Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C3

Đông thành vào mùa mưa, bầu trời như phủ một lớp màn sương mỏng, nặng nề và ảm đạm. Trong những ngày này, con người dễ dàng buông mình theo những cảm xúc mơ hồ nhất. Đứng dưới hiên nhà, từng giọt mưa rơi xuống mái ngói cũ, tạo thành âm thanh nặng nề như chính trái tim cô lúc này. Đối diện với cô là anh, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, kiên định như mọi khi, nhưng đôi mắt ấy lại phản chiếu một nỗi đau mà anh không thể giấu.

Thời gian trôi qua, nhưng ký ức vẫn ở lại.

Y/n  đã cố gắng quên đi  Sunghoon, nhưng mỗi khi trời mưa, hình ảnh của anh lại hiện lên rõ ràng như vừa mới ngày hôm qua. Cô nhớ đến những  cùng nhau trú mưa dưới tán cây, những cuộc trò chuyện , và cả những giấc mơ về tương lai mà giờ đây chỉ còn là kỉ niệm .

Cô tự hỏi, liệu anh có nhớ cô không? Nhưng rồi lại tự mình dập tắt ý nghĩ ấy. Quá khứ đã qua, nghĩ về nó chỉ làm lòng thêm đau.

Sunghoon  cũng không khá hơn.

Anh lao đầu vào công việc, thành công nhiều  dự án ,  theo đuổi đam mê của anh .. Nhưng khi đêm về, một mình trong căn phòng rộng lớn, anh thường nhìn ra cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi, và cảm thấy trái tim mình trống rỗng đến đáng sợ.

Đôi khi, anh sẽ quay lại quán trà cũ – nơi từng là chốn hẹn hò của cả hai. Ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, nhìn chiếc ghế đối diện trống không, và tự hỏi, nếu ngày đó anh chọn khác đi, liệu mọi chuyện có thay đổi?



Một buổi chiều mưa lất phất , vẫn là chốn quen đó , không ngờ rằng , lần này , anh sẽ gặp lại cô .

Y/n  bước vào quán, gạt đi nước mưa còn đọng trên vai, ánh mắt vô tình chạm phải ánh nhìn của anh.. Trong một khoảnh khắc , thời gian như ngừng lại.

"A-..." Y/n cất tiếng, nhưng giọng cô nghẹn lại, không biết nên nói gì tiếp.

Sunghoon khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo chút bối rối và cả sự   xa cách:

"Đã lâu không gặp."

Cả hai ngồi xuống, đối diện nhau, nhưng giữa hai người là một khoảng cách vô hình, như màn mưa ngoài kia chia cách hai thế giới.

"Anh dạo này thế nào?"cô  hỏi, cố gắng giữ giọng bình thản. "Công việc vẫn tốt. Còn em?"

"Vẫn ổn."

Chỉ hai chữ "vẫn ổn" nhưng lại chất chứa bao điều không thể nói.

Cơn mưa mùa hạ  đã ngừng . Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi bước ra khỏi , cô quay lại, ánh mắt nhìn anh lần cuối:
"Park Sunghoon, nếu ngày đó chúng ta không chia tay, anh nghĩ  mọi chuyện sẽ thế nào?"

Anh im lặng rất lâu, như đang cân nhắc từng từ ngữ. Cuối cùng, cũng chỉ khẽ lắc đầu, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Không ai biết được. Có lẽ, vẫn là cơn mưa này, vẫn là em và anh... nhưng kết cục chưa chắc đã khác."

Y/n cười nhẹ, nụ cười mang theo cả sự tiếc nuối và chấp nhận. Không nói thêm lời nào, cô bước ra khỏi quán, chiếc ô trắng nhỏ che đi dáng người mảnh mai.

Sunghoon ngồi lại trong quán, ánh mắt dõi theo bóng cô khuất dần trong màn mưa. Anh không đuổi theo, cũng không níu kéo. Chỉ là, trong lòng anh, có một khoảng trống không cách nào lấp đầy.

Ngoài trời, mưa rơi không ngớt, như muốn cuốn trôi mọi thứ. Nhưng có những ký ức, dù mưa lớn thế nào cũng không thể xóa nhòa.

Cơn mưa mùa hạ hôm ấy để lại trong lòng hai con người một vết sẹo không bao giờ lành, nhưng cũng là lời nhắc nhở  đã từng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: