Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Thái Sơn có một giấc mơ, lúc đầu cậu ở trong một nơi vô cùng tối tăm, tuy không sợ hãi nhưng vẫn muốn tìm một nơi sáng hơn. Thái Sơn mặc dù không hề sợ hãi, nhưng cậu vẫn có chút không biết làm sao, muốn tìm được một nơi có ánh sáng, ở nơi tối tăm này cậu rất nhanh đã hít thở không thông.
Rất nhanh cậu cuối cùng cũng tìm được một tia sáng, cậu bước đến thì phát hiện, mình và một người khác đang...Ân ái, cậu không thấy rõ mặt người nọ, nhưng không hiểu sao cậu rất bài xích.

Cậu biết mình sẽ không bị phát hiện, dứt khoát trực tiếp tiến lên xem mình rốt cuộc đang ân ái với ai, khi xích lại gần Thái Sơn xém chút hỏng mất. Minh Hiếu ở trên người cậu rong ruổi, cậu thế mà thực sự hưởng thụ không chút kháng cự. Thái Sơn bị giấc mộng hoang đường đánh thức, cả người cậu đều là mồ hôi, bởi vì là mùa hè chăn mền cũng bị cậu làm ướt. Vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có tình cảm với hắn, nhưng bây giờ cậu thế mà thật đáng xấu hổ cứng.

Nếu việc này xảy ra trước ngày hôm nay, đánh chết Thái Sơn cũng sẽ không tin mình sẽ lại có cảm giác sinh lý với Alpha, huống chi người đó còn là Minh Hiếu, nhưng sự thật đã xảy ra. Nhưng Thái Sơn vẫn không nghĩ ra được, chẳng lẽ là bởi vì Minh Hiếu đánh dấu tạm thời mình?
Cậu lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, tự mình tẩy não, đừng nghĩ nữa, chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nhưng Thái Sơn càng cố gắng kéo suy nghĩ của mình trở về lại càng không thể kéo lại được, cậu phát hiện cơ thể mình lại bắt đầu khô nóng, lần này Thái Sơn sẽ không cho rằng mình bị sốt, lúc trước cậu đã trải qua một lần, biết nó không giống với phát sốt, hiện tại có khả năng là kỳ phát tình.

Thật là khó chịu...cậu nghĩ như vậy, cảm giác khó chịu hơn rất nhiều lần so với kỳ phát tình đầu tiên, toàn thân cũng nóng hơn nhiều.
Cậu muốn gọi điện thoại cho anh trai, lại tay trượt ấn vào số điện thoại của Minh Hiếu, mặc kệ, Thái Sơn nghĩ, bất kể là ai đi nữa có thể giúp mình là tốt rồi.

Minh Hiếu rất nhanh đã nhận điện thoại: "Alo, đã trễ thế này còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì không?"
"Có, đến giúp tôi."
"Cậu thế nào?"
"Đừng nói nhảm nữa."
Kỳ thực bây giờ vẫn còn sớm, Minh Hiếu ban đầu cũng không phải rất muốn đi, nhưng hắn thần xui quỷ khiến muốn đi xem, Thái Sơn bên kia đến cùng là xảy ra chuyện gì có thể để cho Thái Sơn nói ra mấy chữ cầu giúp.

Thân thể cậu càng lúc càng nóng, càng lúc càng khó chịu, toàn thân đổ mồ hôi, gắt gao nắm lấy chăn trên giường, xoay người cọ cọ vào ga giường.

Minh Hiếu rất nhanh đã đến trước cửa nhà cậu, hắn ấn chuông cửa, đợi một hồi Thái Sơn vẫn không xuống, một lát sau nhấn ba hồi chuông liên tục.
"Thái Sơn cậu có ở đây không? Không phải cậu gọi tôi đến sao? Có chuyện gì vậy, Thái Sơn cậu nói một câu đi."

Cậu khó nhọc đứng dậy khỏi giường, run run rẩy rẩy đi mở cửa cho hắn, cậu cảm thấy mỗi một bước đối với mình mà tới nói đều là dày vò. Ước chừng mười phút sau Thái Sơn cuối cùng cũng mở cửa, Minh Hiếu tiến vào, hắn vốn muốn mắng cậu, nhưng vừa mở cửa hắn liền biết chuyện gì đang xảy ra, cả phòng tràn ngập tin tức tố hương hoa sơn chi.

"U'm... A.." Thái Sơn mở mắt ra nhìn: "Là cậu a, cậu tới làm gì?"
Minh Hiếu nhíu mày: "Không phải cậu gọi tôi đến giúp cậu sao?"
"Không muốn, tôi không muốn cậu."
Có lẽ Thái Sơn còn có chút lý trí, cảm thấy người trước mặt là người mình ghét, nhưng Minh Hiếu sao có thể làm theo ước nguyện của cậu chứ?
Minh Hiếu cau mày nói: "Cậu ở nhà không chuẩn bị thuốc ức chế sao? Có biết nguy hiểm cỡ nào hay không?"
"Hiện tại cậu chính là kẻ nguy hiểm nhất."
Thái Sơn cố gắng đẩy hắn ra, nhưng không cách nào đẩy ra được, có thể là do chênh lệch thể lực giữa Omega và Alpha quá lớn, cũng có thể là do cậu hiện tại toàn thân bất lực.
"Biết tôi nguy hiểm còn gọi điện thoại cho tôi đến? Cậu đây không phải là dẫn sói vào nhà?"
Thái Sơn vùng vẫy trong ngực Minh Hiếu nói: "Không phải, con mẹ nó chứ không có, Minh Hiếu cậu thả tôi ra, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu, anh trai tôi cũng sẽ không!"
Thái Sơn khí lực vẫn có chút lớn, giãy dụa quá lớn thực sự có chút phiền phức, Minh Hiếu đành phải phóng thích tin tức tố của mình.

Có tin tức tố của Alpha trạng thái của Omega rõ ràng ổn định hơn nhiều, nhưng vẫn đang giãy dụa.
"Minh Hiếu con mẹ nó cậu thả tôi ra."
"Bây giờ cậu cần tôi, đừng tùy hứng."
"Ai mẹ nó cần cậu, cút! Cút!"
"Cậu gọi tôi đến liền đến đuổi tôi đi thì phải đi? Thái Sơn cậu xem tôi là gì?"
"Đúng thì thế nào? Trong mắt tôi, cậu nhiều nhất cũng chỉ là một công cụ khiến người ta ghét mà thôi."

Minh Hiếu híp mắt, nguy hiểm nhìn cậu: "Muốn tôi làm công cụ thì cậu cũng phải có bản lĩnh mới được a, ta không phải là một Alpha cam tâm tình nguyện làm công cụ, lát nữa cũng đừng cầu tôi bên trên cậu."
"Cút! Minh Hiếu con mẹ nó chứ có cùng Alpha bên ngoài cũng sẽ không để cậu đụng đến một đầu ngón tay của tôi."
"Có đúng không, nhưng hiện tại giống như Alpha bên ngoài ngược lại không thể chạm vào cậu, người có thể chạm vào cậu chỉ có thể là tôi."
"Ai quản cậu, tôi cảnh cáo cậu mau buông tôi ra."

Minh Hiếu phóng ra càng nhiều tin tức tố để áp chế Thái Sơn, cơ thể vừa mới bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lại bắt đầu trở nên khô nóng bởi vì sự áp chế đáng chết này.
"Cậu chỉ biết có một chiêu áp chế tin tức tố thôi phải không? Không còn gì khác à?"
Minh Hiếu cười khẽ: "Bây giờ cậu cần một chiêu này nhất không phải sao? Omega phát tình nên được Alpha đánh dấu."

Khi lượng tin tức tố ngày càng nhiều, Thái Sơn cảm thấy mình thân thể ngày càng khó chịu ngày càng khô nóng, bộ phận sinh dục ở giữa háng chậm rãi cương cứng.
"U'm.."
Minh Hiếu tiếp tục trêu chọc: "Tiểu Omega đã có phản ứng với tin tức tố của Alpha."
"Cậu..... Ngậm miệng."

Sức giãy giụa của cậu càng lúc càng yếu đi, thay vì nói cậu không giãy dụa, còn không bằng nói cậu giãy dụa không được, không ai có thể chống lại được bản năng, kể cả Thái Sơn. Nhưng cậu cũng không biết vì sao Minh Hiếu lại kỳ quái như thế, không phải Minh Hiếu rất chán ghét cậu sao? Sao có thể dễ như trở bàn tay làm loại chuyện này với mình.

Minh Hiếu mặt đối mặt ôm Thái Sơn, thân dưới áp sát vào người cậu, cả căn phòng tràn ngập hương hoa sơn chi và mùi vị tin tức tố, theo thời gian Thái Sơn dần dần bị bản năng chi phối.
Tin tức tố của Alpha thực sự rất có tác dụng câu dẫn Omega, huống chi cậu hiện tại là Omega đang đứng ở kỳ phát tình.
"A... Um.. Thơm quá...... Tin tức tố của cậu thật thơm."
Minh Hiếu cười xấu xa: "Cám ơn cậu khích lệ tin tức tố của tôi, lát nữa khen nhiều một chút, tôi sẽ làm cho cậu dễ chịu."
"Thật khó chịu..Minh Hiếu...Tôi khó chịu quá...Giúp tôi.."

Chỉ là, chỉ riêng việc phóng thích tin tức tố cũng không thể trấn an phát tình kỳ của Omega, Minh Hiếu ôm Thái Sơn cắn lên tuyến thể của cậu, đem tin tức tố của mình từng chút từng chút rót vào, đánh dấu tạm thời trước đó vẫn còn hữu dụng, nhưng không biết vì sao, hiện tại Minh Hiếu rót tin tức tố vào không chỉ không có tác dụng trấn an, ngược lại còn khiến cậu càng khó chịu hơn.

Thái Sơn thậm chí chờ không kịp nữa bắt đầu cởi quần áo của mình, cậu nhấc hai góc áo lên, nhanh chóng cởi quần áo ra.
Minh Hiếu bị động tác của cậu kích thích có chút sững sờ, Thái Sơn dùng đầu gối nhẹ nhàng đá vào chân hắn.
"Cậu...Nhanh lên...Thất thần làm gì? Có phải là không được?" Cậu vừa nói vừa đạp hắn: "Cậu muốn...Nếu không được thì nói sớm, tôi sẽ đi hỏi....Alpha khác....."
Minh Hiếu đương nhiên biết cậu là cố ý, nhưng xác thực không có Alpha nào có thể chịu nổi sự khiêu khích như vậy của Omega.
"Tôi không được?" Minh Hiếu nhẹ nhàng nghiến răng, "Lát nữa cũng đừng khóc lóc cầu xin tha thứ nha Thái Sơn."
"Ai khóc cầu xin tha thứ? Alpha đáng chết này."
"Ai khóc lóc cầu xin lát nữa sẽ biết, cho dù cậu có khóc cầu xin tha thứ tôi cũng sẽ không dừng lại, Thái Sơn."
"Ngươi nào thì thử một chút a, Alpha nuôi dạ dày a!"

Minh Hiếu xem như hoàn toàn bị Thái Sơn chọc giận, hắn cũng mặc kệ cậu có chịu nổi hay không, nhanh tốc độ và lượng tin tức tố tiêm vào.
Thái Sơn ban đầu không thể tiếp nhận, lại bắt đầu giãy dụa đập hắn, sau đó động tay mắng: "Minh Hiếu tên Alpha hỗn đản này, chờ tôi tỉnh lại nhất định sẽ giết cậu, nhất định, sẽ giết cậu!"
"Tôi chờ cậu đến giết tôi, Omega thân yêu."

Thái Sơn rất nhanh cũng đã thích ứng với tốc độ rót vào tin tức tố của Minh Hiếu. Cậu lúc đầu còn giãy giụa kịch liệt, đến bây giờ chậm rãi tiếp nhận tốc độ rót vào tin tức tố của hắn.
Thái Sơn ôm cổ Minh Hiếu nhẹ nhàng cọ cọ: "Không đủ...Lại đến...Muốn nhiều hơn.....Giúp tôi......"
Hắn có chút không kiên nhẫn cắn cậu: "Đang giúp cậu đây, có cảm nhận được không?"
"Um....Tôi biết...Nhưng có thể nhanh hơn...Nhanh hơn chút nữa..Tin tức tố nhiều hơn...."
Minh Hiếu bất đắc dĩ buông tay: "Vừa rồi rõ ràng còn nói không muốn Alpha là tôi."

Thái Sơn có chút không kiên nhẫn với sự khiêu khích của hắn, cậu hiện tại chỉ là có một chút không thể khống chế nhưng không phải hoàn toàn mất lý trí, đối với loại lời này cậu trợn mắt nhìn hắn: "Ít mẹ nó nói nhảm, tôi nói cậu nếu không được thì tôi có thể đi tìm Alpha khác, không nhất định phải là cậu."
Minh Hiếu cười nói: "Thái Sơn, cậu thật biết cách khiêu khích Alpha, nhưng chiêu này đối với tôi thật sự có hiệu quả, cậu chờ xem một lát nữa cậu sẽ hối hận với lời nói bây giờ của mình."
"Đừng mẹ nó...Nói nhảm Minh Hiếu, nhanh lên....."
"Đây là dáng vẻ cậu cầu xin sao, tiểu thiếu gia."
"Đừng mẹ nó...Ưm gọi tôi như vậy..cậu..."
"Tiểu thiếu gia có lẽ vẫn chưa nhìn rõ tình hình, Omega sinh ra vốn chính là để Alpha điều khiển."
"Tôi hận Alpha, tôi cũng hận tin tức tố."
"Tôi biết a, nhưng cậu hận cũng không ngăn cản được cậu bây giờ đang bị tin tức tố thao túng, bị một Alpha nắm mũi dẫn đi."
Thái Sơn khinh thường cười cười: "Cậu cùng Omega khác làm tình cũng nói nhiều như vậy sao? Bọn họ không đá cậu xuống giường?"
"Không có, bọn họ ngược lại còn thật thích tôi nói như vậy."
------------------
móng dài quá type lâu điên🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro