5.
buổi chiều hôm ấy, trời bất ngờ đổ mưa. những hạt mưa rơi lộp độp lên mái hiên trường, kéo theo cái lạnh se se tràn ngập khắp không gian. seungkwan đứng nép vào góc hiên, tay khẽ siết quai cặp, ánh mắt nhìn xa xăm ra khoảng sân ngập nước.
"không mang ô à?"
giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, seungkwan giật mình quay lại. hansol đứng ngay cạnh cậu từ lúc nào, trên tay cầm chiếc ô màu đen gấp gọn, áo khoác xám khoác hờ trên vai.
"ừm, mình không nghĩ trời sẽ mưa" seungkwan cười ngượng "vậy nên giờ mắc kẹt ở đây rồi"
hansol mím môi, đôi mắt dưới hàng mi dài khẽ nheo lại khi nhìn ra ngoài trời mưa "vậy đợi mưa ngớt rồi về cùng mình nhé?"
seungkwan gật đầu, trái tim cậu bất giác đập nhanh hơn một nhịp.
tiếng mưa rơi đều đặn, từng giọt nước nhỏ xuống từ mái hiên tạo thành những gợn sóng lăn tăn trên vũng nước. không gian xung quanh như tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng thở đều đều của hai người.
"hôm nay có tiết toán, cậu hiểu bài không?" hansol bắt chuyện, ánh mắt dịu dàng nhìn seungkwan.
"mình cũng tạm hiểu... nhưng chỗ phương trình bậc hai ấy, vẫn thấy hơi khó" seungkwan khẽ trả lời, ngón tay vẽ những đường nguệch ngoạc trên mặt đất ẩm ướt.
"nếu cần mình có thể giúp cậu" hansol đề nghị, "sau giờ học hoặc cuối tuần cũng được"
seungkwan ngước lên, đôi mắt mở to ngạc nhiên. "thật không? nhưng cậu cũng bận mà"
"không bận lắm đâu" hansol mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như ánh nắng len qua kẽ lá "với lại, mình cũng muốn giúp cậu mà"
câu nói giản dị ấy lại khiến seungkwan thấy lòng ấm áp lạ. cảm giác như từng giọt mưa lạnh giá ngoài kia chẳng thể chạm tới nơi trái tim cậu nữa.
một cơn gió thoảng qua, mang theo chút lạnh bất ngờ khiến seungkwan khẽ rùng mình. hansol nhanh chóng nhận ra, không nói gì, chỉ lặng lẽ cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên vai seungkwan.
"cậu mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh"
"còn cậu thì sao?"
hansol lắc đầu "mình chịu lạnh tốt mà"
seungkwan ngập ngừng, tay nắm lấy vạt áo khoác. mùi hương thoang thoảng của hansol phảng phất trong từng sợi vải khiến trái tim cậu càng thêm loạn nhịp.
"cảm ơn cậu" cậu thì thầm, giọng nói lẫn vào tiếng mưa.
họ tiếp tục trò chuyện dưới mái hiên nhỏ. những câu chuyện không đầu không cuối, từ bài vở, bạn bè đến những kỷ niệm thời thơ ấu. seungkwan kể về những áp lực trong học tập, về những lúc cậu cảm thấy mình không đủ giỏi, không đủ tự tin để tiến lên phía trước.
"hansol này, cậu có bao giờ thấy mình bị tụt lại phía sau không?"
hansol im lặng một lúc lâu, đôi mắt nâu trầm tư "có chứ, mình cũng không phải lúc nào cũng vững vàng đâu. nhưng mình nghĩ, ai cũng có những lúc như vậy thôi"
"vậy cậu vượt qua nó bằng cách nào?"
hansol mỉm cười, nụ cười bình thản nhưng chứa đựng biết bao điều "mình tự nhủ rằng, mình không cần phải là người chạy nhanh nhất, chỉ cần không dừng lại là được. mỗi ngày cố gắng thêm một chút, từng bước một, rồi sẽ tới đích thôi"
những lời nói ấy như dòng nước mát lành thấm vào lòng seungkwan. cậu cảm nhận được sự chân thành, sự động viên nhẹ nhàng nhưng vô cùng sâu sắc từ hansol.
"mình sẽ cố gắng" seungkwan khẽ nói, đôi mắt lấp lánh như những giọt mưa trên lá.
hansol nhìn cậu, ánh mắt đầy tin tưởng "mình tin cậu sẽ làm được"
khi mưa đã ngớt, hansol mở ô, nghiêng về phía seungkwan "đi thôi, mình đưa cậu về"
họ bước đi dưới chiếc ô nhỏ, hai vai sát gần nhau, từng bước chân hòa vào nhau dưới nền trời xám nhạt. seungkwan lén nhìn nghiêng sang hansol, trái tim cậu lại khẽ loạn nhịp khi bắt gặp nụ cười dịu dàng của cậu bạn.
cơn mưa chiều qua đi, nhưng cảm giác ấm áp ấy vẫn còn đọng lại, như những giọt nước vẫn còn vương trên mái hiên, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro