Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5.2: Món đồ chơi và cơn giận dữ

Vermouth ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bành gần cửa sổ, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn bàn phủ lên gương mặt cô một vẻ đẹp đầy u uất. Cô mím môi, đôi mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa kính, nơi thành phố vẫn nhộn nhịp trong màn đêm lạnh giá. Nhưng trong lòng cô lúc này, chỉ có sự ngột ngạt và nỗi đau không thể gọi tên.

Những lời của Gin, lạnh lùng và vô cảm, vẫn cứ văng vẳng trong tâm trí cô:
"Em chỉ là món đồ chơi của tôi."

Vermouth không còn nhớ đã bao lần nghe Gin nói ra những lời như vậy, nhưng mỗi lần đều khiến tim cô nhói lên một cách khó chịu. Cô đã chấp nhận rất nhiều thứ từ anh, đã lặng lẽ đứng bên anh ngay cả khi bị coi thường, nhưng những lời nói đó vẫn như một nhát dao cứa sâu vào lòng cô, khiến sự kiên nhẫn của cô ngày càng mỏng manh hơn.

Khi cánh cửa phòng đột ngột mở ra, Gin bước vào, ánh mắt lạnh băng như mọi khi. Hắn không cần phải hỏi ý cô, không cần phải báo trước. Sự hiện diện của hắn luôn như một cơn bão, cuốn phăng mọi thứ và để lại sự hỗn loạn.

"Vermouth," Gin cất giọng khô khốc, không thèm nhìn cô. "Tôi cần em."

Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt sắc sảo nhưng ẩn chứa sự mệt mỏi. "Gin, anh thực sự nghĩ tôi chỉ tồn tại để phục vụ anh sao?"

Gin liếc nhìn cô, vẻ mặt thờ ơ. "Tôi không quan tâm em nghĩ mình là gì. Đừng làm mất thời gian của tôi."

Vermouth đứng dậy, cảm giác tức giận dâng tràn trong lồng ngực. "Anh nghĩ tôi là gì, Gin? Một món đồ chơi để anh giải tỏa mỗi khi anh không vừa ý? Tôi không phải là cái gối để anh đấm mỗi khi tức giận."

Gin nhếch mép, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. "Nếu em biết vị trí của mình, thì đừng hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy. Em biết rõ tôi đến đây để làm gì."

Câu trả lời của Gin như thêm dầu vào lửa. Vermouth cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, nhưng cô không chịu lùi bước. "Tôi đã ở bên anh, đã làm mọi thứ mà anh muốn, nhưng đến bao giờ anh mới nhận ra tôi cũng là con người, Gin? Tôi không phải một công cụ để anh sử dụng xong rồi vứt đi."

Gin bước tới gần cô, ánh mắt sắc lạnh như muốn đóng băng cả căn phòng. "Em đang mong đợi điều gì, Vermouth? Một lời cảm ơn? Một chút tình cảm? Đừng tự huyễn hoặc bản thân. Em biết rõ tôi là ai, và tôi không có thứ xa xỉ đó để ban phát cho em."

Lời nói của Gin khiến Vermouth sững người. Đôi mắt cô ánh lên nỗi đau và sự thất vọng. Cô biết Gin là người như thế, nhưng việc nghe anh thẳng thừng phủ nhận mọi giá trị của cô vẫn khiến cô đau đớn như lần đầu.

"Anh thật sự không có trái tim, đúng không, Gin?" Vermouth bật cười nhạt, nhưng đôi mắt cô lại đỏ hoe. "Anh có thể khinh thường tôi, có thể coi tôi là món đồ chơi, nhưng ít nhất anh cũng nên biết rằng, không phải mọi thứ đều có thể bị coi thường như vậy."

Gin siết chặt nắm tay, cảm giác khó chịu lan tỏa trong lòng hắn. Hắn ghét cái cách Vermouth nhìn hắn, cái cách cô dám chất vấn hắn. "Im đi, Vermouth. Em không có quyền nói chuyện với tôi như thế."

"Không có quyền?" Vermouth bật lại, giọng cô cao hơn, đầy giận dữ. "Tôi có quyền, Gin. Anh có thể coi tôi là gì cũng được, nhưng tôi không phải con rối của anh. Nếu anh muốn trút giận, hãy tìm ai đó khác. Tôi đã quá mệt mỏi với việc này rồi."

Căn phòng như bị đóng băng bởi sự căng thẳng giữa hai người. Gin nhìn cô chằm chằm, trong mắt hắn là một cơn giận dữ âm ỉ, nhưng cũng có chút gì đó bất ổn mà chính hắn không nhận ra.

"Cẩn thận lời nói của em, Vermouth," Gin gằn từng chữ, giọng nói của hắn như một lưỡi dao sắc nhọn. "Tôi có thể biến cuộc đời em thành địa ngục nếu tôi muốn."

Vermouth không lùi bước, cô tiến lại gần Gin, ánh mắt kiên định đối mặt với hắn. "Địa ngục? Anh nghĩ tôi chưa từng sống trong địa ngục sao? Nếu anh muốn làm điều đó, cứ làm đi. Tôi không còn gì để mất."

Lời nói của cô khiến Gin sững lại trong một thoáng, nhưng ngay sau đó, hắn quay lưng bước ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Vermouth đứng đó, hơi thở gấp gáp, cảm giác căng thẳng vẫn chưa rời khỏi cơ thể cô.

Cánh cửa đóng lại, để lại một khoảng trống lạnh lẽo giữa căn phòng. Vermouth ngồi phịch xuống ghế, cảm giác như vừa chiến đấu với một cơn bão dữ dội. Cô biết, mối quan hệ giữa cô và Gin sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng ít nhất, lần này, cô đã không im lặng. Cô đã dám đối mặt với hắn, dù cho điều đó có thể khiến cô phải trả giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro