
Chap 21 : Lãng mạng
Buổi họp sáng hôm đó diễn ra trong không khí trang trọng. Trong phòng họp lớn, ánh đèn trần phản chiếu lên bàn kính tạo ra một không gian chuyên nghiệp và hiện đại.
Thư ngồi ở vị trí chủ trì, dáng vẻ bình tĩnh và tự tin, ánh mắt sắc bén lướt qua những tài liệu trên bàn. Bên cạnh cậu là các trợ lý, nhân viên cấp cao trong công ty. Đối diện là các đối tác nước ngoài, những người đàn ông và phụ nữ mặc vest lịch sự, nét mặt nghiêm túc.
Bên ngoài phòng họp, Tường khoanh tay đứng dựa vào tường, nhìn qua lớp kính trong suốt. Cô đã nhìn thấy nhiều dáng vẻ của Thư—một kẻ ngang ngạnh, một kẻ lười biếng, thậm chí đôi khi là một kẻ điên rồ chẳng biết sợ gì. Nhưng hôm nay, cậu ta hoàn toàn khác. Chín chắn. Quyền lực. Và có chút gì đó xa cách.
Bên trong, người phiên dịch vừa định bắt đầu thì Thư giơ tay lên, ra hiệu dừng lại.
"Không cần đâu, tôi có thể nói trực tiếp."
Người phiên dịch hơi bất ngờ, nhưng lập tức lùi về sau. Một vài vị đối tác nhướng mày, có chút hoài nghi, nhưng họ không nói gì.
Thư chậm rãi ngước lên, ánh mắt điềm tĩnh, rồi cất giọng trầm ổn, tiếng Anh chuẩn xác đến mức khiến cả căn phòng im lặng trong vài giây.
"First of all, thank you for taking the time to join this meeting today. I understand that there have been some concerns regarding our partnership terms. However, I believe that with proper negotiation, we can reach an agreement that benefits both parties."
Một trong những đối tác hơi ngả người ra sau, ánh mắt tò mò hơn.
"You have a good accent," người đàn ông trung niên bên kia bàn nhận xét. "May I ask where you learned English?"
Thư cười nhẹ: "I was born and raised here, but I've been exposed to English since I was a child. Plus, business requires communication. Language is simply a tool."
Một người phụ nữ khác mỉm cười: "That's a good mindset. But let's get straight to the point—what changes are you proposing?"
Thư không hề nao núng, cậu lật tài liệu, giọng nói trôi chảy như thể đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.
"I propose a modification in the revenue-sharing model. Instead of a fixed percentage, we can implement a flexible rate based on quarterly performance. This ensures fairness while also encouraging growth. Additionally, our team is willing to provide additional support in marketing strategies, which will, in turn, benefit both parties."
Tường đứng bên ngoài, nghe những từ ngữ trôi chảy, tự tin ấy mà không khỏi sửng sốt.
Cô biết Thư học hành chẳng ra gì. Điểm môn nào cũng lẹt đẹt, bài kiểm tra thường xuyên bị bỏ trống hoặc viết vài dòng cẩu thả. Vậy mà...
8.5 IELTS.
Cô còn chưa từng nghĩ mình có thể đạt đến con số đó.
Buổi họp tiếp tục trong gần một tiếng, những cuộc thảo luận diễn ra liên tục, đôi lúc có chút căng thẳng, nhưng Thư không hề nao núng. Cậu phản biện một cách thông minh, dẫn dắt cuộc thảo luận theo hướng có lợi mà vẫn giữ được sự tôn trọng với đối phương.
Cuối cùng, khi cuộc họp kết thúc, một vài vị đối tác chủ động bắt tay Thư, nét mặt rõ ràng có phần hài lòng.
Tường lùi ra sau một chút khi thấy Thư bước ra khỏi phòng. Cậu vừa cởi bỏ vest ngoài vừa vươn vai, dáng vẻ trở lại vẻ lười biếng thường ngày.
Thư vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt của Tường.
"Cậu nhìn tớ kiểu gì vậy?" Cậu nhướng mày hỏi.
Tường khoanh tay, dựa vào tường: "Cậu giấu giỏi quá nhỉ? Điểm môn nào cũng tệ, vậy mà IELTS lại tận 8.5?"
Thư cười nhẹ: "Tớ chỉ học cái mình cần thôi."
Tường hừ một tiếng: "Giỏi thật đấy."
Thư nhướng mày, tỏ vẻ thích thú: "Cậu đang khen tớ à?"
Tường bĩu môi, quay đi chỗ khác: "Không có."
Thư bật cười. Cậu bước đến gần hơn, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt có chút tinh nghịch:
"Thế... cậu muốn học với tớ không? Tớ dạy miễn phí."
Tường quay phắt lại, cảnh giác: "Không cần! Ai biết cậu sẽ dạy kiểu gì."
Thư nhún vai: "Vậy thì thôi, nhưng đừng hối hận nhé."
Tường lườm cậu, nhưng không giấu được vẻ bất ngờ và... có chút gì đó tự hào.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhìn thấy Thư ở vị trí này—một người có thể tự tin đàm phán bằng tiếng Anh với các doanh nhân nước ngoài, bình tĩnh như thể cậu đã làm điều này cả đời.
Dù không nói ra, nhưng trong lòng cô đã có chút thay đổi.
Thư, thực sự giỏi hơn cô nghĩ rất nhiều.
Chiều hôm đó, sau cuộc họp thành công, Thư nhắn tin cho Tường:
"Tối nay có rảnh không? Đi ăn với tớ."
Tường nhìn chằm chằm vào tin nhắn, hơi nhíu mày. Từ khi nào Thư lại chủ động mời cô đi ăn thế này?
Cô gõ gõ màn hình một lúc, rồi nhắn lại: "Ở đâu?"
Thư trả lời ngay lập tức: "Nhà hàng L'Amour. 7 giờ tối, đừng đến trễ."
Tường trợn mắt. L'Amour là một trong những nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, chuyên phục vụ các món Âu trong không gian cực kỳ lãng mạn.
Cô vội nhắn lại: "Cậu có bị điên không? Sao lại chọn chỗ đó?"
Thư chỉ gửi một icon cười: "Tớ muốn chiêu đãi cậu một bữa đặc biệt."
Tường có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Buổi tối, Tường bước vào nhà hàng với một bộ váy đơn giản nhưng vẫn tôn lên vẻ thanh lịch. Cô đảo mắt tìm kiếm, và ngay lập tức thấy Thư đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ.
Không gian ấm cúng với ánh nến lung linh, giai điệu piano nhẹ nhàng vang lên từ một góc sân khấu nhỏ.
Tường bước tới, kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay nhìn Thư:
"Cậu đang có âm mưu gì đây?"
Thư đặt menu xuống, cười cười: "Không có gì cả. Chỉ là muốn cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên tớ."
Tường khựng lại một chút. "Làm gì mà nghiêm túc vậy?"
Thư nhún vai: "Thì cũng phải có lúc nghiêm túc chứ."
Nhân viên phục vụ bước tới, Thư nhanh chóng gọi món mà không cần nhìn menu, còn Tường thì vẫn đang thắc mắc vì sao buổi tối hôm nay lại có chút gì đó... khác lạ.
Khi rượu vang được rót ra ly, Thư cầm lên, nhẹ nhàng nâng về phía Tường.
"Chúc mừng cho hôm nay."
Tường do dự một chút nhưng cũng nâng ly lên. "Chúc mừng."
Hai ly rượu chạm nhẹ vào nhau, phát ra một tiếng vang trong trẻo giữa không gian lãng mạn.
Tường nhìn Thư, trong lòng có chút xao động.
Có phải cậu ta đang... tán tỉnh cô không?
Sau bữa tối, Thư và Tường rời khỏi nhà hàng. Không khí buổi tối mát mẻ, những cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm từ những quán cà phê ven đường.
Tường kéo nhẹ áo khoác lại, lén nhìn sang Thư, người vẫn giữ vẻ bình thản như thường lệ.
"Cậu muốn đi đâu?" Tường hỏi.
Thư nhét tay vào túi quần, bước chậm rãi: "Không có nơi nào đặc biệt. Chỉ là không muốn về ngay."
Tường nhìn quanh, thấy một công viên nhỏ gần đó. Cô suy nghĩ một chút rồi đi trước, không đợi Thư trả lời. "Vậy đi dạo một chút đi."
Thư bật cười, bước theo.
Công viên buổi tối khá vắng, chỉ có một vài cặp đôi đang ngồi trên ghế đá hoặc đi bộ quanh hồ nước. Đèn đường hắt xuống tạo nên những vệt sáng dài trên mặt đất.
"Không ngờ cậu lại biết chọn nhà hàng lãng mạn như vậy đấy," Tường đột nhiên lên tiếng.
Thư nhếch môi: "Sao? Cậu thích à?"
Tường hừ một tiếng: "Không ghét. Nhưng cũng không ngờ cậu lại biết cách tạo không khí thế này."
Thư nhún vai: "Tớ cũng có lúc tinh tế mà."
Cả hai cứ thế bước đi trong im lặng một lúc. Không ai nói gì, nhưng sự im lặng này lại không hề gượng gạo.
Tường lén liếc sang Thư. Dưới ánh đèn đường, gương mặt cậu ta trông thư thái hơn nhiều so với dáng vẻ nghiêm túc trong phòng họp. Nhưng điều khiến Tường ngạc nhiên nhất là cảm giác bình yên mà cô đang có lúc này.
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Tường rùng mình một chút.
Ngay lập tức, có một thứ gì đó mềm mại phủ lên vai cô. Tường giật mình quay sang—Thư vừa cởi áo khoác, khoác lên cho cô một cách tự nhiên như không có chuyện gì.
"Cậu làm gì vậy?"
"Nhìn là biết cậu lạnh rồi."
Tường bặm môi, cảm giác ấm áp lan dần từ chiếc áo khoác. Cô không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, siết chặt vạt áo.
Thư nhìn cô, khẽ mỉm cười.
"Cứ như thế này cũng không tệ nhỉ?"
Tường liếc cậu một cái. "Cậu đang nói gì đấy?"
Thư không trả lời, chỉ bước đi chậm rãi.
Tường khẽ cười, lặng lẽ đi bên cạnh.
Chỉ là một buổi tối bình thường. Một cuộc đi dạo đơn giản.
Nhưng lại khiến tim cô đập nhanh hơn một chút.
Sáng sớm, cả trường đã rộn ràng với tin tức mới nhất:
Tường chính thức trở thành hội trưởng hội học sinh!
Tấm bảng thông báo ngay trước cửa văn phòng ghi rõ kết quả bầu chọn. Không ai ngạc nhiên khi Tường giành chiến thắng áp đảo. Xinh đẹp, thông minh, mạnh mẽ, lại có thành tích học tập xuất sắc, Tường là hình mẫu lý tưởng mà ai cũng muốn theo đuổi.
Nhưng điều khiến mọi người phấn khích hơn cả là...
Thư – chủ tịch trẻ tuổi tài giỏi của tập đoàn HWJ.
Tường – hội trưởng hội học sinh đầy quyền lực.
Một người lãnh đạo một tập đoàn, một người lãnh đạo cả học sinh trong trường.
Trai tài gái sắc.
Cặp đôi hoàn hảo nhất.
Trên mạng xã hội của trường, ai cũng bàn tán:
"Tớ thề, họ là couple bách hợp quyền lực nhất mà tớ từng thấy!"
"Tường làm hội trưởng, Thư làm chủ tịch, không ai qua được hai người này đâu!"
"Đẹp đôi quá, trời ơi! Sao nhìn họ cứ hợp nhau thế nhỉ?"
Tường đứng giữa sân trường, nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, rồi lén liếc qua Thư.
Thư vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như mọi ngày, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút gì đó khó đoán.
Một nhóm học sinh hào hứng chạy đến.
"Hội trưởng Tường! Cậu thật sự rất ngầu!"
"Cậu với Thư đúng là trai tài gái sắc luôn đó!"
Tường đỏ mặt, vội xua tay: "Mấy cậu đừng nói bậy!"
Thư nhếch môi, chậm rãi bước đến, ghé sát lại, giọng trầm thấp:
"Nhưng mà... nghe cũng thú vị đấy."
Tường quay phắt sang, trừng mắt nhìn Thư: "Cậu đừng có hùa theo!"
Thư cười nhạt, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt đầy ý cười.
Dù có phủ nhận thế nào, cả trường vẫn ngầm hiểu:
Thư và Tường – cặp đôi đáng ngưỡng mộ nhất.
HẾT
CẢM ƠN VÌ ĐÃ ĐỌC <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro