5
Minh Hiếu có một tật xấu, đó chính là kén ăn.
Thích ngọt, ghét cay, yêu vị chua, không đụng vào thứ mặn.
Ghét rau dưa, thích ăn nấm, rau củ bình thường cũng có thể nuốt xuống, nhưng mà tuyệt đối không dụng vào bông cải xanh.
—----------------------
Cậu nhớ lại những việc làm gần đây, tìm xem chuyện nào làm Minh Hiếu không vui, chắc là chuyện uống rượu rồi, cậu ăn sáng rồi ngồi trên sofa đọc kịch bản, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chữ viết nhưng đầu óc lại nghĩ đến việc phải làm thế nào dỗ dành thiếu gia Trần đang không vui.
Minh Hiếu vừa về nhà liền nhìn thấy Thái Sơn đứng ngoài cửa đón mình, vẻ mặt tươi cười nhận lấy túi xách của hắn đặt sang bên cạnh, lại duỗi tay nhận lấy áo khoác.
Minh Hiếu mơ màng nhìn cậu một lát rồi mới đưa áo khoác qua.
Trên bàn cơm chiều, Thái Sơn chờ hắn ngồi xuống rồi mới cười nói: "Vì cảm ơn hôm qua anh đã chăm sóc cho em, cho nên hôm nay em tự mình xuống bếp làm vài món."
Sau đó cầm đũa gắp thịt ba rọi bỏ vào trong chén của Minh Hiếu: "Cho em chút mặt mũi đi, ăn thử xem được không?"
Vẻ mặt Minh Hiếu vẫn đơ như trước, hắn cầm đũa bỏ thịt mà Thái Sơn gắp cho vào miệng, nhìn không ra là vui hay buồn, cũng không khen ngợi, dì Vương đã chăm sóc cho Minh Hiếu nhiều năm nên hiểu rõ khẩu vị của hắn, bình thường ăn cơm Thái Sơn không phát hiện có gì không đúng, nhưng bữa cơm hôm nay, tất cả đều là do cậu tự tay làm, ăn đến cuối bữa rồi cậu mới phát hiện Minh Hiếup có một tật xấu, đó chính là kén ăn.
Thích ngọt, ghét cay, yêu vị chua, không đụng vào thứ mặn.
Ghét rau dưa, thích ăn nấm, rau củ bình thường cũng có thể nuốt xuống, nhưng mà tuyệt đối không đụng vào bông cải xanh.
Thái Sơn đảo mắt tính toán rồi gắp rau xanh cho hắn, cuối cùng thì vẻ mặt của thiếu gia Trần cũng tan vỡ, hắn cau mày, giọng nói cứng ngắc:
"Anh ăn no."
Hả? Quả nhiên là không ăn bông cải xanh mà.
Thái Sơn giống như phát hiện được bí mật nhỏ, khi xoay người, khóe miệng lập tức cong lên, cậu đi vào bếp đem bánh ngọt đã chuẩn bị hồi chiều ra, hỏi: "Còn ăn cái này nổi không?"
Lời đã nói ra như bát nước đã hắt đi, hắn nghiêm túc đứng dậy đi lên lầu: "Không ăn."
Ngày hôm sau, Thái Sơn vẫn chuẩn bị cơm chiều như trước, nhưng khi cậu mở tủ lạnh ra thì phát hiện bánh ngọt hôm qua chuẩn bị đã không cánh mà bay, khóe miệng giơ cao, lại chuẩn bị thêm một phần, liên tục ba ngày, cuối cùng lúc ăn cơm chiều, cậu hỏi: "Minh Hiếu."
"Ừ."
"Bánh ngọt trong tủ lạnh, là anh ăn sao?"
Minh Hiếu ghét bỏ gắp rau trong chén ra ngoài, vẻ mặt bình thản: "Không."
"Vậy biến đâu hết rồi?"
"Sao anh biết."
"Kỳ lạ."
Vẻ mặt Minh Hiếu kiên cường chính trực:
"Em nghi ngờ anh?"
Cậu ra vẻ vô tội: "'Sao có thể."
Buổi tối mười một giờ, quản gia tắt đèn phòng khách, trở lại phòng nghỉ ngơi, cầu thang vẫn còn mở một ngọn đèn nhỏ, vì phòng ngừa có người buổi tối té lầu, một lát sau, trên cầu thang im lặng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, người định xuống lầu chần chờ một lát, đi vài bước rồi dừng lại, do dự một lát rồi lại đi xuống lầu, tiếng bước chân đi vào phòng bếp, cẩn thận lắng nghe còn nghe thấy tiếng mở tủ lạnh, sau đó là tiếng đóng cửa tủ rất mạnh, tiếng bước chân dần dần đi xa, vẻ mặt người vừa mới rời khỏi phòng bếp rất là không vui, bước nhanh lên lầu.
Ngày hôm sau, Thái Sơn làm bữa sáng cho hắn, Minh Hiếu chỉ nhìn chẳm chằm tờ báo mà không liếc nhìn cậu cái nào, Thái Sơn im lặng ăn xong phần ăn của mình, trắng trợn nhìn chằm chằm Minh Hiếu: "Không ăn sandwich sao?"
Hắn tiếp tục đọc báo, không trả lời.
Thái Sơn cũng không giận, cậu đẩy cái gì đó đến trước mặt Minh Hiếu, chậm rãi mở ra:
"Vậy ăn cái này được không?"
Minh Hiếu nhíu mày nhìn bánh ngọt trước mắt, môi mím vào nhau, vẻ mặt rất khó coi, Thái Sơn cười cong hết cả mắt: "May mà hôm qua em cẩn thận giấu đi, nếu không lại bị trộm."
"Hai lần trước uống nhiều rượu như vậy là em không đúng, sau này em sẽ cố gắng uống ít thôi, anh đừng giận nữa được không?"
Bàn tay cầm tờ báo của hắn run lên, hừ nhẹ một tiếng: "Anh giận bao giờ? Em nhìn lầm rồi."
Thái Sơn à một tiếng thật dài, sau đó cầm nĩa múc một miếng bánh ngọt đặt bên miệng hắn, Minh Hiếu nhìn lướt qua, giống như đang suy nghĩ gì đó, vài giây sau mới mang vẻ mặt ghét bỏ ăn bánh ngọt, sau đó quay đầu nhìn sang hướng khác, ánh mắt Thái Sơn lại cong hơn, cậu lại múc bánh ngọt đút cho Minh Hiếu: "Lần sau em lại giấu cho anh."
Thiếu gia Trần mở miệng ăn bánh ngọt, vẻ mặt rất lạnh lùng: "Không cần."
Cuối tuần, Minh Hiếu thức dậy rất sớm, hắn đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra xem xét, vừa lòng ngồi xuống bàn chờ Thái Sơn xuống ăn sáng, quản gia bưng bữa sáng lên bàn, hỏi: "Hôm qua Nguyễn tiên sinh làm bánh ngọt, có cần tôi đem lên luôn không?"
Minh Hiếu nhìn đồng hồ rồi nói: "Không cần."
Khi Thái Sơn xuống lầu, hắn đã đợi được gần nửa tiếng, Thái Sơn hỏi đầy vẻ nghi ngờ: "Hôm nay không phải cuối tuần sao?"
"Ừ."
"Sao không ngủ thêm?"
Thiếu gia Trần cầm báo lật vài trang, trả lời tùy ý:
"Không mệt."
Thái Sơn ngồi vào bàn ăn, cầm sandwich lên cắn một miếng, lại uống một hớp nước chanh: "Hôm nay em phải đến công ty, em được chọn cho vai diễn kia rồi, mấy ngày nữa phải đi theo đoàn phim."
"Ừ."
"Sao anh không ăn?"
Hắn nhíu mày nhìn sandwich, không cử động cũng không nói gì, Thái Sơn quan sát một lát rồi bỏ xuống, đứng dậy lấy bánh ngọt trong tủ lạnh đặt trước mặt hắn: "Cứ ăn đồ qua đêm thì không tốt."
Minh Hiếu bỏ báo xuống bàn: "Anh có nói là mình muốn ăn cái này sao?"
Thái Sơn chớp mắt: "Vậy em ăn?"
"Tùy em."
"Được rồi, không giành với anh." Nói xong lại tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Vài phút sau, Thái Sơn ăn xong phần ăn của mình, Minh Hiếu lại vẫn ngồi yên như trước: "Sao không ăn?"
Hắn mặt đơ nhìn cậu, giọng nói gượng gạo: "'Anh không nói muốn ăn cái này."
Thái Sơn không biết tại sao hôm nay hắn lại không vui nữa, cậu vừa định lấy nĩa múc cho hắn thì di động vang lên, cậu đứng dậy nghe điện thoại rồi nói với Minh Hiếu một tiếng, sau đó vội vàng chạy đến công ty.
Vẻ mặt thiếu gia Trần nghiêm trọng giống như mưa bão sắp kéo tới, hắn nhìn theo bóng lưng Thái Sơn rồi quay đầu trừng cái bánh ngọt vô tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro