Vệt Gió Tàn...
Gió... Được tự do, đi khắp nơi mà nó muốn...
Gió... Cứ chợt đến rồi chợt đi thật nhanh và nhạt nhòa...
Gió... Có đôi khi mang lại sự yên bình nhưng đôi khi lại biến thành dông tố...
Như vậy gió vừa có lợi, vừa có hại phải không? Nhưng còn "Gió" của tôi thì khác, tôi cũng chẳng biết là có lợi hay có hại nữa! Cậu ta cứ chợt đến, chợt đi; chợt hiền hòa rồi lại chợt giông tố. Vậy nên, tôi sẽ tạm gọi cậu ta là Gió.
Tôi biết "cơn Gió kì quặc" này từ lâu rồi, có điều rất lâu về sau cậu ta mới biết đến tôi(T.T). Gió là người nổi bật nhất trong khối 11 vì cậu ấy học đã giỏi, tính tình hiền hòa thì thôi đi, đằng này còn "siêu đẹp trai" khiến bao nữ sinh thầm thương trộm nhớ!!! Ấn tượng của tôi đầu tiên về cậu là một đôi mắt đẹp và buồn, tôi thấy được một nỗi đau thầm kín bên trong Gió...
Biết Gió là một chuyện, tiếp xúc với Gió lại là chuyện khác. Hôm ấy nhà trường tổng kết học kì I vào buổi chiều, thì vô tình buổi sáng tôi có đi "tân trang" sắc đẹp. Không cần hỏi lũ bạn thì nhìn vào gương tôi cũng thấy mình xinh hẳn lên với khuôn mặt tròn nhỏ, đôi mắt to tròn cùng nước da trắng hồng(tự sướng). Nguyên do Gió biết tôi cũng là vào hôm đó. Tán gẫu với lũ bạn học trên tầng ba xong, tôi rảo bước về phía hành lang và còn đang toe toét vì câu chuyện cười của chúng nó. Đúng lúc đó Gió từ cầu thang đi lên, chắc cậu ta hiểu nhầm rằng tôi đang cười với mình cho nên cứ tròn mắt ngơ ngác nhìn tôi và tôi cũng tự nhiên nhìn lại. Bốn mặt gặp nhau. Có chút ngại ngùng, bối rối, tôi lao như tên lửa xuống sân trường.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe tiếng tim mình thật nhanh và mạnh...
Đến lúc nghe thầy Hiệu phó phát biểu, tôi bèn quay ra chém gió với Thu - đứa bạn thân từ thủa đóng khố của mình bằng một vài câu chuyện nhỏ. Ai thèm nghe đâu chứ?! Đang vui bỗng dưng thầy chủ nhiệm biệt danh "sát thủ đầu đu đủ" ỏn ẻn bước xuống kéo một phát sáu đứa đứng dậy vì tội mất trật tự, trong đó có tôi và Thu (>_<) Mất mặt quá! Nếu gần đó có cái hố chắc có chết tôi cũng phải nhảy xuống! Cả trường ngồi còn mình lại phải đứng thì còn ra thể thống gì nữa, thầy đu đủ thâm thật!! Vô tình thấy lớp Gió ngồi cách lớp tôi không xa, cậu ta đang nhìn ai rồi thì thầm với người ngồi bên. Là thằng Minh "quất" chứ ai! Có lần gặp nhau ở sân trường, nó "chào" tôi mà đến nửa trường nghe thấy! Thầm nhắc nhở Gió trong lòng, nếu có bí mật thì đừng nói cho nó biết.
Tối về, tôi mơ mơ màng màng trong cơn mơ nhớ lại cảnh tượng tôi và Gió chạm mặt ở hành lang, cái gì mà "bốn mắt gặp nhau tóe lửa tình"!! (~3)~
Đôi khi giấc mơ chỉ là mơ, nhưng khi vị thần tình yêu đã bắn trúng mũi tên vào bạn thì hãy nên vui mừng khi biết giấc mơ là sự thật! Và giờ đây tôi đang ngơ ngác sau khi nghe những lời Thu nói với mình... Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là tỏ ra vui mừng, e thẹn hay hững hờ mà là câu hỏi gần như gào lên. "Cái gì?!" Tôi gần như không tin vào mắt mình. Gió... Muốn làm quen với tôi? Có nhầm không vậy?
Với tôi... làm quen?
Làm quen... với tôi!
Chưa bao giờ kể từ thời mẫu giáo đến nay tôi có cảm giác lạ lùng đến thế, hai má bỗng chốc nóng ran. Kể ra thì tôi cũng kiêu lắm, đứa hấp hơi xí trai nào mà làm quen là tôi không thèm để ý đâu, còn Gió thì lại không-thể-không-quen! Thế nhưng, cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Tôi bắt đầu nghe được không ít thông tin không hay lắm về cậu ta, nghĩ thầm số mình đen, chỉ để người ta tán cho "gọi là có". Thời gian dần trôi qua, suy nghĩ "tán cho có" của tôi cứ ngày một đúng vì chẳng thấy tung tích gì của Gió hết. Tự nhiên tôi sinh là một loại cảm giác đó là "tự mình đa tình", là tôi đang ảo tưởng sao?
Rồi một ngày, lúc vừa nấu cơm vừa tranh thủ onl facebook thì bỗng dưng nhận được tin nhắn, người gửi là Gió! Tôi mở to mắt hết mức có thể khi đọc dòng tin:"Xin chào" cộng thêm cái icon cực kì dễ thương. Suýt nữa ụp luôn hũ muối và nồi canh! Tôi phản ứng hơi chậm chạp cho nên lát sau khi bình tĩnh mới nhắn lại:"Chào cậu". "Cậu đang làm gì vậy?". Câu chuyện bắt đầu tiếp diễn theo chiều hướng tốt lên trông thấy. Tôi ít khi nói chuyện với tụi con trai cho nên cũng chẳng biết nói gì, chỉ có thể liên tục khen cậu nào là đẹp trai, học giỏi lại cao ráo này nọ các kiểu con đà điểu dù biết rằng điều đó là hơi thừa... Đúng như lời đồn đại trong giới "giang hồ", Gió tuy có hơi ít nói nhưng đúng là rất dễ gần. Cảm giác thất vọng biến mất, thay vào đó là mùi vị ngọt như kẹo cứ quấn chặt lấy trong tim tôi.
Nhưng mà, chỉ là lúc ấy. Hôm sau có Hiền và Mai học cùng lớp với Gió xuống chơi với tôi và Thu. Bốn đứa đang tíu tít bỗng dưng chuyển sang một đề tài mà khiến tôi câm lặng.
"Hotboy lớp tao tán mày ấy, vui chưa con?" Hiền nhướn mày, huých vào tay tôi cười rất gian.
"Đâu, mới chỉ là bạn thôi mày ơi... " Tôi xua tay, vờ như không quan tâm lắm.
"Nó đẹp trai, học lại giỏi..." Mai gật gù, bàn quan nói. Tôi cười khì khì đáp lại, trong lòng vui như nở hoa, tự nhiên cho mình quyền "oai" hơn chúng nó một chút vì được người xuất sắc như Gió nhìn trúng..
"Nhưng mà... hình như cậu ta còn..." Nói đến đây thì tự nhiên Mai bị Hiền bịt chặt miệng lại, hai đứa huých nhau thủ thỉ nhưng tôi nghe được loáng thoáng... Có vẻ như Gió vẫn chưa quên được ai đó... Cố tỏ ra thảnh nhiên như không có gì, tôi hờ hững bước vào lớp. Tại sao nhỉ, tại sao tôi thấy mình khó chịu vậy nhỉ?
Người ta nói, con gái khi yêu thường rất nhỏ nhen. Tôi biết mình chưa thích Gió nhưng vẫn có tâm lí phải làm cho "ra ngô ra khoai" chuyện này. Kiên trì lên facebook, thời gian tôi nhắn tin với gió ngày một nhiều hơn và tôi quyết định hỏi bâng quơ :" Người yêu cậu xinh gái quá ha?". Lập tức cậu trả lời tôi bằng một loạt dấu hỏi chấm. "Ờ thì là Đan Nhi ấy..." tôi tiếp tục, rõ ràng hơn và thêm cái icon mặt cười. Một phút sau cậu ta nhắn lại: "Đừng hiểu nhầm, tôi với Nhi là bạn thân mà."
Cậu ấy bảo tôi đừng hiểu nhầm, là có ý gì đây?...
Tôi lại đến trường trong bộ dạng tươi tắn, vừa đi vừa hát Say you do. Lúc mở facebook xem trang cá nhân của Gió, cảm giác không thoải mái lại xuất hiện khi đập vào mắt mình là ảnh của hotgirl bên lớp 11B2 được ghép lồng với một số ảnh của cậu ấy. Tôi biết Gió từng làm quen với Linh, nhưng đó là quá khứ, vậy mà không ngờ vẫn thấy bản thân có chút buồn bã, nặng nề...
Nhắn tin trên facebook được khoảng hai tuần thì không biết Gió xin ai được số điện thoại của tôi nên từ đó chuyển hẳn sang "tiến trình" mới. Trường sắp tổ chức sự kiện nghe nói là Giao lưu ngôn ngữ dân tộc thì phải. Bí thư mỗi lớp sẽ cử một người hát hay nhất lớp mình để đi thi. Chả hiểu là tôi có tài thực hay chỉ thường xuyên "rên" trong lớp mà cả thầy đu đủ lẫn Thu đều đồng ý giao "cả giang sơn" cho tôi mới sợ chứ! Tuy nhiên tôi lại không phải người thích nổi bật cho nên đã từ chối thẳng thừng, căn bản lời nói đến một chút trọng lượng cũng không có đành ngậm ngùi chấp nhận. Gió cũng làm bí thư nên dạo này cậu ta hơi vất vả. Lúc đi bốc thăm chọn cặp hát, tôi run run chờ đợi kết quả, nhìn về phía sau đột nhiên cảm nhận cơn ớn lạnh toàn thân khi thấy thằng mập học lớp nào đó đang vẫy tay cười với mình. Thật là hồi hộp đến mức tôi cũng chả biết đứa ngồi cạnh mình là gái hay trai nữa. Cô bí thư của trường cứ cua tay cua chân trong cái hộp kín bưng như ngoáy cháo quẩy hồi lâu mới rút ra được hai lá phiếu. Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu cầu cứu đến các vị thần thánh Đông Tây kết hợp không loại trừ một ai... và cái kết...
"Lớp 11B3 và 11B8!"
Đen đủi thay, lớp tôi là lớp 11B8! Thực ra trước hay sau cũng chỉ là một kết quả, nhưng mà tôi không thích mình làm "quân tiên phong" đâu. "Lớp 11B8 đâu?" Cô bí thư dõng dạc gọi. Giật mình, tôi đứng phắt dậy hét to: "Có em !!!!". "Gọi cái là phải đứng dậy ngay chứ?" Cô ta chau mày nhắc nhở. "Ơ cô ơi, em hát có một mình thôi hả?" Tôi đuỗn mặt đần thối nhìn cô bí thư. Do lúc đó tôi còn đang ôm tâm trạng đau khổ nên không để ý tới đối phương là ai, hình như cô ta định nói gì đó thì người bên cạnh đã thì thầm vào tai: " Trúc hát cùng tôi." Gió đứng ngay cạnh, mắt tôi mở thao láo nhìn cậu như không tin nổi và tuôn một câu nhạt nhẽo: "Cậu hả?".
Ra khỏi hội trường, tôi còn chưa hết lâng lâng vì chất giọng nhẹ nhàng, trầm ấm của Gió thì cậu ta đã nhanh chóng bước đến bên tôi, hỏi: "Trúc không thích hát cùng tôi?". Tôi xua tay kịch liệt, tất nhiên là có chứ! Tôi bảo do mình hồi hộp quá. Như tìm được câu trả lời phù hợp, Gió cười nhẹ nhàng, tạm biệt tôi rồi nhập vào một đám con trai khác.
TÔI HÁT CÙNG GIÓ!!!!!!!!!! Đầu óc tôi cứ trao đảo và vui sướng còn hơn cả trúng sổ số. Nghĩ lại tôi cũng thấy mình oai, bao "ẻm" trong hội trường cứ tiếc ngẩn ngơ vì không được chung một đội với hotboy. Coi như đây cũng là một cái duyên của tôi và cậu ấy! Tối đó, tôi và Gió nói chuyện rất lâu về việc chọn phong cách biểu diễn và bài hát ra, cậu ta còn nhắc tới vụ thốn không kể xiết của tôi hồi chiều làm tôi tức gần chết. Lớp tôi chuyên Anh ngữ nên khỏi nói cũng biết là hát tiếng Anh. Cũng may là Gió cũng biết tiếng Anh và còn nghe nhiều nhạc nước ngoài cho nên cũng khá dễ dàng ăn nhập với tôi. Gió giao cho tôi nhiệm vụ chọn bài hát và gửi cho cậu ta một bản. Hôm sau đi học, thầy "sát thủ đầu đu đủ" gọi tôi lên để hỏi thăm tình hình. Thật chả bao giờ thấy thầy quan tâm đến văn nghệ văn nghẽo gì cho cam. Cuối cùng, thầy chốt hạ bằng một câu nhắc nhở với tôi là thừa thãi hoàn toàn. "Em biết rồi thưa thầy" tôi lí nhí lên tiếng. Ai chứ với Gió thì tôi phải tỏ ra thật xuất sắc và siêng lăng chứ đâu cần thầy phải nhắc nhở!
Suy nghĩ mãi, Gió quyết định chọn Everything has change, thậm chí còn am hiểu tường tận về bài hát nữa chứ (Thực ra là tôi cố tình đưa bài đó cho cậu ấy vì thấy hoàn cảnh của mình và lời bài hát khá là same same nhau :p). Gió đề nghị sẽ chơi guitar cho buổi biểu diễn, tôi chỉ cần chép lời bài hát cho cậu là được. Lòng tôi rân rân như nở hoa trong bụng vì cảm giác ngày nào cũng được gặp Gió... thật là tuyệt vời!! Chiều thứ bảy, tôi và cậu tập hát ở hội trường. Đầu tiên là luyện cao độ, luyện thanh nhạc cho quen. Chính Gió cũng phải bất ngờ vì cái giọng lanh lảnh của tôi có thể lên cao vút nhưng lại hơi buồn. Phân đoạn bài hát cho phù hợp rồi tôi và cậu ấy cùng tập hát chính thức. Dần dần Gió giúp tôi sửa một số lỗi về luyến láy, điều chế âm vực cho sáng tạo hơn. Cậu tỏ ra rất nghiêm túc và tập trung cho cuộc thi, hầu như đều biết cách làm chủ được tình huống và rất linh hoạt trong việc bày tỏ ý tưởng. Nhìn vẻ mặt đẹp trai của cậu ấy mà tôi hận không thể lao đến véo cho một phát!!!!!!!!
***
Có câu, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, cho dù bạn có cố giấu đi cảm xúc thật nhưng đôi mắt sẽ bán đứng chính mình! Qua nhiều lần tiếp xúc, tôi biết thêm về tính cách của Gió. Hoá ra dưới lớp ngụy trang một người năng nổ lại là một con người hoàn toàn khép kín về nội tâm, thích ở nơi nào yên tĩnh và còn chứa rất nhiều tâm sự! Một hôm Gió đột ngột hoãn lại việc tập luyện chẳng lí do gì khiến tôi thấy hơi hẫng và có chút bất an. Ngồi ngẩn ngơ trước tin nhắn của Gió ở hội trường rất lâu mới đứng dậy nên tôi là người về muộn hơn bất kỳ học sinh nào trong trường. Đi bộ lặng lẽ trên sân, đến đài phun nước ở trung tâm của trường tôi mới phát hiện ra rằng ở đây không chỉ có mình tôi là học sinh. Còn có... Gió? Cậu làm cái quái gì ở đây giờ này? Bỏ luyện tập chỉ để ra đây ngồi nghe nhạc thôi sao?!
Gió ngả người nghiêng về phía mặt hồ nước, đôi mắt nhắm lại tận hưởng giai điệu bài hát, mặc làn tóc đen óng thỏa sức hất tung theo chiều gió. Cậu ta ngồi đó... cô đơn... tĩnh lặng và đôi chút lạnh lùng... Vẻ mặt này chắc chắn không phải là Gió mà tôi quen biết, xa lạ quá, khó với quá!... Bước đến gần hơn, tôi bực bội giật tai nghe của cậu ra hỏi chuyện làm tiếng nhạc rock chói tai phát ra thật kì dị. "Không tập hát mà cậu ra đây làm gì thế?" Tôi hỏi. "..." Gió trầm mặc nheo mắt nhìn tôi, ba giây sau mới lên tiếng. "Lần sau đừng tuỳ tiện lấy tai nghe của tôi!" Cậu ta bỗng cáu bẳn, đứng bật dậy xách cặp bước đi vô cùng lạnh lùng. "Hay nhà cậu ấy có việc gì không hay vừa xảy ra?" Đầu tôi hợt lóe lên suy nghĩ như vậy, nhưng do không phải người có hứng thú tò mò chuyện riêng tư của ai cho nên chỉ biết lò dò đi theo sau.
Ra đến cổng trường, Gió đột ngột đứng trước mặt một người phụ nữ nói gì đó mà mặt đỏ gay, tận sâu trong đáy mắt nâu ôn hòa là ngọn lửa đang cháy bập bùng! Tôi chưa chứng kiến Gió nổi điên bao giờ cho nên đứng im như thóc nhìn cảnh tượng này, thật không biết phải xử sự ra sao cho phải vì tôi không phải là người khéo léo, mồm miệng đỡ chân tay. Gió lúc này hình như không phải là Gió nữa, cậu ta đáng sợ quá! Trong mắt người phụ nữ ấy là nỗi đau đau thương đến tột cùng, đôi mắt ấy rất giống Gió.
"Nếu như bà muốn đi sao bà không đi cho thật xa đi, quay lại đây làm gì?!" Gió gào lên, nhưng thanh âm ấy không phải là tức giận mà là lời chất vấn của một người bị bỏ rơi. Người phụ nữ đứng trước câu trả lời của con mình liền im bặt, hai hàng nước mắt lại tuôn ra dữ dội. Hiểu được tình hình trước mắt, hơn nữa cũng là người ngoài cuộc nên tôi biết rõ đây không phải là nơi thích hợp để họ chất vấn nhau, vì vậy tôi chậm rãi bước đến bên Gió, kéo tay áo cậu ấy nói khẽ: "Mình về thôi..." Như tỉnh lại khỏi cơn tức giận, cậu bỏ đi thẳng không nhìn lại, người phụ nữ kia ngồi sụp xuống mặt đường khóc đến thê lương. Tôi muốn quay lại đỡ bác ấy dậy nhưng bị Gió ngăn lại, kéo đi một mạch.
Được một đoạn đường, cậu ấy bỗng buông tay áo tôi, lãnh đạm nói: "Cậu về đi!" Tôi im lặng lùi lại, cúi thấp đầu đi theo sau. Thêm một đoạn ngắn nữa, Gió tiếp tục đứng lại kiên nhẫn nói: "Đừng có đi theo tôi!". Tôi vẫn thế, vẫn im lặng bước theo dù cậu có nói gì đi nữa, ai bảo tôi là đứa có bản chất cứng đầu làm gì. Tôi chỉ cần biết người tôi có tình cảm đang gặp chuyện buồn và tôi muốn bên cạnh cậu ấy, dù im lặng thôi cũng được. Gió đi một bước, tôi theo một bước, cậu ấy dừng lại, tôi cũng dừng lại. Đến một khu trung cư vắng người, đột ngột Gió dừng chân, quay phắt lại phía tôi rồi bất thình lình kéo tay tôi đi băng băng về phía trước. Gió nắm chặt lấy cổ tay tôi tới mức đau nhói, đến lúc không thể chịu đựng thêm, tôi vùng tay ra khỏi cậu ta. "Muốn thì tôi cho đi theo đấy!" Gió hầm hừ. "Tôi xin lỗi..." Tôi sợ sệt co rúm người lại, nói lí nhí trong cổ họng. "Để tôi một mình được không?" Gió quát to. "Tuy không biết giữa mẹ và cậu có chuyện gì nhưng tớ không muốn cậu ở đây một mình!" Có câu "một liều ba bảy cũng liều", vậy là tôi xổ ra một tràng trong thấp thỏm. Thở dài một hơi để lấy lại bình tĩnh như mọi khi, cậu trầm giọng nói: "Cậu không hiểu được..."
***
Những ngày sau, Gió chỉ tập trung luyện tập cho bài hát, không nói không cười như mọi khi làm tôi càng thêm lo lắng. Gió vô tình vội vã, chỉ trách ai hững hờ... Tôi cảm thấy cậu trở nên xa cách cả nghìn vạn dặm, cho dù cậu có đứng ngay trước mặt tôi mà tôi cũng thấy thật xa vời vợi...
Trời đã bắt đầu trở lạnh hơn, tôi co ro đi bộ đến trường trong cái rét buốt xương buốt thịt của mùa đông. Lạ thật, mới hôm qua thời tiết còn chút ấm áp xong, hôm nay đã lạnh tanh được ngay. Chưa thích nghi được nên trên đường đi tôi còn bị hắt hơi vài cái và run lập cập, bản thân chẳng khác gì bà lão U80. (=,=)
"Mặc ấm thế kia mà vẫn lạnh à?" Gió đột nhiên đi từ đâu đến cười cười.
Tôi lấy tay xoa xoa cái mũi cười hềnh hệch nhìn Gió. "Cầm lấy, quàng vào cho ấm" Bỗng cậu ta tháo chiếc khăn quàng trên cổ bằng len dệt màu đỏ đưa tôi.
"Cậu cầm lấy mà quàng, nhỡ ốm vật ra rồi thì thi thố cái gì được nữa?" tôi lè lưỡi lắc đầu.
"Cầm lấy." Cậu cương quyết. Đứng giữa đường giữa chợ mà lại có những hành động bất thường thế này, đến tai bố mẹ tôi thì hậu quả khủng khiếp lắm! Thôi, tốt nhất là cứ cầm lấy vẫn hơn. Miễn cưỡng quàng vài vòng vào cổ, chưa kịp cảm ơn thì Gió đã nhập vào đám con trai phía trước bình luận về "Liên minh huyền thoại", level và đồ được tặng. Thế đấy, cứ đến rồi đi... Chiếc khăn còn vương hơi ấm nóng của Gió, còn vương mùi hương thoang thoảng của Gió luồn vào mũi, dịu dàng. Tôi bồi hồi vuốt nhẹ chiếc khăn ấm áp này.
Chiều nay duyệt văn nghệ bất ngờ, tôi luống cuống đến nỗi chút nữa là quên cả lời bài hát. Nếu không có Gió nhắc nhở thì chắc coi như bị "loại từ vòng gửi xe" luôn rồi! Xuống sân khấu, mặc dù không có nhiều người mà chân tôi tưởng chừng như không nhấc lên nổi nữa !! 30 phút sau kết quả được thông báo, tôi và Gió là đội đầu tiên được chọn vào vòng trong với cái gật đầu đồng loạt của ban giám khảo. Vui quá, tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng, vô tình đánh cái bốp vào vai Gió <cậu ta hơi gầy>!
Quay về vẻ mặt bình thản như mọi ngày, tôi đánh bạo mua trà sữa nóng mời cậu một chầu. Ngồi yên vị trên hai đầu ghế đá cạnh đài phun nước trong trường, tôi không biết phải bắt đầu thế nào. "Xin lỗi... mấy hôm trước tôi..." Gió ngập ngừng. "Ừ, tớ hiểu. Nhưng cậu không nên làm thế với mẹ, ngọt nhạt gì thì bà ấy cũng là người sinh ra cậu mà..." Tôi cắn cắn ống hút nói. "Nếu cậu mà là tôi mới hiểu được!" Gió nhíu mày. "Ừm... có vẻ cậu khổ tâm lắm nhỉ?" Tôi ngần ngại nhìn Gió. Cậu ta gật đầu một cái, cười đầy chát chúa...
***
Tuy vậy, lúc tối Gió lại nhắn tin tâm sự hết với tôi. Hoá ra mẹ cậu ta ngoại tình rồi ly hôn chồng. Sau bốn năm bặt vô âm tín, tuyệt tình tuyệt nghĩa thì bà ta đường đột quay về xin sự tha thứ của hai bố con họ. Người bố nhân hậu đã chấp nhận lời xin lỗi, nhưng với cậu thì không! Gió hận người đàn bà vì đã bỏ rơi mình, hận người đàn bà phụ bạc chồng để đi theo một người đàn ông khác. Hình ảnh về mẹ trong cậu đã chết từ lâu, thay vào đó là sự hận thù, căm ghét và oán trách. Gió ghét vẻ ngoài này vì nó quá giống mẹ! Trong suốt bốn năm qua, những dịp lễ Tết hay cúng dỗ, Gió đều rất nhớ hình bóng của người mẹ ngày nào nhưng không thể thể hiện ra bên ngoài vì sợ làm bố buồn. Tôi chả biết nói gì hơn, chỉ thấy tự nhiên mọi thứ thật chống rỗng, hai khóe mắt đã cay xè. Giờ thì tôi hiểu tại sao cậu ấy lại không trực tiếp nói được với tôi, chắc cậu sợ không thể làm chủ được cảm xúc của mình mất! "Hận mẹ, cậu có thoải mái không?" Tôi hỏi, tuy Gió không trả lời nhưng tôi biết câu trả lời sẽ là "không". Tôi lại tiếp tục nhắn một tin rất dài: "Không ai thoải mái khi trong lòng có tạp niệm. Bố cậu đã học được cách tha thứ, vậy sao cậu lại không thể? Có phải do cậu sợ, sợ một ngày bác ấy lại bỏ đi cùng một người khác? Gió à, niềm tin là một thứ rất quan trọng và cần thiết với tớ. Mỗi khi tớ tập trung vào việc gì đó, thì tớ sẽ đặt cả niềm tin vào thứ ấy. Tuy đôi khi kết quả không như tớ mong muốn nhưng không sao, tớ vẫn tin, luôn luôn tin tưởng rằng đến một ngày mình sẽ thành công! Hãy vực lại niềm tin của cậu, dù ít dù nhiều vẫn khiến cậu trở nên tĩnh tâm hơn vào cậu sẽ biết nó cần thiết đến mức nào." Phản hồi là icon mặt cười mỉm.
Vậy là cuộc thi cũng bắt đầu, tôi ở nhà run bần bật từ đêm hôn trước vì hồi hộp. Gió nhắn tin khuyên tôi đừng quá lo, cứ đi ngủ cho sớm để có sức khoẻ tốt. Đứng cầm đàn guitar giúp cậu vì cậu ta còn đang mải nói gì đó với Đan Nhi. Nhìn Gió cứ cười cười nói nói như thế tôi cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Sau bài "Somebody to you" của các anh chàng điển trai lớp 12 sôi nổi quậy tưng bừng hội trường, tôi run rẩy cùng Gió bước lên sân khấu. Đã thế, đám con gái cứ vỗ tay bôm bốp làm tôi càng mất tự nhiên hơn. Đúng vào lúc quan trọng, Gió đã nắm khẽ lấy tay tôi và thì thầm: " Fighting!". Tôi khựng lại, tạm thời quên luôn việc mình đang đứng trên sân khấu trước hàng tá người. Nhạc nổi lên nhẹ nhàng và du dương, Gió lướt nhẹ êm ngón tay trên phím đàn dạo nhạc rồi cất tiếng hát. Giọng Gió nhẹ và ấm, gây đủ truyền cảm tới người nghe chẳng khác gì Ed Sheeran mà tôi hâm mộ. Tới lượt tôi, tôi cố gắng tập trung nhớ lại hết những gì Gió chỉ dẫn và hát theo, nhịp trầm nhịp bổng hay những khúc ngân dài. Từ cái chạm tay của Gió, tôi không còn thấy mất tự tin nữa, tôi thả hồn vào bài hát từ dầu đến cuối. Gió đang hoà nhịp giai điệu cùng tôi, tự nhiên tôi thấy lòng nhẹ bẫng đi và tự tin hơn rất nhiều. Không ít người bên dưới cầm hoa lên tặng như mưa...
Xong nhiệm vụ của "cả giang sơn", tôi lao thẳng ra bồn rửa mặt làm trôi đi lớp phấn son, thứ tôi ghét nhất trên đời này. Tuy chỉ là trang điểm nhẹ nhưng cứ ngửi thấy mùi mĩ phẩm thôi là tôi đã không thể nào mà thở được chứ đừng nói là dùng. Gió thấy tôi khổ sở với khuôn mặt không những không thông cảm mà còn cười cợt làm tôi tức điên người!!!! Đến lúc trao giải, thầy "đu đủ" bắt cả tôi và Gió phải lên nhận giải. Có phải là quá phô trương rồi không? Tiếng chủ khảo cuộc thi công bố giải thưởng làm tôi giật thót mình. Tôi và Gió được giải Nhì sao??? Vui sướng quá độ, kích động quá đà, tôi nhảy tưng tưng quanh Gió như đứa lên ba.
Sau vụ đó ai cũng chắc chắn rằng tôi và Gió đã trở thành "a couple". Gió hình như cũng biết nhưng không có phản ứng gì gọi là phủ nhận, tôi thì cứ cười xoà cho xong. Hằng ngày tôi vẫn nhắn tin với Gió như bình thường và thi thoảng nói chuyện "giời ơi đất hỡi" nhưng không hiểu sao vẫn rất là cuốn hút với người nhạt nhẽo như tôi! Tưởng thế là tốt đẹp nhưng ai ngờ đâu, tất cả mới chỉ là bắt đầu...
Từ sau cuộc thi, tôi quen được Dung - thi hát tiếng Pháp dù không được giải nhưng cũng rất ấn tượng. Cô ta tỏ ra rất dễ thương và vui tính như đứa trẻ con, làm ai cũng quý mến. Dung học 11B5, đúng lớp tôi toàn bạn bè nên bắt chuyện nhanh lắm, chả mấy chốc tôi đã thành bạn của cô ta. Quanh đi quẩn lại hoá ra Dung cũng là bạn của Gió. Lấy lí do là bạn bè, Dung xin số Gió từ tôi để thi thoảng liên lạc. Tôi đồng ý ngay vì chả có lí do gì không được. Mới đầu Gió còn trách tôi cho số lung tung nhưng rồi lại thôi. Chả biết những ngày sau cậu ấy bận học hay sao mà nói chuyện với tôi cũng ngày một ít dần, ít dần đi làm tôi vừa từ trên thiên đàng, bay một phát xuống mười tám tầng địa ngục lúc nào không hay. Tôi nhận ra ảnh hưởng của Gió đã đến mức mà khiến tôi phải giật mình. Nhiều lúc tôi thấy nhớ nhớ Gió nhưng lại không dám nhắn tin. Dung cũng dần dần bặt vô âm tín cho đến một ngày... "Bà khoẻ chứ?" Dung nhắn. "Ừ, cũng bình thường. Bà sao?" Tôi nhắn lại. "Tớ ổn lắm! Tớ muốn nói với cậu một chuyện". "Ừ, cứ nói đi". "Tớ thích Gió!".
Hình như vừa có tiếng sét đánh ngang qua đầu tôi. "Ừ", tôi ậm ờ nhắn lại, có lẽ Dung không biết tôi và Gió có quan hệ thế nào nên mới vô tư như vậy, hoặc là... Tôi cố gắng không tưởng tượng ra hoàn cảnh xấu nhất nhưng mà... "Tôi biết Trúc cũng thích Gió, nhưng không sao, tôi chả quan tâm! Cảm ơn bà đã cho số cậu ấy cho tôi!"
Con gái, một khi đã quý nhau thì thứ gì cũng có thể chia sẻ, trừ người yêu. Kể từ lúc đó, tôi bắt đầu có những suy nghĩ không hay ho gì về Dung và cách cư xử của cô ta. Dung luôn cố tình đi xen giữa tôi và Gió khi vô tình cùng đi lên lớp, hay cùng đi uống nước. Thu đi họp bí thư cũng kể rằng cô ta cố tình đi họp hay bí thư lớp mình để được ngồi dính chặt lấy Gió làm nó phát ói. Rồi cũng có lần Dung tự tiện khoác tay cậu ở đám đông. Ai cũng biết ý đồ của cô ta và Gió cũng có những biểu hiện rất lạ. Cậu ít ra khỏi lớp hơn, hay tắt điện thoại và đến trường thật sớm. Tưởng như Dung đã hết hi vọng nhưng rồi cơ hội cũng đến.
"Ô... Bà cũng đi uống nước đấy à?" Dung mở to mắt nhìn tôi. Tôi gật đầu rồi khoá vòi nước. "Sao bà xanh thế?" Dung tiếp tục, lo lắng giả tạo đến lộ liễu.
"Tớ không sao...." Tôi lảng tờ đi, nếu không phải hôm nay tôi ốm thì đã cho nó một cái lườm chết người rồi.
"Ờ, chắc cậu bất an lắm?" Tô ta thở dài, chu môi rồi vuốt vuốt tóc mai.
"Tôi bất an gì?" Tôi chau mày, nó tính kiếm chuyện cãi nhau với tôi sao?
"Tại sao... tôi nhìn bà đáng thương thế nhỉ?..." Dung nhếch mép cười khinh bỉ.
"Bà ăn nói kiểu gì vậy?" Tôi nóng tính, hai mắt đỏ rực lên.
"Tôi làm sao? Bà sắp bị "đá" rồi nên tranh thủ tình cảm hả Trúc?"
Tôi quay mặt lại phía tường để không ai nhận ra có việc gì tồi tệ đang diễn ra ở đây, kẻo to chuyện thì không hay ho đâu. Tôi giữ bình tĩnh, bảo cô ta ăn nói cho cẩn thận. "Bà có vẻ CẦN hắn gớm nhỉ? Sao phải khổ thân thế?" Dung rót đầy cốc nước lọc nhìn tôi: "Uống thêm chút nữa đi". Tôi lắc đầu. "Cầm lấy!" Dung trợn mắt nhìn tôi, nghiến răng nói. Ừ thì mình hiền, cầm uống hết cho xong chuyện vậy. Nhưng đâu dễ thế, cô ta giữ chặt cốc nước trong tay, cố tình không cho tôi lấy. "Buông ra đi nào..." tôi nói. Dung im lặng, tay giữ khư khư cốc nước, để mặc cho tôi khổ sở "đón nhận". Bực rồi đấy, tôi nói to: "Bỏ tay ra!!".
Roạt... Cốc nước trong tay tôi không hiểu sao tạt thẳng vào áo của Dung. "Ơ kìa, cậu bình tĩnh lại đi mà Trúc! Từ từ rồi có gì thì mình nói!" Dung bỗng trở nên sợ sệt tôi rồi nói nhảm gì đó tôi không hiểu. Tôi thì làm sao? Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta đang diễn kịch trước mặt, trong lòng cũng phải cảm thán vì trình độ diễn xuất quá đạt. "Mình biết là mình không nên nhắn tin với Gió, cậu ghen phải không? Sao cậu không nói, nếu nói thì lập tức mình sẽ thôi ngay! Sao cậu lại làm thế với mình chứ? Hức hức..." Cô ta khóc nức nở như đứa trẻ vô tội. "Cô!..." Tôi càng ngạc nhiên hơn.
"Trúc!" Bỗng nhiên có tiếng của Gió quát to một tiếng giận dữ ngay đằng sau lưng làm tôi giật mình vô thức quay lại. "Sao cậu lại làm trò này với Dung?" Mắt Gió cũng đỏ lên, hình như một cơn giận dữ run người đang ập đến.
"Ơ... không phải..." tôi ú ớ, tạm thời không biết giải thích thế nào, mọi ngôn ngữ trở nên nghèo nàn.
"Đi đi, tôi không còn gì muốn nói với cậu!" Gió lạnh lùng gạt lời tôi. Tôi sốc vì sự nổi giận vô lí của Gió. Cậu thì biết điều gì?
"Đừng nói như thế, Dung không sao đâu mà..." Dung sụt sùi nhìn Gió.
"Cậu có sao không?" Gió lo lắng đến bên con nhỏ hèn hạ kia. Chính sự hiểu nhầm của Gió cùng trò bịp bợm của Dung đã tạo nên khung cảnh vô cùng buồn nôn với tôi lúc này. Ngực tôi đau nhói, quặn thắt khi thấy ánh mắt tức giận mà cậu dành cho tôi. Tôi muốn giải thích nhưng chắc cậu không tin đâu, cậu ấy sẽ không tin nữa đâu... Uất ức, tôi chạy tuột ra khỏi nơi quỷ tha ma bắt này với khuôn mặt đẫm nước mắt. Thích hiểu nhầm thì tôi cho cậu hiểu nhầm, cứ việc hiểu nhầm thoải mái đi, tôi cũng lười giải thích!
Hôm sau, nhỏ Thu vì tức không chịu được thái độ khinh khỉnh của Dung nên nó đã một mình "thân chinh" lên lớp B5 xả cho cô ta một trận. Toàn bộ tầng ba xúm lại xem cuộc đấu khẩu diễn ra. Thu vốn nóng tính, chúa ghét loại người như Dung và lại còn bắt nạt tôi nên nó nói hăng lắm. Dung thì cứ trơ cái mặt ra khiêu khích càng làm cho Thu điên tiết, suýt chút nữa thì tát cô ta một cái. Từ hôm qua tới giờ tôi ốm ngày một nặng hơn, nghe được vụ lùm xùm ở tầng ba, tôi cố lết người lên lôi con bạn về cho yên thân. Cố nín nhịn cơn ho để nói chầm chậm với giọng khàn khàn của người ngạt mũi, tôi kéo tay nó nói bỏ đi. "Mày bỏ ra!!". "Đi về lớp!" tôi ghìm giọng, nín ho tới nỗi mặt mũi đỏ bừng. Đầu hàng khuôn mặt đang đỏ lựng lên vì sốt của tôi,Thu cười khinh miệt Dung một cái rồi dìu tôi.Lúc đến hành lang, tôi lại phải tiếp tục nín ho khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Gió, hình như cậu ta ghét tôi mất rồi... "Khóc lóc cái chết tiệt! Mày còn ngu lắm!" Thu cáu bẳn mắng tôi.
Đã ba ngày rồi, ba ngày tôi không liên lạc với cậu, không nhìn thấy cậu cười. Nằm liệt giường ở nhà, tôi như con búp bê bị đứa trẻ vất xó để theo một thứ đồ chơi mới. Thậm chí anh tôi vừa về từ Đức cũng phải than phiền vì bệnh tật của tôi. Anh thương tôi lắm, biết được chuyện xảy ra ở trường, anh không những không mắng mà còn an ủi tôi. Anh trai là người duy nhất hiểu tôi lúc này. Lấy khăn ấm lau đi những giọt mồ hôi lạnh toát trên trán tôi, anh hỏi tôi muốn làm gì. Tôi lắc đầu rồi nhắm nghiền hai mắt.
"Giải quyết cho xong chuyện này rồi anh em mình đi!" Anh xoa cằm.
"Đi đâu anh?" Tôi ngỡ ngàng, hai mắt đang nhắm đột ngột trợn trừng.
"Thì sang Đức với anh chứ đi đâu... Anh làm cho công ty bên đó mà". Thực ra bố mẹ đã sắp xếp cho tôi từ trước, việc học tiếng thì tôi đã biết từ khi còn khá nhỏ nên chẳng gặp vấn đề gì nếu đi phỏng vấn. Tôi xin anh thời hạn một tuần để giải quyết hết những thứ lùm xùm này.
Sáng nay anh trai đưa đi học, mọi người thấy tôi trầm ngâm nên nghĩ chắc hẳn tôi còn bị sốc và chưa hết hẳn ốm. Ai cũng biết vụ ở nhà uống nước nên họ đều nhìn tôi với ánh mắt thương cảm. Tại sao đứa suốt ngày lơ mơ ngơ ngơ như tôi mà cũng bị dính vào mấy chuyện điên rồ này không biết!? Đến tiết cuối, tôi đột ngột thông báo rằng khoảng chừng một tuần nữa là tôi sẽ phải đi Đức. Các bạn trong lớp im lặng nhìn tôi vì thông tin quá bất ngờ này, chưa một ai kịp chuẩn bị tinh thần cả. Đã bao tháng ngày chúng tôi học cùng nhau, có biết bao chuyện vui buồn giữa một " Tây vương nữ lớp", toàn con gái nghịch ngợm như giặc cái. Chính thầy chủ nghiệm cũng còn buồn chứ nói gì lũ bạn đang khóc lóc sụt suỵt thế này... Không kìm chế được, tôi bật khóc, chỉ biết khóc mà chẳng biết nói gì hơn. Tôi sẽ nhớ mãi cái Thanh chuyên bày chò giấu dép người khác, thằng Huy còi suốt ngày hát mấy bài nhạc chế K-pop, cô bạn Trang vẽ đẹp, Hồng tham ăn rồi thì Yến mê ngôn tình và... người bạn thân nhất đời nóng tính của tôi. Sao mà tôi quên nổi họ đây?... Thu không khóc mà vẻ mặt rất khó coi, không biết nó đang nghĩ gì.
Tôi cũng muốn nói với Gió là mình sắp phải đi xa nhưng rồi lại thôi vì cậu ấy đâu có chịu nghe tôi nói? Thi thoảng tôi đứng nhìn Gió từ rất xa, lấp vào chỗ an toàn để được trông thấy nụ cười kia lần cuối. Nhưng sao cậu ấy không cười? Cậu ấy trở nên lạnh lùng và khó gần. Tôi mệt mỏi từ từ đánh mắt cơ hội, càng ngày trượt dài vào câm lặng. Từng cơn gió buốt lạnh cứ thổi qua tim, hiu quạnh và cô độc. Những ngày sau đó, tâm trạng tôi không khá hơn chút nào, bùn lầy quấn quanh chân mỗi lúc một dâng lên như muốn nhấn chìm tôi vào trong. Tôi đã thử xem hết tất cả phim kinh dị mà sao lại chẳng hề thấy sợ hãi như ngày trước? Tôi cũng xem phim hài nhưng sao cảm thấy quá vô vị và tẻ nhạt. Chuyển sang thể loại phim tình cảm Hàn Quốc, tôi khóc rất nhiều, nhưng không phải tôi khóc cho nhân vật trong phim mà là khóc cho chính bản thân tôi. Tôi bị sao thế này? Mẹ bảo tôi ít nói, suốt ngày chỉ buồn bã và lầm lì, thật chả hiểu ra kiểu gì. Tình yêu đầu của tôi chẳng lẽ lại kết thúc nghiệt ngã như thế này sao?....
***
"Cậu định trốn đến khi nào nữa?" Gió lạnh lùng nói, xem ra tôi bị phát hiện rồi. Giật mình, tôi bỏ chạy như kẻ có tội. Hành lang vắng tanh lúc tan học làm bước chân tôi ngày một vang vọng khắp nơi. "Đứng lại!" Gió ra lệnh. Tôi dừng bước, hít một hơi đầy phổi Oxi để sẵn sàng đối mặt với tất cả. Dù sao tôi cũng chả có tội gì cho nên đâu phải sợ hãi? "Cậu có gì muốn nói với tôi?" Cậu ta tiến đến. Tôi lắc đầu, hai mắt cúi xuống nhìn mũi giày. Thở dài một hơi, giọng cậu ấy buồn bã: "Cậu sắp đi du học phải không?". Tôi gật đầu." Sao lại không nói với tôi?". "Cậu đâu cần phải biết để làm gì?" Tôi bất cần lên tiếng, bước mỗi lúc một xa, trái tim cũng theo nhịp chân mà dần dần trở nên tan nát. "Phải rồi, tôi đúng là không nên biết!" Cậu cười nhạt, gọi theo.
Ngồi trà sữa với Thu, những hạt trân trâu dần chở nên cứng nhắc, hương vị nhàn nhạt của "tình nhân" cứ dần phai mờ. "Vị tình nhân cái con khỉ ! Nhạt tèo..." tôi lầm bầm. "Mày ít mồm đi cho tao nhờ!" Thu uống trà sữa, tay liên tục bấm điện thoại. "Mày bị cuồng điện thoại hay sao thế hả?" Tôi càu nhàu, giọng điệu y hệt mẹ nó. "Im... Tao đang giúp mày hàm oan đấy Thị Kính ạ!" Nhỏ đá vào chân tôi. Tôi im lặng, nếu nó muốn cứ để nó làm thôi, bây giờ mà bảo "tao bỏ cuộc" chắc chắn sẽ bị nó tổng sỉ vả tơi bời rồi đá ra đường. Ngoáy đều cốc trà sữa, tôi đưa mắt nhìn ra khoảng không vô định ngoài kia, tiếng nhạc đơn điệu của quán càng làm tăng thêm sự sầu não và ảm đạm cho buổi chiều đông. Hôm qua tôi đã đi phỏng vấn lần cuối rồi, còn ba ngày nữa thôi...
Buổi học cuối cùng diễn ra nhanh như cái chớp mắt. Vậy là chỉ sau hôm nay thôi thì tôi sẽ không được gặp mọi người trong một thời gian rất dài sắp tới. Nhưng điều làm tôi bồn chồn hơn tất thảy giờ đây vẫn là Gió! Tôi hiểu lúc này cậu nghĩ rằng tôi đi thật xa là để trốn chạy, phủ định mọi thứ. "Việc du học người ta đã sắp xếp cho tôi từ trước, không thể khác được. Còn nghĩ thế nào thì tuỳ cậu!" Tôi không hiểu do đâu mà mình lại trở nên lạnh lùng khi nói những lời như thế với Gió. Phải chăng là khi con người ta khóc đủ, đau đớn đủ họ sẽ trở nên kiên cường hơn? Sau buổi học, những đứa bạn thân trong lớp lần lượt ôm tôi một cái đầy sự quan tâm làm tôi cảm động quá, những cái ôm của bạn bè thật ấm áp trong cái rét tháng ba này... Ở lại trường lấy hồ sơ, tôi đi chầm chậm nhìn nơi đây lần cuối trước khi phải xa nó. Mới ngày nào lớp chín, ôn thi vã vượi, đập bàn đập ghế muốn vào cấp III mà giờ tôi đã phải tạm biệt ngôi trường này. Tất cả cứ như một cơn ảo mộng....
Gió thổi mạnh từng cơn, tôi đút sâu hai bàn tay vào túi áo mà vẫn thấy rét. Thôi chết! Tôi lại quên mang khăn choàng rồi. Đi bộ qua hồ nước lạnh cóng, bỗng nhiên có tiếng gọi tôi từ phía bên kia. Giọng nói ấy đã quá quen thuộc, quen đến nỗi tưởng như không bao giờ quên được nữa. Tôi tần ngần nhìn Gió, cậu ấy cười rạng rỡ như ánh dương tiến lại gần tôi.
"Chuyện gì thế?" Tôi cúi đầu, đá đá hòn sỏi dưới chân. Ngày cuối cùng rồi, đừng cãi nhau nữa được không?
"Tôi nợ cậu... một lời xin lỗi..." Giọng Gió buồn bã.
"Lỗi của cậu là gì?" Tôi hít một hơi sâu.
"Tớ đã trách nhầm cậu, đúng là cậu chẳng làm gì sai cả..." Cậu thở dài. "Bí thư lớp cậu đã cho tôi xem băng ngày hôm đó ở nhà nước quay bằng camera của trường... Là lỗi của Dung!". Tôi im lặng, nhếch môi cười nhạt nhẽo. "Chỉ vì lúc đến tớ đã thấy cô ta áo ướt sũng nên nghĩ chỉ có thể là cậu...".
"Thôi quên đi... Dù sao cậu cũng đã hiểu ra, vậy là được rồi..." Tôi ngắt lời Gió, rõ ràng là cậu ấy không tin tưởng tôi, cậu ấy chỉ tin vào đôi mắt mình. Vết thương hai người đó gây ra cho tôi cũng đã đủ lớn lắm rồi. Xin lỗi cũng được ích gì giờ này... Tình yêu đôi lúc kết thúc bằng những câu rất giản đơn, ta dừng lại nhé, cũng đã muộn rồi, thôi thôi quên đi...
"Cậu biết ấn tượng đầu tiên của mình về cậu như thế nào không?" Gió trầm ngâm. "Thế nào?". "Cô ấy có vẻ hiền lành, xinh xắn và dễ thương với nụ cười híp cả mắt!" Cậu ấy lại cười, con ngươi màu nâu ánh lên tia tuyệt vọng.
"Cậu biết tớ nghĩ gì về cậu không?" Tôi hỏi lại. "Không...". "Cậu là người trầm tính, ít nói và hướng nội. Tuy nhiên tớ vẫn luôn hiểu cậu nghĩ gì... Tớ gọi cậu là "Gió" trong nhật ký vì cậu cứ đến rồi đi, xuất hiện rồi biến mất, ôn hoà rồi lại cáu giận, làm tớ vui nhưng ngay tức khắc khiến tớ buồn. Cậu thật đặc biệt và kì quặc...". "Ừ, đúng..." cậu cười, cái lạnh càng làm môi cậu ấy đỏ hơn. "Vì thế cho nên... mình sẽ mãi là những người bạn nhé!" Tôi cũng nhoẻn miệng cười theo.
"Cho tớ lí do đi..." Gió trùng xuống.
"Với tớ, mỗi người bạn đều là một sự đặc biệt!" Tôi cười híp mắt, có lẽ là bạn thì sẽ tốt hơn. Cậu im lặng một lát, tiến đến gần tôi hơn nữa... "Vậy để người bạn này tặng cậu một món quà trước khi đi!" Gió cười hiền hoà, rút từ trong cặp ra chiếc khăn choàng cổ bằng len dệt màu đỏ ngày nào quàng qua cổ tôi hai vòng. "Ở châu Âu mùa đông xuống đến âm độ, nhớ choàng khăn cho cẩn thận , cậu hay bị ốm lắm đấy! Với lại, cái khăn này hợp với cậu hơn...".
"Cảm... Cảm ơn cậu..." tôi lắp bắp, mùi hương ấy lại luồn vào mũi tôi, len lỏi trong từng tế bào não. Dù giờ tôi chưa quên được Gió nhưng rồi đến lúc cậu sẽ trở thành những hồi ức tốt đẹp về một mối tình đầu trong sáng của tôi cho dù đó chỉ là mối tình đơn phương... Tôi biết Gió chỉ coi tôi là một người bạn và cũng bị hiểu nhầm giống như Đan Nhi thôi. Hơn nữa, nếu có tình cảm với tôi thì cậu đã giữ tôi lại... Tôi và Gió tạm biệt rồi tách thành hai ngả đi về nhà. Trút được tảng đá đè nặng trên vai xuống, tôi ra đi không chút do dự với những người ở lại. Vĩnh biệt Gió, người mang đến cho tôi những phút dây ngọt ngào và cả một bài học đắt giá...
Đáp máy bay xuống Beclin, tôi cùng anh trở về căn hộ mà anh được công ti cấp. Tôi ngạc nhiên vì mọi thứ rất tiện nghi và còn "hoành tráng" là đằng khác! Tôi còn phát hiện ra anh để ảnh một cô gái người Đức trên kệ lò sưởi, hỏi mãi mới biết là anh đang theo đuổi cô cấp dưới của mình, một cuộc tình giữa ông sếp và cô thư ký!!
Về phòng của mình, tôi muốn thông báo cho mọi người trên facebook biết là tôi đã sang đến nơi. Đọc bảng tường, tôi trùng xuống và gần như chết lặng người bởi statut của Gió: "Cậu đã nghe bài Like I'm gonna lose you chưa? Tôi đang nghe." Hóa ra... cậu cũng... Tôi nhận ra khóc chẳng mang lại được tác dụng gì, cả hai chúng ta khi lớn lên sẽ đều nhận ra rằng mình cũng có một thời để nhớ, nhớ mãi không quên.
Ở bên đây là buổi chiều thì chắc ở Việt Nam đã tối và hơn thế. Bầu trời ở Cộng hoà Liên Bang Đức xám ngoét với cái rét âm độ C.
Tôi vuốt ve chiếc khăn len đỏ đậm, ấm áp trong tay, ưu tư nhìn ra cửa sổ.
Ngoài kia, một vệt gió tàn ghé thăm rồi hòa lẫn vào không khí...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro