Chương 4: Giấc Mộng Trà Chiều
Khi ánh chiều tà rải những tia nắng vàng nhạt qua khung cửa sổ, phủ lên căn phòng khách lớn một sắc màu ấm áp nhưng đầy vẻ u hoài, tiếng bước chân của Tuệ Tâm vang lên nhẹ nhàng trên nền gạch lạnh lẽo. Cô vừa bước xuống từ cầu thang lớn, mái tóc mềm mại buông lơi ôm lấy khuôn mặt thanh tú. Bà quản gia, người đã gắn bó với gia đình này nhiều năm, ngước mắt nhìn cô với ánh nhìn vừa hiền hậu vừa sắc sảo.
"Có khách đến chơi à, cô chủ?" bà hỏi, nụ cười khẽ nở trên môi, nhưng đôi mắt dường như phản chiếu một điều gì đó sâu lắng hơn.
"Vâng, mẹ đã gọi con xuống," Tuệ Tâm đáp lại, đôi môi cong lên trong một nụ cười nhẹ, nhưng không giấu được nét lúng túng. "Nhưng sau khi khách ra về, em sẽ quay lại xem cuộn phim này."
Bà quản gia gật đầu, bàn tay chạm khẽ vào cạnh chiếc khay bạc bà đang chuẩn bị. Trong lòng, bà thầm mong những gì Tuệ Tâm tìm kiếm trong cuộn phim sẽ giải đáp được những câu hỏi mà quá khứ của cô để lại. Dẫu vậy, bà cũng không thể gạt đi cảm giác bất an len lỏi trong tâm trí.
Khi Tuệ Tâm bước vào phòng khách, không khí ấm cúng lan tỏa từ những chiếc ghế bành được bọc nhung, chiếc bàn trà cổ kính và những tấm rèm lụa mềm mại. Cô ngạc nhiên khi thấy ba người bạn của Nhạc Linh là Hà Khanh, Nhã Phúc, và Phương Nguyệt đã có mặt từ lúc nào, mang đến một làn gió mới cho không gian vốn tĩnh lặng. Họ quây quần bên giường của Nhạc Linh, trò chuyện rôm rả như thể muốn xua tan bầu không khí nặng nề của những ngày vừa qua.
Hà Khanh, với nụ cười rạng rỡ thường trực trên gương mặt, lại im lặng một cách bất thường. Nhã Phúc nhìn cô, đôi mắt long lanh ánh lên sự quan tâm.
"Hà Khanh, sao cậu lại không nói gì vậy?" Nhã Phúc lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò.
Hà Khanh giật mình, khẽ lắc đầu. "Xin lỗi, Nhã Phúc, tôi chỉ lo lắng quá mà thôi. Nhạc Linh sẽ ổn thôi mà."
Nhã Phúc khẽ mỉm cười, bàn tay vỗ nhẹ lên vai bạn như muốn an ủi. "Cảm ơn cậu đã đến, Hà Khanh. Sự tích cực của cậu luôn làm tôi cảm thấy yên tâm."
Phương Nguyệt, đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía vườn cây xanh mướt bên ngoài, nói với giọng trầm ngâm, "Nhạc Linh sẽ vượt qua được mọi khó khăn. Chúng ta phải tin vào sức mạnh của cậu ấy và giúp đỡ cô ấy trong mọi cách."
Những tia nắng cuối ngày hắt qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt của cả ba, khiến không gian trở nên lung linh, như thể những lời nói của họ chứa đựng sức mạnh kỳ diệu.
Dù bầu không khí ấm áp và chan hòa, Tuệ Tâm không thể giấu được cảm giác lạc lõng. Sự hiện diện của ba người bạn này khiến cô cảm thấy như một kẻ xâm nhập, lạc vào thế giới của Nhạc Linh. Cố gắng giữ bình tĩnh, cô cất tiếng mời với giọng điệu lịch sự nhưng có phần gượng gạo:
"Hãy ngồi xuống và thưởng thức bánh và trà," cô nói, đôi tay đưa khay trà lên bàn, ánh mắt lướt qua cả ba với vẻ không thoải mái.
Phương Nguyệt khẽ cười, nụ cười tươi sáng như một tia nắng len qua làn mây mỏng. "Cảm ơn cậu, Nhạc Linh. Bánh và trà ngon quá đấy."
Nhã Phúc, dịu dàng và ân cần, nói thêm, "Cậu vui tính quá, Nhạc Linh. Cậu trông khá lạ hôm nay nhưng vẫn rất dễ thương."
Hà Khanh, đôi mắt sắc sảo, chăm chú quan sát Tuệ Tâm. Cô không nói gì một lúc lâu, rồi bất ngờ lên tiếng: "Nhạc Linh, có vấn đề gì sao cậu trông hơi khác thường hôm nay?"
Tuệ Tâm khẽ rùng mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô giả vờ cười nhẹ, giọng nói pha chút mệt mỏi: "Oh, không có gì đặc biệt cả. Chỉ là tôi hơi mệt mỏi thôi. Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng."
Nhưng khi cô rót trà cho từng người, sự lo lắng trong ánh mắt của ba người bạn càng thêm rõ rệt. Phương Nguyệt, vốn hay để ý chi tiết, bất giác lên tiếng với một nụ cười: "Nhạc Linh, cậu làm mọi thứ bằng tay trái à? Nhìn lạ quá, trước giờ chẳng phải tay phải cậu luôn nổi trội sao?"
Nhã Phúc khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng như hòa quyện vào không gian. "Vậy là Nhạc Linh cũng rất khéo léo khi rót trà bằng tay trái."
Hà Khanh, lần này, không giấu được ánh mắt nghi ngờ. Cô nhìn Tuệ Tâm như muốn soi thấu, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười và chuyển chủ đề. "Ồ, chắc cậu chỉ mệt mỏi thôi. Điều đó hoàn toàn bình thường."
Tuệ Tâm cảm thấy áp lực, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "À, chắc là do mệt quá, đúng không? Tôi thường xuyên thay đổi tay khi làm việc, có lẽ mọi người chẳng quen thấy thôi."
Ba người bạn nhìn nhau, ánh mắt trao đổi một cách kín đáo. Dù bề ngoài họ vẫn giữ bầu không khí vui vẻ, nhưng trong lòng mỗi người đều ẩn chứa những nghi vấn không lời. Căn phòng bỗng trở nên yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua những tán cây ngoài cửa sổ, như một khúc nhạc đệm cho những suy tư chưa thể giải đáp.
4o
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro