
Chương 28: Ra mắt
Kim Trân Ni không thể ngăn được tâm trạng thấp thỏm của bản thân khi xe Phác Thái Anh dần lăn bánh vào một căn biệt thự to lớn nằm tách biệt với F thị phồn hoa. Dường như Phác Thái Anh nhận ra nàng bất ổn, nắm lấy tay nàng, mười ngón tương khấu.
Đổ xe, bước xuống. Phác Thái Anh được người giúp việc đến đón, Kim Trân Ni hơi câu cánh tay Phác Thái Anh, cười nhìn cô, cùng nhau bước vào đại sảnh. Nam nhân ngồi trên sofa, lưng thẳng tắp, khuôn mặt vài phần tương tự Phác Thái Anh, nhất là đôi mắt sắc bén thấu nhân tâm kia. Kim Trân Ni có thể dễ dàng nhận ra, đó là lão ba Phác Thái Anh, Phác Nha Thạch.
Phác Nha Thạch nghe tiếng bước chân đến, ngẩng đầu, đầu tiên nhìn Phác Thái Anh, sau lại đảo qua Kim Trân Ni, lại nhìn đến hai bàn tay nắm chặt không tách ra kia. Phác Nha Thạch nhãn thần hơi chấn động, đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng:
"Trân Ni sao, ngồi đi, ta đã nghe Thái Anh nói nhiều về con"
Kim Trân Ni gật đầu. Phác Thái Anh cùng nàng đồng dạng ngồi xuống:
"Phác thúc, tặng người..." Kim Trân Ni đưa hộp quà cho hắn. Phác Nha Thạch cười tiếp nhận, đặt sang một bên.
Phác Thái Anh nói:
"Lão ba, con muốn cùng nàng cả đời"
"Khụ..." Phác Nha Thạch bỗng nhiên có xung động muốn phun ra ngụm trà mới nuốt xuống cuống họng.
"Con xác định?"
Kim Trân Ni càng thêm siết chặt bàn tay ấm áp kia, ánh mắt chân thành:
"Chúng con đã xác định cùng một chỗ, cả đời"
Phác Nha Thạch cười hài lòng, hắn chưa bao giờ thấy Phác Thái Anh dẫn nữ nhân nào về nhà ra mắt cả. Kim Trân Ni là người đầu tiên, hắn cảm nhận được, Phác Thái Anh thật sự trân trọng Kim Trân Ni, qua hành động lẫn ánh mắt. Rất giống cái cách khi hắn nhìn lão bà.
"Mẹ đâu, sao con không thấy nàng?"
"Nàng đi siêu thị, có lẽ sắp về rồi" Phác Nha Thạch xem đồng hồ, hạnh phúc cười, hắn hướng Kim Trân Ni hỏi:
"Trân Ni, Thái Anh có gây khó dễ cho con không, nếu có hãy thông tri ta, ta nhất định dạy nó một bài học"
"Lão ba!!!" Hừ, lão đầu đáng ghét, bao nhiêu năm vẫn còn xấu xa như vậy.
Kim Trân Ni khoé mắt loan loan, mềm nhẹ lắc đầu:
"Không có a, thúc thúc, Thái Anh đối con rất tốt, con rất vui..."
Phác Thái Anh nhãn thần long lanh nhìn Kim Trân Ni, bộ dáng cùng tiểu cẩu vứt bỏ được chủ nhân sủng nịch không sai biệt lắm. Chỉ có lão bà tốt nhất trên thế gian, lão bà vạn tuế, lão bà là trời cao...
"Mẹ con về rồi kìa" Phác Nha Thạch chuyển mắt phía cửa, nơi một nữ nhân xinh đẹp tóc bạch kim, mắt xanh lục xách một túi đồ ăn.
Phác Thái Anh cười hì hì, tiến đến ôm nàng:
"Mẹ, đã lâu không gặp ngừoi"
Claire xoa đầu Phác Thái Anh, làm bộ ghét bỏ nói:
"Thiếu tướng lớn còn làm nũng a, nghe nói, con được Trân Ni chăm sóc thật hảo, bộ dáng bây giờ cùng đoàn bánh bao không sai biệt lắm đâu"
"Mẹ, người chê con là tiểu mập mạp sao?" Di, hết lão đầu kia rồi đến mẹ cũng bêu xấu cô trước mặt lão bà a, thật muốn bây giờ nhào vào lòng nữ nhân của đời mình khóc thút thít.
"Không phải con thì còn ai vào đây!"
"A di, để con phụ người" Kim Trân Ni đã có thể suy luận ra tính lưu manh lúc trước của Phác Thái Anh là di truyền từ ai rồi.
Claire nhãn thần nhu hoà nhìn Kim Trân Ni, con dâu đây sao, quả thật rất đẹp:
"Để ta làm một mình là được rồi"
Sau một hồi, Kim Trân Ni kiên quyết nói nói, Claire thì đồng ý. Trong bếp tràn cảnh diễn ra vô cùng hài hoà cho đến khi...
"Roseanne nó có vô độ quá không, ý ta là về phương diện đó, ta sẽ bảo Roseanne tiết chế lại, nếu nó..."
Kim Trân Ni cảm thấy hai lỗ tai đỏ bừng bừng, gò má dần nóng lên, khói bốc nghi ngút trên đầu. Hồi lâu mới kịp phản ứng lại những gì Claire mới nói, thanh âm như mũi đốt:
"Không, không, a di, chúng con tự biết điều chỉnh..."
Kim Trân Ni biết người phương Tây đa số rất thoáng khi bàn về vấn đề phòng the. Nhưng nàng là người phương Đông, là một chuẩn mực nữ nhân, khi bị người hỏi đương nhiên ngượng muốn chết, hơn nữa còn là mẹ Phác Thái Anh.
Trong phòng ăn. Phác Thái Anh nhận ra Kim Trân Ni có điểm là lạ, tỷ như thi thoảng hay đỏ mặt, bất quá cô cũng không làm rõ chỉ nắm tay nàng không rời nửa bước.
Thân là quân nhân đại gia tộc, Kim Trân Ni cứ ngỡ mọi thứ sẽ thật trang nghiêm và căng thẳng nhưng không ngờ, nơi này lại ấm áp đầy ấp tiếng cười đến vậy, mối quan hệ giữa Phác Thái Anh và cha mẹ phi thường tốt đẹp.
"Thúc thúc, a di, mời mọi người dùng cơm" Kim Trân Ni gắp thức ăn bỏ vào chén Phác Nha Thạch, Claire, không quên phần Phác Thái Anh.
Phác Nha Thạch không ngừng gật gù, đồng dạng quan sát Claire.
"Còn gọi thúc thúc, a di sao?"
"Ba, mẹ..."
"Đã là người một nhà, Trân Ni, con đừng câu nệ tiểu tiết"
"Vâng"
"Thái Anh, con bỏ thuốc?"
"Là, lão ba"
"Tốt, tốt, thật sự cảm ơn Trân Ni rất nhiều"
"Ha ha..."
Dùng cơm xong. Phác Thái Anh ở phòng khách cùng Phác Nha Thạch bàn tình hình quân khu. Kim Trân Ni theo chân Claire lên lầu vào phòng chứa kỷ vật.
Claire chỉ tay vào những tấm ảnh treo tường, đó là hình Phác Thái Anh khi còn bé thơ. Claire cười:
"Roseanne từ nhỏ đã có niềm đam mê với cơ khí chiến hạm, năm tuổi đã lắp ráp được một máy bay chiến đấu siêu to mà Mason đi công tác mang về tặng nàng"
"Roseanne lúc nhỏ rất biết lắng nghe chúng ta nói, chỉ có điều nó rất nghịch ngợm còn hay bày trò trêu chúng ta, mỗi ngày đều đánh nhau với bạn. Ai nha, khoảng thời gian đó Mason cũng đau đầu với nàng, hắn tống Roseanne vào quân đội rất sớm chỉ vì tội thích đánh nhau không bỏ"
Kim Trân Ni cười.
Nhớ lại hồi ức, Claire không khỏi cảm thán. Dừng lại trước một bức ảnh, hai nữ nhân ngũ quan non nớt vận bộ đội trang phục, trong tay cầm thanh súng, sau lưng là nhiều máy bay chiến đấu đầy quy mô. Dưới bức ảnh có đề, Phác Thái Anh và Bùi Tú Trí, kỷ niệm kết thúc chiến dịch đầu tiên:
"Trân Ni, cảm ơn con đã cảm hoá được Roseanne, việc mất đi chiến hữu là thiên đại đả kích đối với Roseanne, nó ũ rũ suốt một năm trời, sau lại tính tình cũng thay đổi kể từ sự kiện đó..."
Trân Ni rũ mi, nàng có biết đến, chỉ không ngờ, Bùi Tú Trí cũng là quân nhân, đã từng kề vai sát cánh, vào sinh ra tử cùng người nàng yêu. Chôn xuống tâm trạng thất lạc, hết thảy đã qua, Kim Trân Ni ôn nhu nói:
"Con biết, quãng đời còn lại, hãy để con đến lấp khoảng trống đó đi..."
Tầng thượng biệt thự. Các nàng sánh vai đứng ngắm trăng sáng cùng hàng ngàn tinh tú lấp lánh trên thinh không, gió nhẹ thổi qua, khuôn mặt diễm lệ của Kim Trân Ni vươn chút dịu dàng. Phác Thái Anh ngây ngốc nhìn nàng:
"Cùng mẹ nói những gì?"
"Bí mật, Thái Anh muốn biết làm gì nha"
"Ách..."
Kim Trân Ni bước một bước, nhàn nhạt cười:
"Thiếu tướng của tôi là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi và nghịch ngợm"
"Hửm?" Phác Thái Anh nghi hoặc.
Kim Trân Ni cười càng sâu, đi vài vòng quanh sân thượng:
"Không có gì..."
Phác Thái Anh chạy theo, ôm nàng vào lòng, hôn lên tóc mềm:
"Ni, mèo nhỏ, em lại muốn rồi..."
"Thái Anh xác định ở chỗ này sao?"
"Ừm..."
"Được, đến đây đi..."
Cực độ quyến rũ thanh âm quẩn quanh bên tai. Tâm như được châm ngòi nổ, Phác Thái Anh thật sâu hôn nàng, thật sâu quyến luyến.
Dưới ánh trăng, hai cỗ thân thể tuyết trắng không ngừng lắc lư va chạm mãnh liệt. Chừa tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc cái gì cũng chưa từng nghe.
Vầng trăng kia nấp sau đám mây, e thẹn không ngớt...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro