Chap 1 : Chocolate Cake
25/2/2004
Tôi chuẩn bị trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, thật sự mà nói thì vấn đề bị quay cuồng bởi công việc trong khi trái tim thì lúc nào cũng bị giam cầm ở nhà..nó đáng ghét và khó chịu làm sao. Nhưng chẳng còn cách nào khác, vài năm trở lại đây tôi một phần nhờ thực lực đã trở thành một vị bác sĩ tài giỏi, vị trí mà tôi đã hằng ao ước và dốc hết sức lực bản thân để có được. Chẳng có điều gì là dễ dàng cả, để có được như ngày hôm nay tôi khắc cốt ghi tâm những ngày tháng vừa chạy đôn chạy đáo khắp nơi làm việc vặt, vừa vùi đầu bất chấp học hành hy vọng tương lai sẽ cứu được nhiều người cũng như giúp gia đình và bản thân có được một cuộc sống thoải mái hơn
Vợ tôi Cheon Seo Jin, chúng tôi vừa kết hôn vào ngày 14 tháng 2 năm ngoái, vừa hay cũng là ngày valentine, nói đâu xa hơn một tuần trước tôi và vợ vừa mừng kỉ niệm một năm về chung một nhà, ôi chao tôi cảm thấy bản thân và vợ thật đúng đắn khi chọn kết hôn vào ngày đó, giờ chúng tôi chung sống hạnh phúc, hơn thế nữa..em đang mang thai đứa con gái đầu lòng của cả hai đến nay đã được 5 tháng. Cái ngày tôi hồi hộp ngồi run rẩy trước cửa phòng khám cho đến lúc được cầm trên tay kết quả xét nghiệm..tôi vui đừng đến nỗi nhảy cẫng lên la hét như một đứa trẻ được kẹo, haizz cho dù đã mấy tháng trôi qua nhưng Seojin vẫn luôn mang chuyện đấy ra chọc ghẹo cho đến khi nào mặt tôi đỏ tấy thì thôi.
Hôm nay đến tận 7h tôi mới được tan ca, dù không muốn nhưng tôi phải nỗ lực hằng ngày, tôi muốn có được một vị trí cao hơn trong bệnh viện Cheong Ah, là trưởng khoa hay là một chức vụ nào đó có thể cho ba vợ thấy được đứa con rể này chẳng hề vô dụng
Mỗi đêm, vợ vẫn thường hay cáu kỉnh nhắc nhở tôi đừng để cô ấy suốt ngày ở nhà một mình, khổ nỗi trừ chủ nhật ra thì chẳng còn hôm nào mà tôi không bận tối mặt tối mày, may thay ở nhà người giúp việc vẫn luôn túc trực bên cạnh chăm sóc Seojin nên tôi cũng yên tâm phần nào
Tôi cảm thấy nhức mắt trước những ánh đèn oto xanh xanh đỏ đỏ trước mặt hòa cùng tiếng còi xe kêu lên inh ỏi bên tai..à thì ra vẫn có âm thanh ghê gớm hơn cả tiếng hét của cô vợ mèo con ở nhà
Thơm thật đấy
Mũi tôi ngửi được một mùi hương rất thơm, chả biết làm sao nhưng hương thơm này làm tôi nhớ đến Seojin, tôi tấp xe vào lề rồi hạ cửa kính xuống. Là một cửa hàng bán bánh nhỏ nhưng lại đông nghịt người, tôi bấm bụng định rời đi rồi nhưng nghĩ đến vợ đã lâu không được ăn bánh ngọt..cuối cùng cũng an phận chạy vào xếp hàng
Gần nửa tiếng sau tôi gượng cười trên tay cầm theo chiếc hộp nhỏ xinh bước vào xe chạy thật nhanh về nhà
***
Tôi rón rén bước từng bước một vào nhà chẳng khác nào một tên ăn trộm
'' Anh về rồi đó hả, còn tưởng đêm nay sẽ ngủ lại bệnh viện! ''
Seojin từ đâu bước ra quăng vào người tôi cái gối to tướng còn thêm cái liếc mắt thật sắc làm tôi giật nảy mình giấu nhẹm hai tay ra sau lưng
'' Anh xin lỗi mà, hôm nay bệnh nhân hơi nhiều! ''
Tôi thò một tay ra nắm lấy cổ tay nhỏ bé của em với ánh mắt khẩn thiết nhưng đến cùng vẫn bị hất ra
'' Lần nào về anh cũng xin lỗi, chi bằng anh dọn đồ vào bệnh viện ở luôn đi ''
'' Anh xin lỗi mà ''
'' Chả biết anh cưới cái bệnh viện hay cưới tôi nữa, ngày gặp mặt không trên ba lần! ''
'' A-a..''
Tôi lại lần nữa định mở miệng phân giải nhưng chưa kịp làm gì hết Seojin đột nhiên ghé sát vào người tôi, em khịt mũi hửi hửi một hồi nói nhỏ
'' Em ngửi được mùi chocolate..Ha Yoon Cheol mau đưa tay anh ra đây! '' em vừa nói vừa huýt vai tôi, lùi lại hai bước tôi đưa tay lúc lắc hộp bánh nhỏ trước mặt Seojin, thấy mắt vợ sáng rực tôi liền đoán được đêm nay mình bình an qua khỏi cơn bão rồi
Seojin ngẩng mặt lên nhìn tôi, em xoè tay vào thế chuẩn bị nhận bánh, nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy
'' Haiz em đã uống sữa mà lúc sáng anh dặn quản gia làm chưa? ''
'' T-thì chưa..''
'' Nếu đã không nghe lời như vậy thì cái bánh này..đêm nay anh phải ăn một mình rồi! ''
Vừa nghe thấy thế Seojin liền thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng, tôi thật sự muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng hề hước của cô ấy lúc này, Seojin chống một tay lên hông, tay còn lại xoa xoa cái bụng tròn tròn đã có phần to ra, nhếch mép nhìn tôi
'' Không cần nữa, dù gì cũng chỉ là một cái bánh, lát em kêu người đi mua một cái khác bự hơn của anh cho mà xem! ''
Em nói rồi quay lưng ngoe nguẩy bước đi, hình như chỉ trong vài bước chân Seojin đã suy nghĩ ra cái gì hay ho lắm, em xoay người lại cất bộ dạng cùng giọng điệu xéo sắc vừa nãy đi mà thay vào đó là ánh mắt long lanh cùng cái phồng má nũng nịu, em tiến đến vòng tay ôm chặt tôi
'' Sữa đấy béo quá, em uống không được cũng không muốn uống! ''
Trời ạ, phải nói rằng bao nhiêu mệt mỏi tôi gồng gánh từ sáng đến giờ chỉ chờ mỗi cái ôm này để được giải tỏa, hình như em bé trong bụng cũng ngửi được mùi chocolate liền đạp vài cái ra hiệu, bụng Seojin áp sát vào người nên tôi cảm nhận được rõ từng cử động của con, lòng tôi lại càng thêm xao xuyến, càng thêm không nỡ, ái chàa hai mẹ con Seojin đúng thật giỏi chiêu trò
Tôi vừa định luồng tay ôm lại vợ nhưng em đột nhiên đẩy tôi ra nhăn mặt khó khăn nhả từng chữ
'' Xem kìa, em chỉ mới lại gần anh một chút con bé liền đạp em mấy cái!! ''
Tôi xoa bụng vợ tuy không đáp lại câu vừa rồi nhưng vẫn cười tươi xem như vừa hài lòng vừa cảm thấy thông cảm cho em
***
Sau khi cất gọn chiếc bánh chocolate vào bụng tôi có bảo vợ vào ngủ nhưng em nhất quyết không nghe lời một hai muốn xem phim cho bằng được. Sau khi tắm rửa tôi rón rén đặt mông xuống ngồi cạnh em, được một hồi thì tập phim đang chiếu trên tivi mới hết, tôi vừa cầm điều khiển lên chuẩn bị tắt thì thật bất ngờ Seojin bên cạnh lặng lẽ ôm khư khư cánh tay rồi thoắt cái đã nhảy vào lòng tôi ngồi
'' Anh có yêu em không? ''
Tôi hơi khựng lại giây lát nhưng rất nhanh chóng đã có câu trả lời cho mình
'' Có, anh không yêu em thì còn yêu ai được nữa chứ! ''
'' Em thì lại thấy khác đó, sau khi sinh em bé anh yêu con rồi định cho em ra rìa chứ gì!! ''
Tôi ngơ ra mấy phút mới nhận ra chắc hẳn là Seojin vẫn còn suy nghĩ về chuyện lúc nãy, đúng thật là phụ nữ mang thai tâm lý thay đổi, suy nghĩ đủ thứ chẳng đâu vào đâu
'' Em nói lung tung gì vậy, ai lại đi ganh tị với con mình chứ, anh yêu con nhưng vẫn yêu em nhất mà! ''
'' Sau này mà hai cha con anh dính lấy nhau cho em ra rìa thì em sẽ sinh thêm một đứa con trai nữa, đến lúc đấy xem ai hơn ai! ''
Seojin vừa nói xong liền mỏi mệt ngã đầu lên vai tôi, mái tóc em thơm ngát, đây là mùi hương chẳng buổi sáng nào tôi không quyến luyến mỗi khi rời khỏi giường. Tôi vừa xoa đầu vợ vừa cảm thán sao em lại có những lúc đáng yêu một cách quá đáng như vậy chứ. Còn nữa, tôi còn phải vắt óc tìm ra cách để thiên thần nhỏ chuẩn bị chào đời sau này sẽ quấn lấy mình không buông..để Seojin còn ganh tị mà chịu sinh cho tôi thêm một cậu con trai kháu khỉnh chứ.
***
hii hii đêm buồn tự nhiên lại muốn viết một cái gì đấy=))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro