Chương 8
"Eddie! Cậu định đi đâu vậy?"
Eddie liếc nhìn gã đàn ông ngồi trên sô pha, đều đều nói, "Đến công ty."
"Công ty?" Venom hơi nhíu nhíu mày. Hình như từ lúc hắn gặp y đến giờ, đây là lần đầu tiên y nhắc tới công ty với hắn.
Eddie híp mắt, "Ông nghĩ tôi là kẻ không nghề nghiệp sao?"
Ký sinh trùng nào đó không chút suy nghĩ gật đầu, "Cũng giống lắm!"
Trán Eddie nổi gân xanh, "Thế ông ăn bám kẻ thất nghiệp như tôi không thấy mất mặt sao?" Cái con ký sinh trùng đáng nguyền rủa này!
Vị ký sinh trùng nào đó gãi gãi cằm, "Đáng lẽ người cảm thấy mất mặt là cậu chứ! Đâu có luật nào nói ký sinh trùng phải nuôi vật chủ..."
Eddie thở hắt ra, y cảm thấy nếu như còn ở đây nói chuyện với con ký sinh trùng không não này nữa y sẽ tức chết mất.
Đôi mắt ánh bạc chăm chăm nhìn y, "Cậu không thể chết được đâu!"
Eddie nhìn trời... Nếu ông không chọc điên tôi nữa!
Venom: "Ta chọc điên cậu khi nào?"
Ok... Đừng nói gì nữa cả!
Venom: "Nhưng mà... ta cũng muốn đi cùng cậu ra ngoài!"
Hắn không thể chấp nhận việc y ra ngoài và bỏ hắn một mình ở nhà như vậy được. Nói theo cách của Symbiotes thì bọn chúng không thể cách xa vật chủ quá mức, nếu không cơ thể sẽ suy yếu dần và có thể chết. Còn nói theo cách của Venom hắn thì hắn không thể để tên mặt thộn này ra ngoài một mình được. Vì sao ư? Thì tên này là vật chủ của hắn đó!
Eddie nhìn Venom đang từ từ tiến lại gần mình theo bản năng cũng lùi lại, cảnh giác hỏi, "Này, ông không thể như thế được! Tôi là đến công ty đó!"
"Thì sao?" Hắn nhìn y, "Cậu đến công ty cậu, ta cũng muốn đến tham quan!"
"Không được!" Eddie lùi thêm mấy bước. Y hôm nay đến đưa bằng chứng ở Life Foundation đến cho giám đốc để chứng minh việc y nói. Con ký sinh trùng này còn muốn theo làm gì chứ?
Venom nhướng mày, "Đi theo làm bằng chứng cho cậu!"
Eddie trợn mắt. Cái lòng tốt bất chợt này y không dám nhận đâu!
Hắn nhìn y nhe răng cười, "Ta đã nói cậu là của ta mà, ta phải có nghĩa vụ bảo vệ cậu, giúp đỡ cậu chứ!"
Eddie nuốt nuốt nước bọt, "Ông cứ đùa!"
"Ta đùa lúc nào?" Venom nhíu mày nhìn y, "Symbiotes chúng ta chưa bao giờ nói đùa với vật chủ!"
"Nhưng mà... này!" Eddie còn chưa nói xong, Venom đã dùng tốc độ ánh sáng bay thẳng vào người y.
Y trợn trắng mắt, "Ông đi ra ngay cho tôi!"
Venom từ lồng ngực Eddie chui đầu ra nhe răng nói, "Không ra!"
Eddie: "Nếu ông không ra tôi sẽ đưa ông đến bệnh viện."
Venom: "Cũng được! Mấy ngày rồi cậu chưa cho ta ăn!"
Eddie nghiến răng. Mẹ nó, con ký sinh trùng khốn này!
Venom: "Ta không phải ký sinh trùng!"
Eddie hít sâu một hơi: "Tôi chỉ ra ngoài một lúc thôi!"
Venom: "Ra ngoài một lúc cũng là ra ngoài, ta nhất định phải theo!"
Dứt lời liền chui trở lại vào cơ thể Eddie.
"Này!" Eddie nhíu mày, What the fuck!
Venom: "Ổn rồi, đi thôi!"
Mẹ nó!
Venom: "Ta không có mẹ!"
Eddie: ...
Y câm nín thật rồi! Con ký sinh trùng này thật là... mẹ nó khốn nạn!
Eddie một đường đen mặt tới công ty cũ, y hy vọng lần này giám đốc sẽ cho y cái gọi là công bằng. Bằng chứng này, y cũng hy vọng sẽ công chiếu trên màn ảnh rộng để mọi người đều biết sự thật, chỉ có như vậy thì người vô tội mới không phải bị chết oan... Ngày tàn của tên điên kia cũng sẽ đến! Hơn hết, sau khi xử lý xong việc này y sẽ đến bệnh viện tìm cách tống cổ cái con ký sinh trùng đáng ghê tởm này đi. Tốt nhất là khiến cho nó chết luôn! Y thực sự chịu hết nổi nữa rồi!!!
Taxi dừng trước cổng công ty lớn, y bước xuống xe ngẩn người nhìn tòa nhà lớn trước mặt. Đã lâu lắm rồi mới trở lại đây... Y thật nhớ!
Đúng lúc này, đột nhiên giọng nói trầm ấm quen thuộc lại vang lên.
"Woa... tòa nhà thật lớn!"
Eddie chép miệng, "Chuyện! Công ty lớn mà!"
Venom: "Người bên trong chắc nhiều lắm nhỉ!"
Eddie đen mặt: "Ông dẹp ngay cái ý tưởng gớm ghiếc đó đi!"
Venom gãi cằm vô tội hỏi: "Ta có ý tưởng gì?"
Eddie: "Ông đừng tưởng tôi không biết! Hừ..."
Venom đảo đảo mắt, đột nhiên bụng kêu lên hai tiếng. Hắn cười hì hì, "Ờm... cái đó... cũng mấy ngày rồi ta chưa có ăn!"
Eddie trợn trắng mắt. Cái con ký sinh trùng này!
Bước chân Eddie nhanh hơn, y bước vào sảnh lớn. Người đón y là anh bạn đồng nghiệp thân thiết trước đây. Chỉ là, bây giờ đã không giống trước nữa rồi! Y không phải được vui vẻ dẫn lên gặp giám đốc mà là bị đuổi khéo trở về, Eddie tức giận muốn gặp giám đốc thì bị người đồng nghiệp kia dọa gọi bảo vệ đến. Eddie ngẩn người, lúc sau không nói một lời quay trở về. Y biết mà, khi trong tay có tất cả thì ai cũng bên cạnh tâng bốc hết lời, còn khi mất tất cả... ha ha, đến ngay cả chó cũng không bằng.
Venom dường như cảm nhận được Eddie không vui, hắn nhỏ giọng hỏi, "Này... Eddie, gã kia không cho cậu vào à?"
Eddie nhanh chân bước đi không nói một lời.
Venom: "Eddie..."
Y vẫn bình thản mà đi.
Đột nhiên bước chân dừng lại, Venom nhíu mày, "Ta giải quyết gã giúp cậu!"
"Không cần!" Eddie cau có, "Ông làm ơn đừng có hở chút liền ăn não người. Ăn ăn ăn ăn, không sợ ăn nhầm não người bệnh à?"
Venom: "Ờm, thì não nào cũng như nhau mà!" Bản thân hắn đã là bất tử khi gắn với vật chủ rồi thì sợ gì ăn nhầm não bệnh hay không bệnh chứ!
Eddie hít sâu một cái thở hắt ra, "Tôi muốn về nhà!"
Venom im lặng một lúc, cuối cùng đành nhượng bộ Eddie. Một người một ký sinh trùng về thẳng nhà.
Vừa về đến nhà, Venom liền tách ra khỏi người Eddie nhìn y từ trên xuống dưới một lượt... Chậc, hèn gì cảm thấy bứt rứt, hóa ra vật chủ đang khó chịu.
Venom hiếm có lủi đi xuống bếp rót ly nước đưa đến cho Eddie, "Cậu đừng khó chịu nữa! Cậu khó chịu ta cũng khó chịu."
Eddie cầm ly nước uống một hơi, nhìn hắn, "Tôi khó chịu thì liên quan gì ông?"
Venom: "Cậu là của ta mà, cậu khó chịu ta cũng rất khó chịu."
Eddie trợn mắt: "What?"
Venom: "Cậu trợn mắt cái gì, cậu là vật chủ của ta!" Vật chủ này không những mặt thộn mà còn ngáo ngơ nữa! Tư cách là symbiote, hắn cảm thấy thật... mất mặt thay vật chủ!
Eddie: "Đề nghị ông lần sau nói chuyện rõ một chút, hạn chế dùng từ tối nghĩa. Ok!"
Venom gãi gãi cằm: "Tối nghĩa sáng nghĩa gì, cũng như nhau thôi mà!"
Eddie: "Như nhau?"
Venom: "Ờ!"
Eddie trợn trắng mắt... Cái con ký sinh trùng này!
Venom: "Nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải ký sinh trùng!"
Ngươi chính là ký sinh trùng đó, đồ teo não!
Venom đen mặt sáng tới trước mặt Eddie, "Sao cậu cứng đầu như vậy? Đã nói ta không phải ký sinh trùng!"
Eddie: ...
Sẽ không phải giận rồi đi? Kế tiếp là gì? Sẽ ăn não y sao?
Venom nheo nheo mắt nhìn Eddie một lượt, "Không ăn não cậu!"
Eddie thở phào. Đột nhiên lại nghe hắn nói, "Cắn miệng cậu một chút, coi như phạt cậu dám nói ta là ký sinh trùng!"
Không đợi Eddie phản ứng, Venom dán miệng qua. Bờ môi mềm mại lành lạnh chạm vào bờ môi Eddie. Hắn giật mình, ô hô, thì ra miệng vật chủ là như thế này! Lại dán sát thêm một chút nữa, hắn há miệng mút lấy môi y một cái, lại cảm thấy hay hay liền mút thêm mấy cái nữa. Đến lưỡi cũng đưa ra liếm lên môi Eddie mấy cái sau đó ngang nhiên đi thẳng qua miệng y.
"Ưm... ân..." Cái mẹ gì vậy?
Venom nhíu nhíu mày, thật là! Đang high nha! Vật chủ, đừng hỏi.
Eddie sắp điên thật rồi, cái con ký sinh trùng ghê tởm này! Hắn thế mà lại cắn mút môi y, lại còn đưa lưỡi vào miệng y nữa... Ai ai ai, con ký sinh trùng này đã đánh răng chưa vậy?
Venom điên cuồng quấn lấy lưỡi Eddie đảo qua đảo lại, trơn trơn mềm mềm lại còn biết trốn... thật thú vị nha! Hắn cảm thấy thích rồi đó!
Eddie lần đầu tiên bị một gã đàn ông hôn, không, là một con ký sinh trùng giống đực hôn làm cho choáng váng. Y muốn băm con ký sinh trùng này thật nhuyễn thật nhuyễn, cái con ký sinh trùng đáng kinh tởm này!
Venom đen mặt rời khỏi môi y, "Còn gọi ta là ký sinh trùng... Ký sinh trùng đáng kinh tởm?"
Eddie liếc hắn một cái, bình ổn nhịp thở, "Không phải sao? Tự dưng ông phát điên cái gì, còn hôn tôi? Ông thiếu thốn tới vậy sao?"
Venom nhíu mày, "Ta luôn ở bên cậu, thiếu thốn cái gì?" Lại nhìn nhìn đến đôi môi sưng đỏ hơi khép mở của y, hắn chép miệng mấy cái. Hắn còn muốn đưa lưỡi mình vào trong đó nữa!
Eddie nhìn hắn, đề phòng lùi lại mấy bước, "Này, cấm ông có suy nghĩ đen tối."
Venom nhíu mày khó hiểu, "Suy nghĩ đen tối cái gì?"
"Thì..." Có chết y cũng không nói nữa, cái con ký sinh trùng nguy hiểm này!
Nghĩ nghĩ, Eddie "Hừ!" một cái bỏ về phòng. Chuyện khó chịu lúc ở công ty hoàn toàn bị vứt xa mấy vạn năm ánh sáng.
Venom nhìn bóng lưng Eddie xoa xoa cằm, Ân có chuyện gì mà vật chủ thà chết cũng không muốn nói với hắn vậy kìa? Chậc... kệ, sớm muộn gì hắn cũng biết thôi! Lại nói, cái cảm giác lúc nảy thật tuyệt, hừm, có nên mỗi ngày đều làm như thế với vật chủ không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro