhlùng chỉ là để tự vệ mà thôi. Bất quá lúc ấy ông theo đuổi bà cũng phải tốnkhông ít sức, cũng hết cách, cạnh tranh kịch liệt quá mà."
EunSeo lòng khẽ động, ông ngoại miêu tảvậy, vô luận là ngoại hình hay tính cách, như thế nào cũng giống hệt Yeon-jung .
Exy thấy ông nói xong những lời đó, ánh mắt đã trở nên có chút thương cảm, biếtông có lẽ đang nhớ tới bà, nên vội vàng nói: "Ông à, khoai tây dấm của ông ngonquá, con còn muốn ăn thêm chén nữa."
Ông lại lần nữa nở nụ cười: "Tốt, ăn nhiều một chút, để ông xới cơm cho con,ông cũng thích nhìn mấy đứa ăn nhiều một chút, lại cao khỏe thêm, không cần họcmấy cô gái thời nay giảm cân gì đó."
Trên bàn cơm lại vui vẻ hòa thuận, ba người ăn hầu hết thức ăn, đến tối Exy cònmuốn tự mình nấu nướng tiếp, rồi quấn quít lấy ông lão nói này nói kia, khiếnông cực kì vui vẻ.
Ba người ở thành phố Busan trải qua mộtkì cuối tuần đầy thoải mái.
***
Một tuần học hành nặng nề vất vả ép người ta tới không thở nổi, vừa đến trưachủ nhật hiếm hoi có dịp được nghỉ ngơi, học sinh cấp ba chỉ hận không thể chắpcánh bay khỏi trường, rời xa giáo viên, rời xa các đề bài, hoặc về nhà, hoặccùng bạn bè tới chỗ nào thoải mái chút.
Dayoung vừa vội vàng thu dọn sách vở, vừa nói: "Yeon-Jung, chiều có về nhàkhông?"
"Không biết." Yeon-jung rời ánh mắt khỏiquyển sách, ai nấy đều vui vẻ thoải mái, chỉ mỗi em là thờ ơ.
"Từ khi khai giảng đến giờ cậu còn chưa về nhà lần nào, về một lần đi, miễnkhiến cho bác kia có ý kiến, mẹ cậu cũng sẽ cảm thấy cậu không hiểu chuyện.Huống chi, không phải người chị kia đối xử với cậu rất tốt sao." Dayoung vừanói, vừa thu dọn ổn thỏa, sau đó đeo ba lô lên lưng: "Tớ bảo này, lớp mình hầunhư mọi người đi hết rồi, trong ký túc lúc ấy cũng chỉ có một mình cậu, đến lúcđó có buồn thì cũng đừng hối hận nha, tớ đi trước đây."
Yeon-jung gật gật đầu, Dayoung vẫy vẫytay, đi thẳng ra khỏi lớp.
Chị? Em nhớ lại lời Dayoung nói, trong đầu liền lập tức hiện ra đôi mắt đensáng ngời luôn mang theo ý cười bướng bỉnh của EunSeo , nhịn không được liềncắn cắn môi.
Mọi người trong lớp hầu như đều đã đi cả, một bạn nam cố lấy hết dũng khí điđến bên cạnh Yeon-jung : "Yeon-jung , vừa rồi bạn nói không về nhà, không biếttôi...tôi có thể vinh hạnh mời bạn một bữa cơm không?" Trong mắt hắn tràn đầy chờmong, vẻ mặt khẩn trương nhìn Yeon-jung .
Yeon-jung cười cười xin lỗi: "Ngại quá,kỳ thật mình vừa đổi ý, quyết định sẽ về nhà rồi, cám ơn lời mời của bạn,chào." Nói xong liền xách đồ, ánh mắt nhìn không chớp lướt qua người hắn, trongthoáng chốc liền ra khỏi lớp.
Nam sinh kia ngơ khác nhìn bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng biến mất ở cửa, tâmtình bỗng nhiên vạn phần uể oải.iống �v��z,  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hayeon2