Vết thương- Yunjae
Pairing :YunJae
Rating : R
***Warning : Nhảm !!!!
SAD ~ khó hiểu không nhỉ ? Đọc thì biết nhé
…
~JaeJoong~
Yun ah~
Hạnh phúc đối với em luôn là một vết thương khó lành…~
.
.
.
Em đi bên anh trong chiều thu nhạt nắng. Em cảm nhận được mùi hương riêng của anh bay nhẹ trong không gian. Yunho.
Anh cười thật khẽ, nắm lấy đôi bàn tay em và hôn nhẹ lên chúng. Đôi mắt nhỏ cong lên như thể đang rất vui thích. Đôi môi dày áp vào mu bàn tay em nóng bỏng. Em chợt nhận ra em đã quá yêu anh ~
” Chúng mình sẽ mãi bên nhau nhé, Joongie?”
Em mỉm cười hạnh phúc, ôm chặt lấy anh vào lòng. Trong trái tim bé nhỏ này vẫn luôn run rẩy, sợ một ngày anh buông tay mà bỏ em đi mất…~
Anh hôn nhẹ lên môi, vị bạc hà lan tỏa khiến em đê mê và khó thở. Bên anh mãi…~
Yun ah~ Em hạnh phúc lắm…
.
.
.
Đứng trước một vùng trời biển mênh mông là nước, hai bóng hình như hòa vào làm một. Em cuốn lấy anh, anh ôm lấy em. Thật chặt…~
” Hôn em đi”
“Tại sao?”
“Thích”
Môi anh áp lên môi em. CHiếc lưỡi dẻo ngọt luồn lách vào từng ngóc ngách, mùi bạc hà thơm thoảng. Em ghì đôi tay ôm lấy anh. Chỉ sợ buông ra thiên thần sẽ bay đi mất…
“Anh đừng bỏ em đi nhé ?”
” Ừ”
“Hứa?”
“Hứa. Vậy nhé.”
Câu nói của anh bay nhẹ như gió thoảng, đôi môi vẫn mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm quá. Yun. Anh phải mãi ở bên em đấy.
Em rất hạnh phúc…
.
.
.
“Dạo này Yunho tươi tỉnh lắm nhé. Đang yêu hả?”
Em ngước nhìn chị stylist, đôi môi bất giác mỉm cười nhẹ. Jung Yunho đang yêu.
Yêu Kim JaeJoong ~
Anh cũng cười nhưng nụ cười nhạt dần trước mắt em. Anh không vui ?
Em đợi mọi người ra ngoài hết mới chạy lại ôm tay anh :
“Yun”
“Huh?”
Anh ngồi chăm chú với chiếc điện thoại, đôi môi mỉm cười khe khẽ. Anh đọc tin nhắn.
“Chút nữa diễn xong chúng ta đi ăn khuya nha ?”
“Anh bận rồi. Em tự đi được không ?”
Đôi mắt đen nhỏ chán nản nhìn em rồi lại tiếp tục đọc tin nhắn trên điện thoại. Em cười gượng, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh anh :
” Vâng. Em sẽ rủ JunSu”
Anh gật đầu rồi lại cười vui vẻ với chiếc điện thoại. Em nghiêng đầu nhìn anh, em ghen tị với chiếc điện thoại của anh ngay lúc này…
[Anh hư quá, Yunie. Tối nay chúng ta đi ăn khuya nhé.
Jessica]
Em liếc mắt kín đáo nhìn vào màn hình điện thoại, trái tim tưởng như vỡ tung vì shock. Đôi mắt nhỏ kia vẫn cong lên vui thích, nhắn tin trả lời rất nhanh :
[Ừ. Hẹn em chút nữa.]
Em như muốn ngất đi vì ghen tức. Yun ah~. Tại sao ?
” Yun. Anh nói anh bận. Sao lại hẹn đi với Jess ?”
” Không phải chuyện của em, JaeJoong.”
JaeJoong ?
Là JaeJoong chứ không phải Joongie ?
Em đưa mắt nhìn anh. Jung YUnho hoàn toàn xa lạ.
Vẫn là anh mà….
….
Nắng chiều hắt vào ô cửa sổ loang lổ. Em ngửi được mùi hoa cỏ thơm nhè nhẹ bên ngoài. Đôi tay gầy gầy vươn ra cố bắt lấy nắng thu nhạt nhòa…
Vô dụng..~
Em tự hỏi mình, bản thân đã trở nên xấu xí rồi sao ? Làm anh chán ghét đến vậy rồi…
Ngày ngày chứng kiến anh dịu dàng với người con gái khác, ôm cô ấy vào lòng, thì thầm những câu hẹn ước…~
Em từng là cô ấy của ngày xưa – người được nằm trong vòng tay anh~
Đôi mắt anh nhìn về phía em lạnh lùng, một chút xa lạ, một chút lãng quên…
Chúng ta còn chưa nói câu chia tay, Yun ah~…
.
.
.
Em ghì tay ôm chặt lấy anh, hôn thật nhẹ vào gáy anh. Anh quay lại nhìn em rồi lạnh lùng ghỡ tay em :
” Anh mệt.”
Em cười gượng. Có lẽ anh mệt thật.~
” Em đi nấu gì cho Yun ăn nhé ?”
” Em ăn đi. Anh có hẹn.”
Em không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh thay đồ, lẳng lặng nhìn anh tự ngắm mình cẩn thận trong gương.
Anh rời khỏi nhà và quay trở về lúc 3h sáng. Em biết. Em biết chứ. Vì em vẫn luôn thức đến khi anh trở về…
Nụ hôn chúc ngủ ngon của em…~
~Yunho~
Joongie, anh xin lỗi….
…
Mùi hương vanilla nhàn nhạt dậy lên trong tâm trí anh. Anh lại nhìn thấy em, đứng ở đó với đôi mắt đau đớn và bị tổn thương. Anh cười…~
NHưng người đứng trước mặt anh lúc này không phải là em. Là Jess – cô bé xinh đẹp, đàn em của chúng ta. Anh chợt thấy rất thích đôi mắt của cô ấy, thích thân hình mảnh mai thon thả, thích cả sự táo bạo và quyến rũ của cô ấy.
Em sao lúc này mờ nhạt quá ?
Hay vì bản thân anh đã ở bên em quá lâu, được ôm chặt em trong vòng tay vẫn khiến anh hạnh phúc. NHưng hình như chưa đủ, em ah~…
Hình như anh đang lãng quên ?
.
.
.
“Yun. Anh với Jess là quan hệ gì ?”
Anh nhìn em chán ngán, nhíu mày trước khuôn mặt buồn bã của em :
” Là gì em quan tâm sao ?”
“ANh nói gì vậy? Tất nhiên”
Cười nhạt, anh làm tan vỡ trái tim em:
“Người yêu”
Anh nghe thấy tiếng giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống sàn. Anh nghe thấy tiếng trái tim em nổ tung thành những mảnh nhỏ.
Anh nghe thấy tiếng lòng mình gào thét tên em….~
“Yun…~ Anh…tại sao lại thành như vậy ?”
Giọng nói yếu ớt hòa vào màn mưa trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của em. JaeJoong…~
“Anh cảm thấy chúng ta 3 năm là quá dài rồi. Chia tay em nhé ?”
….
…….
…………
Hạnh phúc đối với em là vết thương khó lành nhất.
……………
……..
….
ChangMin ngồi yên lặng trên sofa. Nó đưa mắt lạnh lùng nhìn Yunho rồi lại thở dài khe khẽ. JunSu cũng chẳng nói chẳng rằng mà lao ra ngoài cùng YooChun…
” Jung Yunho. Anh thực ra còn là Jung Yunho của trước đây không ?”
Yunho nhíu mày trước câu hỏi của ChangMin. Đúng rồi. Anh bây giờ nghe ra đã thay đổi rất nhiều? Câu hỏi của Shim ChangMin kia, thực chất anh không biết cách trả lời.
” Tại sao anh làm vậy với JaeJoong hyung ? Anh ấy vì anh mà hi sinh quá nhiều.”
” Được rồi. Cậu ấy hi sinh vì anh. Chẳng lẽ anh chưa từng vì cậu ấy mà mất mát ?”
Yunho cao giọng nói. Tuy trong lòng anh cũng đang rất lo lắng và bối rối nhưng những lời lẽ của ChangMin làm anh khó chịu.
” Hóa ra tình yêu vĩnh cửu của anh, những lời hứa của anh là như vậy? Giả dối. Giẻ rách không đáng một xu.”
ChangMin đập mạnh tay vào mặt bàn và rời khỏi nhà.
..
Chỉ còn lại Jung Yunho.
Anh co người ngồi trên sofa, mắt chỉ biết đăm đăm nhìn vào vô định.
JaeJoong…~
Vòng tay tự ôm lấy mình, Yunho tự hỏi rõ ràng bản thân nói đã quên JaeJoong, đã không còn cảm giác. Tại sao ngay lúc này đây, khi Kim JaeJoong kia đã bỏ đi, anh lại thấy hụt hẫng và đau đớn như vậy ?
Đúng. Không phải là tội lỗi hay hối hận vì đã chia tay cậu ấy. Mà lại là cảm giác đau khổ như mất đi nửa linh hồn….~
JaeJoong đã bỏ đi rồi
Đi tới nơi không cần anh, không có anh ?
Đi tới nơi cậu ấy cảm thấy an toàn và yên bình nhất ?
Đi tới bến bờ của sự an bình và hạnh phúc…~
Yunho nheo mắt nhìn cổ tay áo sơ mi của mình, tay bất giác mân mê nó thật nhẹ nhàng. Vết chỉ khâu khéo léo của Kim JaeJoong vẫn còn đây.
Vậy mà người đã rời bỏ anh mà biến mất….~
Nước mắt trào ra như giọt nước nhỏ làm tràn ly. Bước chân chạy đi tìm kiếm. Trái tim lại tìm lại được phương hướng. Có quá muộn ?
.
.
.
~ JaeJoong ~
Em trốn tránh….
Em không muốn bản thân chìm vào những mộng tưởng mơ hồ thêm nữa. Em sợ sẽ chết bởi sự lạnh lùng của anh, chết vì thiếu đi tình yêu 3 năm nay em ấp ủ….
Em sợ sự thật rằng anh đã thay đổi làm em vỡ tung. Rằng em không còn là người anh yêu…~
Gió thổi lớn trên cầu làm em chóng mặt, chao đảo như muốn ngã…
Chợt nhìn xuống thấy dòng nước đen ngòm màu trời đêm. Rất lạnh. Rất đáng sợ.
Chỉ một bước chân thôi. Mọi chuyện sẽ lãng quên…~
Không còn DongBangShinKi…
Không còn Hero JaeJoong…
Không còn YunJae…
Chỉ còn Kim JaeJoong và Jung Yunho trong mộng tưởng đáng thương ~
Đôi lúc đau đớn làm con người ta mụ mị. Đau đớn làm trái tim mục nát…
Em xoay người lại tìm kiếm bóng anh sau lưng mình. Nhưng rồi nhận ra chẳng có ai…~
Haha~ Cô đơn là một cảm giác kinh khủng….
Em nhìn thấy ngày càng gần những đốm đèn vàng sáng chói. Những tiếng còi rú ing ỏi bên tai…
Hẫng một nhịp…~
Em lại bị giam giữ trong bóng tối đáng sợ….
Máu chảy…
Tim đau…
Mắt nhắm…
Em không thể gặp lại anh.
.
.
.
~ Yunho~
Anh nằm co quắp trên chiếc giường từng là của chúng ta. Cảm nhận từng hơi thở yếu ớt của chính mình vọng lại….
Mùi hương của em ở khắp nơi. Rất nhạt.
Anh ôm ấp khung hình em trong lòng, nước mắt lạnh lùng tuôn rơi. Vết thương lớn nhất chính là lỗ hổng trong trái tim. Không bao giờ có thể khép lại…
Anh nhìn thấy thân người mờ nhạt của em trên bàn đá lạnh buốt. Thân hình đẹp đẽ anh luôn muốn ôm chặt lấy. Khuôn mặt xinh đẹp luôn tới với anh trong những giấc mơ…
Nhạt nhòa quá em nhỉ ?
Anh vươn tay nắm chặt lấy bóng hình em, sợ em lại vuột bay mất…
Joongie rất bướng bỉnh, rất tinh nghịch, luôn bỏ rơi anh lại phía sau….~
Đợi anh….~
Anh ở phía sau em…~
Vết thương lớn nhất trong lòng anh là những kí ức về em.
Chỉ có em mới có thể chữa lành cho anh ….
……..
….
..
You’re all I need…~
..
Chiều nắng vỡ vụn.
Thiên thần ngủ ngon với giấc mơ mộng mị của mình
Chìm đắm và buông rơi. ~
Nắng hắt vào mặt những viên thuốc trắng tinh vương vãi dưới sàn. Rơi ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro