Chương 1: Mối Quan Hệ Đầy Tù Hãm
Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn phủ lên bức tường lạnh lẽo. Trong không khí đặc quánh như một lớp sương mù, Gin ngồi dựa lưng vào chiếc ghế da, đôi mắt của anh lạnh lẽo như một cơn bão đang chực chờ bùng nổ. Anh không nhìn Vermouth, nhưng có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô trong không gian này, như một bóng ma không thể tránh khỏi.
Vermouth đứng bên cửa sổ, vắt chéo chân, đôi mắt cô dõi theo những giọt mưa rơi ngoài kia. Cô không vội vã, không có ý định phá vỡ sự im lặng, nhưng cô biết rõ rằng không sớm thì muộn, Gin sẽ phải nói điều gì đó. Có lẽ là một lời mắng chửi, một sự chán ghét, hay thậm chí là sự im lặng khiến mọi thứ trở nên nặng nề hơn.
"Vermouth, em thật sự không biết mệt sao?" Gin lên tiếng, giọng anh không hề mềm mỏng. Đó là giọng của một người đã quá quen thuộc với sự căng thẳng, nhưng lại không bao giờ dễ dàng thừa nhận cảm xúc của mình.
Vermouth quay lại nhìn anh, đôi mắt sắc lạnh như thể đang chế nhạo. "Anh nói vậy là sao?" Cô mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý, khiến Gin càng cảm thấy khó chịu hơn. "Anh nghĩ tôi đến đây chỉ để làm phiền anh sao?"
Gin không trả lời ngay, anh chỉ nhấc cốc rượu lên và uống một ngụm lớn. Cảm giác cay xè nơi cuống họng làm anh xua tan đi phần nào sự bực bội. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, anh vẫn không thể ngừng cảm thấy căng thẳng mỗi khi ở gần Vermouth. Cô là một phần của tổ chức, và anh biết rõ, cô không đơn giản chỉ là một đồng nghiệp. Nhưng là một người bạn giường? Một thứ quan hệ khó nói thành lời.
Vermouth lại bước đến gần anh, không vội vã, không chần chừ. Cô biết rõ Gin không thích sự gần gũi, nhưng có một sự thích thú nhất định trong việc làm anh khó chịu, khiến anh không thể kiểm soát cảm xúc của mình.
"Có vẻ như anh không vui khi tôi ở đây," cô nói, giọng điệu đùa cợt, như thể đang nhấm nháp sự tức giận trong ánh mắt của anh. "Nhưng chẳng phải anh vẫn gọi tôi đến khi cần sao?"
Gin không trả lời ngay, nhưng câu nói của cô như một cú đánh vào lòng tự ái của anh. Anh ghét cái sự tự mãn của Vermouth, cái cách cô luôn tỏ ra rằng cô biết rõ anh muốn gì, nhưng lại giả vờ như không quan tâm. Cô luôn có khả năng khiến anh khó chịu, nhưng lại chính là người duy nhất mà anh có thể tìm đến mỗi khi căng thẳng, mỗi khi anh cần xả stress sau một ngày dài. Đó là sự mâu thuẫn mà anh không thể nào gỡ bỏ.
"Em không cần phải giả vờ hiểu tôi như vậy," Gin nói, giọng anh cứng rắn nhưng ẩn chứa sự mệt mỏi.
Vermouth không tỏ ra bị ảnh hưởng bởi lời nói của anh. Cô chỉ khẽ cười và bước lại gần hơn, đôi mắt đen láy ấy nhìn anh đầy thách thức. "Nhưng tôi luôn hiểu anh hơn bất kỳ ai khác," cô thì thầm, và lúc này, Gin cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Dù có cố gắng thế nào, cô luôn tìm cách xâm nhập vào không gian riêng của anh, xâm nhập vào những suy nghĩ mà anh không thể nào xua đuổi.
Chỉ có một điều mà Gin biết chắc chắn: Anh ghét cô. Anh ghét cách cô đùa cợt, ghét cái sự thờ ơ đầy tính chiến lược mà cô luôn thể hiện. Cô không có gì đáng để yêu. Vermouth, trong mắt anh, là một sự phiền phức. Nhưng lại chính cô là người duy nhất khiến anh không thể rời xa.
Vermouth ngồi xuống cạnh Gin, không hề tỏ ra bối rối. "Anh sẽ không đẩy tôi ra được đâu," cô nói, mắt vẫn nhìn anh đầy thách thức. "Dù anh có ghét tôi đến đâu, tôi vẫn ở đây."
Gin nheo mắt, sự lạnh lùng của anh càng rõ ràng hơn. "Em chỉ là một phần trong kế hoạch của tôi, Vermouth. Đừng bao giờ quên điều đó."
Vermouth nhún vai, không mảy may tỏ ra bị ảnh hưởng. "Tôi nhớ chứ. Nhưng anh biết không, đôi khi tôi lại cảm thấy mình là phần quan trọng duy nhất trong kế hoạch của anh. Dù anh có cố gắng phủ nhận thế nào, tôi vẫn luôn ở đây."
Cái sự đùa cợt, cái sự châm biếm của Vermouth là thứ duy nhất khiến Gin cảm thấy mình như một con cờ trong trò chơi của cô. Anh không thể phản bác, vì dù sao, cô vẫn luôn là người duy nhất anh có thể tìm đến để giải tỏa những căng thẳng trong lòng.
Im lặng kéo dài trong phòng, chỉ còn lại tiếng nhạc từ chiếc máy phát âm thanh nhỏ bé và tiếng thở gấp gáp của Gin. Anh không biết lý do tại sao mình lại cảm thấy cần cô. Nhưng dù thế nào, họ vẫn luôn tìm đến nhau sau mỗi lần căng thẳng. Dù có ghét bỏ, dù có căm ghét mối quan hệ này đến mức nào, nhưng lại không thể sống thiếu nó.
Vermouth ngả người vào ghế, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Gin. "Tôi chỉ muốn anh thừa nhận rằng tôi quan trọng đối với anh, dù chỉ một chút thôi," cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin.
Gin không đáp lại. Anh không biết phải nói gì, vì ngay cả bản thân anh cũng không thể giải thích nổi cảm giác này. Cái sự căng thẳng, cái sự khó chịu, và cái sự thôi thúc tìm đến nhau mỗi khi có thể... Nó là một thứ cảm xúc mà anh không muốn đối diện, nhưng lại không thể chối bỏ.
Vermouth nhận ra rằng Gin sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, và cô cũng không cần anh làm vậy. Cô chỉ cần anh ở lại, bên cạnh cô, dù cho lý do chỉ đơn giản là để giải tỏa. Mối quan hệ của họ không có tình yêu, không có sự cam kết, chỉ là một sự kết hợp đầy nghịch lý: ghét bỏ, căm thù, nhưng lại không thể rời xa.
"Anh sẽ không thoát khỏi tôi đâu, Gin," Vermouth thì thầm, đôi mắt cô sáng lên trong bóng tối.
Gin chỉ im lặng, không phản kháng. Dù sao thì, họ vẫn sẽ tìm đến nhau, như một phần của cuộc sống này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro