19
Thái Sơn nghe thấy giọng nói của Minh Hiếu, không biết làm sao mà lại có chút tủi thân, cậu suy nghĩ một lát rồi chậm rãi mở miệng: "Minh Hiếu, em có chút nhớ anh."
—---------------
Quản gia đặt trà đã chuẩn bị tốt trước mặt Minh Hiếu, sau đó nhặt báo bị rơi xuống đất lên bàn, Minh Hiếu ngồi trên sofa, vẻ mặt nghiêm túc chờ Thái Sơn điện cho mình.
Chờ gần hai tiếng, đối phương mới điện đến, bên tai truyền đến giọng nói mang theo ý cười, giống như là gặp chuyện vui: "Minh Hiếu, anh đoán xem em vừa gặp ai."
Vẻ mặt Minh Hiếu lộ rõ vẻ khinh thường, giọng nói cứng ngắc: "Không biết."
"Là một người bạn diễn chung bộ phim đầu tiên với em, không ngờ cậu ta cũng ở đây. Người đó không tệ, trước kia cũng giúp đỡ em không ít."
"À."
Thái Sơn nghe thấy hắn không hứng thú thì chủ động đổi đề tài, nói những chuyện vui trong đoàn phim, cậu đã quen với việc Minh Hiếu luôn luôn im lặng, cho nên cũng không để ý, trong lúc không ý thức được thì đã nói hơn hai tiếng, nhưng mà cũng không có nhàm chán, thỉnh thoảng Minh Hiếu cũng trả lời vài câu, trong giọng nói nghe thấy rõ ràng là tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.
Lại tán gẫu một lát đột nhiên truyền đến tai tiếng gõ cửa, Thái Sơn nói với Minh Hiếu là có người tìm mình rồi ngắt máy đi mở cửa.
Ngoài cửa là nam phụ chưa nói được với nhau mấy câu, Thái Sơn lễ phép cười với hắn: "Anh Ngô."
Ngô Khuê vỗ vai Thái Sơn, cười rất chín chắn: "Tiểu Sơn, đi ăn cơm không?"
Thái Sơn nhìn đồng hồ, nghi ngờ: "Còn sớm mà?"
"Không sớm, chẳng phải ngày mai chúng ta sẽ đối diễn sao? Tìm một chỗ diễn thử trước, xong rồi ăn cơm."
"Được rồi."
Cầm kịch bản đi theo Ngô Khuê, Thái Sơn mới cảm thấy có gì đó không đúng, dọc theo đường đi cánh tay Ngô Khuê luôn khoác lên vai cậu, cậu khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng tránh thoát, vài giây sau lại bị khoát lên.
Đi đến cửa quán bar, Ngô Khuê kéo tay Thái Sơn, cậu vội vàng đi vào cửa để tránh tiếp xúc với hắn. Khóe miệng Ngô Khuê khẽ cong, ánh mắt không rõ.
Buổi chiều ở quán bar không có nhiều người, hoàn cảnh yên tĩnh phù hợp với việc đối diễn, Ngô Khuê gọi hai ly rượu, sau đó lấy kịch bản ra nghiêm túc xem xét.
Thái Sơn vẫn luôn quan sát vẻ mặt của hắn, cậu và Ngô Khuê ở chung đoàn phim, đối diễn với nhau cũng không sao, hẹn ở quán bar vào buổi chiều cũng có thể cho qua.
Tuy cậu không có ác ý phỏng đoán người khác, nhưng Ngô Khuê cứ làm ra cử chỉ mờ ám như có như không, thật sự không thể không làm cho cậu nghi ngờ. Buổi tối bảy giờ, quán bar náo nhiệt hằn lên, cậu vừa định hỏi Ngô Khuê có định ăn cơm hay chưa thì người nọ đã chủ động mở miệng: "Tiểu Sơn, chúng ta ăn luôn ở đây được không?"
Thái Sơn suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Ngô Khuê chờ cậu đi xa mới dựa vào ghế sofa, nhìn bóng lưng của cậu rồi liếm môi.
Khi Anh Quân nhận được điện thoại của Thái Sơn thì anh đang ngồi nhìn hộp cơm hộp trên bàn, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ, nghe thấy bên kia điện thoại rất ồn ào, thậm chí còn có hơi hỗn loạn: "Sao vậy, kêu anh mày đưa cơm à?"
Thái Sơn đứng trong nhà vệ sinh cười ha ha: "Anh Quân, nếu cậu không bận thì đến quán bar ở góc đường tìm tôi, ghế dài A6. Nếu khi tới không thấy tôi thì chắc chắn là tôi đang trên đường về khách sạn, lỡ như không thấy nữa thì nhớ báo cảnh sát."
"Sao vậy?!"
"Tôi còn chưa chắc, để phòng ngừa thôi."
"MN, vậy cậu chờ đó, tôi qua ngay."
"Được."
Thái Sơn tắt điện thoại rồi trở lại chỗ ngồi, ly rượu trên bàn đã thay đổi, cậu nhìn nó rồi nói: "Anh Ngô, anh vào giới rất nhiều năm rồi sao?"
"Mười năm."
"Hèn chi diễn xuất tốt như vậy. "
"Cũng được, nhưng mà bây giờ không lưu hành loại hình như anh, mọi người đều thích mấy người vừa đẹp vừa non." Nói xong liền ngồi bên cạnh Thái Sơn, hắn đã nhịn cả chiều rồi, không khí trong quán bar rất mờ ám, hắn cũng không cần giấu nữa: "Tiểu Sơn lớn lên rất đẹp, là loại hình mà anh thích."
"Anh Ngô quá khen."
Ngô Khuê nghiêng đầu nhìn mặt bàn, nhìn năm phút đồng hồ, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề: "Em là gay?"
Thái Sơn không có trả lời, hỏi ngược lại: "Anh Ngô là?"
Ngô Khuê trả lời thẳng thắn: "Đúng vậy, từ ngày đầu em vào đoàn phim thì anh đã nhìn ra được, chậc chậc, em lớn lên đã đẹp mà tính tình còn tốt nữa." Nói xong liền chuyển đề tài, giọng điệu đáng khinh: "Thắt lưng của em nhỏ như vậy, mông cong như vậy, leo lên giường đạo diễn không ít lần rồi đúng không?"
Thái Sơn tránh nói thẳng vào vấn đề: "Không có tốt như anh Ngô nói đâu."
Ngô Khuê thấy cậu ngầm thừa nhận thì khoác tay lên vai cậu, nói: "Trong tay anh cũng có tài nguyên, em muốn chơi với anh không? Anh sắp xếp cho em làm nam chính thế nào?"
Thái Sơn bình tĩnh thoát khỏi tay Ngô Khuê, cười nói: "Tài nguyên của anh Ngô đều đưa cho người khác, tự mình diễn nam phụ sao?"
Ngô Khuê nghe thấy ý khinh thường của Thái Sơn, cũng không tức giận, cầm ly rượu lên đưa cho cậu: "Uống một ly không?"
Cả người Thái Sơn bị Ngô Khuê chặn ở bên trong ghế dài, cậu không giơ tay lấy ly rượu mà mở miệng nói: "Không bằng ăn cơm trước?"
"Không uống rượu à?"
"Không uống."
Ngô Khuê tự xưng là người văn minh, hắn nhìn lướt qua thân thể yếu ớt của Thái Sơn, đứng dậy nói: "Đi thôi."
Rời khỏi quán bar, Thái Sơn hoàn toàn không có thả lỏng, cậu nhìn ra được sự cưỡng ép trong mắt Ngô Khuê. Mặc kệ là chiều cao hay hình thể thì cậu cũng không phải là đối thủ của hắn, đi được vài bước, Ngô Khuê kéo Thái Sơn vào trong một con ngõ nhỏ, một tay đặt trên tường vây chặt cậu, hắn cười ha ha: "Ý của anh là gì, em đều hiểu được, em và anh chơi đùa trên giường, sau này ở trong đoàn anh bảo vệ em, không để em chịu khổ."
Thái Sơn cúi đầu, không đáp lại.
"Dù sao thì anh cũng được hơn mấy gã đạo diễn bụng bia đúng không? Em và anh lên giường còn lô sao?"
"Anh biết em là người thông minh ánh mắt lanh lợi của em làm lòng anh ngứa ngáy."
Nói xong liền nâng cằm Thái Sơn để cậu nhìn thẳng vào mình, sau đó cúi đầu định hôn lên, Thái Sơn cong mắt nhưng không có ý cười, khi môi Ngô Khuê sắp đụng vào môi cậu, cậu không hề do dự mà giơ chân đá vào cậu ấm của hắn.
Ngô Khuê bị đau đến nỗi nhảy dựng, Thái Sơn nhân cơ hội này mà chạy ra ngoài đường lớn, mới chạy được vài bước thì đã nghe tiếng của Anh Quân: "Thái Sơn!"
Thái Sơn nghe thấy giọng nói của Anh Quân thì nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy tới: "Cậu tới đúng lúc lắm."
"Sao vậy?"
"Cậu đi theo tôi."
Ngô Khuê ôm cậu ấm ngồi xổm dưới đất, hắn là nhân vật của công chúng, thật sự không dám lấy hình tượng này mà xuất hiện trên đường, trong miệng hắn không ngừng mắng chửi Thái Sơn, trong đầu còn không ngừng nghĩ cách dạy dỗ cậu. Chợt nghe thấy tiếng có người đến gân, sau đó phát đoạn ghi âm vừa rồi.
Ngô Khuê ngẩng đầu: "'Cậu muốn thế nào!"
Giọng nói của Thái Sơn vẫn ôn hòa như trước: "Không muốn thế nào, chỉ muốn dẫn anh Ngô đến bệnh viện khám mà thôi."
"Cậu!"
"Anh Ngô, chúng ta còn chung lâu dài, tuy tôi không có tài nguyên như anh Ngô, nhưng vẫn đủ để mình thoát thân, tôi sẽ giữ đoạn ghi âm này, ngoại trừ quay phim, tôi hy vọng sau này chúng ta không cần giao lưu gì khác."
"Mày tưởng mình tốt đẹp lắm sao, mày có thể nhận được vai diễn trong phim này thì cũng bị Song Luân chơi nát rồi chứ gì! Còn giả vờ gì nữa? Ông đây cũng muốn chơi, a!"
Còn chưa nói xong thì đã bị đá văng sang bên cạnh.
Anh Quân đứng nghe một lát liền hiểu được, anh đạp một chân lên vai Ngô Khuê: "Mày ăn cứt lớn lên hả! Không muốn lăn lộn thì nói với ông nội Phạm một tiếng! Ông cho mày ngày mai không thấy mặt trời!"
Thái Sơn kéo Anh Quân, vẫn cười như trước: "Diễn xuất tốt hay không cũng không nhọc anh Ngô phải lo lắng, sau này tôi sẽ cố gắng, nếu anh Ngô không cần đến bệnh viện khám thì chúng tôi đi trước."
Nói xong không đợi Ngô Khuê trả lời mà đã bước đi, ra khỏi ngõ nhỏ rồi Anh Quân mới đi vòng quanh Thái Sơn: "Cậu không sao chứ? Nhìn không ra cậu lại lợi hại như thế đó."
"Lợi hại cái gì, may mà có cậu ở đó tiếp thêm can đảm cho tôi, nếu cậu không có ở đó thì tôi cũng không biết phải làm sao, mấy chuyện này báo nguy cũng vô dụng."
"Không ngờ Ngô Khuê lại là con người như thế, tôi thấy danh tiếng của hắn cũng không tệ mà."
"Không biết, quên đi, trong tay tôi có bản ghi âm, tạm thời hắn sẽ không chọc tôi."
"Cậu không có ghi âm hắn cũng không dám chọc câu, với quyền thế nhà tôi, nếu hắn dám chọc cậu thì cậu cứ nói cho tôi biết, tôi làm cho hắn không lăn lộn được nữa."
Thái Sơn cười ha ha: "Cậu lợi hại vậy à."
"Tôi không có khoác lác đâu, thật đó."
"Tôi tin mà, cám ơn cậu đã đến đây."
"Cám ơn cái gì, khách sáo quá rồi."
Ăn cơm với Anh Quân xong thì Thái Sơn mới trở lại khách sạn, ngày đầu vào đoàn cậu đã cảm thấy Ngô Khuê luôn vô tình dựa sát vào mình, lúc đó cậu không nghĩ nhiều và cũng không để ý. Kết quả người này thật sự có ý đồ đen tối.
Thái Sơn rửa mặt rồi điện thoại cho Minh Hiếu.
Minh Hiếu không ngờ sẽ được gọi sớm như vậy, hắn bỏ văn kiện trong tay, không lập tức bắt máy mà đợi một lát: "Sao vậy?"
Thái Sơn nghe thấy giọng nói của Minh Hiếu thì mới cảm thấy sợ hãi với những chuyện vừa rồi, không biết làm sao mà lại có chút tủi thân, cậu suy nghĩ một lát rồi chậm rãi mở miệng: "Minh Hiếu, em có chút nhớ anh."
--------------------------
tình hình là t có ksat keyring của cún meo nên có bà nào hứng thú thì ghé qua coi thử nhen hihihi
https://www.facebook.com/share/p/19vCauUavy/?mibextid=wwXIfr
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro