Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Tuổi trẻ nhất thiếu tướng

Futa, Futa, Futa

E thị, thành thị kinh tế cao điểm một ngày trời mây quang đãng, dòng người tấp nập hối hả làm việc, tựa hồ còn nghe loáng thoáng tiếng cãi vã, vạn vật luân phiên chuyển động.

Chi cục tổng quân đội vừa đón tiếp một vị từ kinh đô chuyển đến nữ nhân. Là tuổi trẻ nhất lịch sử quân hàm thiếu tướng, cô được thăng từ đại tá lên thiếu tướng vào vài ngày trước ở kinh đô F thị. Nghe nói vị thiếu tướng này khi tuổi còn rất nhỏ đã được lão ba cho nhập ngũ, rèn luyện này đó nghiêm khắc nơi quân trường, nên cái gì thục nữ tính đều cẩu nhai.

Họ còn nghe nói vị thiếu tướng này lập rất nhiều chiến tích, tỷ như phá đường dây buôn người, ma tuý xuyên quốc gia, đối đầu tổ chức mafia khét tiếng nước Mỹ...hình như còn thiếu a, chính là kể một ngày cũng không hết.

Nhưng là họ còn nghe nói nữ nhân kia lịch sử tình trường dị thường bất hảo, danh sách bạn gái mỹ nữ vô số, chính là một đào hoa người a. Chỉ là vừa nhìn, liền ganh đỏ mắt!

Đã có gia thế khủng bố thì thôi đi cư nhiên còn...thôi được rồi, họ thừa nhận vị thiếu tướng này rất bản lĩnh, tài năng, vân vân và mây mây a. Khuôn mặt lớn lên tuyệt hảo, khí chất thong dong, điềm tĩnh còn có điểm...vô sỉ!

Phác Thái Anh con gái Phác Nha Thạch, lão nguyên soái giảo hoạt. Năm đó mẹ Phác Thái Anh sinh ra cô, thể chất yếu kém liền không thích hợp mang thai lần hai. Phác Nha Thạch yêu thương lão bà sâu sắc, không mang hai tâm. Từ nhỏ đối Phác Thái Anh vô cùng nghiêm khắc giáo dục, mười ba tuổi vứt vào quân đội, cho cô tự định tự đoạt. Đến nay đã được mười năm. Phác Thái Anh cũng không phụ Phác Nha Thạch, trở thành xuất sắc cá nhân khiến hắn vô cùng hài lòng, làm hắn đau đầu chính là, đứa nhỏ này một chút cũng không giống hắn, rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt chọc qua vô số mỹ nữ.

Phác Nha Thạch không quản được Phác Thái Anh về phương diện này!

Phác Nha Thạch triệt để đen mặt, hắn ước có ai đó đem Phác Thái Anh trừng trị thích đáng!

Phác Thái Anh ở kinh đô hoa đào nhiều lắm, Phác Nha Thạch không thể xoay chuyển được Phác Thái Anh liền điều cô đến E thị phồn hoa, cho cô bận sức đầu mẻ trán với đống văn kiện, tội phạm và cấp dưới.

"Lão ba tưởng những thứ này có thể gây khó dễ cho con sao?" Phác Thái Anh nhếch môi cười, ngồi trong văn phòng tự do gác chân lên bàn. E thị mỹ nữ như hoa, cô bung một ít sức lực, ngoạn một chút các nàng. Khoảng thời gian mới từ quân khu trở về làm cô phá lệ mệt mỏi, lại phải di chuyển liên tục từ thành thị này sang thành thị khác.

Có tiếng gõ cửa truyền đến, Phác Thái Anh tuỳ tiện 'ân' một tiếng. Phác Thái Anh thả hai chân xuống đất, chỉnh hỗn độn dày nặng quân phục, nghiêm túc xám con ngươi làm người không tiện nhìn thẳng. Phác Thái Anh đối công việc khắt khe, một chút không lơ là, đây là đến từ quân đội thói quen.

"Có chuyện gì?" Phác Thái Anh trầm thấp ngữ khí khiến nam trung sĩ phát run, hắn điệu thấp thanh âm nói:

"Thiếu tướng! Đêm nay tại nhà hàng năm sao Forest Flower có vị kia tiểu thư mời cô đến dự bữa tiệc rượu, sinh nhật nàng. Nàng nói nàng là bằng hữu nhiều năm trước của cô" Nam trung sĩ đưa Phác Thái Anh tấm thiệp mời, quả nhiên lời đồn là có thật nha.

Tấm thiệp thiết kế sang trọng, nhìn sơ đã biết người của giới thượng lưu, phú nhị đại. Phác Thái Anh nhíu mày xem cái tên chủ nhân bữa tiệc.

Kim Trí Tú?

Kim gia thiên kim tiểu thư, nhiều năm trước ở quân đội gặp qua cái kia quân y nữ nhân, nàng đã xuất ngũ đi theo con đường của gia tộc, làm hảo tổng tài. Phác Thái Anh trừ lần kia bị thương vùng bụng được nàng chăm sóc, đi uống nước vài lần, còn lại đều không cùng nàng giao hảo nhiều lắm. Vì cái gì mời cô nha!

Kim Trí Tú cũng thật nhanh, cô mới đến E thị nhậm chức nàng liền tin tức! Bất quá thiệp cũng đã phát, bản thân không thể không tới. Kim Trí Tú năm đó chăm sóc vết thương của cô kỹ càng tận tâm, phần ân tình này cô đều nhớ rõ.

Nam trung sĩ quan sát Phác Thái Anh anh khí mặt mang theo nghiền ngẫm trầm tư, liền nghĩ, là tình cũ của thiếu tướng sao?

"Cậu tên gì?" Bất thình lình trong trẻo thanh âm hỏi đến nam trung sĩ đại não chậm vài giây, cứng họng trả lời.

"Báo cáo thiếu tướng! Tôi tên Giang Luật!" Giang Luật giơ tay đặt lên trán, tư thế thẳng tắp, thanh tú khuôn mặt phủ một tầng mồ hôi, hắn chỉ nhỏ hơn Phác Thái Anh một tuổi.

"Ân, sau này vất vả cậu!" Giang Luật thụ sủng nhược kinh nhìn Phác Thái Anh bóng lưng cao ngất rời khỏi văn phòng thiếu tướng. Phác Thái Anh hoàn toàn khuất dạng, hắn mới nhảy cẩng lên vui sướng.

Giang Luật gia hoàn cảnh khó khăn, lão ba mất sớm, mẹ hắn thường xuyên phát bệnh. Giang Luật một tay nuôi mẹ, một tay chống đỡ gia đình, hắn tuổi trẻ nhưng bươn chãi rất nhiều, đến giờ còn chưa có mối tình vắt vai. Phác Thái Anh khi còn ở kinh đô có xem qua danh sách tất cả nhân lực chi cục tổng quân đội, Giang Luật gia khiến cô lưu ý, chiếu cố hắn một chút, đồng thời nếu hắn làm tốt, sẽ thưởng.

Có vài người sinh ra đã ngậm thìa vàng. Có vài người sinh ra đã là cảnh cửa nát nhà tan!

Phác Thái Anh chống khuỷu tay lên thành lan can, châm thuốc, nhả một ngụm khói vào không khí, ánh nắng phản chiếu bóng lưng cao gầy đổ dài trên mặt đất. Phác Thái Anh đứng nơi lầu cao nhìn hướng E thị phồn hoa, nơi này sót lại chút hồi ức sống động của cô khi làm nhiệm vụ tối mật chính phủ.

Sáu năm trôi qua rồi, tràn cảnh hôm đó Phác Thái Anh không cách nào quên, cũng không muốn quên. Có người đã từng vì hành động bồng bột, thiếu suy nghĩ của cô mà hy sinh. Người mà đã từng là tình đầu, đã từng là chiến hữu, đồng sinh ra tử, cuối cùng nàng đỡ cô một phát súng, vĩnh viễn âm dương tách biệt.

Một câu 'tôi yêu em' chưa kịp mở lời thì người đã rời xa tôi...

Từ đó về sau, Phác Thái Anh sống phóng khoáng hơn, bỏ đi bản tính nóng nảy. Kết giao rất nhiều mỹ nữ, mỗi người đều rất giỏi giang, nhưng tại sao chính mình vẫn thấy cô đơn khi ở cạnh họ đây. Không có chân chính người nào khiến Phác Thái Anh dừng lại bước chân.

Phác Thái Anh biểu tình phảng phất nhàn nhạt thương cảm, tựa như làn khói xám như có như không. Phác Thái Anh lại rít một ngụm, rồi dụi tắt điếu thuốc mới châm, nhìn đồng hồ.

Tấm thiệp kia đề tám giờ tối. Hiện tại bốn giờ chiều, trừ bỏ một tiếng vận động rèn luyện, cô còn ba tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Phác Thái Anh làm nhiệm vụ, trải qua biết bao nhiêu bữa tiệc tùng, vận đồ đơn giản chút, không cần quá cầu kỳ đủ thu hút mỹ nữ là được.

Đến E thị sau, Phác Thái Anh vẫn duy trì thói quen tốt khi ở kinh đô. Rèn luyện thân thể một thân mồ hôi nhễ nhại. Phác Thái Anh đứng trước tấm gương lớn, nhìn ảnh chính mình phản chiếu trong gương, cơ bụng tinh tế phập phồng, ngực tuy nhỏ nhưng đủ sài a, thon dài chân, vô số vết tích hội tụ ở tấm lưng trơn bóng, tóc ngắn ngang vai mất trật tự được cô buộc ra sau gáy, chuẩn mực anh khí tuấn tuấn niên thiếu, bỗng nhiên Phác Thái Anh hắc hắc cười.

Thật ra thiếu tướng có sở thích tự luyến a!

Lái xe ra ngoài mua một bó hoa hồng vàng, trở về căn hộ ăn một ít đồ vật, quân nhân vì khổ luyện cơ cực đều là bao tử không đáy, Phác Thái Anh cũng không ngoại lệ.

Phác Thái Anh hiện tại đã là thiếu tướng, tiền không thiếu nhưng cô thích sống trong một không gian ấm áp hơn, không xa hoa tráng lệ. Vì vậy cách đây một tuần, Phác Thái Anh thăm dò mấy căn tiểu biệt thự ở E thị, thấy căn này vừa ý, liền mua.

Phác Thái Anh dành mười phút tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Khí trời E thị vào hạ, nóng ẩm, vận sơmi vẫn là vẫn là phù hợp nhất.

Sơmi trắng, quần tây đen và một đôi giày thể thao trắng phối hợp một ít phụ kiện. Phác Thái Anh là người đối trang phục yêu cầu tối giản, sơmi nhiều kiểu dáng khác nhau luôn chất đầy trong tủ.

Ôm bó hoa hồng vàng bước ra tiểu biệt thự, ngồi vào chiếc Lamborghini Reventon đen phóng khỏi tiểu khu đi đến Forest Flower, nhà hàng này nằm phía bên kia cây cầu E thị, mất hai mươi phút mới có thể tới.

Đúng như Phác Thái Anh suy đoán, Kim Trí Tú tiệc sinh nhật có điểm phô trương, nhà hàng hôm nay Kim Trí Tú một tay thao túng, ngoài nhà hàng trải thảm đỏ long trọng, đoàn siêu xe đỗ hàng dài trước nhà hàng khiến người ta không thể dời mắt. Toàn bộ đều thuộc giới thượng lưu người, tuấn nam mỹ nữ vô số.

Nhớ không lầm thì Kim Trí Tú hơn cô năm tuổi đi. Đây là tiệc sinh nhật lần thứ hai tám của nàng. Phác Thái Anh chỉnh lại cổ áo, thong dong cười, mở cửa bước xuống xe. Lập tức kéo hàng loạt ánh mắt dừng trên người cô, điều này Phác Thái Anh sớm thói quen, không sao cả ôm bó hoa hồng vàng vào trong.

Nữ nhân thẳng tắp cao ngất vóc người, tóc đen ngắn xoã ngang đầu vai, cặp kia sâu thẳm, bí ẩn xám con ngươi, một thân sơmi trắng quần đen phá lệ anh khí, tuấn mỹ nữ nhân. Vẻ đẹp như thế khiến nữ nhân say mê mà nam nhân cũng khao khát có được. Làm người ta thưởng thức chính là khí chất phóng khoáng, trầm ổn trên người nàng. Thoát xuống bộ quân phục, cô so với tuổi trẻ sinh viên có chút tương đồng, nhất là khuôn mặt non nớt không lẫn vào đâu được. Phác Thái Anh diện mạo nổi bần bật giữa đám đông, bất luận cái loại gì nữ nhân đều đối Phác Thái Anh phóng điện.

Thật nhiều năm không gặp, Kim Trí Tú một chút cũng không quên cái kia bồng bột quân nhân niên thiếu, cái kia ngỗ nghịch hành động. Kim Trí Tú biết người kia nhất định sẽ đến, nàng đêm nay hao tổn thật nhiều tâm tư ăn vận. Phác Thái Anh nhìn hướng đơn độc nữ nhân thành thục đứng, đỏ rực đầm xẻ đùi, ôm sát đường cong gợi cảm của nàng, tiếu lệ khuôn mặt hướng cô mỉm cười. Kim Trí Tú thay đổi làm Phác Thái Anh có điểm không nhận ra, nữ quân y nhút nhát, ôn nhu năm đó hoàn toàn khác xa một trời một vực so với Kim tổng thành thục, quyến rũ hiện tại.

Phác Thái Anh vượt bốn dãy bàn, đến cạnh Kim Trí Tú, trao cho nàng bó hoa hồng vàng.

"Cái này tặng chị, sinh nhật khoái hoạt!" Phác Thái Anh giương lên khóe môi, hơi thở thơm ngát phả lên mặt Kim Trí Tú, khiến tâm tình nàng nhộn nhạo.

Kim Trí Tú đưa mắt dời xuống bó hoa hồng vàng mơn mởn tươi tốt. Hoa hồng vàng ngụ ý tình bằng hữu, niềm vui và sức khỏe an lành. Kim Trí Tú khó tránh khỏi mất mát trong lòng, trên mặt vẫn nở nồng đậm nụ cười, tiếp nhận bó hoa từ tay người nọ.

"Cảm ơn em, Thái Anh!" Kim Trí Tú gọi phục vụ viên đưa cho Phác Thái Anh một ly Whiskey.

"Kim tỷ, nhiều năm như vậy chị vẫn còn nhớ em thích uống Whiskey, thật tốt trí nhớ nha!" Phác Thái Anh nhàn nhạt nói, cạn miệng ly Kim Trí Tú, đưa lên môi nhấp một ngụm rượu.

"Nói thừa, sao chị có thể quên đêm hôm đó em say ngất, không ngừng gọi lão bản quán bar đòi thêm hai chai rượu đâu!" Chị vẫn không quên đêm hôm đó chúng ta trong phòng, em đối chị...

Phác Thái Anh cười trừ không đáp, sự việc cái đêm mà Kim Trí Tú nói, Phác Thái Anh đã sớm quên lãng, hoàn toàn không có chút ký ức gì.

Trước mắt Kim Trí Tú là một cái thật xa lạ Phác Thái Anh, khách sáo lời nói, phóng khoáng, trầm tĩnh bất đồng năm đó nóng nảy, bướng bỉnh quân nhân niên thiếu. Phải rồi! Em ấy đã sớm trưởng thành, đã không còn là quá khứ người, đã trải qua biết bao năm rồi, vì cái gì bản thân lại buồn vô cớ đây.

"Thái Anh! Em đối công tác dạo này có ổn không?" Kim Trí Tú rũ mi, ngẩng đầu nhìn cao ngất Phác Thái Anh.

"Vẫn hoàn hảo a! Vừa được thăng chức nên có điểm bận rộn, nhưng em đều thu xếp ổn thỏa!" Phác Thái Anh nghe nàng hỏi cái gì liền đáp cái đó.

Kim Trí Tú nghe vậy, ngập ngừng một chút lại hỏi:

"Hiện tại em có đối tượng?"

"Ân, hiện tại em vẫn chưa"

"Bất quá, khắc này em nghĩ là có!"

Phác Thái Anh câu lên khóe môi, đem một đôi xám đồng tử sâu thẳm dời đến hai cái nữ nhân ngồi tại một bàn. Kim Trí Tú sớm đã nghe qua Phác Thái Anh phong lưu tình tường. Kim Trí Tú cười khổ, hướng phía khiến Phác Thái Anh chú ý nữ nhân, nhìn, kia không phải nàng thân khuê mật sao.

"Đối tượng của em là Chu gia người vẫn là Kim gia người đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro