Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.đôi mắt đỏ

Harry thực sự cảm thấy có điều gì đó không ổn ngay từ cái nhìn đầu tiên của Tom. Tuy nhiên, cậu vùng vẫy hồi lâu mà không tìm ra lý do nên chỉ có thể tức giận bỏ cuộc.
  
Cho đến ngày hôm đó, Tom bị đẩy vào căn phòng tối này với khuôn mặt đầy máu và vẻ mặt có phần buồn cười. Cánh cửa bị đóng sầm vào căn phòng tối, và Harry cũng ngạc nhiên đồng thời phát hiện ra sự lúng túng ẩn giấu trong mình
  
trong đôi mắt tom là một màu đỏ.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Không vội vàng cho câu trả lời, cậu lựa chọn tính mở miệng.
 
“Chỉ là trò đùa của một đám ma nhỏ.” Trên đôi môi mỏng của tom nở một nụ cười khinh thường “Nỗi sợ hãi khiến bộ não của lũ nhóc trở nên ngu ngốc, và phải gánh chịu hậu quả mà họ đã làm.”
  
Máu đỏ chảy ra từ mí mắt. từ từ chảy vào trong mắt, khoái cảm trả thù cùng cuồng vọng khát máu càng làm cho đôi mắt đỏ sẫm càng gần với đêm đen như mực dày đặc.
  
Tim Harry như đông cứng lại.
Harry hỏi một cách khô khan nhưng nghiêm túc: "Tom ... em đã làm gì họ?"
  
"... Đó chỉ là một vụ nổ ma thuật thôi. (Hôm trước Harry giải thích điều đó là do khả năng nhỏ bé của mình.)" tom nói một cách dửng dưng. lau vết máu trên mặt, “Tuy rằng tôi cũng bị thương một chút.”
  
Nếu không phải đám người dùng đá nhọn cào cấu, Tom cũng không muốn để ý tới bọn họ chút nào.
  
Harry liếc nhìn khuôn mặt xa lạ đầy đỏ tươi và tái nhợt, đôi mắt tối sầm lại. “em… đã giết họ?”
  
  
“Không, thật đáng tiếc.” Đôi mắt đỏ của Tom lóe lên vẻ phấn khích, rồi khi tom chạm vào đôi mắt buồn bã của Harry, cảm giác muốn giết người trong lòng hắn hơi nhạt đi.
  
hắn ngay lập tức hiểu rằng bên kia không thích hắn như thế này.
Không thành vấn đề ... Hắn rũ mắt xuống che dấu một tia xúc động trong mắt, sau đó giả bộ lo lắng cùng sợ hãi sau, lo lắng nói: "... Harry, ta thật sự là ma quỷ sao?"
  
Giọng nói là sự trẻ con của vị thành niên chưa trải qua trình thay đổi giọng nói, và giọng điệu nhẹ nhàng và vô thức đập vào tim Harry một cách dữ dội. Mặc dù Harry cảm thấy khó hiểu trước sự biến đổi tức thời của tom, nhưng suy nghĩ quán tính ở kiếp trước khiến cậu không nghĩ tới việc Tom bây giờ muốn giữ người có thể trở thành cánh tay phải của mình đến mức nào.
 
Tại thời điểm này ...nền chính trị của Harry thực sự rất khủng khiếp.
  
Lúc này, cậu do dự nhìn Tom thật lâu, tự thôi miên trong lòng, bản thân Tom thật ra có chút không yên lòng "giết", bản tính tốt bụng không nên xóa sạch ... Rốt cuộc là hắn quá trẻ ...
 
"... không phải ... nhóc và tôi chỉ là một phù thủy ... Vào kỳ nghỉ hè khi nhóc mười một hay mười hai tuổi, nhóc sẽ nhận được một lá thư từ Học viện Thế giới Phù thủy ..." Đôi mắt hai màu dịu dàng như một vũng nước, nghĩ rằng có thể gọi là nhà, Harry đầy nỗi nhớ ...Nếu Tom không trở về khi Tom vào trường Hogwarts ... Có lẽ cậu có thể đi theo ...
  
Nhìn thấy nỗi nhớ vô tận trong mắt người kia và sự phòng bị nhẹ nhàng đối với bản thân, Tom nói, "Nhưng ... họ đều nói rằng tôi bị quỷ ám vì ... đôi mắt đỏ của tôi."
  
Cũng như khi người bên kia nói. về điều này, Harry làm theo suy nghĩ của mình.
  
“tom em luôn có đôi mắt đỏ?” Harry cau mày.Nếu cậu nhớ không lầm, Voldemort cũng biến thành đôi mắt đỏ sau khi phân tách linh hồn của bản thân ra .
  
“Chỉ vài ngày trước khi anh đến đã thay đổi…” Vẻ mặt của Tom có ​​chút ảm đạm, “Vốn dĩ là màu đen.”
  
Harry sững sờ, chẳng lẽ linh hồn của Tom đã bị chia cắt rồi sao?
  
  
Không thể ...Trừ khi bạn học cách tạo ra một Trường sinh linh giá, ai sẽ là người có thể phân chia linh hồn?
  
Harry phủ nhận câu trả lời trong nội tâm.Được một lúc, cậu lại mất manh mối.
  
  
cậu nhìn Tom có ​​phần phức tạp, và trong một thoáng ý nghĩ "Voldemort và cậu đến thời gian và không gian này" trong đầu cậu  lóe lên. Tuy nhiên, ngoại trừ một số thay đổi về màu mắt, đứa trẻ này vẫn bình thường như thể một cô nhi viện. đã bị bắt nạt.
  
... Nếu đó thực sự là Voldemort ...
thì thật là khủng khiếp! Harry khẽ mở đôi mắt xanh lục, ngạc nhiên với suy nghĩ của mình.
  
Nhìn Harry, người hơi cứng đờ trong không khí trước mặt, vẻ mặt ngạc nhiên của harry dường như đang chế nhạo hắn . Việc harry chối trả lời gần đây đã khuấy động suy nghĩ trong lòng Tom.
  
harry coi thường hắn! harry nghĩ rằng hắn là một khác loài! hắn là một con quái vật!
  
Vẻ mặt của Tom trở nên u ám một chút, đôi mắt đỏ như máu của tom đảo lên vì bóng tối mờ nhạt, và giọng nói trong trẻo như trẻ con của tom trở nên trầm và khàn, "harry ang có cũng nghĩ rằng em là một con quái vật?!"
  
Giọng tom không lớn, nhưng không thể ngăn cản, tom ngay lập tức đánh thức Harry đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
  
  
Harry sững sờ nhìn người con trai trước mặt, không hiểu tom đột nhiên thay đổi, sững sờ nói: "Không ... không! Hãy nghe tôi ..." Nói
  
lờ đi những suy đoán trong đầu và cố gắng ngăn cản nhóc trước mặt mình Trở nên tức giận hơn.
  
  
Trong tích tắc cậu đã thay đổi quyết định. Đừng bao giờ nói với tom về việc phân chia linh hồn và Trường sinh linh giá!
  
Harry tự nhắc nhở mình trong lòng. "Trên thực tế, khi phù thủy đến một độ tuổi nhất định, mắt của sẽ biến đổi màu mắt. Hãy nhìn vào mắt tôi." Vừa nói, cậu vừa chỉ vào đôi mắt của mình, màu xanh lam thuần khiết và sạch sẽ, "Thực ra, nó vốn là màu đen, nhưng nó cũng đã ngoài bảy mươi tuổi. Nó đã chuyển sang màu xanh lá cây khi tôi tám tuổi. ”

Tom bình tĩnh lại một chút và nhìn harry với vẻ nghi ngờ.
"Tóm lại, em có đôi mắt đủ màu sắc trong thế giới phù thủy ... Đừng lo lắng, điều này là bình thường."
  
Có lẽ là bình thường ...Harry nghĩ, mặc dù cậu chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ của một mình Voldemort.
 
Nhưng những màu khác thực sự rất phổ biến ...có lẽ ...Harry nghĩ một chút đà điểu.
  
cậu liếc nhìn Tom, người có vẻ tin tưởng anh ta và nói: “Hãy lau vết máu trên mặt em đi tom .” Nó khô lại trên khuôn mặt tom, màu đỏ tím và đen, khủng khiếp như một vết sẹo.
  
Harry làm phép và giúp cậu nhóc lấy một chậu nước. Tom trở lại vẻ ngoài ngoan hiền của mình, và lặng lẽ lau mặt, như thể chưa từng xuất hiện giống nhau.
  
Harry không thể phủ nhận cảm xúc nguy hiểm mà cậu nhìn thấy trong mắt cậu nhóc vừa rồi. cậu nghĩ trong vô vọng, rõ ràng là thế giới quan của những đứa trẻ bình thường sẽ không được hoàn thiện cho đến khi chúng mười lăm hay mười sáu tuổi. Tại sao Tom lại bóp méo thế giới quan của mình tim..cậu chợt cảm thấy con đường phía trước còn dài.
  
cậu run rẩy có chút không muốn thừa nhận, có lẽ chính mình cũng không thay đổi được gì ...
  
cậu từng cho rằng Voldemort chỉ muốn yêu nhưng không có được tình yêu, cho nên mới trở nên méo mó như vậy. Không giống như chính mình, mặc dù trải qua một tuổi thơ đen tối ở nhà của người dì của mình, nhưng bản thân đã có được tình yêu của bạn bè và tình yêu của những người lớn tuổi trong trường Hogwarts.
  
cậu thừa nhận rằng bản thân  luôn có thành kiến ​​với Slytherin.
cậu thậm chí còn cho rằng chính sự thờ ơ và kiêu ngạo có một không hai của Slytherin đã biến đứa trẻ bất hạnh này trở thành một kẻ độc ác và thậm chí là một chúa tể hắc ám, kẻ hủy diệt thế giới.
  
Nhưng hiện tại… cậu cảm thấy mình có chút sai lầm…cậu không thể phân biệt được tương lai là vì Tom thích hợp với Slytherin, hay vì Slytherin đã xóa sạch ánh sáng trong tim Tom.
  
Hoặc có thể là ... sự kết hợp của cả hai ...điều mà trước đây bản thân đã nghĩ là quá đơn giản. Lúc đầu cậu nghĩ đó là máu.
  
Bây giờ nản thân tin rằng nếu con cháu của Salazar Slytherin có trái tim phù hợp với Gryffindor, chiếc nón biết hát sẽ không ngần ngại phân vào Gryffindor.
  
... Chính trái tim đầy thù hận và chinh phục đã khiến tom bị phân vào Slytherin ...Nếu những suy luận này là sự thật ...thì ...
  
Harry buồn bã liếc nhìn Tom, người đang từ từ lau trắng mặt —— Ngay cả trong cô nhi viện, tom vẫn có một phong thái không thể xóa nhòa.
 
cậu rũ xuống hàng mi dài để che đi sự phức tạp trong đôi mắt.
  
Có lẽ, trong quá trình hòa hợp trước đây, đôi khi Tom sợ hãi, lo lắng, buồn bã, tử tế và cảm giác ấm áp với bản thân ...đều là giả tạo!
  
Mặc dù sự ghẻ lạnh của Harry được che giấu rất kỹ, nhưng không thể để hai người đang ngày đêm hòa hợp mà không phát hiện ra.

Đôi khi, ngay cả một cử động nhỏ của Tom cũng khiến cậu lo rung cánh và rút đũa phép ra.
  
cậu nghĩ mình sắp phát điên ...Harry vùi đầu vào giữa hai đầu gối của mình. cậu không thể làm điều này với đứa trẻ này. Chỉ là trùng hợp thôi ...tự mình làm thì chưa đủ ...cậu cứ tự nhủ.
  
Tuy nhiên, có một con người khác với đôi sừng trong tim, lắc chiếc đuôi nhọn màu đen của mình, và nói với một giọng độc ác và quyến rũ, "Hãy giết tom! Giết tom khi vẫn còn trẻ và không có khả năng phản kháng, thế giới của cậu sẽ không. Bị tiêu diệt. Bạn bè của bạn sẽ không chết. ... còn trẻ gì nữa? Hãy mở mắt ra đi Harry! tom đã có thể giết một số động vật nhỏ một cách không thương tiếc, và thậm chí nghĩ rằng không thể giết một số người. Thật đáng tiếc. mắt như điên rồi! Nó không còn gì để cứu! ... ”Nó co quắp trong góc bàn với vẻ đau đớn, đôi cánh khẽ rung.
  
Một giọng nói khác trong lòng cậu cố gắng phản bác: "Mấy con vật nhỏ là sao?! Khi cậu thực hành Avada Kedavra và Crucio, cậu không biết bao nhiêu con nhện đã bị giết ... Harry Hãy tin vào bản thân, bản thân .có thể thay đổi được tom! Thậm chí cứu được một người nào đó tốt, phải không? Mục tiêu của bản thâm không phải là quá khiêm tốn và nhỏ bé ...? Nó chắc chắn có thể được thực hiện! ... "
  
Hãy thử lại ...? Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm một điểm màu nâu trên mặt bàn, dùng đại não tê dại chậm rãi di chuyển, Sau đó ... chỉ cần thử lại ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro