Chương 8
Nghệ Trác quay tới quay lui sợ ai nghe:
“Cô ba...em chỉ sợ thôi mà...”
Và đương nhiên Chi Lợi lại dỗi một lần nữa. Cô đứng lên rời khỏi ghế không trả lời Nghệ Trác. Cô đi vào bên trong làm vẻ như trông coi mọi việc. Nghệ Trác lập tức chạy theo ở phía sau.
“Cô ba...”
“Tụi bây làm nhanh nhanh cái tay lên”- Chi Lợi giả vờ chỉ đám công nhân nói
“Cô ba à...sao lơ em...”- Nghệ Trác chạy theo nói mãi
Chi Lợi vẫn giả vờ lơ cô đi:
“Ừm làm tốt đó, chỗ này chỗ này. Ừ đúng rồi”
Chi Lợi không quay đầu lại nhìn Nghệ Trác nhưng miệng vẫn tủm tỉm cười. Coi như chọc ghẹo Nghệ Trác một chút. Đợi hai người đi tới sau xưởng, nơi vắng vẻ một chút thì Nghệ Trác mới kéo tay Chi Lợi vào một góc.
“Chi Lợi...”- Nghệ Trác bất giác gọi
“Hửm...nay em gan đa, chưa được tôi cho phép mà dám gọi thẳng tên tôi luôn à?”
“Cô ba...em có làm gì đâu mà nãy giờ cô ba lơ em vậy. Em nói gì cũng không thèm để ý vậy chứ!!”
“Em nói em sợ mà, nếu sợ vậy tốt nhất đừng nói chuyện nhiều với nhau làm gì. Kẻo, người ta lại sinh nghi”- Chi Lợi hất hàm nói
“Cô ba...em nói sai rồi, cô ba đừng vậy mà”- Nghệ Trác đành năn nỉ Chi Lợi
Chi Lợi mỉm cười nói:
“Được, vậy giờ sao? Em chê con Chi Lợi này không đủ quyền lực để bảo vệ em sao? Tôi đã nói tôi yêu chiều em được thì tôi sẽ đảm bảo mọi thứ cho em được”
“Dạ em đâu dám, em làm gì dám nghĩ vậy”- Nghệ Trác lắc đầu
“Vậy được”
Chi Lợi cầm tay Nghệ Trác lên đặt lên cổ mình, cô tiến tới một chút. Chi Lợi đưa gần gương mặt lại, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rang của Nghệ Trác. Và trong góc khuất đó, Chi Lợi đã hôn Nghệ Trác. Cái hôn chất chứa nhiều nỗi niềm và yêu thương vô cùng. Nghệ Trác nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn của Chi Lợi. Một chút e dè một chút mong mỏi nhớ thương khiến Nghệ Trác mới là người muốn kéo dài nụ hôn này nhiều hơn.
“CÔ BA ƠI, CÔ BA...CÔ ĐÂU RỒI!!”- Tiếng kêu thất thanh từ bên trong
Hai người dứt ra lưu luyến, Chi Lợi nhìn Nghệ Trác mỉm cười, đưa tay lên quẹt nhẹ lên môi của Nghệ Trác.
“Được rồi, vào trong thôi”
Chi Lợi mạnh dạn nắm tay Nghệ Trác đi vào trong. Là ông Lý tìm cô.
“Có gì không? Gọi tôi làm gì?”
“Dạ...nãy giờ cô ba đi đâu vậy?”- ông Lý thắc mắc
Tay Chi Lợi vẫn còn nắm tay Nghệ Trác đặt sau lưng.
“À tôi đi tham quan xưởng chút đó mà, có gì không?”
“Dạ có mấy thương nhân tới mua lúa gạo, mời cô ba ra tiếp ạ!!”
“Ừm được rồi, nói họ đợi một chút. Tôi ra ngay”
“Dạ”- Ông Lý rời đi trước
Chi Lợi quay lại sau lưng mình, nhìn Nghệ Trác. Đưa tay mình đang đan vào tay Nghệ Trác lên môi hôn thêm một cái nữa.
“Je t’aime”- Chi Lợi nói thầm
“Hở? Cô ba nói gì em không hiểu”
“Là tiếng Pháp đó”
“Nghĩa là gì?”- Nghệ Trác nghiêng đầu khó hiểu
“Tôi yêu em”- Chi Lợi mỉm cười nói
Nghệ Trác nghe xong cười ngại, cô đánh Chi Lợi vài cái:
“Cô ba cứ ghẹo em. Ra ngoài coi người ta tới mua lúa gạo kìa”
“Được rồi, đi liền nè...mợ ba!!”
Nghệ Trác nghe xong liền nhìn xung quanh:
“Kêu gì kì vậy không biết”
Chi Lợi cười thành tiếng vui vẻ. Rồi nhanh chóng bước đi. Ra tới ngoài sảnh, có mấy vị khách tới mua đang ngồi đợi.
“Ờ xin lỗi đã để hai người đợi lâu, tôi lở việc ở dưới”- Chi Lợi đi tới nói, rồi ngồi xuống đối diện họ
“Không sao đâu cô ba. Nghe danh cô ba đã lâu nay mới có dịp gặp mặt. Cô ba đúng là đẹp người đẹp nết. Còn giúp ông Hội đồng quản lí công việc nữa”- Hai người kia tấm tắc khen ngợi
Chi Lợi cười mỉm đầy sắc sảo nói:
“Cám ơn hai người quá khen. Chúng ta bàn công việc đi đa?”
“Được rồi”
Nghệ Trác ở đằng sau nhìn Chi Lợi vô cùng khéo léo, bàn chuyện làm ăn giỏi không khác gì một người con trai. Cộng thêm cái sắc đẹp kiều diễm này nữa, đương nhiên công việc thuận lợi càng thêm thuận lợi.
Và sau một hồi nói chuyện thì hợp đồng đã được kí kết. Vô cùng suôn sẻ.
“Được vậy chúng tôi về nha, cô ba cứ canh đúng ngày giao lúa gạo tới là được rồi”
“Ừm, đương nhiên rồi. Để tôi tiễn hai người”- Chi Lợi đưa tay ra mời
“Vậy thì vinh hạnh quá”
Hai người thương nhân cùng Chi Lợi đi ra ngoài xưởng, Nghệ Trác đứng đó nhìn ra. Cô mấy lúc này đều nhìn Chi Lợi với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Chi Lợi đi ngược trở vào trong, thấy Nghệ Trác nhìn mình với ánh mắt mở to tròn xoe thì hỏi:
“Sao vậy, mặt tôi dính gì sao? Em nhìn gì dữ vậy?”
“Đâu có, mặt cô ba lúc nào cũng xinh đẹp mà. Tại em thấy cô giỏi quá nên em nhìn thôi hà”- Nghệ Trác cũng cúi đầu mỉm cười đáp
“Trời đất, nói nghe cưng ghê hông?!”
“Ông Lý à”- Chi Lợi gọi
Ông Lý từ trong chạy ra:
“Nè, tiền nè!! Tiền hai người thương nhân nãy đặt cọc đó. Nhớ giao qua cho người ta đúng hẹn đó”
Chi Lợi cầm một cọc tiền lớn đưa cho ông Lý:
“Dạ dạ”
Rồi cô quay lại hỏi Nghệ Trác:
“Em ăn gì không? Tôi kêu xấp nhỏ chạy ù ra chợ mua gì cho em ăn”
“Cô ba ăn gì em ăn đó”
“Hừm, được rồi. Nói vậy chứ để tôi đích thân đi mua. Tôi khó ăn lắm, nên tự đi mua cho đúng ý. Em ở đây đợi lát nha”
“Thôi vậy để em đi cho”
“Không không, tôi đi. Em ở đây đi. Một lát hà. Cũng gần chợ mà”- Chi Lợi vừa nói vừa bước chân đi
.
Ngoài chợ...
Chi Lợi đi qua một lượt các sạp và những gánh bán đồ ăn. Cô đều mua, mua khá nhiều. Rồi bỗng gặp được thằng Ân.
“Ê Ân...”- Cô gọi
Thằng Ân đi lại cúi đầu:
“Dạ cô ba!!”
“Sức khỏe mẹ mày đỡ hơn chưa? Tiền tao cho mày, đủ không?”- Chi Lợi chắp tay sau lưng nói
“Dạ đủ cô ba. Thậm chí còn dư nữa”- Thằng Ân vẻ kính cẩn nói
“Vậy thì tốt, chuyện tao nói với mày...”
“Dạ dạ, con nhớ mà cô ba”- Thằng Ân gật gật đầu
“Ừm vậy thì tốt, tao sợ cậu hai đưa tiền mày không đủ nên đưa thêm. Tao biết mẹ mày bị bệnh nặng mà. Liệu mà tìm đốc tờ đến chữa trị. Thiếu cứ nói tao. Chỉ cần mày về phe tao thì tao sẽ bảo đảm cho mày”- Chi Lợi mỉm cười đáp
Chuyện vài hôm trước...
Một nhóm người bịt mặt đột nhiên chặn xe cậu hai. Một kẻ trong đó tiến tới cầm dao đe dọa tài xế.
“Đứng im!! Đi ra khỏi xe”
Tài xế sợ quá đành bước khỏi xe, thế là chúng bắt cậu hai đi mất. Tài xế chạy về nhà báo lại cho ông Hội đồng nói là cậu hai bị bắt cóc. Thế là ông Hội đồng đành phải đưa tiền ra theo yêu cầu để thả người. Ông mất tới ba ngàn đồng vàng!!
“Dạ cô ba, con biết rồi”
“Ừm, đi về đi. À nói với người làm khỏi nấu cơm cho tao, tao ở xưởng xứ lí công việc không về đâu. Chiều tối mới về”
“Dạ”- Thằng Ân nghe xong chạy đi
Chi Lợi nhanh chóng trở về xưởng gạo của mình...
“Nghệ Trác, tôi về rồi nè”
“Trời sao cô ba mua nhiều quá vậy, ăn sao hết”- Nghệ Trác nhìn đống đồ ăn trên bàn
“Thì ăn đi, tôi không có ý định về nhà. Định ở đây”
“Ủa tại sao?”- Nghệ Trác ngồi xuống khó hiểu
“Tôi không muốn về đó, về đó tôi sẽ không thể gần gũi em như ở đây được!! Ở đây tự do hơn”
“Thì ra là như vậy. Ở đây nóng nực, cũng không có chỗ nghỉ ngơi như ở nhà. Cô chịu được không?”- Nghệ Trác lo lắng
“Vậy em biết qua bên Pháp tôi cực cỡ nào không?”- Chi Lợi đưa mắt hỏi
“Cực? Ủa tiền ông chủ gửi qua bển đủ cho cô ăn học và tiêu xài mà?”- Nghệ Trác nghe xong cũng khá thắc mắc
Chi Lợi chỉ cười lắc đầu:
“Không, tiền đó tôi không xài. Còn tiền học, tôi được học bổng!!”
“Vậy...”- Nghệ Trác tròn mắt
“Ừm, tiền đó còn nguyên, tôi qua bển làm đủ nghề để kiếm sống. Mấy nghề lao động tay chân nặng nhọc cho đến làm phục vụ trong mấy nhà hàng”
“Sao cô phải làm cực như thế chứ?”- Nghệ Trác cầm tay Chi Lợi lên, thì ra đôi tay này cũng chịu cực chịu khổ như bao người
“Tôi không muốn dựa dẫm, với lại tiền đó tôi để dành cho chúng ta. Còn việc tôi đi làm là để trang trải cuộc sống hằng ngày và cũng là để củng cố mối quan hệ”- Chi Lợi nói thẳng thắng về những gì mình đã trải qua
“Cô ba...chắc cô cực lắm. Nghe cô nói mà tôi xót”- Nghệ Trác cầm tay Chi Lợi xoa xoa
Còn Chi Lợi thì lấy một miếng bánh đưa lên đút cho Nghệ Trác.
“Không sao, đáng mà. Tất cả những gì tôi làm đều là dự tính cho tương lai của hai đứa mình!!”
“Cô ba cũng ăn đi”- Nghệ Trác vừa nhai vừa nói
Chi Lợi lắc đầu, cô cầm miếng tiếp theo lên đút cho Nghệ Trác:
“Không, tôi chưa đói. Lát tôi ăn cũng được, em ăn trước đi. Tôi muốn nhìn em ăn”
Nghệ Trác nghe thế tay càng xoa xoa lòng bàn tay của Chi Lợi nhiều hơn. Thì ra bề ngoài nó thon gọn thanh mảnh xinh đẹp. Nhưng bên trong đã chai sạn khô cứng mất rồi. Lần đầu tiên Nghệ Trác đưa tay Chi Lợi áp lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ xát dù cái bàn tay đó không hề mềm mại. Rồi một hồi cô lại lia bàn tay đó tới chỗ môi mình hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro