Chương 14
Chương 14: Có phải em có tên chó nào bên ngoài không?
*****
Vegas lại đi rồi. Thùy Lĩnh bị một tổ chức tội phạm chuyên buôn bán súng ống đạn dược chiếm cứ, Thiếu tướng trẻ tuổi phải lập chiến công, tức tốc chạy đến nơi cần có hắn. Sau khi hắn rời đi được mấy ngày, sức ăn của cậu bỗng tăng lên khá nhiều. Nghĩ trời lạnh khiến nhu cần dinh dưỡng của con người tăng lên, y cũng không để ý lắm. Cho đến lúc y bắt đầu nôn khan thường xuyên. Lòng cậu trầm xuống. Y lấy lọ thuốc tránh thai giấu trong tủ đầu giường, đi tới bệnh viện Đế quốc.
“Bác sĩ Seangtham? Hôm nay anh được nghỉ cơ mà?”
“Đến lấy số.”
“Khoa sản à? Thế anh nhanh chân lên, bên kia ngừng tiếp bệnh nhân đến nơi rồi, chắc có cậu ấm nhà nào tới khám.”
Đến khi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khám sản, Pete mới phát hiện tay chân mình đã lạnh toát, linh cảm trong lòng như càng thêm rõ ràng.
“Tôi nghi mình đã có thai. Giúp tôi kiểm tra một chút.”
“Cậu đã dùng que thử thai chưa?”
“Chưa, làm ơn giúp tôi kiểm tra tất cả các hạng mục.”
Lúc tiến hành siêu âm, tay cậu bắt đầu run lên. Đầu dò lạnh lẽo được đưa vào cửa sau của y, xuyên qua hang động bằng da thịt, tiến đến trước khoang sinh sản. Bác sĩ rất chuyên nghiệp, các hạng mục kiểm tra cũng rất bình thường. Nhưng khi nằm trên giường bệnh, dạng chân để bác sĩ đưa dụng cụ thăm khám vào, Pete đột nhiên cảm thấy tất cả những thứ mình cố gắng che giấu đều bị phơi bày, trong lòng cực kỳ khó chịu. Y quá căng thẳng, bác sĩ hơi dừng động tác trên tay. Hắn mở miệng nói chuyện, hòng phân tán sự chú ý của Pete
“Người nhà cậu đâu?”
“Bận rồi.”
“Có đi cùng bạn tới đây không?”
“Không.”
Bác sĩ ngừng một lát, câu chuyện dường như không thể tiếp tục được. Kiểm tra gần xong, hắn chuẩn bị rút dụng cụ ra
“Cậu kết hôn bao lâu rồi?”
“Đừng hỏi.”
Pete nắm chặt một góc ga giường, không muốn nói thêm gì nữa. Nửa tiếng sau, bác sĩ mang kết quả kiểm tra ra. Hắn nở nụ cười hiền lành như muốn trấn an cậu
“Cậu có thai mười hai tuần rồi, tất cả đều bình thường.”
Thái dương cậu đột nhiên chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, linh cảm của y đã trở thành sự thật, song y lại không muốn tin. Y lắc đầu
“Không thể nào, tôi cũng là bác sĩ, tôi vẫn uống thuốc tránh thai đều đặn mà.”
“Thuốc của cậu đâu, tôi xem.” - Bác sĩ khoa sản vươn tay. Cậu đưa lọ thuốc cho hắn.
“Cậu không phải bác sĩ khoa sản đúng không? Cũng khó trách, loại vitamin này giống thuốc tránh thai quá.”
Khi Pete ngồi xuống chiếc ghế chờ ở ngoài hành lang, quần áo trên người y gần như ướt đẫm. Y vùi đầu vào lòng bàn tay, nghĩ xem phải làm gì tiếp theo. Quá sớm, quá nhanh. Đứa bé này không nên tồn tại. Đúng vào lúc ấy, cuối hành lang đột nhiên truyền đến tiếng la hét ầm ĩ. Pete ngẩng đầu nhìn qua, thì ra là Niran.
Cách đây một thời gian, cậu ta đã rời khỏi khu trọ của cậu. Đúng như cậu ta đã nói, mẹ thương cậu ta, cuối cùng vẫn đón cậu ta về nhà. Nhưng hôm nay, bà ấy không có mặt ở đây, ông Arthit hung hăng đạp Beta của Niran một phát, lại cho cậu một cái bạt tai trước khi cậu ta xông ra can ngăn.
Tay Pete run bần bật. Y lấy điện thoại di động, mở lịch sử cuộc gọi ra. Y nhớ, Niran đã từng mượn điện thoại của mình để gọi cho mẹ của cậu ấy. Gương mặt trắng nõn của cậu ta sưng đỏ lên trong nháy mắt. Ông Arthit lớn tiếng quát mắng
“Thứ súc sinh làm mất mặt cả gia đình! Mày nghĩ tao không giết thằng Beta này là tao ngầm đồng ý cho chúng mày ở với nhau sao? Tao chỉ không muốn bẩn tay thôi! Thế mà mày còn dám có thai!”
Ông ta lôi Beta kia tới, giáng một đấm vào bụng hắn. Beta đau đến cong cả sống lưng. Ông ta lại kéo tóc Beta, chỉ vào hắn, nói với Niran
“Thấy không? Gen hạ đẳng, máu đê tiện, loại Beta hèn hạ này ngoài đường có cả đống, vậy mà mày dám sinh con cho nó!”
“Nhưng con bằng lòng, con bằng lòng…”
“Mày nói thêm câu nữa!”
Ông ta lại tát cho cậu một cái, Beta muốn ngăn cản nhưng không có tác dụng, còn bị ông ta vật ngã, giẫm dưới chân.
“Nếu mày sinh đứa bé kia ra, nhà Arthit chúng ta sẽ có một Beta đê tiện, thật buồn cười đấy Arthit Niran, mày lại sinh Beta cho nhà Arthit!”
“Cũng có thể là Omega mà! Cũng có thể là Omega, chờ con sinh xong, chờ đứa bé phân hoá, chờ đứa bé phân hoá…”
“Rồi sao? Mày nghĩ là Omega thì tao không truy cứu nữa à?”
“Một Omega tạp chủng có một nửa dòng máu Beta, tao cần nó để làm gì! Chẳng lẽ mày muốn nhà chúng ta bắt đầu kết thông gia với đám Beta, cho gen đê tiện chen vào, cuối cùng cũng thấp hèn như bọn nó?” - Ông ta giẫm mạnh lên người Beta
“Mày bằng lòng làm kẻ tầm thường. Nhưng con mày không hận mày sao, Niran!”
Pete siết chặt nắm tay, móng tay cứ thế đâm sâu vào da thịt.
“Tao cho mày hai lựa chọn! Một là tao giết thằng Beta này, hai là mày phá bỏ dòng giống của nó đi.”
Pete tựa lưng vào ghế, trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn Niran. Beta của cậu ta đang ra sức giãy dụa, muốn tới ôm cậu ta, cho cậu ta sức mạnh. Nhưng hắn quá nhỏ bé, bị đè đến không thể động đậy được, tất cả nỗ lực chỉ là phí công. Cậu ta khóc thật lâu, còn kéo góc áo ông ta van xin ông thả Beta của cậu ra, xin ông tha cho con bọn họ.
“Không chọn đúng không? Tao chọn giúp mày.” - Ông Arthit cầm khẩu súng do thuộc hạ đưa tới
Không, đừng mà! Pete rơi lệ đầy mặt.
Vững lòng một chút, Niran.
Xin cậu, hãy vững lòng một chút.
“Cái thứ hai! Con chọn cái thứ hai…”
Pete thấy Vegas đứng trước cửa nhà, hắn mới từ Thùy Lĩnh trở về, cả người đậm mùi máu tươi. Nghe thấy tiếng động phía sau, hắn mở to mắt, tinh thần căng thẳng cao độ liên tục suốt mấy ngày cuối cùng cũng được thả lỏng
“Pete, tôi về rồi.”
Cậu đã quen hắn nói đi là đi, sau đó một thời gian sẽ quay trở về, mệt mỏi gật đầu, bước lên mở cửa. Vegas đi vào theo y, ngồi xuống ghế sa lông. Cậu lấy hộp dụng cụ y tế tới, ăn ý cởi quần áo xuống, thay thuốc cho hắn. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ trở về, cả người hắn đều chằng chịt vết thương. Vì lý do bảo mật, hắn chưa từng kể chi tiết nhiệm vụ hay sự nguy hiểm của chúng cho cậu. Y cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ bổ sung hộp cứu thương trong nhà để tiện băng bó cho hắn.
“Pete. Tôi đã góp đủ quân công, có thể gặp mặt quân chủ.”
“Ừ.”
“Nhóm tội phạm ở Thùy Lĩnh chưa được tiêu diệt sạch, có vài tên đã trốn thoát. Đó lại là nơi gần Thùy Lĩnh, quân chủ có khả năng sẽ phái ra một vị Thiếu tướng đóng quân trường kỳ tại đó. Pete, tôi muốn tới đó.”
“Ừ.”
“Em sao vậy?” - Vegas nhận thấy sự bất thường, lo lắng hỏi
Nhưng vừa quay đầu, hắn liền mơ hồ ngửi thấy một mùi pheromone vừa giống nước hồ vừa giống suối nhỏ trên đỉnh núi, rất dịu dàng, nhưng cảm giác về sự tồn tại của nó rất rõ. Vegas lập tức đanh giọng
“Hôm nay em làm gì?”
Pete không nói, chỉ nhìn chằm chằm Vegas hồi lâu. Y muốn hỏi vì sao hắn lại ích kỷ như vậy, vì sao lại tráo thuốc tránh thai, nhưng khi nhìn thấy gương mặt phong trần mệt mỏi của Alpha đối diện, những lời y định nói lại chẳng thể thốt ra.
“Không làm gì.”
Sự lảng tránh của cậu càng khiến hắn bất an hơn, hắn siết chặt bả vai y
“Em đi gặp ai phải không?”
“Không.”
Pete tránh khỏi hắn, định trở về phòng ngủ nhưng lại bị hắn kéo tới trước mặt.
“Pete. Trên người em có mùi Alpha.”
“Có lẽ hôm nay phải tiếp nhiều bệnh nhân.”
Pete không muốn lằng nhằng chuyện này thêm nữa, hiện giờ y chỉ muốn về giường ngủ một giấc thật ngon.
“Em nói dối! Trên người em chỉ có một mùi pheromone.”
“Anh ngửi sai rồi.”
“Pete Seangtham! Em lập tức nói cho tôi biết người kia là ai.”
“Anh ngửi sai.”
Pete lớn tiếng lặp lại. Thấy y vẫn tiếp tục bao che cho Alpha kia, hắn dùng sức ấn y xuống ghế sa lông, muốn kéo quần của y xuống. Cậu bảo vệ bụng theo bản năng, động tác chậm mất một nhịp, nhờ vậy, Vegas thành công nắm được phần mông của y.
“Ngay cả trong lỗ sau của em cũng là mùi pheromone này.”
“Buông ra!”
Pete cảm thấy rất khuất nhục, y đứng dậy khỏi ghế sô pha, ngón tay run run kéo quần lên
“Nếu anh đã không tin, vậy thì đừng hỏi tôi.”
“Tôi không tin?”
Vegas cảm thấy vô cùng nực cười, hắn nắm lấy cổ cậu, đưa tay đến dưới mũi y, đỏ mắt nói
“Tự em ngửi, ngửi xem!”
Cậu bất ngờ nắm tay thành quyền đánh lên đầu hắn, mắt y ngấn lệ, đánh hết cái này đến cái khác lên đầu hắn
“Không cần anh quan tâm! Đồ chó chết này! Chó chết!”
Vegas mặc kệ cho y đánh, đầu bị đánh đến nhâm nhẩm đau nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, gằn từng tiếng hỏi
“Có phải em có tên chó nào bên ngoài không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro