Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10


Đột nhiên cậu nhớ đến Minh Hiếu, Minh Hiếu rất tốt, bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng rất ôn nhu.
—-------------------
Hoàn Mỹ làm cho mọi chuyện trở nên âm ĩ hơn rất nhiều, Đinh Thụy không có cách nào đối chọi với cô cho nên đành phải nhanh chóng rời đi, bởi vì hắn không nổi tiếng, cũng không biết cách giao tiếp với mọi người, Thái Sơn quay phim xong liền đến công ty, Trấn Thành cầm tư liệu của Đinh Thụy nghiên cứu: "Nếu Hoàn Mỹ không ra mặt, em định giải quyết vấn đề thế nào?"

"Không giải quyết."
"Hả?"
"Em chỉ muốn lấy được vai diễn, nếu vai diễn đã là của em, cứ để hắn chiếm chút tiện nghi đi, không sao hết."

Sau đó cười cười: "Huống chi, Đinh Thụy có bối cảnh, em không có tiền lại không có người nâng, không thể lấy trứng chọi đá, còn nữa, hắn không có bản lĩnh, ỷ vào việc mình có chỗ dựa, người khác đều theo hắn quậy, nhưng hắn lại không dám làm rất nhiều chuyện, mà em cũng có phòng bị, chỉ cần thông minh một chút thì sẽ không xảy ra chuyện lớn."

"Nhưng mà Hoàn Mỹ đã quậy rất lớn rồi."
"Chị Mỹ đối xử với em rất tốt, chị ấy có đoàn đội của mình, chắc chắn sẽ giải quyết tốt chuyện này, không cần quan tâm em, em chỉ ngáng chân chứ không giúp được gì."

Trấn Thành hừ cười: "Hoàn Mỹ là tìm cơ hội để nâng mình lên, cô ta quậy đến như vậy, em cảm thấy Đinh Thụy sẽ chịu để yên sao? Lúc trước em xử lý mọi chuyện rất tốt, Hoàn Mỹ quậy đến như vậy chỉ làm Đinh Thụy tức giận thêm thôi."

"Chị Mỹ có năng lực làm chuyện đó, có thể kéo em ra ngoài thì tốt, dù sao thì em cũng không thể cướp danh tiếng của chị ấy."

Trấn Thành đốt thuốc: "Em cũng hiểu rõ đó, Hoàn Mỹ, đang tìm người chịu thay mình."

Thái Sơn cảm thấy mình đi vào hố lửa rồi, công việc không đơn giản như cậu tưởng, xung quanh toàn là người đã thành tinh, cho dù cậu thật lòng đối xử tốt cũng bị người ta lợi dụng nếu có cơ hội, cậu hiểu rõ dự định của Hoàn Mỹ, nhưng mà cậu vẫn cảm kích việc cô ấy chăm sóc cho mình khi còn ở đoàn phim, nhiều khi phải hồ đồ mới có thể sống tốt, đột nhiên cậu nhớ đến Minh Hiếu, Minh Hiếu rất tốt, bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng rất ôn nhu.

Minh Hiếu ôn nhu đang hẹn Anh Duy uống trà:
"Nói rõ ràng mọi chuyện."
Phạm Tổng rất khó chịu: "Tôi đường đường là ông tổng công ty giải trí, việc nhỏ như vậy mà tôi cũng phải quản lý sao?"

Ông chủ Lâm bưng trà lên bàn: "Hoàn Mỹ đó là người trong công ty cậu sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy cũng được xem là người nổi tiếng trong công ty cậu rồi, hôm nay đứng đầu trên mọi tiêu đề, còn kéo theo Tiểu Sơn nữa."

Minh Hiếu nghe thấy hai chữ Tiểu Sơn thì lập tức mở miệng: "Tai nạn gì đó, nói rõ ràng."
"Tôi nói thì cậu đừng có giận."

Trần thiếu gia nhíu mày: "Cậu nói đi."
"Lúc đầu vai diễn của cậu ta bị cướp, sau đó cậu ta cướp lại, thật ra tôi vẫn tưởng vợ cậu là con thỏ nhỏ chỉ biết làm bánh ngọt, không ngờ lại là hồ ly."
"Tôi biết chuyện này, nói vào trọng điểm."

Anh Duy lặp lại những chuyện mà Trấn Thành kể:
"Chắc chắn sau này Đinh Thụy sẽ tìm cách kéo Tiểu
Sơn xuống nước, hắn có người nâng, có thể chơi đùa với Hoàn Mỹ vài ngày, cô ấy cũng có suy nghĩ của mình, tuy rằng không nói nhưng chắc chắn sau này sẽ giúp Tiểu Sơn che chắn, che chắn càng nhiều thì càng nói lên rằng Hoàn Mỹ trọng nghĩa, càng nổi thì cô ta lại càng vui."

Ông chủ Lâm không hiểu: "Lúc đầu Tiểu Sơn là người bị hại, sau đó biến thành vật hi sinh? Không thể phản kháng sao?"

"Cậu ta thông minh nên im lặng không nói gì, cũng thành công trở thành vật hi sinh, ai kêu Hoàn Mỹ quậy đến như vậy chứ? Đinh Thụy có chỗ dựa, hắn liều mạng thì có sao? Mục đích của cậu ta rất đơn giản, chỉ muốn nhận được vai diễn mà thôi, những chuyện khác, tôi cảm thấy cậu ta không để ý cho lắm."
"Tiểu Sơn?"
"Biết cách sinh tồn mà thôi."

Minh Hiếu nhìn đồng hồ, cầm áo khoác rời đi: "'Ai nâng Đinh Thụy."
"Thẩm Hải. Đúng rồi, vợ cậu bị thương nhẹ."

Minh Hiếu nghe thấy nhưng không quay đầu, chỉ là bước chân lại nhanh hơn.

Thái Sơn về nhà, kéo hành lý lên lầu, khuỷu tay cậu có vết bầm rất lớn, lúc đầu không thấy đau nhưng qua một ngày thì cử động liền khó khăn, cậu nằm trên giường ngẩn ngơ một lát rồi đi rửa mặt.

Minh Hiếu vừa về đến nhà liền chạy lên lầu, vừa định mở cửa thì tay chốt cửa bị vặn. Tay phải Thái Sơn yếu ớt rũ xuống, tay trái cầm tay cầm cửa, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Minh Hiếu.

Cậu cong mắt cười nói: "Anh về rồi."

Ánh mắt hắn đánh giá Thái Sơn từ trên xuống dưới một lần rồi mới lên tiếng.

Hắn chạy thẳng lên lầu, ngay cả giày còn chưa đổi, Thái Sơn tưởng Minh Hiếu có việc gấp, ai ngờ hắn chỉ đứng ngoài cửa không nói gì, hai người nhìn nhau một lúc lâu, cậu mới phá vỡ không khí im lặng: "Chẳng phải anh có việc gấp hay sao?"

Minh Hiếu quan sát Thái Sơn, cảm thấy cậu không sao mới lạnh lùng quay đầu đi vào phòng làm việc, cậu nhìn theo bóng dáng cao ngất của hắn, xuống lầu lấy dép lê đặt trước cửa phòng làm việc.

Cho đến khi ăn cơm, thiếu gia Trần đổi dép lê đi xuống lầu, tay trái Thái Sơn cầm đũa, cậu đã chiến đấu với thịt viên năm phút rồi, cuối cùng vẫn chấm dứt bằng thất bại, cậu không tin, quyết định đổi sang muỗng chiến đấu, thuận lợi bỏ thịt viên vào miệng, nhai hai cái rồi nuốt xuống, Minh Hiếu thấy cậu không dùng đũa được, vẻ mặt nghiêm túc ánh mắt lo lắng, trong lòng đảo lộn nghĩ thầm có phải cậu bị thương rất nghiêm trọng hay không, vừa định hỏi thì thấy Thái Sơn sững sờ nhìn cải xoăn, cải xoăn cắt không dài không ngắn, nhưng mà dùng muỗng thì rất khó múc được, thiếu gia Trần nhanh chóng gắp một miếng, giọng nói cứng ngắc: "Ăn."

Thái Sơn sững sờ há miệng, cậu còn chưa mở miệng nói chuyện thì thiếu gia Trần đã tự giải thích cho mình: "Em đã đút cho anh rồi, chỉ là anh chưa làm thôi."
"..."
"Còn muốn ăn gì?"
"Cám ơn."
"Không có món này."
"Ừ... Cải thìa."
"Há miệng."
"A..."

Minh Hiếu cầm đũa đút không ngừng nghỉ, cậu ăn đến no bụng nhưng không kêu hắn ngừng lại, khó có khi Minh Hiếu chủ động, cậu không muốn phá hoại không khí, nhưng mà dạ dày của cậu lại không lớn đến thế, cuối cùng cậu cũng chịu thua: "Ăn không vô."

Tuy vẻ mặt thiếu gia Trần rất đơ nhưng trong lòng không ngừng tiếc nuối, buông đũa, giọng điệu bình thản: "Tay em sao vậy?"
"Không sao, bị thương nhẹ, có hơi bầm tím."
"Nhớ chườm đá."

Thái Sơn cười nói: "Biết rồi."

Ăn xong cơm chiều, quản gia chuẩn bị túi đá cho cậu chườm lạnh, Thái Sơn nằm trên sofa chườm một lát, sau đó lấy sách lật vài tờ, cậu đi quay phim hai tuần, khi về còn chưa kịp nghỉ ngơi, mí mắt không ngừng đánh nhau, quyển sách về diễn xuất lại giúp cậu thôi miên bản thân.

Minh Hiếu cầm ly xuống lầu, nhìn thấy Thái Sơn đang ngủ, hắn chần chờ vài giây rồi đi đến trước mặt cậu, kêu một tiếng không lớn không nhỏ: "Thái Sơn?"

Đợi một lát nhưng không có ai đáp lại, Minh Hiếu mới bỏ ly xuống bàn, ngồi xuống xắn tay áo cậu lên.

Vết bầm rất lớn, còn hơi sưng đỏ, trong mắt Minh Hiếu xuất hiện đau lòng, hắn quay đầu hỏi quản gia: "Có cần đưa đến bệnh viện không?"

Quản gia nói: "Không cần, qua mấy ngày nữa sẽ giảm sưng."
"Em ấy không cầm đũa được, còn không đưa đến bệnh viện sao?"
"Nguyễn tiên sinh rất kiên cường, thiếu gia không cần quá ngạc nhiên."

Minh Hiếu nghiêm túc phủ nhận: "Tôi không có ngạc nhiên."

Sau đó lại cúi người, hắn không dám đụng vào, chỉ có thể nhẹ nhàng thổi hai cái, Thái Sơn đang ngủ giật giật thân thể, thiếu gia Trần lập tức đứng thẳng, cầm ly không lên lầu: "Lát nữa nhớ gọi em ấy dậy, lên lầu nghỉ ngơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro