Chương 15
Chương 15: Chờ khi có khả năng, tôi sẽ mua nó về
****
“Có phải em có tên chó nào bên ngoài không?"
“Cút! Giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.” - Nước mắt cậu lăn dài
“Pete Phongsakorn Seangtham! Cho tới bây giờ, em vẫn chưa bằng lòng nói một câu dịu dàng với tôi...Em không ngửi thấy mùi pheromone, nhưng tôi ngửi thấy, rất gay mũi.”
"..."
“Chúng ta quen biết mười năm. Mãi mãi vẫn là tôi đơn phương tình nguyện.”
Vegas đứng lên, đi về phía cửa, tự chế nhạo. Cậu trợn tròn mắt, nằm trên ghế sa lông không hề nhúc nhích. Nhớ hồi đâm hắn bị thương, y đã dọn ra khỏi nhà Theerapayankul, sống một mình thật lâu, mãi đến hôm trông thấy người kia đứng chờ ở dưới lầu. Hắn gọi cậu đang định cất bước lên cầu thang lại
“Tôi chuẩn bị vào doanh trại khép kín rồi...Có thể đi cùng tôi một lúc không?”
Cậu mím môi, khi Vegas chờ đến gần như phải buông tay vì thất vọng, y bỗng gật đầu. Bọn họ xuất phát từ khu dân cư đông đúc, đi qua trung tâm thành phố sầm uất rộn ràng. Cuối cùng, hắn chỉ vào một cửa hàng đồ dùng cao cấp
“Vào xem nhé?”
Pete không đi. Loại cửa hàng vừa nhìn đã biết chẳng mua nổi cái gì này, y không muốn đặt chân vào.
“Con dao phẫu thuật kia…Em để lại chỗ tôi rồi, tôi bù cho em một con khác.”
Pete nhớ đến con dao găm vào cách tim Vegas vỏn vẹn 0.5 cm, cuối cùng quyết định đi vào cùng hắn. Y cắm đầu đi về phía trước. Cửa hàng này chỉ dành cho các nhân vật tai to mặt lớn, vì đồ được bày bán bên trong gần như đều là hàng cấm, người thường căn bản không có tư cách mua. Bên trong, rất nhiều Alpha và Omega đang đứng trước quầy để chọn đồ, một Beta như y lại có vẻ cực kỳ lạc lõng. Cậu vẫn nghĩ nơi này không có thứ mà y thích, cho đến khi y đi ngang qua một con dao mổ. Sau đó, ánh mắt y không khỏi dừng lại vài giây.
“Cái này đi. Gói lại giúp tôi.” - Vegas chỉ vào con dao, nói với nhân viên cửa hàng
“Quý khách thật là tinh mắt! Đây là con dao phẫu thuật do bác sĩ trưởng đầu tiên của Đế quốc làm ra. Ngoài nghề y, ông ấy còn thạo cơ khí nữa. Lúc ấy Đế quốc có chiến tranh, mỗi Thiếu tướng đều có một bác sĩ trưởng chuyên trách đi kèm. Sau khi làm xong con dao cuối cùng này, ông ấy liền theo Thiếu tướng ra mặt trận.”
“Thích không?”
Vegas cười, hỏi Pete. Cậu tỏ vẻ không hứng thú lắm.
“Không thích.”
Sau khi y xoay người, giá tiền dán trong tủ kính đặc biệt lập tức lộ ra, đó là con số mà cậu không thể chấp nhận nổi. Cuối cùng bọn họ không mua gì. Khi đưa y về nhà, Vegas bỗng hỏi
“Em không thích cái gì à?”
“Những thứ nằm ngoài tầm với, tôi đều không có hứng thú.”
“Nếu gặp được thứ em thật sự hứng thú thì sao? Em cũng không thích nó à?”
“Vậy thì cứ vờ như không thích đã. Chờ khi có khả năng, tôi sẽ mua nó về.”
“Lúc đó, có thể nó đã bị người khác mua mất rồi.”
Gió thu thổi bay góc áo của Vegas. Pete quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng như đang nhìn hắn, mà lại giống như đang nhìn ngã tư đường sau lưng hắn. Cuối cùng y nói:
“Điều đó chứng tỏ tôi và nó không có duyên.”
Hiện giờ, Pete đang nằm trên ghế sa lông, nghĩ về đoạn chuyện xưa này. Mấy năm dây dưa, y chưa từng nói thích Vegas. Có vài thứ, không phải chỉ cần thích là có thể nắm chắc trong tay. Chúng như sao trên trời, tỏa sáng đầy kiêu ngạo, mình phải trả giá và cố gắng rất nhiều mới có thể đi tới bên cạnh chúng. Vegas nói y luôn lừa hắn, thực ra y đã nói cho hắn biết rồi.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu, Pete ngồi xe tới nghĩa trang để tảo mộ cùng ba. Trên đường, lúc đi ngang qua cửa hàng đồ dùng cao cấp, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, y lại muốn vào xem con dao phẫu thuật kìa có còn hay không.
“Là ngài! Rốt cuộc ngài đã đến.” - Vừa bước vào, y đã nghe thấy nhân viên cửa hàng gọi
“Cô còn nhớ rõ tôi sao?”
“Ngài tới tìm con dao phẫu thuật này phải không?” - Nhân viên cửa hàng chỉ vào tấm biển “Đã bán” đặt phía trước con dao.
“Ừ. Có người mua nó rồi sao?”
“Không không không! Là ngài, nó là của ngài.”
“Sau khi hai người rời đi, vị Alpha cao lớn kia đã quay lại mua con dao này, sau đó còn nói chuyện với quản lý để thuê chỗ, yêu cầu phải đặt con dao ở nguyên vị trí này, chờ ngài tới lấy.”
"..."
“Ngài ấy có đưa ảnh của ngài cho tôi, dặn tôi để ý. Ngài đẹp thật đấy.”
“Anh ấy…”
Pete cứng người, vuốt con dao phẫu thuật qua lớp kín
“Anh ấy còn nói gì nữa không?”
“Ngài ấy nói không muốn ngài và nó vô duyên vô phận. Để tôi bọc nó lại cho ngài.” - Nhân viên cửa hàng lấy chìa khóa mở kệ kính ra
“Không cần! Chờ một chút, tôi sẽ quay lại, lúc ấy tôi sẽ mang nó đi.”
Y đã có quyết định. Thật ra, Pete đã sớm lường trước được kết quả này từ khi y bảo vệ bụng theo bản năng. Lúc y tới nghĩa trang, ba đã chờ sẵn ở đó. Hai người cùng bước lên, tặng hoa cho mẹ
“Chớp mắt đã qua mười năm. Lúc mẹ con vừa qua đời, con đã trải qua cú shock rất lớn, cả ngày không nói lời nào, chỉ ngồi trong phòng đọc sách.”
"..."
“Cũng may có Vegas thiếu gia nói chuyện cười đùa với con, lần nào hai đứa cũng ầm ầm ĩ ĩ. Khi đó ba ngại thân phận chủ tớ nên đánh con, thật ra trong lòng ba rất vui.”
"..."
“Hiện giờ con dọn ra ngoài, bận bịu công việc suốt ngày, xung quanh lại không có bạn bè, không biết mấy năm nay của con thế nào. Đừng chê ba dong dài, ba thật sự rất lo cho con. Đồng nghiệp cũ của ba có một đứa con là Beta, xấp xỉ tuổi con, các con…”
“Ba!”
Pete dập đầu với mẹ xong, thấy ba mình chuyển sang chủ đề này liền ngắt lời
“Chúng ta xuống núi đi.”
Ông vịn lấy cánh tay cậu đứng dậy, vừa chạm vào cánh tay y, ông liền nhận ra có gì đó không thích hợp
“Pete, con mang thai sao?”
“Không.”
Cậu xoay người bước đi. Nhưng làm sao y có thể qua mặt được ông, ông nắm chặt cổ tay y, khẳng định
“Con mang thai.”
“Là Beta nào? Hôm nào dẫn tới cho ba xem.”
“Con vẫn chưa quyết định. Mọi chuyện đến quá nhanh.”
“Không nhanh, con lén ba kết hôn mà còn dám không dẫn về cho ba gặp mặt sao?”
“Con chưa kết hôn.”
“Sao? Chưa kết hôn? Chưa kết hôn mà đã khiến con có thai rồi sao?”
“Ba đừng…”
Tiếng chuông điện thoại của ông vang lên ngắt lời cậu định nói. Ông nhận cuộc gọi, giọng quản gia nhà Theerapayankul ở đầu bên kia vang lên đầy lo lắng
“Ông Seangtham, ông mau trở lại, Vegas thiếu gia chạy về nói muốn kết hôn với một Beta, hiện giờ ngài Gun đang đánh thiếu gia ở trong thư phòng! Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì mất, ông mau quay về, nhỡ có chuyện nghiêm trọng xảy ra cũng có thể xử lý kịp thời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro