Chương 1: Vô tình giúp đỡ
"Chị Ni, chúc mừng chị, lần này người chị bảo vệ là tổng thống đó nha"
Trên hành lang dài, cô gái bận bộ vest đen với mái tóc ngang vai nghiên đầu dùng giọng điệu hưng phấn, sùng bái nói với người bên cạnh.
Chỉ là vừa nghiên đầu nhìn thì lại bị nhan sắc của người bên cạnh làm cho ngây ngẩn, mặc dù đã làm việc với nhau được một năm nhưng Kim Trí Tú vẫn không thể thích ứng được với vẻ đẹp này của Kim Trân Ni. Không một từ hoa mỹ nào có thể bộc lộ hết được vẻ đẹp của cô ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt mèo tựa như được điêu khắc, mái tóc đen xoăn dài tận eo, kết hợp bộ vest trắng trên người khiến nàng trở nên thuần khiết nhưng lại quyến rũ khó tả, nàng là vệ sĩ duy nhất được đặc cách mặc vest trắng nên dù có đứng giữa hàng ngàn vệ sĩ khác thì cũng chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhận ra.
Kim Trân Ni nhàn nhạt cười: "Ừm, thêm phiền!"
Nàng thầm nghĩ vốn dĩ lần này muốn lập công để đổi lấy một kỳ nghĩ dài hạn, sau đó thả mình rong chơi một chút, nhưng không ngờ vì lại lập công nên bị đội trưởng tiến cử sang Pháp bảo vệ tổng thống đi đàm phán, nàng cảm thấy thật mệt mỏi chứ chẳng thấy hào hứng khi được bảo vệ tổng thống, phải biết người có chức vị càng cao thì mọi việc càng phiền phức.
"Chị Ni, tối này chị có đến bữa tiệc của đội chúng ta không?" Kim Trí Tú thầm hỏi, trong lòng vô cùng vô cùng muốn Kim Trân Ni đến, bởi vì Kim Trân Ni chính là nữ thần của cô a, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi mặc dù cô ấy hơi lạnh lùng một xíu.
Kim Trân Ni nhẹ giọng nói: "Tiểu Tú, tối nay chị không đến, mai chị phải bay sớm"
Trong lòng Kim Trân Ni xem Kim Trí Tú như cô em gái nhỏ nên cách nàng đối xử với cô ấy có vài phần dịu dàng.
Dù có chút thất vọng nhưng Kim Trí Tú vẫn không quên dặn dò: "Vậy chị nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì phải liên lạc với em liền đấy".
"Được, vậy chị về trước, tạm biệt!"
Nói xong không đợi đối phương đáp lại, Kim Trân Ni nhẹ nhàng sải chân đến nhà xe, nhẹ nhàng mở cửa xe ngồi vào rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Kim Trí Tú đứng nhìn chiếc siêu đỏ rực không dưới ngàn vạn biến mất trong chớp mắt liền nhỏ giọng: "Thật ngầu a!".
_____________________________________________
"Thật may là còn kịp" Kim Trân Ni nhẹ ngồi xuống ghế trong khoang nhất máy bay, sáng nay nàng dậy trễ không kịp ăn sáng đã bắt xe đến sân bay, may là không trễ chiến bay, nhưng bây giờ nàng cảm thấy đói đến mức bụng đã sắp dính vào lưng rồi.
Nàng ấn chuông gọi, rất nhanh một nữ tiếp viên đi đến "Xin chào, quý khách cần gì?"
Vừa nói cô vừa liếc nhìn Kim Trân Ni thầm đánh giá, cô gái này dù chỉ bận bộ vest trắng, trên mặt còn đeo kính râm lớn nhưng cảm giác lại thật quyến rũ chết người.
"Ừm, một súp, một bánh kem Mousse, một rượu vang đỏ, cảm ơn" Kim Trân Ni nhàn nhạt nói.
"Được, quý khách vui lòng đợi một lát" nữ tiếp viên mĩm cười rồi quay người rời đi.
Kim Trân Ni thả người tựa vào ghế, dáng vẻ lười biếng nhưng lại thu hút vô số ánh nhìn, nàng thầm nghĩ sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ này thì dù đội trưởng có lấy tính mạng của anh ta ra uy hiếp nàng thì nàng cũng phải nghĩ phép thật lâu, hừ. Nếu không phải từ nhỏ nàng mất đi cha mẹ, được anh ta đem về chăm sóc thì còn lâu nàng mới đâm đầu vô đóng phiền phức này.
Nhưng có lẽ Kim Trân Ni không thể nào ngờ được chiến đi này sẽ làm thay đổi cả sinh mệnh cuộc đời của nàng.
Năm phút sau nhân viên đem thức ăn đến cho Kim Trân Ni, lần này là một người đàn ông cao lớn, anh ta đi đến đặt thức ăn lên bàn của Kim Trân Ni nói: "Của quý khách" rồi quay lưng rời đi.
Kim Trân Ni thầm nghĩ anh ta thật thiếu lễ độ, ngay cả câu chúc ngon miệng cũng không có, nhưng khi anh ta rời đi ống tay áo vô tình lướt ngang má nàng, Kim Trân Ni liền nhíu mày, trên người người đàn ông đó có mùi thuốc súng, một tiếp viên hàng không lại đem theo súng bên mình.
Kim Trân Ni nhẹ nhàng thở ra, nàng ngồi thẳng dậy một cách nghiêm chỉnh, đôi mắt mèo dưới kính râm nhẹ nhàng nhắm lại sau đó đột ngột mở ra, lúc này tròng mắt không còn là màu tím mà biến thành màu đỏ, ánh mắt liên tục nhìn quanh xuyên qua tầng tầng lớp lớp trên máy bay cuối cùng dừng tại một chậu cây ở gần đuôi máy bay, đúng thật là có vấn đề, trong chậu cây thế nhưng có một quả bom cài giờ mini chưa khởi động, cách chỗ ngồi nàng khoảng 60m, xa như vậy, hèn gì thiết bị của nàng không dò được.
"Thật phiền phức" Kim Trân Ni than một tiếng, lấy máy tính trong túi ra đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp nhẹ nhàng chuyển động trên bàn phím, không đến một phút trên màn hình hiện lên dòng chữ màu xanh: đã vô hiệu hoá. Kim Trân Ni thoã mãn nở nụ cười, cất máy tính vào túi sau đó bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình.
_____________________________________________
Cùng lúc đó trong một toà nhà cao tầng tại Mỹ.
"Chủ nhân, bom đã bị vô hiệu hoá, người của chúng ta đã bắt được kẻ địch và lấy lại hàng, nhưng mà..." Người đàn ông với mái tóc bạch kim chói mắt gương mặt hơi vặn vẹo hướng về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế.
"Hửm?" Người phụ nữ ngồi trên ghế nhăn mày, cái nhăn mày càng khiến cô ta thêm cuốn hút, đôi chân được bao bọc bởi quần âu vắt lên nhau, người tựa vào ghế, tay cầm ly rượu đỏ nhẹ nhàng lắc.
"Bom đã bị vô hiệu hóa, nhưng là bị một người khác vô hiệu hóa, hơn nữa tốc độ của người này còn nhanh đến đáng sợ" Người đàn ông tóc bạch kim nói.
"Gì chứ, còn có người mà Bạch Phong anh chơi không lại?" Một người đàn ông khác đứng cạnh ghế đột ngột lên tiếng.
Bạch Phong nhăn mặt, là một trong những cánh tay đắt lực của Phác Thái Anh trùm buôn vũ khí thế giới, không phải khoe khoang nhưng trình độ của anh ta thật không phải dạng vừa, trước giờ chưa từng có đối thủ, thế nhưng hôm nay gặp phải sự việc này khiến anh ta cảm thấy có chút khó chịu.
"Được rồi, Bạch Phong, Bạch Nhất, chuẩn bị phi cơ, đến thăm tổng thống John một chút, sẵn tiện bắt mấy con chuột" Phác Thái Anh nhếch môi cười lạnh buông ly rượu trong tay xuống bàn đứng dậy rời đi.
"Dạ, chủ nhân" Bạch Phong và Bạch Nhất đồng thanh nói rồi lần lượt theo Phác Thái Anh rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro