21
"Em ấy là vợ tôi, đương nhiên là tôi hiểu rõ hơn."
—-------------------------
Giữa trưa Phạm Tổng nhận được hai tin nhắn, tin đầu tiên: Cung cấp tài nguyên tốt nhất cho Thái Sơn. Tin thứ hai: Quên đi, để em ấy làm điều mình thích là được rồi.
Anh Duy bận rộn nửa ngày mới dành được chút thời gian điện cho Minh Hiếu: "Có ý gì?"
Thiếu gia Trần mới vừa rời khỏi đoàn phim, vẻ mặt nghiêm túc nhưng nội tâm lại không ngừng kích động, thế nhưng giọng nói vẫn như trước: "Chuyện hôm qua tôi hỏi, cậu có biết gì chưa?"
"Tiểu Sơn vẫn tốt mà, căn bản là không có chuyện gì xảy ra."
"Không thể nào."
"Có thể, cậu hiểu rõ hơn tôi sao?"
"Em ấy là vợ tôi, đương nhiên là tôi hiểu rõ hơn."
Anh Duy cứng họng: "Trợ lý mà tôi an bài cho Tiểu Sơn nói cậu ấy không sao, hôm qua được nghỉ, buổi sáng ngủ, buổi chiều ra ngoài đối diễn với nam phụ, ăn cơm, sau đó về phòng nghỉ ngơi, căn bản là không có gì khác thường."
"Nam phụ là ai?"
"Có nói cậu cũng không biết, là người đã vào giới rất nhiều năm... là g... gay, từ từ, không thể nào?"
"Nói cho tôi biết giám đốc công ty của nam phụ đó."
Vào núi hơn nửa tháng, phân cảnh của Thái Sơn đã xong, đối với diễn xuất của cậu, Song Luân chỉ đánh giá trong hai chữ, bình thường, sau đó là những ngày thoải mái của cậu, nhưng mà cậu vẫn đi theo mọi người để xem họ diễn, khi rảnh rỗi thì nhắn tin cho Minh Hiếu: "Nam chính rất lợi hại, năng lực diễn xuất co giãn tự nhiên."
"Nữ phụ đúng là lợi hại mà, thời tiết lạnh như thế mà cô ấy còn có thể diễn cảnh ngã xuống nước nhiều lần như vậy, ngày mai em phải nấu canh cho cô ấy."
"Đạo diễn thấy em rảnh rỗi thì quyết định cho em diễn vai xác chết."
"Em diễn vai xác chết ba ngày rồi."
"Em vẫn đang diễn vai xác chết..."
"Đạo diễn khen em, nói em diễn xác chết tốt lắm..."
Tín hiệu ở trên núi không tốt, có đôi khi gửi tin nhắn cũng tốn rất nhiều thời gian, còn vài ngày nữa là quay xong, đột nhiên Song Luân gọi mọi người lại tập họp: "Phải quay lại phân cảnh của nam phụ."
Nữ phụ đang uống canh mà Thái Sơn hầm cho, vẻ mặt khiếp sợ đứng lên: "'Cái gì? Vì sao?"
Nam chính lập tức giải thích: "Lần này Ngô Khuê gặp họa rồi, bị lan tin kết hôn, bạo hành, nợ cờ bạc, cố gắng diễn xuất mấy năm nay đều sụp đổ."
"Mẹ của con ơi... Chằng phải là mấy hôm trước vẫn còn tốt sao? Chọc ai rồi?"
"Hình như là mấy người cao cấp trong công ty..."
"... Không muốn lăn lộn nữa hả trời."
"Đế tôi lên xem, mấy ngày nay bận rộn quá nên không lên mạng được."
Thái Sơn ngồi bên cạnh nữ phụ, cô vừa lên mạng thì đã thấy tin tức của Ngô Khuê đứng đầu, cô quay đầu nhiều chuyện với Thái Sơn: "Kết hôn rồi còn bạo hành gia đình!? Có cần ác ôn vậy không trời? Cờ bạc thua lỗ toàn ghi nợ cho vợ mình?? Cô vợ còn đang mang thai năm tháng????
Tra quá rồi đó! Hoàn toàn không nhìn ra được, thế nào cũng bị chửi chết thôi."
Nói xong còn tiện tay mở bình luận, đúng là bị chửi rất thê thảm.
"Mắt bị mù rồi, cho nên mới làm fan của súc sinh."
"Bài viết này không đầy đủ rồi, thêm một cái nè, Ngô Khuê chính là gay kín đó. Cứ thích giả vờ. Vợ? Lừa hôn chắc rồi. Đúng là cục u ác tính trong giới gay mà không biết đã gây họa cho bao nhiêu tiểu thịt tươi không nổi tiếng rồi nữa."
"Mắt chó đang trợn trừng đây, lượng tin tức quá lớn rồi."
"Thiệt hay giả? Không phải hắn nổi tiếng thương vợ hay sao?"
"Trực tiếp lôi ra bắn chết đi."
"Rác rưởi thế này mà còn có thể lăn lộn nhiều năm như vậy, đừng có cho hắn lui giới, bắn chết đi."
Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Chết cũng không hết tội.
"Ủng hộ bắn chết."
"Làm fan mười năm, bây giờ trái tim không thể không băng giá, vĩnh viễn thoát khỏi giang hồ fan."
Thái Sơn nhìn xem nhưng không bình luận gì, cậu mở di động xem ngày, nghĩ nghĩ, nếu phải quay lại những cảnh diễn với nam phụ thì thời gian về nhà lại bị kéo dài rồi.
Minh Hiếu đã chờ người từ sớm nhưng không chờ được nên cực kỳ không vui. Hắn khoanh tay đứng trong phòng Thái Sơn, sau đó đi đến bên giường, vẻ mặt nghiêm túc cầm gối đầu, lại tiện tay cầm ly nước cậu hay dùng rồi xoay người về phòng mình.
Một lát sau, Minh Hiếu lại xuất hiện trong phòng Thái Sơn, cầm lấy kịch bản và sách dạy diễn xuất rải rác trong phòng đem về phòng mình.
Quản gia thấy hắn đi qua đi lại thì chủ động đi lên:
"Để tôi thu dọn quần áo của Nguyễn tiên sinh."
Thiếu gia Trần đang cầm áo ngủ, nghiêm túc mở miệng: "Tôi chưa nói muốn thu dọn quần áo của em ấy."
Quản gia nhìn căn phòng trống không, mở tủ quần áo: "Tôi sẽ đem quần áo của Nguyễn tiên sinh vào căn phòng cách vách."
Minh Hiếu cảm thấy quản gia khư khư cố chấp, hắn không nói gì mà quay đầu bước đi. Lúc đầu căn phòng rất đơn giản nhưng lại có thêm không ít thứ, Minh Hiếu đứng giữa phòng tự ngẫm nên đặt ở đâu.
Sách và kịch bản thì nên đặt ở đầu giường. Ly nước, thiếu gia Trần suy nghĩ, quyết định đặt bên cạnh cái ly của mình. Búp bê fan tặng, đặt ở phía sau rèm cửa, che đi. Hộp nhạc fan tặng, bỏ vào bên trong ngăn kéo, giấu đi. Bức tranh fan tặng, cũng không tệ lắm, có lẽ dì Vương sẽ thích, để bà treo trong phòng đi. Ảnh trong phim, đẹp, đặt ở đầu giường. Chữ ký, giấu trong phòng làm việc.
Bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng xong, phía trên cái giường lớn màu xanh đậm có thêm một cái gối đầu màu pastel, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, không chỉ đơn độc mà còn đẹp vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro