Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Thái Sơn lúc này mới hoàn hồn trở lại, cậu hung hăng trừng mắt nhìn Minh Hiếu, đẩy tay của hắn ra.
"Thầy có thể nói lại được không, vừa rồi em không nghe rõ."
Giáo viên trong lớp nhắc lại câu hỏi vừa rồi, Thái Sơn nhanh chóng trả lời.
"Tôi không thích tiếp xúc thân thể với cậu, về sau ít đụng vào tôi."
"Cậu làm như ai cũng muốn chạm vào cậu vậy."

Thái Sơn lên lớp nghiêm túc nhìn chằm chằm bảng đen, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn, cậu hơi híp mắt dò xét hắn.

Thái Sơn dáng dấp vô cùng xinh đẹp, làn da trắng, đôi mắt to lạnh lùng, miệng nhỏ hồng nhuận, dựa vào tướng mạo rất nhiều Alpha vẫn muốn âu yếm, nhưng không ai dám, bọn họ sợ bị Thái Sơn đánh gãy xương.

Thái Sơn dần dần chú ý đến ánh mắt nóng rực của Minh Hiếu, nhíu mày quay đầu nhìn hắn: "Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì? Muốn đánh nhau phải không?"
"Không muốn."
Cậu giống như mèo con xù lông: "Không muốn thì đừng nhìn tôi!"

Minh Hiếu dáng vẻ rất đẹp trai đặc biệt có tính công kích, nhưng tính cách của hắn lại rất nhu hòa, mà Thái Sơn tướng mạo phi thường nhu hòa nhưng con người và tính cách của cậu đều rất có tính công kích, chí ít người ngoài nhìn vào là như vậy.

Tan học lúc Thái Sơn không hiểu sao lại cảm thấy khát nước, cậu đạp đạp ghế Minh Hiếu: "Này...Cậu.... Đi mua cho tôi chai nước."
Minh Hiếu tự nhiên là không vui: "Bằng......"
Hắn đang muốn từ chối thì phát hiện mặt Thái Sơn đỏ bừng, còn ghé vào trên mặt bàn, lòng bàn tay rộng của Minh Hiếu trùm lên trán Thái Sơn.

Minh Hiếu nhíu mày, hắn ghé vào tai Thái Sơn nói cho cậu biết: "Một hồi cậu đi theo tôi."
Bình thường Thái Sơn sẽ không bao giờ nghe lời Minh Hiếu, nhưng hiện tại bản năng của cơ thể nói cho cậu biết, Minh Hiếu sẽ giúp mình.

Cậu chỉ có thể kéo lê thân thể đi theo hắn, Thái Sơn cảm thấy suy nghĩ của mình có chút mơ hồ, chỉ có thế mơ mơ màng màng đi theo sau Minh Hiếu, không chú ý đến hoàn cảnh chung quanh.

Minh Hiếu dẫn Thái Sơn đến phòng nghỉ của mình, bởi vì hắn là hội trưởng hội học sinh, nên thỉnh thoảng xử lý một số tài liệu cũng có lúc ngủ trưa ở đây, ban đêm nếu có việc gì gấp xử lý quá lâu thì hắn sẽ ngủ ở đây, mặc dù những người khác cũng có thể tiến vào nhưng chỉ có hắn mới có chìa khóa.

Vừa vào cửa Minh Hiếu đã ôm lấy cậu, Thái Sơn tự nhiên không chịu bắt đầu cử động phản kháng, thậm chí còn muốn đá Minh Hiếu một cước, hắn nhanh tay lẹ mắt né tránh.

Hắn một tay nắm lấy đôi tay đang khua khoắng của Thái Sơn: "Không muốn khó chịu thì thành thật một chút."
Thái Sơn hung hăng nhìn hắn chằm chằm, nhưng cậu hiện tại không chỉ khát nước mà còn cảm thấy toàn thân nóng bừng, cậu biết tình huống hiện tại của mình là như thế nào, Minh Hiếu là Alpha, nhất định có thể giúp được cậu.

Minh Hiếu vừa xé miếng dán cách ly tin tức tố của Thái Sơn, lập tức tỏa ra một mùi hoa sơn chi nồng nặc, không bao lâu cả căn phòng tràn ngập mùi tin tức tố của cậu, Minh Hiếu nhíu mày, hắn cũng không nghĩ tới phân hóá hai lần nhanh như vậy đã đến kỳ phát nhiệt.

Thái Sơn tựa hồ nhận ra điều gì đó, lập tức đứng dậy muốn đi: "Không cần cậu quan tâm."
Minh Hiếu cũng có chút tức giận, giọng nói lớn hơn bình thường: "Cậu khi nào mới có thế ngừng tùy hứng như vậy?"
"Tôi tùy hứng đấy, mắc mớ gì đến cậu? Tôi cầu xin cậu chiếu cố tôi sao?"
Kỳ phát nhiệt Omega dị thường mẫn cảm, Thái Sơn càng nghĩ càng ủy khuất bắt đầu rơi tiểu trân châu.

Minh Hiếu ở một bên nhìn cậu như vậy có chút không biết làm sao, đây là lần thứ hai hắn trông thấy Thái Sơn khóc ở trước mặt mình, lần đầu tiên là ngày hôm qua, trước đây coi như Thái Sơn đầu treo đầy máu hắn cũng không thấy cậu khóc.

Thái Sơn đứng dậy muốn đi, Minh Hiếu mới vô thức ngăn lại: "Cậu làm gì, có biết ra ngoài như thế này nguy hiểm đến mức nào không."
Thái Sơn xoa xoa nước mắt: "Không cần cậu quan tâm."
"Cậu thật sự là..... Vừa rồi là tôi không nên mắng ngươi, bây giờ cậu không thể ra ngoài."
"Biết mình sai liền tốt."

Minh Hiếu phóng thích tin tức tố để cậu trấn định lại, mùi hoa oải hương và hoa sơn chi hoa quanh quấn khắp phòng, nếu có Omega hoặc Alpha nào ngửi thấy mùi nhất định sẽ xảy ra chuyện, may mà chuyện này không xảy ra.

"Minh Hiếu....."
"Ừ."
"Tôi rất khó chịu."
"Tôi biết."
"Tôi thật rất chán ghét ngụy quân tử là cậu."
"Tôi cũng biết, tôi cũng chán ghét tính tình tiểu thiếu gia của cậu."
"Tôi và Thanh Pháp không còn khả năng ở cùng một chỗ."
".....Ừ."
"Vì sao tôi vẫn thấy khó chịu như vậy."
"Bởi vì hiện tại chỉ riêng trấn an là không được, cần thuốc ức chế hoặc là đánh dấu tạm thời."
"Hiện tại có thuốc ức chế không."
"Chỉ có một Alpha."
"Sao cậu tạm thời đánh dấu tôi đi, cậu là Alpha không phải sao, nếu cậu không muốn có thể gọi một Alpha khác đến."
"Cậu bây giờ thật sự rất muốn ăn đòn."
"Cậu khi nào thì cảm thấy tôi không muốn ăn đòn??"
"Lúc nào cũng cảm thấy như vậy."
"Tôi cũng cảm thấy cậu cũng rất muốn ăn đòn."
"Vậy đôi khi chúng tôi thực sự có những suy nghĩ giống nhau."
"Càng ngày càng khó chịu, tôi chán ghét Alpha chán ghét cậu."
"Đều biết."
"Minh Hiếu tạm thời đánh dấu tôi đi."
"Được."

Minh Hiếu nghiêng người về phía trước cắn xuống cổ cậu rót tin tức tố của mình vào, Thái Sơn theo bản năng vòng tay ôm lên cổ Minh Hiếu.

Tin tức tố của Alpha rót vào hoàn toàn khiến Thái Sơn, cảm xúc an định hơn nhiều, cậu dần dần khôi phục thần trí một tay đẩy Alpha vừa tạm thời đánh dấu mình ra xa.
Minh Hiếu bất đắc dĩ: "Cậu đây là sử dụng xong liền vứt?" Thái Sơn chen vào: "Đúng vậy a, thế nào cậu còn có thể đi kiện hay làm gì tôi sao?"
"Không thể bắt được cậu."
Thái Sơn trừng mắt nhìn hắn: "Bây giờ tôi có thể đi rồi sao?"
"Có thể." Minh Hiếu vừa nói vừa dán lại miếng dán cách ly tin tức tố cho cậu, "Tin tức tố của cậu tạm thời tương đối ổn định, nhưng cậu vừa đi ra ngoài sẽ có người phát hiện cậu là Omega được đánh dấu tạm thời. Cho dù đến kỳ phát tình cũng không có Alpha dám tới gần cậu."
"Làm sao cậu biết?"
"Bọn họ có thể ngửi thấy mùi Alpha cấp S. Ai dám chạm vào người chứng tỏ người đó không muốn sống nữa."

Thái Sơn lần đầu tiên được nghe Minh Hiếu ở trước mặt cậu mắng chửi người như thế, cậu trêu ghẹo nói: "Cậu cũng thật lợi hại."
"Cũng còn tốt, không lợi hại bằng anh trai cậu."
"Đương nhiên anh tôi là lợi hại nhất."
"Cậu vẫn là một ca khống."
"Đúng vậy, ý kiến gì?"
"Không có."

Đây là lần đầu tiên cậu và Minh Hiếu ở cùng phòng trò chuyện một cách yên bình như thế, hai ngày ngắn ngủi cậu đã cùng hắn có rất nhiều lần đầu tiên.

Thái Sơn không nặng không nhẹ đánh vào ngực Minh Hiếu: "Ài, đừng tưởng rằng cậu giúp tôi, chúng ta sẽ hòa giải, hai ta vẫn là đối thủ một mất một còn, tôi vẫn sẽ giống như trước kia chán ghét cậu, cậu về sau vẫn nên cách tôi càng xa càng tốt."

Minh Hiếu che ngực miệng tức giận nói: "Đương nhiên, cho dù cậu có biến thành Omega thì vẫn khiến cho người ta chán ghét, nếu không phải xem ở nhà quan hệ của chúng ta cũng không tệ, ai nguyện ý quan tâm đến cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro