Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Eddie nhiều lúc không hiểu rốt cuộc bản thân đã làm gì nên tội, y đã gần mấy tháng trời không có việc làm, số tiền trong thẻ cũng sắp tiêu hết thế mà lại còn xui xẻo mang thêm một con ký sinh trùng trong người. Đáng nói hơn, con ký sinh trùng này vô cùng không biết tự trọng đòi hỏi đủ thứ.

Sáng cuối tuần, Eddie vốn còn đang ngủ trên giường thì bị giọng nói trầm khàn bên cạnh gọi dậy, "Tỉnh dậy đi và ra ngoài thôi, ta đói rồi!"

"Hmm..." Eddie khó chịu lấy gối che đầu lại tiếp tục ngủ. Y ghét nhất lúc đang ngủ bị đánh thức, khó chịu cực.

"Này!" Venom chớp chớp mắt lay lay Eddie, "Người Trái Đất nghe rõ trả lời. Nghe lệnh ta tỉnh dậy ra ngoài ăn! Ta đói."

Eddie: . . .

"Người Trái Đất kia! Ta nói là ta đói..."

Eddie khó chịu gầm một tiếng ngồi dậy liếc nhìn gã đàn ông nằm bên cạnh mình, y thật muốn giết người... Không, là giết ký sinh trùng!

Venom đen mặt nhìn hắn gằn từng chữ, "Ta - không - phải - ký - sinh - trùng!" Hắn phải nói bao nhiêu lần thì cái tên "người Trái Đất" này mới hiểu đây chứ?

Eddie: "Tôi cũng không phải tên là 'Người Trái Đất'!"

Venom liếc một cái, "Nhưng mà cậu là người Trái Đất!"

Eddie trợn trắng mắt hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng nhìn hắn, "Tôi có tên. Eddie Brock, ok!" Y nhớ rõ cái vấn đề này đã nói với con ký sinh trùng đó rồi mà, sao hắn lại có thể dùng cái từ chói tai kia để gọi y thế chứ?!

"Chung quy cũng là người Trái Đất thôi!"

Eddie lựa chọn đi vào toilet đánh răng rửa mặt, y lười cãi tay đôi với vi sinh vật sống nhờ ăn não nhưng lại không có não này.

Y nhìn chính mình trong gương thở dài một cái, lại đen mặt liếc ra phía ngoài. Đúng vậy, y đã phải chịu đựng cái con ký sinh trùng kia một tuần rồi! Hắn ngoại trừ ăn chùa ở chùa nhà của y còn chiếm lấy hơn một nửa giường y. Đáng nói hơn, giường kia lại là giường đơn! Hơn nữa, hắn hoàn toàn không làm được gì ngoài sai sử y như một tên đầy tớ.

Venom không biết từ đâu xuất hiện trước cửa toilet dựa tường nhìn y, "Này người Trái Đất, ta biết được tất cả những gì cậu đang nghĩ đấy nhé!"

Eddie nhe răng cười hì hì vô cùng không có mặt mũi nói dối, "Ông biết mà, đôi lúc cũng nên có óc hài hước mới tốt!"

Venom gật đầu, "Thì ra con người ở Trái Đất thích nghĩ xấu người khác làm niềm vui!"

Eddie cười cười quay đi đánh răng, trong lòng lại giơ ngón giữa mắng một tiếng: Fuck you!

Y đánh răng xong lại nhìn sang hắn một cái, "Ông lại không đánh răng à?"

Ai ngờ hắn chỉ nhìn y một cái, hỏi "Đánh vào răng không đau à?"

Y biết rồi, đây chính là con ký sinh trùng lười biếng, ở bẩn!

"Hửm?"

"À... phiền ông, đi ra ngoài!" Eddie chỉ chỉ sô pha ngoài kia, "Tôi muốn đi vệ sinh."

Hắn nhìn y như có điều nghĩ ngợi, đột nhiên hắn không đi ra ngoài mà trực tiếp bước vào toilet, "Cậu cứ đi vệ sinh gì đó của cậu, ta sẽ đánh vào răng mình!"

What the...

Eddie nhìn con ký sinh trùng vô cùng tự nhiên cầm lấy bàn chải của mình, nặn kem lên rồi cho vào miệng thuần thục đánh răng. Trong phút chốc y có cảm giác buồn nôn, có lẽ y nên mua bàn chải đánh răng mới rồi!

Venom đánh răng liếc nhìn Eddie đang quay lưng về phía mình đi vệ sinh liền 'ực' một cái nuốt hết kem vào bụng, sau đó còn lấy nước mà uống vào... Ặc, thật kinh khủng!

Đúng lúc, y quay lại méo mặt. "Ông nuốt hết rồi à?"

Hắn ôm cổ như sắp chết nhìn y, "Mùi vị thật tệ! Ta muốn ăn đồ tươi sống, cái thứ này làm ta sắp chết rồi."

Y nhìn hắn lắc đầu, "Cái đó lẽ ra ông nên nhổ ra!" rồi một đường rời khỏi toilet vẻ mặt tươi như mặt trời. Đáng đời! Đồ ký sinh trùng không não...

Eddie thay quần áo xong nhìn sang Venom, trưng ra nụ cười giả tạo, "Đi thôi ngài Venom!"

"Ok!"

Hắn mỉm cười đứng lên tiến sát vào người y.

Eddie nhìn người cách mình chỉ còn một bước chân liền lùi về sau, ngăn hắn lại, "Này, ông... ông định làm gì?"

Ký sinh trùng nào đó nhìn y, vẻ mặt vô cùng đương nhiên mà trả lời, "Thì chui vào bên trong cậu!"

What the fuck!

"Ông có thể không cần vào người tôi cũng được mà!" Eddie lo sợ lùi về phía sau, y làm sao mà không nhớ hắn đã khiến y chật vật như thế nào. Bây giờ lại còn muốn chui vào người y ra ngoài ăn, muốn y mất mặt sao?

Ai ngờ Venom nhìn hắn đen mặt, không nói một lời dùng tốc độ ánh sáng vèo một cái dính vào người Eddie dần dần hòa vào trong cơ thể y.

"Aisss, ở đây thật thoải mái!"

"Ông không thể ra khỏi người tôi sao?" Eddie đen mặt thương lượng.

Venom: "Ta sẽ không ra ngoài khi chưa biết rõ gì về con người. Hơn nữa bên trong cậu ấm, ta thích thế này!"

Eddie nhìn trời. Cái lý do khốn nạn gì vậy?

Venom: "Ta thích, cậu dám có ý kiến sao?"

Eddie nghiến răng: "Không dám!"

Venom: "Vậy ra ngoài ăn thôi, ta đói lắm rồi!"

Eddie: "Vâng!" Thưa đồ khốn!

Venom yên vị trong người Eddie suy tư, thì ra người Trái Đất đều ăn thức ăn không tươi sống, mỗi sáng tối đều đánh vào răng. Còn thích nghĩ xấu về người khác, thích chửi tục tĩu, còn thích gọi nhau là đồ khốn nữa! Thế giới thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị quân đoàn Symbiotes chiếm lấy thôi...

Eddie một đường ra ngoài vừa đi vừa quan sát xung quanh tìm quán ăn tươi sống phục vụ con ký sinh trùng khốn kiếp nào đó.

Đột nhiên trong đầu y vang lên giọng nói của hắn, "Này người Trái Đất, cái người vừa đi qua cậu kia, tươi sống luôn đó!"

"Ai đâu?" Eddie nuốt nuốt nước bọt, y phải phổ cập kiến thức lại cho con ký sinh trùng này mới được! "Không ăn được đâu! Hiện giờ ông đang ở Trái Đất, ông phải tập sống như người Trái Đất ăn gì cũng được, trừ con người! Ok?"

"Tại sao?" Venom thắc mắc, "Tươi sống đó! Nếu ăn một cái não người ta có thể không cần cậu cho ta thức ăn trong mấy ngày."

Eddie đen mặt, "Tôi sẵn lòng dẫn ông đi ăn! Chỉ cần ông không ăn não người!"

"Aiss, ta sống nhờ vật chủ mà!" Venom thở dài đầy tiếc nuối, "Nghe cậu vậy!"

Eddie hiếm có tươi lên một chút, "Tốt!"

Cuộc đàm phán kết thúc êm đẹp, Eddie xui xẻo lại bị người qua đường nhìn như một tên tâm thần. Bởi chẳng có ai bình thường mà nói chuyện một mình cả!

Eddie đi một vòng cuối cùng bước vào nhà hàng hải sản tươi sống, y một đường đi vào bên trong nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi.

Venom: "Ta đói!"

Eddie: "Biết rồi! Tôi đang tìm chỗ."

Venom: "Nhanh lên, ta đói!"

Y thở hắt ra một cái nhìn quanh, vô tình trong khoảnh khắc ấy y nhìn thấy một người. Vẫn mái tóc ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy... Anne. Chỉ một cái nhìn, trong lòng y dấy lên vô vàng cảm xúc.

Venom đương nhiên cũng thấy được những gì mà Eddie thấy, hai mắt sáng rực, "Đó là ai vậy? Hai cái não tươi sống..."

Bao nhiêu cảm xúc của Eddie phút chốc đều mất hết, "Không được ăn não người!"

"Ok ok!"

Venom hiếm khi đồng ý nhanh như vậy. Không phải vì hắn thức thời mà là hắn vừa thấy được những đoạn ký ức trong não Eddie.

Vừa lúc Anne quay lại, hai người nhìn nhau một cái mỉm cười. Eddie trưng vẻ mặt tươi rói bước đến, "Chào Anne!" rồi lại quay sang tên đàn ông ngồi đối diện cô. Nếu y nhớ không lầm thì gã chính là bạn trai mới của cô. Nghĩ nghĩ, y lại mang vẻ mặt tươi cười bắt tay với gã, "Chào cậu!"

Dan bắt tay y, mỉm cười, "Chào anh!"

"Anh cũng đến đây ăn sao?" Anne nhìn y, "Có muốn ăn cùng không? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau."

"À... ừm! Được chứ!" Eddie gật đầu.

Bao nhiêu hình ảnh lúc hai người còn yêu nhau ùa về trong lòng y, là kỷ niệm không bao giờ y quên được. Và cũng là thước phim mà Venom thấy được lúc này.

Toàn bộ đều là Eddie lúc vui vẻ, Eddie trêu mèo, Eddie chăm sóc bạn gái và Eddie khi lên giường.

Venom nheo nheo mắt bắt lấy đoạn ký ức mà Eddie lúc trên giường chăm chú xem như đang nghiên cứu. Chỉ là không hiểu sao càng xem càng thấy là lạ, cả người hắn nóng bừng lên, ngay cả cái chỗ nào đấy cũng tỉnh dậy.

Đúng lúc người phục vụ đem thức ăn đến, Venom hoảng quá vội điều khiển Eddie giật lấy con tôm hùm nướng trên dĩa cắn mạnh lên đầu nó. Thịt tôm ngọt lịm vẫn không làm hắn dễ chịu, hắn vứt con tôm chạy đến bàn khác mà ăn làm cả nhà hàng loạn lên.

Anne cùng Dan kinh hoảng vội tìm cách ngăn cản y lại nhưng không được, cô chỉ nghe được y loáng thoáng nói, "Không có đồ tươi sống! Hm... nóng quá, làm sao bây giờ?"

Venom càng lúc càng hoảng, đột nhiên trước mặt là thùng thủy tinh dùng để nuôi chứa tôm sống, thế là... ùm một phát, y nhảy thẳng vào bên trong. Nước bên trong thùng chứa làm Venom dễ chịu hơn, cái nơi ấy cũng đỡ hơn một chút. Hắn thở phào một cái, chợt nhìn thấy mấy con tôm còn tung tăng trong thùng liền tiện tay cầm lên, một phát cắn vào đầu nó.

Cả nhà hàng đồng loạt hít sâu. Anne nuốt nước bọt đi thẳng đến chỗ Eddie đang ngồi cùng Dan kéo y ra, thanh toán tiền xong dẫn y về. Trước khi đi, y còn vứt con tôm đã mất đầu lại nhe răng cười, "Đó mới là tươi sống chứ!"

Eddie cảm thấy ba mươi năm cuộc đời của mình phút chốc bị hủy bởi con khốn ký sinh trùng này rồi. Y cả người ướt như chó đi mưa, lại còn mất mặt mà chui vào bể tôm nhà hàng nuôi nữa chứ. Khốn thật!

Dan lái xe dừng lại trước cổng chung cư nơi Eddie ở nhìn y cùng Anne một cái cười cười, "Tôi nghĩ tôi nên đi mua một ít đồ, hai người cứ thoải mái tâm sự nhé!"

Anne gật đầu, Dan rời khỏi xe liền nhìn y nhỏ giọng hỏi, "Eddie, anh gặp phải chuyện gì vậy?"

Venom, "Không có gì!"

Eddie lắc đầu, "Không có gì! Anh vẫn bình thường mà!"

"Nhưng mà anh lúc nãy..." Anne ngập ngừng, "Dan là bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện lớn, anh nói cho em biết đi bọn em sẽ giúp anh chữa bệnh!"

Eddie trong lòng một trận ê ẩm... Lại là tên bạn trai mới kia.

"Em đừng lo, anh không bị gì cả! "

Anne nhìn Eddie, hai người từng là tình nhân nên cô hiểu rõ nếu y không muốn nói thì dù có hỏi thêm cũng vô ích.

"Vậy, nếu có chuyện gì thì gọi cho em nhé!"
"Ừm!" Eddie gật đầu mở cửa bước ra, "Anh lên nhà đây, mặc đồ ướt thật khó chịu!"

Anne mỉm cười, "Ừm, bye!"

"Bye!"

Vừa lúc Dan mua đồ trở về, gã mỉm cười tạm biệt y rồi lái xe trở về nhà cùng Anne.

Eddie nhe răng cười vẫy tay theo, một lúc sau đen mặt đi lên nhà mình. Y nghĩ y nên nói chuyện với con ký sinh trùng này một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro