Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

những tháng ngày bên cạnh seungkwan là quãng thời gian rực rỡ và ý nghĩa nhất trong cuộc đời hansol.

mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên hắn thấy chính là gương mặt rạng rỡ của seungkwan, đôi mắt lấp lánh và nụ cười dịu dàng tựa ánh nắng sớm mai, luôn khiến trái tim hắn xao xuyến. họ đã cùng nhau trải qua vô vàn khoảnh khắc đáng nhớ, từ những đêm muộn seungkwan chăm chỉ cặm cụi hoàn thành bài tập, ánh đèn bàn dịu nhẹ phủ lên nét mặt kiên trì của em, cho đến những buổi chiều cuối tuần lười biếng cả hai nằm dài trên ghế sô-pha, tay nắm chặt tay, vừa xem phim vừa cười đùa như thể ngoài kia chẳng có gì quan trọng hơn giây phút họ được ở bên nhau.

cho đến khi mọi thứ dần đi đến hồi kết, khi mối quan hệ giữa họ bị cha mẹ hansol phát hiện, và từ đó, hansol liên tục phải đối mặt với sự ngăn cản quyết liệt.

"con phải đi mỹ, hansol. ngay lập tức."

giọng ông choi lạnh lùng vang lên trong căn phòng làm việc rộng lớn, từng từ như những nhát dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim hansol. hắn ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế da đen bóng, đôi tay siết chặt đến trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn cố tỏ ra kiên định, như thể chỉ cần hắn giữ vững sự mạnh mẽ ấy thì mọi nỗi sợ hãi sẽ không thể chạm tới.

"ba đã chuẩn bị mọi thứ rồi. chuyến bay của con là vào tuần sau" ông choi tiếp tục, giọng nói trầm thấp nhưng không kém phần uy quyền "đến đó học tập nghiêm túc và tiếp quản choi group. đây không phải là yêu cầu, mà là mệnh lệnh"

không một chút do dự, không một khe hở để phản kháng. những lời nói ấy dội lại trong đầu hansol như tiếng vọng tàn nhẫn của sự thật mà hắn chẳng thể nào né tránh.

"con không muốn, con đang sống rất tốt ở đây" hansol cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng hắn không thể giấu đi sự run rẩy.

"đừng nghĩ ba không biết con đang làm gì" ông choi nhếch mép cười, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu tâm can hansol "ba đã nói bao nhiêu lần rồi, cái thằng nhóc nghèo hèn đó... con nghĩ mối quan hệ này có thể kéo dài được bao lâu? nó chẳng thể mang lại cho con thứ gì cả"

"ba chẳng hiểu gì về seungkwan" hansol cắn răng đáp lại, tay hắn siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch "em ấy chăm chỉ, tài năng, tốt bụng và luôn kiên trì theo đuổi ước mơ. quan trọng là, seungkwan khiến cuộc sống của con trở nên có ý nghĩa, là lý do để con tiếp tục sống"

"ý nghĩa?" giọng ông choi từ tốn nhưng mỗi từ như thấm vào tâm trí hansol "hansol, con phải hiểu rằng tình yêu không phải là tất cả. quyền lực, địa vị, sự nghiệp mới là thứ có thể bảo vệ con. nếu con cứ khăng khăng đi theo con đường đó, con sẽ chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng"

"vậy thì con sẽ chẳng cần gì cả" hansol gào lên, giọng hắn tràn đầy tuyệt vọng "con không cần choi group, con chỉ muốn sống cuộc sống của mình, được ở bên seungkwan"

ánh mắt lạnh lùng của ông choi nhìn hắn không chớp, dập tắt mọi hy vọng trong lòng hansol, khiến trái tim hắn như vỡ vụn.

"nếu con chọn cậu ta, thì đừng bao giờ gọi chúng ta là ba mẹ nữa" giọng ông choi lạnh lùng, từng chữ như dao cắt, cắt đứt mọi hy vọng còn sót lại trong hansol, không để lại cho hắn một con đường nào để quay lại.

hansol cảm thấy như cả thế giới đột ngột sụp đổ quanh mình. trái tim hắn như bị đè nén, nghiền nát dưới sức nặng của sự tàn nhẫn và áp lực đến nghẹt thở. mọi lời biện minh, mọi lý lẽ hắn từng chuẩn bị giờ đây bỗng chốc trở nên vô nghĩa trước ánh mắt lạnh lùng và vô cảm của người cha.

"con hiểu rồi"

giọng nói khàn đặc, yếu ớt thoát ra từ đôi môi run rẩy của hansol, như thể tất cả sức mạnh trong hắn đã biến mất, để lại chỉ một hình bóng mỏi mệt, kiệt quệ.

cuộc chia tay này không có sự thương tiếc, không có lời giải thích, chỉ có sự lạnh lẽo, tàn nhẫn và im lặng kéo dài.

hansol lặng lẽ thu dọn đồ đạc trong căn hộ nhỏ, nơi hắn và seungkwan từng cùng nhau xây dựng những ký ức ngọt ngào. mỗi món đồ, dù là nhỏ bé nhất, đều như một vết thương rỉ máu trong trái tim hắn. những kỷ niệm ấy giờ đây chỉ còn là nỗi đau, giằng xé tâm hồn hắn từng giây, từng phút.

trước khi bước ra khỏi cửa, hắn đứng lặng người trước khung cửa sổ, nhìn những tia nắng mờ nhạt của buổi sớm. cảm giác như hắn đang đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, giữa quá khứ và tương lai, giữa hy vọng và tuyệt vọng. tay hắn run rẩy khi mở điện thoại, từng chữ được gõ ra như những nhát dao cắt vào tâm trí.

"chúng ta kết thúc đi, đừng tìm anh nữa"

ngón tay hắn lướt trên màn hình, nhấn nút gửi đi. ngay khoảnh khắc đó, hansol cảm thấy như cả thế giới của mình sụp đổ, vỡ tan tành cùng với dòng tin nhắn ấy, để lại hắn trong sự cô đơn tột cùng.

-

seungkwan vẫn ngồi đó trong giảng đường, ngón tay vô thức lướt qua cây bút chì, nhưng tâm trí em thì chẳng còn ở đó. ánh mắt em dán chặt vào màn hình điện thoại, chẳng còn đủ sức để tập trung vào bài giảng. những lời của giảng viên như vang vọng ở đâu đó rất xa, chẳng thể chạm tới em.

khi tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên, seungkwan như bừng tỉnh, vội vã cầm điện thoại lên. ngay khoảnh khắc đó, tin nhắn từ hansol hiện ra trên màn hình.

"chúng ta kết thúc đi, đừng tìm anh nữa"

đôi mắt em mở lớn, hồn như rơi khỏi cơ thể. hơi thở em dường như ngừng lại, và thế giới bỗng chốc vỡ vụn. những từ ngữ ấy, dường như không phải là của hansol, người em yêu thương đến tận xương tủy. em không thể tin được rằng mình vừa đọc phải những dòng ấy.

không một chút do dự, seungkwan vội vàng bấm gọi lại, nhưng tất cả những gì em nghe được là tiếng tút dài vô vọng như đang giễu cợt chính sự tuyệt vọng của em. tay em run rẩy khi gửi tin nhắn, từng chữ như nặng trĩu, vụng về đến đau lòng.

"anh hansol, đừng đùa như vậy mà... anh đang ở đâu? làm ơn... nói với em rằng đây chỉ là hiểu lầm. em cầu xin anh, làm ơn đừng làm em đau đớn như thế này..."

mỗi tin nhắn gửi đi là một nhát dao cắt vào trái tim đã đau đớn vô cùng, seungkwan không biết làm sao để ngừng lại, chỉ mong rằng những lời ấy có thể đưa hansol quay lại. nhưng càng gửi đi, sự im lặng từ bên kia càng khiến em cảm thấy sự mất mát đang bao trùm lấy mình.

không có lời đáp. không có cuộc gọi nào được trả lời. chỉ có sự im lặng buốt giá len lỏi qua từng khe hở của hy vọng, lạnh lẽo đến mức khiến từng hơi thở cũng trở nên nặng nề.

bước chân seungkwan vô thức đưa em đến trước căn hộ, nơi hai người từng chung sống. cánh cửa im lìm khép lại, lạnh lùng và vô cảm như thể chưa từng có ai sống ở đó. không còn đôi giày quen thuộc của hansol chờ đợi nơi ngưỡng cửa, không còn những tiếng cười dịu dàng vọng lên mỗi khi em trở về.

tất cả chỉ còn lại một không gian trống rỗng, một khoảng vắng lặng vô hồn.

đôi chân em như chẳng còn sức, seungkwan quỵ xuống sàn nhà lạnh giá, nơi từng có những khoảnh khắc ấm áp và đầy ắp yêu thương. trái tim em đau đớn từng nhịp như thể bị xé toạc ra thành từng mảnh vụn nhỏ, không gì có thể ghép lại.

tiếng khóc vỡ òa, nghẹn ngào, trào ra từ đáy lòng, như những giọt nước mắt không thể ngừng rơi. tất cả hòa vào không gian vắng lặng, tan biến trong sự tĩnh mịch của đêm tối. không còn gì nữa. mọi thứ mà em từng cho là mãi mãi, giờ chỉ còn là những ký ức nhạt nhòa, mờ dần theo thời gian.

nơi phương trời xa lạ, hansol đứng lặng trong phòng chờ sân bay, bàn tay lạnh ngắt siết chặt chiếc điện thoại đã bị tắt nguồn từ lâu. từng ngón tay run rẩy như muốn bật lên để mở máy, để gọi lại cho seungkwan chỉ một lần thôi. nhưng hắn biết nếu làm vậy, tất cả sự cố gắng để cắt đứt mối liên hệ này sẽ hoàn toàn tan biến.

đôi mắt đỏ hoe hướng ra khoảng không rộng lớn bên ngoài khung kính. từng chuyến bay cất cánh rồi biến mất giữa bầu trời xám xịt, kéo theo cả trái tim hắn vỡ vụn theo từng nhịp thở.

hắn không cho phép bản thân quay đầu lại. vì hắn biết nếu nhìn lại dù chỉ một lần, mọi sự mạnh mẽ giả tạo sẽ sụp đổ. và hắn sẽ chạy về bên seungkwan, mặc kệ tất cả, mặc kệ mọi thứ. nhưng hansol không thể, hắn không được phép yếu đuối.

giữa không gian lạnh lẽo của sân bay, chỉ có sự im lặng khắc nghiệt nuốt chửng mọi cảm xúc. hansol đứng đó, như một kẻ hèn nhát lẩn trốn tình yêu mà chính mình đã vứt bỏ.

"xin lỗi, seungkwan... anh thật sự xin lỗi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro