Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐÊM NAY MƯA NHỎ

Tôi khao khát ai đó yêu tôi mãnh liệt cho đến hơi thở cuối cùng, để biết rằng tình yêu cũng to lớn như cái chết, vĩnh viễn ở cạnh tôi. Tôi khao khát ai đó hủy diệt tôi, và cũng bị tôi hủy diệt. Thế gian có biết bao tình yêu dữ dội, có những người có thể dành cả đời cho nhau mà không cần biết tên của nhau.

1.

Chris ngồi dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi, đã lâu lắm rồi cô mới thấy thị trấn nhỏ yên tĩnh này có một mùa mưa kéo dài như vậy, tiếng mưa rơi trên tán cây xào xạc khiến cô có chút đau đầu, hối hận vì xuống nhà trong bộ đồ ngủ mà không xem dự báo thời tiết.

Không còn cách nào, lâu lắm rồi cô mới uống Sherry, loại rượu yêu thích của cô.

Lá cây bên đường ảm đạm, sau mấy ngày mưa gió tràn ngập như trở thành cánh đồng hoang vu, hạt mưa bay tán loạn trong không trung, rơi xuống mái hiên, thật đáng tiếc Chris không có thời gian bận tâm phong cảnh tuyệt vời này. Cô châm một điếu Marlboro, cầm di động lên, không biết gửi cho ai một tin nhắn, "Nữ minh tinh gặp nạn, rất mong em đến giúp, XXX." Cô không quên thêm biểu tượng ghê tởm quen thuộc vào, hành động mà Rena luôn đánh giá rằng: "Dù cho có là một soái ca tốt bụng như Toru Amuro cũng chẳng muốn ghé qua khi nghe giọng điệu như vậy."

Thế nên, cô chỉ gửi nó cho một người.

Đêm nay trời mưa nhỏ, trăng sao ngoài cửa sổ cũng thưa thớt, Miyano Shiho mở điện thoại, bơ phờ nhìn hai người trên màn hình, là ảnh hai người chụp chung, Chris vòng tay ôm lấy em, dường như đang nói điều gì đó. Em không biết Chris đã chụp bức ảnh này khi nào và thậm chí không nhớ lại lý do tại sao em lại có bức ảnh này.

Đây là mùa mưa thứ 11 Miyano Shiho trải qua ở thành phố này, từ một thiếu nữ đến một người phụ nữ trưởng thành hết thảy đều như một giấc mơ, khi em đã sống sáu năm ở thị trấn biên giới này một cách mơ hồ, bỗng một ngày, một vị khách không mời mà đến. Miyano Shiho chỉ nhớ rằng đó là một ngày mưa tương tự như hôm nay, người phụ nữ tóc vàng đẩy cửa vào, mái tóc xoăn dài ướt sũng, đang dùng một tay vắt nước, "Đã lâu không gặp, nhà khoa học đại danh đỉnh đỉnh."

Miyano Shiho nhận được tin nhắn nhàm chán đó, em cố nén không nói gì, chỉ trả lời bên kia rằng "Tự tìm cách đi." Em đã bị Chris quấy rối vài năm, từ ngày hai người gặp lại liền không muốn rời đi, Chris luôn quen trêu chọc nhà khoa học vĩ đại như thế này, và cô luôn có cách để xử lý em. Nửa giờ sau, Miyano Shiho ngoan ngoãn cầm ô đứng trước cửa hàng tiện lợi.

"Có vẻ như ngay cả em cũng không thể cưỡng lại các điều kiện mà nữ minh tinh đưa ra? Một chiếc túi Fusae mới hấp dẫn như vậy sao?" Chris vung vẩy chiếc túi mà cô mang xuống cho Miyano Shiho, "Thật trùng hợp, tôi lại có hai chiếc." Là người hiểu quá rõ em, Chris rất biết cách chọc tức Shiho Miyano.

Shiho bất lực giũ nước đọng trên ô, em thực sự không thể cưỡng lại sự cám dỗ của chiếc túi Fusae kia, nhưng em sẽ không để đối phương muốn gì được nấy. Xoay người đi về phía cửa hàng, cầm lấy trong góc hai chai martini rồi đi thanh toán, "Tối nay uống cái này đi, bỏ ly rượu trong tay xuống." Em nói thêm, "Em không thích Sherry--".

"Này, em chỉ nói giỡn thôi đúng không? Lấy lại khẩu vị Anh quốc của em đi nào..." Chris không khỏi nắm tay em phân trần, có lẽ do cô kéo hơi mạnh một chút, Shiho cau mày bất mãn. Em cầm chiếc ô đang phơi dở lên, ý bảo nếu cô không làm theo lời em thì em sẽ không đón cô về nhà.

Nhân viên cửa hàng đã làm việc ở thị trấn nhỏ này hơn mười năm, cô ấy đã quen thuộc với khuôn mặt của Shiho và cách mà đôi trẻ nổi tiếng này cãi nhau, thật vất vả cuối cùng cũng có người đến mua chai rượu tồn kho lâu trong cửa hàng, sao cô lại không bán chứ, nhưng vừa định nói cái gì, liền bị Chris ném cho một ánh mắt sắc bén, liền buộc phải lùi lại, đành phải xấu hổ ngồi lại quầy thu ngân.

Cô ấy chưa bao giờ nghe nói rằng bạn gái của bác sĩ Miyano là một nhân vật lạnh lùng như vậy!

2.

Gần đây, Miyano Shiho ngày càng cảm thấy rằng việc kết giao vô ý là một rắc rối lớn, ví dụ như vị đại minh tinh này. Người này luôn thích bắt cóc em đến các hãng phim khác nhau, nếu em không chịu đi cùng, cô ấy lại dọa em bằng "tính mạng" của mấy chiếc túi.

Miyano Shiho đã quen với việc làm thí nghiệm và cái chết, nhưng em lại không thể từ chối việc đó được, mấy món đồ thời trang đó rất có ảnh hưởng với em, và Chris thì hiểu điều này hơn ai hết.

Trong một bữa tiệc tổng kết nào đó, em bị Chris kếo vào hội trường, khi bị các phóng viên vây quanh, Chris thản nhiên để lại một câu: "Nữ minh tinh Chris cùng bạn gái tin đồn của cô ấy." Nhóm phóng viên trong nháy mắt bùng nổ, không cho em một cơ hội nào để phản bác cả.

Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Em thực sự không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra sau đó đâu.

Em bị các bạn diễn của Chris kéo đến một KTV. Phòng rất tối, có người đang bật những bài hát cũ không nổi tiếng nhưng nghe rất dễ chịu từ thế kỷ trước. Thỉnh thoảng, có vài người trả lời điện thoại rồi về sớm quay quảng cáo, cũng có người nghĩ em là một diễn viên nhỏ tuyến 18 mà gạ gẫm, Chris lại trước sau như một gọi một ly Sherry như thường lệ. Shiho ngạc nhiên trước khẩu vị của cô đến mức không nói nên lời. Một nữ diễn viên người Mỹ cao khoảng 1,7 mét lại thích uống một loại rượu Anh ngọt ngào như vậy, em ném cho Chris một ánh mắt khá là khinh thường. So với loại Martini nổi tiếng mà Shiho thích uống, cô ấy luôn thích rượu Sherry của Anh, loại rượu tầm thường này.

Shiho có chút không nói nên lời, còn tưởng rằng Chris sẽ không biết em còn có tên khác là Sherry, trên luận văn ở trường đại học vẫn ký cái tên này, hơn nữa việc em là con lai Nhật-Anh cũng đã được truyền thông đăng tải, như vậy sẽ rất dễ xác nhận danh tính bạn gái của Chris, em chỉ có thể cầu nguyện rằng Chris chỉ đơn thuần là thích uống rượu Sherry. Em uống cạn ly Martini trong tay, quay người bước ra khỏi phòng KTV ồn ào.

Tửu lượng của em không quá tốt, giờ có hơi chóng mặt.

Không biết rằng ở sau lưng em, một gã diễn viên trẻ vô danh đang cuống cuồng tìm chai rượu mà mình vừa cầm nhầm.

Sắc mặt Shiho càng ngày càng đỏ, mồ hôi lăn xuống gò má, một cơn choáng váng làm cho em suýt chút nữa đứng không vững, trước mắt tựa hồ dần dần tỏa ra quầng sáng, em vươn tay đè mạch máu, nhịp tim của em đập nhanh hơn, không giống như chứng dị ứng rượu. Vừa tự nhéo mình để duy trì tỉnh táo, Shiho vừa chậm rãi bước về phía sân thượng.

Em hiện tại đã đại khái hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tại sao lại rơi trúng người em chứ? Chẳng lẽ mọi người cũng nghĩ rằng Martini và Chris xứng đôi sao? Shiho hít một hơi thật sâu, để gió tràn vào phổi, em mới cảm thấy hơi mát mẻ một chút. Làn khói xám làm mờ những vì sao xa xôi, mọi thứ trước mắt em đều mất đi sự phồn hoa ban đầu. Shiho cảm thấy chóng mặt, nóng, nóng quá, làm em nhớ đến đôi bàn tay lạnh giá của Chris trong giây lát.

Chris uống thứ rượu trong vắt trong ly, cô để ý đến một nam diễn viên trẻ nào đó đang bối rối và Miyano Shiho chậm chạp chưa trở về.

Cô đi thẳng lên sân thượng như thể biết chuyện gì đã xảy ra, dù sao Chris cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng nên cô vẫn có thể giải quyết được chuyện nhỏ này. Cô đi một mình, khi lên sân thượng, cô thấy Shiho đang quỳ dưới đất, chân tay bủn rủn, em không cầu cứu cũng không dám cầu cứu. Chris cau mày, em ấy thậm chí còn không muốn gọi cho mình.

"Đã lâu không gặp đấy nhà khoa học vĩ đại." Cô không quên trêu chọc vài câu.

"Đừng nói nhảm nữa, hiện tại em đang thay chị chịu cái này đấy, mau nghĩ biện pháp đi. . ."

Chris híp mắt, vươn tay kéo em lên khỏi gạch lát nền lạnh lẽo, sau khi Shiho cảm nhận được hơi mát từ đối phương, không nhịn được liền rướn người, ôm lấy người thường xuyên bắt nạt mình. Cái ôm mang đến cho Chris một cảm giác rất lạ, Shiho bây giờ rất nóng, đỏ bừng như con tôm luộc, tóc có phần ướt sũng do nước em đã vấy trong WC, nhưng Chris vẫn ôm em thật chặt.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi em.

Vì vậy, Shiho nhắm mắt lại và cảm nhận nụ hôn của Chris ở mọi ngóc ngách trên cơ thể em, em có chút rụt người lại, run rẩy tiếp nhận Chris, em cảm nhận được những ngón tay của Chris trượt dọc theo nửa người trên của em, em biết hôm nay mình cần gì.

Tay Chris vuốt má em, em nghĩ mình đã đọc được cái gì đó trong mắt cô. Miyano Shiho áp khuôn mặt nóng bừng của mình vào cánh tay của Chris, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình.

"..."

"Đừng nói gì cả...đừng làm em phải suy nghĩ..."

Một cảm giác mê muội xông lên đỉnh đầu em. Những ngón tay của Chris không chút khách khí dừng nơi cơ thể em, em cảm thấy một trận khoái cảm run rẩy ập đến, cảm thấy Chris đang mạnh mẽ hôn em.

Em dần dần sa vào cảm giác đó.

3.

Miyano Shiho là một người khá tùy ý, không ai hiểu rõ hơn Chris, cô không biết tại sao mình lại chấp nhất kéo Shiho đến các dịp xã giao như thế này, có lẽ do nữ khoa học gia này binhg thường toàn rúc trong nhà làm Chris bất mãn, mỗi khi cô trở về từ một sự kiện nào đó, cô lại thấy Shiho mặc một chiếc áo khoác bông đã mua từ lúc nào đó, mái tóc xoăn bồng bềnh của em xõa trên những bài báo khoa học, và bên cạnh luôn có một chiếc cốc đã nguội lạnh là cà phê hòa tan.

Lúc đấy luôn là thời điểm Chris phản cảm nhất, cô luôn không thể hiểu được tại sao Shiho lại coi trọng đống nghiên cứu học thuật của mình như vậy, rõ ràng không thể kiếm được nhiều tiền, chỉ là do tài năng thừa kế từ ba mẹ em mà thôi. Đây đúng là một gánh nặng, Chris luôn nghĩ như vậy.

Lúc đấy, Chris sẽ đẩy Shiho vào phòng tắm và buộc em phải thả lỏng những dây thần kinh đang căng thẳng của mình.

Cô đứng trước phòng tắm chờ đợi, khi không có tiếng động vang lên, cô liền đi ngay vào vặn vòi nước mà không giải thích gì, sau đó kéo chiếc áo khoác lông xù xù gây cản trở của Shiho ra, "Em nhìn bộ dáng của mình bây giờ đi, chị cũng chẳng phải bảo mẫu của em, nhưng lại càng không muốn bị đứa nhóc nhà hàng xóm nói rằng bạn cùng phòng của mình là một nhà khoa học điên rồ đâu."

Một lúc sau, Shiho cuối cùng cũng cởi cúc áo sơ mi, Chris để ý thấy chiếc áo sơ mi này là một mẫu cũ mà cô đã mua trong một buổi họp báo, cô lúc ấy còn nghĩ rằng logo trên đó quá đơn giản, giờ đây chiếc áo sơ mi ấy đã gần như trong suốt. Chiếc quần lót mỏng manh trên người Shiho đã bị nước làm ướt một nửa.

Thật là một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Chris đẩy Shiho vào bồn tắm, để nước chảy vào, Shiho sơ ý trượt chân ngã xuống thành bồn tắm, em bị ăn đau liền túm lấy cái nơ bướm trên cổ Chris, "Chị làm cái gì vậy, đừng quấy rầy em nữa."

"Đang làm cái gì sao? Chị đang tắm cho một con mèo bướng bỉnh đây." Chris đưa tay hướng về phía vòi hoa sen, Shiho vỗ vỗ tay cô, "Để em tự mình tắm rửa, chị mau đi ra ngoài đi."

"Nhưng em nhìn đi này, em làm chị ướt cả rồi."

Shiho có chút cạn lời, tuy rằng em đã quen thuộc với sự ngang ngược của Chris, nhưng em vẫn có chút tức giận.

Em nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, vòi hoa sen trong phòng tắm đổ nước lên hai bóng người, em không nhìn người phụ nữ phía trên, chỉ đưa mắt nhìn giọt mưa rơi ngoài cửa sổ.

Chris nắm cằm Shiho, họ hôn nhau trước tấm gương phủ đầy hơi nước mờ đục, dục vọng bao trùm màn đêm như một màn sương mù, và cơn giận dữ nháy mắt như bị biển cả cuốn trôi, để lại phía sau hai người dường như không có khoảng cách nào.

Em đưa tay ôm lấy lưng Chris, chiếc áo sơ mi ướt sũng dính vào da thịt, từng chút một nhớp nháp, Shiho ngẩng đầu liền thấy mái tóc vàng óng ánh dưới ánh đèn, có chút chói mắt, có chút quen thuộc, lại có chút khó chịu. Vẻ đẹp của cô giống như tuyết nơi đỉnh núi, không thể bỏ qua, ngay cả bây giờ, Shiho vẫn chưa hoàn toàn quen với nó bất kể đã sáu năm.

Shiho buông tay, ấn ký màu đỏ hơi phản chiếu dưới ánh đèn, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, Chris nghe thấy một tiếng thì thầm ướt át khe khẽ.

Chị đã cắt móng tay chưa?

Dục vọng giống như một cơn sóng mãnh liệt, lại cũng giống như một trận tuyết lở do tiếng thì thầm đó gây ra, như muốn mạng Shiho. Chris gật đầu, hôn lên sườn mặt của em, sau đó hôn lên trán em, nhìn thấy ánh mắt có chút tịch mịch của cô, Shiho nhẹ nhàng dùng hơi thở bày tỏ cảm xúc không rõ ràng của mình. Em luôn nói rằng tình yêu của hai người chưa trọn vẹn, chỉ tại thời điểm này trái tim của họ đã tựa gần vào nhau, ôm lấy nhau.

Hai người nghĩ một đằng nói một nẽo, nán lại trong nhau khá lâu, lại ngắn ngủi lần lượt thay đổi, cảm khái trước cuộc gặp gỡ không mấy cảm động này.

4.

Một ly Bamboo lạnh và tinh khiết, sắc nét và sâu sắc, giống như Miyano Shiho và Chris cộng lại.

Tối nay cũng là một ngày mưa rất đỗi bình thường trong mùa mưa ở thị trấn nhỏ, Chris ra ngoài xã giao, hiếm khi Shiho có được yên tĩnh mở máy tính để hoàn thành báo cáo khoa học quý giá này, Miyano Shiho, người vừa tốt nghiệp đại học, luôn bị gọi là tham công tiếc việc, thực ra em cũng khá thích cái tên này, vui vẻ trong sáng, nhưng Chris lại là người ghét cái tên này nhất, mặc dù họ đã trải qua vài ngày đầu óc rối bời khi gặp lại nhau.

Sau khi em tạo ra một bước đột phá lớn trong các ấn phẩm học thuật của mình, mọi người bắt đầu chú ý đến Miyano Shiho, một nhà khoa học nữ tài năng, Chris luôn trêu chọc em vì "lớn lên nổi tiếng", thành tích học tập của em bị truyền thông nói quá lên. Cuối cùng, số tiền em nhận được còn không cao bằng lương một giờ đóng phim của Chris, mỹ danh gọi là nhà khoa học thiên tài, lại phải nhờ Chris nuôi mới không chết đói. Cái danh "ăn cơm mềm" này Shiho cũng chưa từng chối bỏ, em từ chối cho ý kiến, vì nếu đã ngủ với em, thì cô phải nuôi em chứ.

Tối nay Chris đi vắng lâu hơn mọi khi, thường thì cô sẽ tìm cách trốn về, lớn tiếng nói về sự sắp xếp sai lầm của giám đốc nào đó sau khi về nhà, hiếm có người có thể cẩn thận nghe cô nói về những chuyện cũ thế này, chỉ có Shiho sẽ lặng lẽ ngồi bên cạnh không nói lời nào, và khi cô trút bầu tâm sự đủ rồi, em sẽ nấu một bát canh giải rượu cho cô uống. Tối nay em đang nghĩ xem có nên chuẩn bị trước không.

Đã nửa đêm, em nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp xen lẫn tiếng chuông cửa không rõ ràng, liền đứng dậy ra mở cửa, không biết vận may nào đã khiến cô nhặt được con mèo rơi xuống nước ngày hôm nay. Chris ướt sũng ngồi xổm ở cửa, "Sherry, chị vẫn là quên xem dự báo thời tiết."

Im lặng một lúc, cô nói tiếp: "Xe của chị đậu ở khách sạn dưới lầu, chị không nghĩ mình có thể lái xe lúc này được".

"Sherry là ai?"

"Còn ai nữa... Sherry, giúp chị lấy xe về đi..." Cô đổi chủ đề, thầm nguyền rủa vì sự việc ngoài ý muốn này.

Shiho nghĩ thầm Chris thực sự biết tên tiếng Anh của em, không biết chị đã điều tra bao lâu rồi, Chris. "Tự tìm cách đi." Vẫn là câu nói đó, hôm nay em không muốn nấu canh giải rượu cho cô. Nhưng với đại minh tinh thích nói dối trêu chọc người khác này, tự mình chống đỡ ở cửa nhà cũng không tốt lắm, một lúc sau, em lại mở cửa nói: "Vào đi, hôm nay chị ngủ trên sofa."

Chris ngoan ngoãn vào nhà, bắt đầu cởi thắt lưng, vòng eo của cô đúng là chuẩn, nhưng chiếc thắt lưng không phù hợp mà người đại diện đưa không biết làm cô đau ở đâu, cô tùy tiện cởi ra, ném xuống đất. Quay người bước vào phòng tắm, bỏ lại Shiho ở lại dọn dẹp đống hỗn độn. "Sherry, muốn cùng nhau tắm rửa không?" Em nghe được tiếng người phụ nữ tóc vàng mời mộc.

"Chị có muốn xem mấy giờ rồi không?"

"Ví mới của Fusae, chị biết em luôn muốn có nó."

"Không sao cả, em không cần mang tiền."

"Thêm một chiếc túi xách mẫu cũ đầu tiên của năm 2019."

"Chị......"

Việc tiêu tiền thực sự không thể giải thích được, cô thực sự có tiền và không có nơi nào để tiêu, cô sẵn sàng mua nhiều thứ xa xỉ như vậy cho một nhà khoa học chỉ ru rú ở nhà.

Cô loạng choạng ở cửa phòng tắm.

Em nhìn gương mặt người phụ nữ ẩn sau mái tóc vàng óng xõa xuống, mái tóc xoăn tự nhiên có vẻ bướng bỉnh không phục, gội thế nào cũng vẫn gợn sóng. Shiho bàng hoàng cảm thấy nó bắt mắt như mặt biển rực rỡ lúc bình minh, đập vào đôi mắt mệt mỏi của em từ đêm khuya.

Vừa vặn nhét hai người lớn vào phòng tắm nhỏ, có lúc em cảm thấy da thịt cô đã chạm vào mình. Cảm giác mơ hồ thật sự có ma lực rất lớn, em nguyện ý chịu đựng bầu không khí vô tận này, phỏng chừng sau này khi nhìn thấy làn hơi nước thế này, em sẽ nhớ đến mái tóc vàng như sóng biển quét qua, cắn xé trái tim em, dường như muốn xé nát toàn bộ cơ thể của em. Chris lảm nhảm điều gì đó sau lưng em, và em nghe thấy cô gọi em là Sherry hai ba lần, đó là cái tên mà cô chưa bao giờ gọi em.

Em ôm con mèo đang nói bậy bạ sau lưng, người phụ nữ còn đang lẩm bẩm gì đó, em hơi ngạc nhiên, vì sao Chris, người có tửu lượng tốt như vậy lại say đến thế, trong miệng còn lẫn cả mùi rượu và thuốc lá, cô làm sao vậy? Shiho cảm thấy có chút không bình thường, nhẹ vỗ về người trước mặt, người đó tựa hồ đã ngủ say, không nghe thấy tiếng gọi của em.

"Ngủ ngon...Chris..."

5.

"Chị tính khi nào mới nói sự thật đây?"

Shiho ngồi bắt chéo chân trước bàn máy tính, lúc này em đang rất tức giận, nếu không phải vô tình nhìn thấy email hiển thị trên điện thoại di động của Chris khi nó bị rơi xuống gầm bàn, người trước mặt sẽ giấu em bao lâu đây.

Vị đại minh tinh nào đó tối qua không hề tham gia một sự kiện xã giao nào.

Uống nhiều đến say, hút cả bao thuốc, dính lấy em, náo loạn cả đêm, cơn say khiến Chris gần như mất đi lý trí, những nụ hôn từ trên xuống dưới trải khắp cơ thể Shiho, khiến em phải mặc chiếc áo cổ lọ đã lâu không lấy ra.

Tiếng giày cao gót chậm rãi theo nhịp phóng tới, em biết cô đã tới, mùi thơm quen thuộc phả vào mặt, buộc em phải quay đầu lại không thèm để ý, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai, khoái cảm tối qua tựa hồ chưa rút hết đi, giống như những tiếng nổ dài ngắn không thay đổi.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy rằng thật tốt nếu em là một bó hoa, để cô có thể ở bên cạnh em mọi lúc.

Nhưng cô chỉ là một con chim xảo quyệt, và giống như những con ve sầu, dần tàn lụi theo mùa hè.

Bởi vì Chris sẽ đến St. Petersburg để quay vào tuần tới, kéo dài từ mùa xuân đến mùa thu, trong khoảng thời gian gần một năm.

Tuần tới, thậm chí không cho em chút thời gian nào.

Nếu cô không thể quay về trong một năm, thì em thực sự sợ rằng một ngày nào đó khi Chris quay lại, cô chỉ sẽ nhìn thấy cái xác Miyano Shiho, vì em đã quen với việc được cô chăm sóc từng tí trong cuộc sống.

"Đó là lý do tại sao chị uống nhiều như vậy?" Shiho vẫn đang mạnh miệng. Em kéo thẳng mái tóc xoăn vẫn còn hơi ẩm của mình, nhìn Chris lấy điếu thuốc trong bao ra rồi châm lửa. Shiho không để ý,đưa tay ra giúp cô châm lửa, em cũng là một kẻ mất trí sẵn sàng trở thành một kẻ điên, trong một khoảnh khắc, em thực sự muốn nói câu đó-câu nói mà em biết rõ nhưng không thể nói thành lời.

Chúng ta cùng nhau đi, được không?

Hộp Marlboro chưa đóng lặng lẽ nằm trên mặt đất trước mặt, là ai để ở đây mà quên mang đi? Chỉ nhớ rằng Chris đã kéo Shiho chạy đi, tại sao lại phải thế? Họ cũng không biết. Dường như cơn mưa trong lòng đã được châm ngòi, giữa họ bùng lên ngọn lửa, Shiho chỉ cảm thấy nơi Chris đang ôm rất nóng, có cảm giác nóng ran, rõ ràng là tay của cô nổi tiếng lạnh giá.

Nếu có thể dừng lại ở giờ khắc này, dù có chết em cũng nguyện ý.

Cái gì mà tình yêu chưa trọn vẹn, em đã yêu cô sâu đậm, nhưng chưa bao giờ nói ra, cũng như Chris chưa bao giờ nói với em cả.

Em chính là một con cá, sống dưới dòng nước tên là Chris.

Liệu nước có yêu cá không?

Shiho có chút chua xót, chậm rãi đi theo cô trở về nhà.

6.

Thời tiết hôm nay tốt, mưa không lớn, Shiho từ lâu đã muốn hong khô chiếc áo lông xù sắp mốc của mình. Chris là người luôn muốn trực tiếp vứt bỏ chiếc áo lông xù xấu xí đó, nhưng lại không làm như vậy, cô cảm thấy tâm trạng của Shiho không tốt suốt mấy ngày nay, cuối cùng cô cũng nhận ra rằng Shiho không phản ứng khi cô nói "bạn gái của tôi".

Vì vậy, Chris bắt đầu kể về quá khứ, nói về những bông hồng mà họ đã mua cùng nhau vào mùa đông năm ngoái. Những bông hồng đã héo từ lâu, Shiho đã kết chúng thành những bông hoa khô, khâu chúng vào vải rồi dệt thành khung ảnh.

Chris không hay nghĩ về quá khứ, cô nói quá khứ không có gì thú vị, cô kể cho em nghe có người từng nói với cô rằng yêu cô đến chết đi sống lại, mong được ở bên cô mãi mãi, nhưng đó chỉ là suy nghĩ trẻ con. Nếu có ai đó trên thế giới có thể cùng cô già đi, Chris, thì người đó có thể không tồn tại, hoặc có thể chỉ có một người, và đó phải là Miyano Shiho, ít nhất cô đã khao khát được ở bên cạnh em cho đến khi cô chết đi.

"Chị hy vọng rằng một ngày nào đó, chúng ta có thể..." Chris dừng lại, không nói thêm nữa.

Cô không nói là cô hy vọng.

" Khao khát ai đó yêu ta mãnh liệt cho đến hơi thở cuối cùng-" Miyano Shiho nói.

"Để biết rằng tình yêu cũng to lớn như cái chết."

Chris tiếp nối câu này, và cô hiểu mình sẽ nói gì tiếp theo.

Có những người có thể dành cả cuộc đời bên nhau mà không cần biết tên của nhau, giống như họ.

Ánh nắng xuyên vào phòng, xuyên qua ô cửa sổ màu, chiếu vào hai người bọn họ, Shiho dừng lại, nhìn ánh mặt trời ấm áp, trong đôi mắt màu vàng kim thoáng thấy bóng người giống nhau, mê mẩn một hồi.

Một lúc lâu sau, em lên tiếng:

"Chris, em nghĩ mình cần chuẩn bị một chiếc áo khoác lông cừu khác."

Mùa mưa qua đi, nắng vừa tới, phải cùng nhau đi ngắm tuyết Tây Bắc thôi.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro