WEDDING(1)
"Pete thức dậy," Vegas lắc nhẹ cơ thể bên cạnh anh ta và bắt gặp một tiếng rên rỉ. Đây là nỗ lực thứ mười một, nhưng cơ thể không cử động chút nào.
"Pete..."
"Hừm......"
"Pete điện thoại di động của em đang đổ chuông kìa ..."
Đôi mắt của Vegas lại hướng về chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, cân nhắc xem nên để nó yên hay tắt nó đi và tiếp tục ngủ.
Nhưng nếu nó quan trọng thì sao?
Vegas quyết định thử lại, lần này theo một cách mà anh chắc chắn rằng sẽ hiệu quả.
"Pete ..." anh thì thầm, chờ đợi phản ứng của người ngủ trong giây lát.
"..."
"Pete, 1 ... 2 ..."
Trước khi Vegas đếm xong, Pete cuối cùng cũng tỉnh lại. Đôi mắt anh lồi lên nhìn bóng người bên cạnh. Mặc dù khuôn mặt trông có vẻ uể oải với mái tóc bù xù, Vegas vẫn cho rằng đó là một cảnh đẹp.
“Vegas chết tiệt, để em ngủ thêm năm phút nữa,” Pete chửi rủa.
"Điện thoại của em vẫn đang đổ chuông kia kìa."
Pete không thể nhớ đã đặt báo thức trước đó. Hôm nay cũng là ngày nghỉ, không có lịch trình với Venice hay đón Macau. Anh ấy cũng đã hoàn thành tất cả công việc của mình vào đêm qua. Sau đó, lông mày của anh ta nhíu lại khi nhớ đến đứa con còn lại của mình.
“Khun, Arm, Pol, Porsche đã thay phiên nhau gọi cho em từ một giờ trước,” Vegas nói. Tình trạng của anh cũng không khác Pete là mấy vì cả hai người đều vừa mới nhắm mắt xuôi tay cách đây vài giờ.
Điện thoại di động của Pete lại đổ chuông.
Điều Pete nhớ là Tankhun không thích đợi quá ba giây. Anh lập tức chộp lấy di động, trả lời chính xác trong giây thứ ba.
"Khun khôngg ..."
"Ya..."
"Khun khôngg ..."
Từ khóe mắt Pete có thể nhìn thấy ánh mắt khinh thường từ Vegas. Bộ não của cậu đang nghĩ làm thế nào để nói với Vegas, bởi vì người đàn ông này sẽ tức giận nếu Vegas biết Khun yêu cầu anh ta đến.
“Vegas,” Pete nói ngay sau khi kết thúc cuộc trò chuyện. Cậu ấy nhìn Vegas bằng ánh mắt đẹp nhất của mình.
Trong khi bị nhìn chằm chằm, anh ấy nhướng mài. "Vậy Khun kêu em đến bây giờ à?"
Pete gật đầu. Pete thầm cảm ơn tiếng hét của Khun mà ngay cả Vegas cũng có thể nghe thấy.
"Không."
Em biết nó sẽ không dễ dàng ..
"Ngày mốt anh đã tốt bụng để cho em đi rồi, sao anh lại đột nhiên đổi ý?"
"Khun muốn tổ chức một bữa tiệc trước đám cưới của anh ấy. Vì trước đó em đã phụ trách bữa tiệc của anh ấy nên họ đã nhờ em giúp".
Vâng, cậu cả của Chính Gia sắp kết hôn. Khi lần đầu tiên biết tin này, Pete chỉ có thể thông cảm cho người bạn đời tiềm năng của mình. Hơn nữa, lý do Khun kết hôn là vì anh ấy không muốn Kinn hoặc Kim kết hôn trước.
“Pete, em không phải là vệ sĩ của anh ta nữa,” Vegas nhắc nhở cậu. Trong trường hợp Pete quên ngay bây giờ anh ấy cũng là một trong những thành viên trong gia đình và là người có ảnh hưởng nhất trong Thứ Gia.
"Em biết. Em chỉ đang giúp đỡ anh ấy như một gia đình. Chỉ cho đến khi đám cưới. Như vậy có ổn không?"
Từ hôm nay đến lễ cưới nghĩa là bốn ngày.
"Vậy còn Venice?" Vegas rùng mình khi nhớ đến cậu nhóc phiền phức cứ đeo bám người yêu của anh ta. Không thể tưởng tượng bốn ngày với Venice mà không có Pete.
Pete gãi gáy không ngứa, một nụ cười ngượng nghịu nở trên môi. "Hehehe ... Venice đi cùng em."
"KHÔNG!!"
Wow, kiểu người cha nào từ chối con trai mình ...
Pete nắm lấy những ngón tay của Vegas, xoa bóp nhẹ nhàng. Cậu quan sát thế giới của mình, Vegas của cậu trông như kiệt sức.Tối qua cậu nhất định phải hoàn thành công việc của mình để có thời gian rảnh rỗi ở Vegas, Venice và Macau trước đám cưới của Khun, đây chắc chắn là trách nhiệm của anh ấy. Vegas rất vui khi được giúp đỡ, nhưng nó không tốt bằng Porsche. Mặc dù họ đã cùng nhau hoàn thành công việc của mình, nhưng họ chỉ hoàn thành khi bình minh chào đón họ.
"Venice bây giờ là đại thiếu gia, cậu bé sẽ không quấy rầy anh" Pete cười thầm, nhớ Venice có liên quan như thế nào với Vegas. Từ nhỏ, Venice luôn khóc khi ở bên Vegas. Khi được một tuổi, anh ta sẽ ném bất cứ thứ gì có được khi Vegas đến gần. Mối quan hệ của họ thậm chí còn xa hơn là anh em với nhau chứ chưa nói đến tình cha con. "Hơn nữa, cải thiện mối quan hệ của hai người cũng tốt. Cậu bé thân với MaCao hơn, nhưng tại sao lại khó gần với anh như vậy?"
Vegas không trả lời. Bàn tay của Pete giờ đã chuyển sang tay anh, anh cũng làm điều tương tự, xoa bóp những ngón tay của người yêu như thể đó là điều thú vị nhất đối với anh.
"Vậy không sao chứ?"
"Pete, Khun sẽ làm phiền em bao lâu?"
Người duy nhất chống lại mối quan hệ của Pete với Vegas là Tankhun. Anh nhiều lần yêu cầu Pete trở về Chính Gia. Anh đã làm tất cả những gì có thể, nếu tính từ khi Vegas từ bệnh viện về nhà sau vụ tai nạn, có hàng tá điều điên rồ mà Tankhun suýt làm.
“Khun nói rằng anh ấy sẽ không làm phiền tôi nữa nếu em giúp cậu ấy lần này,” Pete trả lời. Em phải bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ, vì trong ba giờ nữa Arm sẽ đến đón cậu. "Anh ấy cũng mời nếu anh muốn. Nhưng em không muốn hai người đánh nhau, vì vậy tốt hơn hết anh nên ở nhà với Venice."
Vegas gật đầu đồng ý, đối với anh ta thì tốt hơn là ở cùng với năm Venice hơn là một Tankhun.
“Giúp em đánh thức Venice, và anh có thể tiếp tục giấc ngủ của mình,” Pete hét lên một chút từ phòng tắm.
Khi Pete đã sẵn sàng, anh thấy Vegas đang ngồi yên với vẻ mặt không tán thành. Bên cạnh anh, Venice ngái ngủ tựa vào vòng tay của Vegas. Nhìn thấy hai người họ khiến Pete không thể ngừng cười.
Mặc dù cả hai đều được sinh ra bởi cùng một người cha, Venice hoàn toàn không có dấu vết của Vegas.cậu bé có khuôn mặt dễ thương với đôi má phúng phính và đôi mắt tròn xoe thay vì đôi mắt sắc lạnh có thể giết bạn bất cứ lúc nào.Cậu bé cũng vui vẻ hơn Vegas rất nhiều, Venice nói nhiều và hòa đồng. Venice gần gũi với tất cả những ai anh từng gặp, ngoại trừ Vegas và Tankhun.
"Anh đưa em đi."
“Không, ngủ tiếp đi, Arm sẽ đến đón em,” Pete từ chối. Anh ấy không muốn làm phiền Vegas.
"Anh không cho em đi bây giờ ?"
Vegas là Vegas, anh ấy không nghe chút nào.
Pete bỏ cuộc, cậu để Vegas làm bất cứ điều gì cần thiết. Và bây giờ ba người họ đang ở trong xe ở sân trước của ngôi nhà chính của gia đình.
"Paa ...không muốn Vegas," Venice hờn dỗi.
Pete quay mặt về phía Venice, nhìn thoáng qua ánh mắt của Vegas dường như muốn nói "Thấy chưa, con trai em không muốn ở cùng anh."
"Vậy thì anh muốn đi cùng em?"
"Anh cũng không muốn Khun."
Ôi Chúa ơi..
"Venice, con sẽ chọn ai Vegas hay Khun?"
Người được hỏi im lặng, nhưng mắt anh ta dán chặt vào Vegas, người đang mỉm cười chế giễu. Trong khi Venice trông ảm đạm hơn, môi mím chặt, có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Pete bắt đầu nghi ngờ liệu việc hai người ở bên nhau có phải là quyết định đúng đắn hay không. Anh sợ Vegas có chuyện gì xảy ra, anh sợ Vegas sẽ kiệt sức vì công việc, anh sợ Venice làm phiền Vegas, anh sợ Venice phát bệnh, anh sợ hai người sẽ đánh nhau. . Nếu anh ấy chọn về nhà và phớt lờ Khun thì chuyện gì sẽ xảy ra? Anh ấy thích ở nhà xem phim hoạt hình với gia đình nhỏ của mình.
Một tiếng gõ cắt ngang dòng suy nghĩ của Pete.
"Mày không ra ngoài à? Mày định ở trong nhà à? Vậy thì cứ về nhà đi", giọng Khun vang lên ngay khi cửa sổ mở ra.
"Khun đâu có tôi ra liền" Pete đáp
"Nếu mày đã ở đây rồi thì vào đi, tao mệt mỏi vì đợi mày. Và Vegas thật khó nói 'Xin chào anh Khun, anh khỏe không?'"
Vegas không hứng thú, Anh ấy chỉ lắc đầu rồi xuống nhà lấy vali cho Pete.
Một trong những nguyên nhân gây ra cơn giận dữ của Khun đang bị bỏ qua và phần còn lại là sự hiện diện của Vegas hoặc Macau. Nếu hai người họ được đặt cùng nhau như thế này thì rõ ràng Khun sẽ có tâm trạng tồi tệ. Pete đã sẵn sàng để trấn an anh ta, nhưng ai có thể nghĩ rằng nếu Khun không bị ảnh hưởng gì cả, anh ta sẽ quan tâm hơn đến việc Venice xuất hiện.
“Aaaaa cháu trai dễ thương của ta,” Khun nói, và cố gắng đến gần cậu bé hơn. Nhưng Venice rút lui về chỗ ngồi của mình, ngay khi Vegas đến và chặn Khun.
"Xin chào anh Khun, anh khỏe không?" Vegas đã nói chính xác những gì Khun đã nói trước đây.
Cái quái gì vậy, Pete không biết nên cười hay nên khóc.
Khuôn mặt của Khun ngay lập tức đỏ bừng, anh ta quay lại bằng cách dậm chân. "Pete không định vào sao? Nếu không vào nhà, hai người cuốn xéo đi" Khun hét lên khi tiếp tục bước đi
Pete lập tức xuống xe, đẩy Vegas ra khỏi. "Đừng chọc giận anh ấy."
Vegas chỉ cười khúc khích. "Đừng quên gọi cho anh nếu có chuyện gì xảy ra. Hãy gọi cho anh nếu em nhớ anh nha em yêu."
Em sẽ nhớ anh?
"Này, hãy nghe Papa . Papa sẽ ở đây vài ngày, Venice phải tuân theo Papa Vegas và anh Macau. Đừng đánh nhau và đừng làm phiền Papa Vegas. Hiểu chưa?"
Venice gật đầu, cố tiếp tục bám vào bên cạnh Pete, lòng vẫn chua ngoa.
"Còn anh, dù bận rộn đến đâu cũng đừng quên ăn uống, đừng thức khuya, đừng quấy rầy Venice, anh phải về nhà trước năm giờ nhớ rằng Venice đang ở nhà, đừng quên điều trị mẩn ngứa trên lưng của con đó. À đúng rồi ngày mai Ma Cao sẽ về nhà nên đừng lo quên đón, Venice không thích rau , nó cũng dị ứng với các loại hạt, trước khi đi ngủ cô ấy phải uống Sữa trước, không quá nóng cũng không quá ngọt, không được uống quá nhiều cà phê anh biết không ... "
Một nụ hôn đáp xuống trán Pete, ngăn chặn tất cả những lo lắng trong tâm trí mà anh ấy đang nói về. Mặt anh nóng bừng ngay khi anh nhận ra Vegas đang nhìn anh như thế nào.
Ôi chúa ơi Vegas đừng làm vẻ mặt đó ...
“Tôi biết, tôi nhớ mọi thứ,” Vegas nói. Giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy khiến Pete sững người. Anh chỉ muốn về nhà ngay bây giờ.
"PETEEEE !!" Tankhun hét lên từ cửa chính.
"Ồ được rồi, em đi trước. Tạm biệt."
Pete cúi người xuống để tương xứng với chiều cao của Venice, anh lần lượt hôn lên má , rồi véo Venice nhẹ nhàng. "Venice phải tuân theo được không ??"
Trước khi rời đi, anh đã dành thời gian để hôn lên môi Vegas và ôm anh ta thật nhanh.
Vegas lại cười khúc khích, anh vẫy tay trái và nắm lấy Venice bằng tay phải. Ánh mắt anh không dời đi cho đến khi người yêu của lòng hắn biến mất khỏi tầm tay.
"Này tên tiểu quỷ"
Venice nhìn lên, gương mặt gần như rưng rưng.
"Muốn một ít kem?" Vegas tiếp tục.
Đôi mắt của Venice chớp nhiều lần. Kem là món khoái khẩu của Venice, nhưng Pete sẽ không để cậu bé ăn quá nhiều. Hiện tại không có Pete, Venice nhất định có thể ăn nhiều hơn. Sinh vật nhỏ bé nhiệt tình gật đầu.
"Uhm, con muốn nhiều như vậy, yêu Papa Vegas nhất♡.."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro