Chương 7
Chi Lợi không muốn Nghệ Trác chịu khổ cực thêm nữa. Không muốn những người khác hành hạ cô như mợ cả nên đã thẳng thắng thưa chuyện với cha mẹ mình.
“Ờm...như cha mẹ cũng biết, con từ nhỏ đã quen có sự hầu hạ của Nghệ Trác. Nay con đi Pháp về, con mong cha đồng ý cho Nghệ Trác làm người thân cận bên con được không?”
“Ý con là con Nghệ Trác chỉ hầu hạ mình con?”- Bà Hội đồng thắc mắc
“Dạ đúng rồi, được không ạ?”- Chi Lợi dù biết cha mẹ thương mình nhưng dù sao đối với chuyện này cô vẫn sợ
Hai người nhìn nhau rồi suy nghĩ. Ông Hội đồng lên tiếng:
“Được rồi, dù gì con Nghệ Trác vào cái nhà này từ nhỏ. Hai đứa quấn quýt với nhau, nó cũng quen hầu hạ con rồi. Tại con đi nên nó mới không có ai để hầu. Nay con về rồi, nó hầu hạ con tiếp tục cũng là lẽ đương nhiên”
Chi Lợi vui mừng vô cùng, đến độ lộ ra cả khuôn mặt:
“Thiệt hả cha? Được vậy thì tốt quá đa”
“Nhưng với điều kiện...”
“Dạ? Điều kiện gì cha? Cha nói đi con nghe”- Giờ có cho Chi Lợi trăm ngàn điều kiện cô cũng bằng lòng
“Cái xưởng lúa gạo cha giao lại cho con, con liệu mà lo quản cho tốt. Con biết rồi đó, thằng cả thì làm việc được nhưng chủ quan quá nên có chút không chu toàn. Thằng hai thì ăn chơi lêu lỏng. Chỉ có con là cha yên tâm nhất, tánh tình con từ nhỏ kĩ lưỡng giỏi giang”- Ông Hội đồng nói
“Dạ, chuyện nhỏ. Chỉ cần Nghệ Trác, cha kêu con làm gì cũng được. Cha mẹ cũng thừa biết con coi Nghệ Trác thân thích hơn là người ở mà”
“Được rồi, mẹ hiểu mà. Nên lúc con đi, nó ở đây mẹ đâu có bạc đãi nó”- Bà Hội đồng chỉ nghĩ đơn giản Chi Lợi và Nghệ Trác chơi với nhau từ nhỏ, cũng giống như là chị em mà thôi
“Dạ. Nếu vậy...cha cho con đem Nghệ Trác theo luôn được không?”- Chi Lợi hứng khởi nói
“Con muốn sao cũng được. Con là cô ba được cưng nhất nhà này mà”
Chi Lợi vui mừng đến độ đứng dậy, chạy qua bên chỗ ông Hội đồng ôm chầm lấy cha mình.
Nhưng phía sau cửa rèm, cậu cả đã nghe hết tất cả. Cái xưởng lúa gạo mà ông Hội đồng giao cho Chi Lợi trước nay đều thuộc quyền quản lí của anh. Anh ta trước nay luôn quản lí hầu hết công việc của gia đình. Vậy mà kể từ ngày Chi Lợi về thì không còn như vậy nữa. Cậu cả có chút ghen tức, nghe xong liền hằn học bỏ đi.
.
Thế là từ đó về sau Nghệ Trác cũng bớt làm những công việc nặng nhọc hơn. Đa phần thời gian đều đi cạnh Chi Lợi. Cô cũng mặc những bộ đồ mới hơn, không còn bần hèn như trước.
Chi Lợi thì sau khi về đây được cỡ một tuần thì cũng đã quen với không khí nơi đây. Cô bỏ cao gót mang guốc gỗ, bỏ đầm hoa mang bà ba!! Cô ra dáng một bà chủ xưởng vô cùng. Dáng đi thướt tha trong bộ bà ba da bóng với vàng vòng ngọc trai đeo trên người. Tay cầm phe phẩy cây quạt nhỏ.
Hai người cùng nhau đi dạo chợ...
Nghệ Trác đi ở sau che dù tránh nắng cho Chi Lợi nhưng khác với những người ở khác. Cô được phép đi ngang hàng với Chi Lợi. Chi Lợi đi vào chợ ai nấy nhìn cũng lác mắt với vẻ đẹp kiều diễm của cô. Trai làng mắt chữ o mồm chữ a mà nhìn.
“Em nhìn xem, biết bao trai làng nhìn tôi là đổ. Còn em...được tôi yêu thích mà suốt ngày từ chối là giỏi”
“Dạ...em đâu dám từ chối cô ba!!! Nhưng mà trai làng yêu là yêu nét kiều diễm bề ngoài của cô thôi. Còn em thì khác mà”- Nghệ Trác đi rón rén nói
Chi Lợi dừng lại khiến Nghệ Trác cũng dừng theo, cô đưa cây quạt đặt dưới cằm Nghệ Trác nâng lên:
“Từ rày về sau em là người bên cạnh tôi, chẳng ai dám đụng tới em cả. Nên đi đâu nhìn ai, đừng có mà cúi mặt nữa biết chưa?”
Nghệ Trác gật gật đầu, Chi Lợi nói khẽ vào tai của Nghệ Trác:
“Nếu còn cúi đầu một lần nữa...tôi sẽ phạt em đó!!”
Nghệ Trác nghe xong đỏ mặt, cô ngại ngùng nhìn xung quanh. Rồi đánh vào vai Chi Lợi:
“Cô ba...cô nói gì vậy chứ?!”
Chi Lợi chỉ cười rồi đi tiếp:
“Có gì đâu, tôi nói thế thôi mà. Do em suy nghĩ nhiều đó thôi. Che cho cẩn thận chừng nắng em đó”
Chi Lợi đẩy hướng cây dù về phía Nghệ Trác.
“Giờ đi tới chỗ tiệm may đồ của bà Lụa!!”
“Ủa chi vậy cô ba?”
“Tới đi rồi biết”
Cả hai đi tiếp, tới một tiệm may quần áo. Chi Lợi đi vào hỏi chủ tiệm:
“Mấy bộ áo dài với bà ba tôi dặn bà may, bà may xong chưa?”
“Dạ rồi rồi, cô ba đợi xíu. Tôi lấy ra ngay”- Bà Lụa chủ tiệm chạy vào trong đem đồ ra
“Cô ba...cô ba mua đồ cho ai vậy? Đừng nói lại cho em nha?”
Chi Lợi chỉ cười không đáp. Đồ được đem ra, gói rất cẩn thận.
“Đồ đây cô ba, vải cô lựa toàn loại xịn. Tôi may cẩn thận dữ lắm đó đa”
“Được rồi, tốt lắm cám ơn bà. Đây, tiền tôi gửi. Còn tiền dư coi như thưởng thêm”- Chi Lợi hào phóng đem ra một cọc tiền nói
“Trời đất ơi, cám ơn cô ba nhiều lắm đa. Cô ba hào phóng quá. Quả không hổ danh con cưng nhà Hội đồng. Lần sau nhớ ghé ủng hộ tôi nữa nhe”
“Được, tôi đi trước”
“Cô ba đi thong thả”- Bà chủ đương nhiên vui như trẩy hội
“Nè, cầm đi. Của em đó. Đưa dù đây tôi cầm cho”- Chi Lợi đưa túi đồ cho Nghệ Trác
“Trời đất ơi, đồ cô ba mua cho em hồi mới về em còn chưa mặc hết mà. Sao giờ lại mua nữa? Tốn tiền lắm”- Nghệ Trác nhăn mặt
“Tốn tiền? Em quên tôi là ai à? Tôi là cô ba nhà Hội đồng Trạch. Tiền là thứ mà tôi không thiếu. Còn em, đồ mặc như thế mà đã chê nhiều rồi. Sắp tới có đi làm ăn tôi dẫn em theo nên tôi phải mua đồ đẹp cho em để em có cái mặc với người ta chứ”- Chi Lợi cầm lấy cây dù
Nghệ Trác đành cầm lấy túi đồ:
“Lần này thôi đó nhe, cô ba còn tặng là em giận đó”
“Ừm. Nhưng mà...nhận đồ của tôi rồi. Tối nay qua phòng tôi ngủ nhe”
“Trời đất, cô ba!! Giữa đường giữa xá cô nói vậy ai nghe hiểu lầm thì chết em”- Nghệ Trác nhìn xung quanh dù giữa chợ chả ai để ý hai người
“Tôi có gan nói thì có gan bảo đảm cho em không bị gì, em sợ gì chứ. Em trả lời câu hỏi của tôi trước đã”- Chi Lợi cười hẩy nói
“Em...thôi! Em ngủ ở nhà dưới quen rồi. Tự nhiên ngủ chung phòng với cô ba. Thôi kì lắm”- Nghệ Trác liên tục lắc đầu
“Tôi có làm gì đâu chứ. Tôi chỉ muốn gần gũi em thôi mà. Đi nha~~~”
“Dạ...thôi được rồi. Để tối em làm công chuyện xong rồi qua”
“Công chuyện gì? Tôi không giao việc cho em thì em làm công chuyện gì chứ? Giờ nào ngủ thì phải qua, không được cãi”- Chi Lợi cương quyết nói
“Dạ dạ, em biết rồi”- Nghệ Trác đành tuân theo
“Ừm ngoan, như vậy tôi mới thương!! Giờ ghé qua xưởng gạo mới được”
.
Tại xưởng lúa gạo...
Công nhân nhìn thấy cô ba thì liền cúi đầu chào dù đang làm việc gì. Chi Lợi thì gật đầu nhẹ đi vào trong. Ngồi xuống ghế, Nghệ Trác đứng kế bên.
“Ông Lý, đem sổ sách ra đây cho tôi xem”
“Dạ dạ”
Một người cầm sổ sách ra cho Chi Lợi xem.
“Ừm được rồi, đi làm việc tiếp đi. Có gì tôi gọi”
Chi Lợi vừa lật sổ sách ra xem vừa quay nhìn Nghệ Trác rồi nói:
“Kéo cái ghế lại ngồi kế tôi. Đứng hồi mỏi dò chết đó”
“Dạ thôi em đứng được rồi. Người ta nhìn vào kì lắm”
“Có tôi ở đây, đố cha thằng nào dám nói gì đấy. Tôi nói ngồi thì cứ ngồi đi”
Nghệ Trác đành nghe theo mà đi lấy ghế lại ngồi kế Chi Lợi. Quả thật nhìn vào không ai nói đây là chủ tớ cả. Nghệ Trác ngồi kế bên không có gì làm thì đưa tay đấm bóp cho Chi Lợi.
Chi Lợi hỏi:
“Vết phỏng em sao rồi?”
“Dạ, hết đau rồi”
“Ừm vậy thì tốt. Bàn tay ngọc ngà này về sau không được làm mấy việc nặng nhọc hay chịu tổn thương nữa”
Chi Lợi quay qua cầm lấy tay của Nghệ Trác đưa lên miệng hôn. Nghệ Trác nhìn quanh sợ người khác thấy nhưng không thể rụt tay lại. Bỗng có một công nhân bốc vác gạo đi ngang khiến hai người mất tự nhiên, Nghệ Trác mới giật mình rụt mạnh tay lại ra vẻ như nãy giờ chưa xảy ra chuyện gì.
“Haizzz....thân làm cô ba muốn gì được đó mà...muốn hôn người yêu mình vài cái lại khó đến vậy. Tôi khổ quá mà”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro